Quyền Hãn Đình!
"Sao anh lại tới đây?" Thẩm Loan nhìn người đàn ông đang đi về phía mình,
không khỏi kinh ngạc.
"Đón em tan làm."
"Đơn giản vậy thôi?"
Người đàn ông lắc đầu: "Còn nữa."
"Còn có cái gì?"
"... Nhớ em."
Tối hôm qua, cô ngủ lại ở nhà họ Thẩm, Quyền Hãn Đình lại hít đất, lại hướng
người về phía trước, miễn cưỡng ngủ, nhưng mà trời còn chưa sáng đã tỉnh.
Nếu không phải có việc gấp bên Huy Đằng, anh đã sớm tới đây đón người, cần
gì phải chờ tới bây giờ?
Thẩm Loan không khỏi bật cười: "Sao lại giống trẻ con như vậy?"
Quyền Hãn Đình nghiêm túc bổ sung: "Vẫn là một đứa trẻ chưa cai sữa."
Thẩm Loan: "..."
Không biết xấu hổ!
"Đi thôi." Quyền Hãn Đình ôm lấy cô, đi về phía chiếc Bentley đậu cách đó
không xa, vòng qua bên kia mở cửa.
Đúng lúc này, Thẩm Như đột nhiên lao tới, túm chặt lấy Thẩm Loan: "Không
được đi! Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng."
Không đợi Thẩm Loan có động tác gì, Quyền Hãn Đình đã trước một bước đẩy
Thẩm Như ra, cánh tay dài nắm lấy, tự nhiên bảo vệ cô ở phía sau, giống như
một tường đồng vách sắt được dựng lên, ngăn cách tất cả nguy hiểm.
Đồng tử Thẩm Như co rút lại, run sợ nhìn người đàn ông mặt mày âm trầm
trước mắt mà tim đập loạn nhịp.
Vừa rồi cô xúc động chạy tới dữ chặt Thẩm Loan, vốn dĩ không hề chú ý tới
những người khác.
Nếu sớm biết Quyền Hãn Đình cũng ở đây, cô ta không nên...
Thẩm Loan nhìn dáng vẻ "không thể tự kiềm chế sự say mê" của cô ta, theo bản
năng nhướng mày, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia sáng đen.
"Lục gia, thật ra tôi..." Cô ta há miệng thở dốc.
Còn chưa nói ra một câu hoàn chỉnh, đã bị mạnh mẽ ngắt lời -
"Cô muốn làm gì?!" Giộng nói người đàn ông nặng nề, khí thế kinh người.
Lời nói tiếp theo của Thẩm Như như bị rót chì, mắc kẹt ở yết hầu, không thể
thốt ra.
"Lục gia," sau một lúc lâu, cô ta mới tìm về giọng nói của mình, khóe miệng gợi
lên nụ cười tự nhận là hoàn hảo nhưng lại cứng đờ đến cực điểm: "Tôi chỉ muốn
tìm Thẩm Loan nói chuyện."
"Nói chuyện thì nói chuyện còn động tay động chân làm gì?"
Vẻ mặt đầy tàn nhẫn của Thẩm Như khi túm tay lúc nãy, Quyền Hãn Đình đều
nhìn thấy, muốn nói không thù không oán, tại sao vẻ mặt lại vặn vẹo đến mức
gần như dữ tợn?
"Tôi chỉ là...quá sốt ruột."
Quyền Hãn Đình cười lạnh, không hề tin lời cô ta nói.
Lòng Thẩm Như giống như bị đập trúng một nhát, anh ấy không tin cô ta, thậm
chí coi thường cô ta, trách móc cô ta...
Mà tất cả điều này đều là bởi vì một người phụ nữ khác!
Một người phụ nữ có quan hệ huyết thống với cô ta nhưng lại vô cùng dối trá và
đáng ghét Thẩm Loan!
"Về sau, cô còn dám động tay động chân với cô ấy đừng trách tôi không khách
sáo!" Quyền Hãn Đình trầm giọng quát.
Thẩm Như chỉ cảm lạnh lẽo ập vào trước mặt, mí mắt nhảy mạnh, da đầu căng
ra, trong lòng lại bị sự không cam lòng lấp đầy, bị sự ghen ghét chiếm lấy.
Vì sao anh có thể dịu dàng nuông chiều Thẩm Loan nhưng lại trừng mắt lạnh
lùng với cô ta?
Thẩm Loan có cái gì tốt?
Một người phụ nữ tâm tư ngoan độc, thủ đoạn tàn nhẫn, cuối cùng là chỗ nào
hấp dẫn anh?
Mỗi khi Thẩm Như nghĩ đến vấn đề này, giống như bị trăm móng vuốt cào xé
tim mình, quá nhiều nghi ngờ cùng oán giận --
Nghi ngờ phúc khí của Thẩm Loan từ đâu mà có?
Oán giận ông trời tại sao cho cô ta may mắn như vậy?
Kia chính là Quyền Hãn Đình!
Người đàn ông tồn tại như một vị thần, vốn nên cao cao tại thượng, không dính
khói lửa phàm tục, lại bị tiện nhân Thẩm Loan này không biết xấu hổ kéo xuống
bùn.
Đều nói, người không có quyền ghen sẽ chua xót nhất, người động lòng trước sẽ
thảm nhất.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô ta đã thầm thương trộm nhớ người đàn ông này, lại
bời vì sự lạnh lùng xa cách của anh mà cẩn thận không dám tới gần, cuối cùng
lại bị Thẩm Loan nhanh chân đến trước!
Làm sao có thể khiến Thẩm Như nuốt trôi khẩu khí này?!
Nếu cô ta mở miệng trước, chủ động trước, như vậy người đứng ở bên cạnh
Quyền Hãn Đình lúc này sẽ không phải là Thẩm Loan!