Quyền Hãn Đình khịt mũi, dứt khoát bóp lấy vòng eo thon nhỏ nhắn của cô gái,
ôm cả người Thẩm Loan lên đùi mình ngồi: "Ai ra tay trước? Hửm?"
Vị trí của bọn khá khuất, rất ít có người nhìn bên này, cực kỳ tiện cho Quyền
Hãn Đình.
Thẩm Loan bị anh ôm trong ngực, tay dài chân dài không có chỗ để, giãy giụa
muốn xuống dưới: "Anh buông tay!"
Cả người người đàn ông cứng đờ, âm điệu trầm xuống: "Đừng nhúc nhích..."
Thẩm Loan dường như cảm giác được gì đó, lập tức ngồi yên, ngoan ngoãn dựa
vào lòng ngực người đàn ông, dịu dàng mở miệng: "Anh như vậy không khó
chịu sao?"
"..." Khó chịu.
"Hay là, anh buông em xuống đi?"
Hai tau vòng trên eo cô gái bỗng nhiên siết chặt: "... Không buông."
Giống như đứa trẻ giận dỗi.
Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Ngoan, nghe lời, có thưởng."
"... Khen thưởng gì?"
"Buông em ra đã, rồi em cho anh."
Quyền Hãn Đình nghi ngờ nhìn cô một cái: "Nói được thì làm được?"
"Ai lừa anh là chó con."
Lúc này anh mới lưu luyến không rời mà buông tay: "Khen thưởng đâu?"
Thẩm Loan cong môi, mặt mày đều cong lên, bẹp một cái bên má người đàn
ông: "Thưởng cho anh."
Quyền Hãn Đình: "Đây là khen thưởng à?"
"Sao thế, còn ghét bỏ à?"
"..." Tốt xấu cũng hôn miệng chứ, hôn mặt là có ý gì?
Đồ ăn được đưa ra rất nhanh, tuy là quán nhỏ nhưng hương sắc đều đầy đủ cả,
đặc biệt là đĩa tôm hùm đất xào cay kia, làm Thẩm Loan nhìn đến mức nước
miếng chảy ròng ròng.
Cô bóc một con tôm trước, sau đó, bỏ vào trong chén Quyền Hãn Đình: "Nếm
thử đi?"
Người đàn ông động đũa, ống tay áo được kéo lên trên khuỷu tay, lộ ra một
đoạn cánh tay mạnh mẽ, màu da cực trắng, cơ bắp cân xứng.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng, lúc gắp đồ ăn cũng lộ ra sự thong dong kiên
cường.
Thấy anh ăn vào miệng, mắt Thẩm Loan lộ ra chờ mong: "Mùi vị như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm."
"Đương nhiên rồi, bởi vì em bóc mà!"
Quyền Hãn Đình: "..."
Ngay lúc hai người đang ăn cực kỳ vui sướng, một giọng nói quyến rũ xen vào
—
"Anh trai này, mua chút bia đi? Thấy anh đẹp trai như vậy, giảm cho anh 10%!"
Thẩm Loan híp mắt nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo croptop hở rốn,
cổ áo xẻ rất sâu, tâm hồn tròn trịa trắng nõn dường như muốn nhảy ra ngoài, ở
giữa có một rảnh rất sâu, phối với một cái váy xếp ly, tóc buộc đuôi ngựa thành
hai bên trái phải, mái bằng.
Trang điểm kiểu điển hình của bia ôm.
Đừng hỏi sao cô biết, bởi vì đời trước Thẩm Loan đã trải qua rồi, không chỉ có
tửu lượng tốt, mà da mặt còn phải dày.
Nhưng mà, đối lập những cô gái có đôi chân đen như mấy bác gái, thì vị trước
mắt này cũng có thể gọi là thanh tú đáng yêu, trang điểm cũng lộ ra vài phần
tâm cơ.
Cho nên —
Rốt cụôc cô ta tới bán bia, hay là tới câu rùa vàng?
Hay là, tiến hành cả hai?
Thẩm Loan nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, mờ mịt khó hiểu.
"Anh trai, mua một chai đi ~ coi như ủng hộ công việc của người ta..." Nói
xong, còn tưởng duỗi tay kéo tay Quyền Hãn Đình, lại bị anh lạnh mắt đảo qua,
người phụ nữ mới hậm hực rút tay lại, dáng vẻ tiếc nuối.
"Không mua." Sắc mặt trầm xuống, lời ít mà ý nhiều.
Người đàn ông vốn định lui rồi, lại vô tình thoáng nhìn thấy Vacheron
Constantin xa hoa phiên bản giới hạn trên cổ tay người đàn ông, bỗng nhiên cắn
răng, mạnh mẽ ép sự sợ hãi xuống, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng
không dám lại duỗi tay.
"Anh trai..." Cô ta nhỏ giọng gọi Quyền Hãn Đình.
"Xùy— ai là anh trai cô?" Thẩm Loan trực tiếp nói thẳng: "Đừng thấy đàn ông
là bắt quàng làm hộ, nếu hơi lớn tuổi một chút, có phải cô sẽ nhào lên mà gọi
một tiếng cha nuôi không?"
Quyền Hãn Đình nở một nụ cười nhạt bên môi, lúc ánh mắt chạm phải Thẩm
Loan, đáy mắt bắn toé ra một tia ngọt ngào ấm áp.
Tuy rằng lúc này Thẩm Loan vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng dừng trong mắt người
đàn ông thì không khác gì con chó nhỏ đang vùng vẫy, cả người cảnh giác, đang
gâu gâu công khai tuyên bố chủ quyền mình chính là chủ của miếng đất này.
Em gái bia ôm bị chọc thủng tâm tư trước mặt mọi người, sắc mặt vừa trắng vừa
xanh: "Cô... nói bậy!"
Thẩm Loan bình tĩnh: "Dám ngồi thì phải dám nhận, đừng làm mà chối!"
Nói đúng trọng điểm, đánh rắn bảy tấc.
Bia ôm liếc cô một cái, ôm mặt chạy đi.
Tiếng động vừa rồi, xung quanh đã có không ít ánh mắt nhìn về phía bàn bọn
cô, bốp—
Thẩm Loan buông đũa, ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi đảo qua mọi người, tim quần
chúng ăn dưa run lên, cuống quít dời tầm mắt.
Sức chiến đấu của cô gái này cũng là tuyệt!
Thẩm Loan hừ lạnh, dọa xong người người xem trò vui, đảo mắt lại đối diện đôi
mắt trêu chọc của người đàn ông.
"Anh rất đắc ý?" Cô hỏi, lông mày nhẹ nhàng giương lên.
"Ngoan, uống nước, hạ hỏa nào." Quyền Hãn Đình đẩy ly qua.
Thẩm Loan bĩu môi: "Không khát."
"Được, vậy không uống." Nói gì cũng nghe.
"..."
Rất nhanh, Quyền Hãn Đình nhận ra không ổn, thử thăm dò mở miệng: "Em...
Không vui?"
"Vì sao em phải vui?" Mắt Thẩm Loan trợn trắng.
Người đàn ông hơi trầm mặc: "Không đúng chỗ nào?"
"Anh trêu hoa ghẹo nguyệt! Câu tam đáp tứ!" Ăn tôm hùm đất mà còn có em
gái bán bia liếc mắt đưa tình.
"Khụ..." Lục gia ho nhẹ một tiếng, "Chứng minh ánh mắt em rất tốt."
"Dừng dùng câu này với em!"
Quyền Hãn Đình chủ động bóc tôm hùm đất, bỏ vào trong chén cô: "Một người
không liên quan cũng đáng đến em để ý?"
Thẩm Loan không nói chuyện, nhưng thật ra yên lặng gắp tôm ăn.
Quyền Hãn Đình: "..."
Anh rất biết nghe lời, liên tiếp bóc mấy con, đều vào trong bụng Thẩm Loan.
Cô gái dứt khoát đẩy dĩa tôm đến trước mặt anh: "Bóc hết."
Lục gia: "..."