Bên này, mặt trời mọc trên biển, năm tháng tươi đẹp.
Bên kia, phong ba lại nổi lên, cũng không yên bình, làm cho toàn bộ nhà họ
Thẩm phải rối loạn.
Đứng mũi chịu sào vẫn là cô tư nhà họ Thẩm Thẩm Phi chưa từng lộ mặt, được
Thẩm Xuân Giang tự mình hộ tống, cứ khăng khăng muốn cho cô ta nhận tổ
quy tông, thậm chí không tiếc tiền trảm hậu tấu*.
Đúng vậy, Dương Lam là vợ Thẩm Xuân Giang, là bà chủ của nhà họ Thẩm,
nhưng lại nghe được ông chồng tốt của ông ta có thêm đứa con gái từ miệng
người khác.
"... A Lam, đừng nói cho tôi bà không biết nhé? Bây giờ bên ngoài đã truyền ầm
lên, mọi người đều đang đoán có phải hai vợ chồng bà đang nhận con gái nuôi
không đấy. Kết quả, chồng bà lại tự mình đứng ra bác bỏ tin đồn, cứ chắc chắn
là con ruột, còn định trong bữa tiệc sinh nhật của nó chính thức giới thiệu cho
tất cả khách khứa."
Vị phu nhân kia vừa nói, vừa cho Dương Lam một ánh mắt thông cảm.
"Hồ, con gái nhà bà cũng nhiều thật đấy, năm trước nhận đứa thứ ba, năm nay
lại muốn nhận đứa thứ tư sang năm có phải còn có thứ năm, thứ sáu đang xếp
hàng không?" Người mở miệng chính là vị phu nhân ngày thường có quan hệ
không thể nào xấu hơn với Dương Lam, vẻ vui sướng khi người gặp họa quá rõ
ràng.
"Đàn ông ấy, giống như mèo thôi, mèo nào mà không trộm ăn mỡ chứ? Chúng
ta cũng chỉ có thể ngóng trông ông ta ăn xong ở bên ngoài thì lau miệng sạch
một chút, đừng có để sáng bóng quá lại làm người ta nhận ra thì phiền. Không
nghĩ tới lão Thẩm này cũng vậy, ăn vụng thì ăn vụng đi, vợ ở nhà mở một mắt
nhắm một mắt cũng thôi đi, ai biết ông ta lại còn cho ra đứa con hoang như vậy,
chuyện này đúng là hơi... quá đáng."
"Ai nói không được? Chúng ta là vợ cả thì thiếu gì? Tiền? Người? Cũng không
phải! Ở đây có ai mà nhà mẹ đẻ thiếu chút tiền kia không? Chỉ cần muốn thì
mấy người như thám tử tư, phóng viên gì đó chẳng lẽ tìm không ray? Nói cho
cùng, chẳng phải cũng chỉ vì chút mặt mũi thôi sao?"
"Ông có thể tìm người chơi, mà chơi rồi thì cũng thôi, lại còn cho ra đứa nhãi
con, đây chính là giẫm thể diện của chúng ta xuống đất, như thế mà còn nhịn
được thì còn có gì không nhịn được nữa..."
Mấy chị em mồm năm miệng mười, có người cảm thấy không đáng thay bà ta,
có người thay bà ta minh oan, còn có người dùng mấy lời an ủi, nhưng trong
lòng lại âm thầm cười trộm.
Cả người Dương Lam ngốc rồi.
Bên tai truyền đến tiếng ong ong, tựa như một đống ruồi bọ làm người ta ghê
tởm.
Nhưng thứ thật sự khiến người ta ghê tởm đâu phải là ruồi bọ?
Rõ ràng là đống phân hôi thối kia!
Tất cả mọi người đều biết, nhưng bà ta lại giống như kẻ ngu chẳng hay biết gì,
cuối cùng vẫn nghe được từ miệng người khác với giọng điệu cười nhạo.
Thẩm Xuân Giang xem bà ta là gì? Đặt bà ta ở chỗ nào?
Giới này lớn như vậy, rất nhanh sẽ truyền đến khi mọi người đều biết, đến lúc
đó, bà ta làm sao mà chịu nổi?!
"A Lam? A Lam?!"
"... Chuyện gì?" Dương Lam hoàn hồn, tròng mắt cuối cùng cũng không dừng ở
một chỗ, nhẹ nhàng chuyển động, nhưng vẫn cứ hơi dại ra.
"Bà không sao chứ?"
Bà ta định nở một nụ cười, nhưng vẫn phí công: "... Không sao."
"Bà Thẩm, bà thật sự không biết à?" Một người phụ nữ khác mở miệng, ánh mắt
đầy vẻ nhiều chuyện.
Dương Lam: "Sao có thể vậy được? Ông ấy đã bàn bạc với tôi..."
"À? Vậy bà cũng đồng ý?! Tôi nhớ năm ngoái không phải mới nhận một đứa
sao? Lúc này mới bao lâu, lại tới nữa. Tôi nói này, bà nhịn quá nhiều rồi đấy,
không quản được sẽ khiến lão Thẩm không kiêng nể gì, nếu đổi lại là tôi, chắc
chắn sẽ làm ầm lên cho một trận, nếu không làm sao mà nuốt trôi cục tức này?"
"Tiểu Phân nói không sai đâu! Nên như vậy! Vợ quá hiền lành, chồng lại càng
tiến thêm một thước, nếu bà mà cứ giữ cái tính này, hôm nay ông ta đưa đứa
con riêng kia trở về, ngày mai cũng thể dẫn con mụ kia vào cửa đấy."
"..."
Một nhóm lớn nhóm nhỏ đang nói về chuyện quản chồng, nói có bài có bản hẳn
hoi, nhưng vào trong lỗ tai Dương Lam lại thành "Đứng nói chuyện không sợ
đau eo".
Chuyện này không xảy ra với mấy mụ kia, đương nhiên có thể nói bốc nói phét
rồi.
Thở sâu: "Tôi đột nhiên nhớ còn có chút việc, mấy người từ từ chơi, tôi đi
trước."
"Đừng mà... Gấp cái gì? Không phải là chạy về nhà làm loạn với chồng bà một
trận đấy chứ?"
Dương Lam miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: "Bà Trương nói đùa rồi, tôi thực
sự có việc gấp."
"Được rồi được rồi, bà Thẩm có việc thì cho bà ấy đi trước đi, chúng ta đánh
của chúng ta, lại không phải ba thiếu một mà kéo bà ấy vào làm gì."
Dương Lam giữ chút phong độ còn sót lại, bóng dáng thong dong rời đi.
Nhưng vừa bước ra cửa, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
Thẩm Xuân Giang, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?!
Trong lòng bà ta đang điên cuồng rít gào, vẻ mặt người phụ nữ vì đau khổ mà
vặn vẹo.
Ngồi trên xe, trực tiếp nói tài xế lái xe về nhà cũ.
Giẫm lên giày cao gót nhanh chóng bước vào cửa, Dương Lam đi thẳng đến
phòng khách, lại thấy Thẩm Xuân Giang ngồi trên sô pha, cầm điện thoại, biểu
cảm chậm rãi, giọng nói mềm nhẹ đang nói chuyện với đối phương.
"...Ngoan một chút, đừng làm loạn, ngày mai anh đến thăm em."
"Nhớ! Sao có thể không nhớ chứ? Lần trước không phải em nói đi đảo Bali sao?
Đúng lúc anh có hai ngày rảnh, đến lúc đó đi cùng em được không?"
"... Nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của em kìa, đảo Bali mà thôi, làm em vui vẻ
vậy sao?"
Mặt mày người đàn ông mỉm cười, khuôn mặt dường như hơi đỏ lên, giống như
trẻ hơn mười mấy tuổi.
Dương Lam sững sờ tại chỗ, đả kích này rơi xuống đầu bà ta còn trầm trọng hơn
gấp trăm nghìn lần khi nghe được trong nhà có thêm đứa con riêng, khiến đầu
bà ta choáng váng, hai mắt ngẩn ra.
Thẩm Xuân Giang trước nay chưa từng nói chuyện dịu dàng với bà ta như vậy,
cho dù vào lúc tình cảm của hai người tốt nhất, cũng rất hiếm khi săn sóc tinh
tế, càng đừng nói đến chuyện chủ động dẫn bà ta ra ngoài du lịch.
Một bàn tay vô hình đang nắm lấy trái tim người phụ nữ, hết lần này đến lần
khác dùng sức mà bóp chặt, đau khổ lan tràn đến toàn thân, đầu lưỡi cũng nếm
được vị chua xót.
Bỗng nhiên, giọng nói người đàn ông dừng lại, nhìn thoáng qua thấy Dương
Lam đứng đó, ông ta không hoảng sợ thậm chí ngay cả một chút chột dạ cũng
không có, hạ giọng nói với đầu bên kia: "Được, anh còn có việc, chú ý nghỉ
ngơi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Xuân Giang mới nhìn về phía Dương Lam:
"Về rồi?"
Hời hợt, nhạt như nước ốc.
"Ông đang gọi điện thoại với ai?"
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống: "Không liên quan đến bà."
"À, lại là con đ* nào ở bên ngoài à?"
"Câm miệng!"
"Sao thế, tôi chỉ mới nói nó một câu " con đ* ", mà ông đã chịu không nổi rồi?"
Thẩm Xuân Giang cười lạnh: "Tôi cho rằng cô tự hiểu lấy rồi."
"Xì... Nếu ông nói "tự mình hiểu lấy" là chỉ trơ mắt nhìn chồng mình trêu hoa
ghẹo nguyệt ở bên ngoài, xum xoe ân cần với những người phụ nữ khác, thậm
chí đón từng đứa từng đứa con riêng về nhà, vậy tôi thà mình không có thứ
này!"
Thấy trạng thái gần như điên cuồng của Dương Lam, ông ta nhịn không được
nhíu mày: "Rốt cuộc hôm nay bà bị làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Chẳng lẽ ông không rõ à?"
Ánh mắt Thẩm Xuân Giang hơi lóe: "Có chuyện gì thì nói đi, không cần phải
quanh co lòng vòng!"
"Còn chưa chúc mừng ông nhỉ, lại làm cha rồi, không duyên cớ gì lại có thêm
một đứa con gái lớn như vậy." Dương Lam nhìn chằm chằm ông ta.
Trên mặt người đàn ông lại không hề có chút áy náy hay xin lỗi nao ngược lại
hợp tình hợp lý: "Nếu bà đã biết, vậy trong bữa tiệc phải phối hợp với tôi cho
tốt."
Dương Lam trừng hai mắt, khó tin mà nhìn ông ta: "Thẩm Xuân Giang, ông dựa
vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ chấp nhận đứa con riêng kia?! Chẳng lẽ tôi chịu
ấm ức còn chưa đủ nhiều sao? Hết lần này tới lần khác vậy rồi, rốt cuộc ông
xem tôi là cái gì?!"
Giọng điệu chất vấn, đau lòng.
Người đàn ông cũng không vì thế mà dao động: "Lúc trước nếu cô có thể chấp
nhận Thẩm Loan, vì sao bây giờ không thể chấp nhận Thẩm Phi?"
"Thẩm Phi? À... Hóa ra nó tên là Thẩm Phi? Lại là mụ tình nhân nào sinh cho
ông? Đã làm xét nghiệm ADN chưa?"
Thẩm Xuân Giang nghe thấy có gai trong câu nói của bà ta, hừ lạnh một tiếng:
"Không cần cô lắm miệng!"
"Không cần sao? Chẳng lẽ tôi không phải vợ do ông cưới hỏi đàng hoàng,
không phải bà chủ căn nhà này sao? Trước khi ông quyết định, có phải cũng nên
bàn bạc với tôi một tiếng?"
"Bây giờ không phải tôi đang bàn với bà sao?"
Mắt Dương Lam lộ ra châm chọc: "Cái ông gọi bàn, chính là nói ra ngoài trước,
sau đó thông qua miệng người khác nói cho tôi biết sao?"
Thẩm Xuân Giang lúc này mới ý thức được điểm mấu chốt, giữa mày chợt căng
thẳng: "Bà lại nghe ai nói bậy thế?!"
"Nói bậy? Ông muốn cho đứa con hoang kia nhận tổ quy tông là giả à?"
"Dương Lam! Chú ý ngôn từ của bà đi! Cái gì mà con hoang, đó là con gái của
tôi, giữ miệng cho sạch sẽ một chút!"
"Ồ, còn bảo vệ nó sao?" Trong lòng Dương Lam bi thương, hốc mắt lại không
rơi được một giọt nước mắt.
Thẩm Xuân Giang bị bà ta quấy nhiễu làm cho rất phiền, hơn nữa ông ta vốn
đang phát sầu vì sức khỏecủa mình, trước mắt đã bắt đầu trị bệnh bằng hoá chất,
còn không biết kết quả thế nào, lập tức vô cùng sốt ruột, tất nhiên giọng điệu
cũng cứng hơn—
"Tôi đã quyết định nhận A Phi về rồi, bà có làm loạn cũng vô dụng!"
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Hai tròng mắt Dương Lam híp lại, che giấu tất
cả thất vọng cùng chua xót, chỉ còn lại sắc bén và cố chấp.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bà ta, giống như lần đầu tiên nhận ra vợ mình
còn có một mặt cứng rắn như vậy: "Bà nói gì?"
"Tôi nói — nếu, tôi, không, đồng, ý, thì, sao?"
Thẩm Xuân Giang cười nhạo một tiếng: "Bà không đồng ý thì có thể thế nào?"
Dương Lam không có quyền quyết định, cũng không có sức ảnh hưởng để can
thiệp vào quyết định "Không đồng ý", chỉ là ba chữ, cũng không có lực uy hiếp.
Đây là niềm bi ai của con dâu nhà họ Thẩm, đã không có quyền lực, cũng
không giữ được chồng mình, không có được yêu thương thì kết cục chính là cho
dù bạn tức giận hay phản kháng thế nào cũng không có ý nghĩa.
Bởi vì, không có ai quan tâm.
Phàm là tình huống như hôm nay, đổi thành Thẩm Loan tỏ thái độ cứng rắn,
Thẩm Xuân Giang cho dù trong lòng khômg hài lòng với cô hơn, nhưng cũng sẽ
có chút kiêng kị, chỉ vì cô là chủ tịch Minh Đạt, tay cầm quyền cao.
"Được rồi, chuyện này quyết định vậy đi, bà không cần nhiều lời." Cương quyết
ném xuống một câu, Thẩm Xuân Giang đứng dậy đi lên lầu.
Dương Lam sững sờ tại chỗ, trước mắt dại ra.
Bà ta hối hận...
Nếu lúc trước ở bên người kia, hiện giờ có phải sẽ có hoàn cảnh khác không?
Đột nhiên, Dương Lam xông lên thang lầu, bắt lấy tay người đàn ông.
Tromg thời gian này Thẩm Xuân Giang điều trị bằng hoá chất, lại còn uống
thuốc, còn chịu áp lực giấu tất cả mọi người, cơ thể đã cực kỳ suy yếu.
Dương Lam tức giận nên sức lực không nhỏ, vậy mà suýt nữa kéo ông ta lảo
đảo.
May mà Thẩm Xuân Giang kịp thời duỗi tay đỡ lấy cầu thang, mới miễn cưỡng
ổn định lại mình.
Lửa giận lập tức bộc phát, trực tiếp hất tay Dương Lam ra.
Ai ngờ người phụ đang tức giận, căn bản không quan tâm —
Ông ta hất bà ta ra, bà ta lại chết cũng kéo lấy ông ta, cũng không để ý thân
phận hay hình tượng nữa, không khác gì người đàn bà đanh đá không coi ai ra
gì trên đường cái.
"Buông tay!" Thẩm Xuân Giang nghiến răng nghiến lợi.
Dương Lam oán hận giương mắt: "Ông không để tôi thất vọng sao? Xì! Thẩm
Xuân Giang, ông không làm tôi thất vọng sao —"
"Đồ phụ nữ điên này!"
"Ha ha ha — đúng vậy, tôi đã sớm điên rồi, đều là bị ông ép đấy."
"Người đâu, kéo bà ta ra cho tôi!" Thẩm Xuân Giang lớn tiếng gào lên với
người giúp việc phía dưới.
Giọng nói sắc bén của Dương Lam cũng nối gọt: "Để tôi xem ai dám!"
Nhà họ Thẩm gia phân công lao động luôn luôn rõ ràng, ông chủ ở bên ngoài,
bà chủ ở nhà. Có lẽ Thẩm Xuân Giang rất có uy tín ở công ty, nhưng trong nhà
lại là thế giới của Dương Lam.
Tất cả những người giúp việc này đi đều giữ suy nghĩ phục vụ bà chủ, đã sớm
thói quen phục tùng mệnh lệnh của Dương Lam, một đám không ai dám tiến
lên.
"Được đấy! Tôi còn không sai được các người à?!" Ông ta giận quá hóa cười.
Dương Lam: "Hôm nay ông không nói cho rõ ràng thì không được đi!"
"Buông tay —"
"Không buông!"
Ánh mắt người đàn ông hung ác: "Tôi mẹ nó nói bà buông ra."
Dương Lam nắm chặt lấy, trong mắt là sự quyết liệt chưa bao giờ có.
Trong lòng Thẩm Xuân Giang buồn bực, trực tiếp dùng sức đẩy bà ta ra ngoài.
Lúc Dương Lam ngã xuống, ánh mắt hoảng sợ đối diện với ánh mắt kinh ngạc
của người đàn ông, bà ta buồn bã cười.
Sau đó là tiếng ầm ầm khi vật nặng rơi xuống, từ trên cầu thang lăn xuống phía
dưới.
"Bà chủ—"
Người giúp việc xúm lại muốn duỗi tay đỡ, rồi lại không dám.
Dương Lam dập trán bị thương, mặt đầy máu, hai chân cũng không thể nhúc
nhích, bỗng nhiên, khuôn mặt bà ta đau xót, đột nhiên giơ tay che bụng nhỏ:
"Đau..."
"Máu! Nhìn kìa!" Một người giúp việc thét chói tai.
Chỉ thấy máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ nửa người dưới Dương Lam,
nhuộm đỏ cả bộ váy màu sáng của bà ta, một mùi gỉ sắt dần dần lan ra trong
không khí.
Máu...
Đứa bé...
Dương Lam rõ ràng cảm nhận được có thứ gì đó chậm rãi bong ra từ cơ thể
mình, dần dần cách xa bà ta.
Thẩm Xuân Giang dường như giật mình đứng ở trên cầu thang, cũng vì như
thế, mới khiến ông ta có thể từ trên cao nhìn xuống để thấy rõ trạng thái hiện
giờ của Dương Lam.
Máu, càng ngày càng nhiều.
Không chỉ có nhuộm đỏ làn váy, còn chảy trên sàn nhà, nhìn thấy ghê người!
Bỗng nhiên ông ta có loại suy đoán vớ vẩn, lập tức sau đó, sắc mặt thay đổi:
"Mau — chuẩn bị xe — đi bệnh viện!"
Nói xong, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Dương Lam, muốn bế bà ta lên, lại
cảm thấy luống cuống, nhìn vết máu lan tràn khắp mới, cũng không biết ôm từ
đâu.
"Ông... Hiện tại... Vừa lòng chưa?" Dương Lam giãy giụa dùng hai tay chống
lên mặt đất, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Xuân Giang, mơ hồ châm
chọc.
Bà ta mở miệng, gằn từng chữ một: "Là ông, tự mình, giết chết con trai mình."
Người đàn ông như bị sét đánh, sắc mặt thoáng cái đã trắng bệch.
Nửa tiếng sau, Dương Lam nhanh chóng được đưa đến trung tâm bệnh viện
thành phố.
Phòng cấp cứu.
"Sao lại thành như vậy?" Bác sĩ xem bệnh, dùng tốc độ nhanh nhất đeo bao tay
kháng khuẩn sau đó dò hỏi người nhà.
Thẩm Xuân Giang: "Là, từ trên cầu thang ngã xuống..."
"Cầu thang cao bao nhiêu?"
"Khoảng chừng... Bốn năm mét."
"Lăn xuống sao?"
Thẩm Xuân Giang: "... Vâng."
"Mang thai mấy tháng rồi?"
"..."
Bác sĩ quay đầu.
Y tá bên cạnh đẩy Thẩm Xuân Giang một cái: "Bác sĩ Lưu hỏi ông đấy."
"Bác, bác sĩ tôi... vốn không biết cô ấy mang thai... Tôi..."
"Làm chồng mà ngay cả vợ mang thai hay không cũng không biết? Có phải con
đầu lòng không? Nếu làm ba rồi thì phải có kinh nghiệm..."
"Thực xin lỗi, tôi, thật sự không biết."
"Huống chi là phụ nữ lớn tuổi mang thai, chỉ thoáng không cẩn thận là rất dễ
xảy ra nguy hiểm, rốt cuộc ông làm chồng thế nào đấy?"
Thẩm Xuân Giang đã bao giờ bị người lạ mắng chửi như cháu trai thế này đâu?
Nhưng trước mắt, đối mặt với bác sĩ, ông ta chỉ có thể cúi đầu, ngoan ngoãn ăn
mắng, trong lòng lo sợ không yên.
Dương Lam mang thai, đứa bé không còn nữa —
Tựa như ma chú cứ quanh quẩn mãi trong đầu ông ta.
"Thai phụ xuất huyết nhiều, lập tức chuyển sang khoa sản!"
"Vâng!"
Khung cảnh lại một lần nữa hỗn loạn, mùi nước sát trùng, âm thanh lạnh lẽo của
các loại dụng cụ, cùng với tiếng rên đau đớn của Dương Lam, Thẩm Xuân
Giang cảm thấy trước mắt tựa như một giấc mộng kỳ quái.
Ông ta muốn sớm tỉnh lại một chút, nhưng sự thật lại nói cho ông— đây là sự
thật!
Sau khi trải qua 40 phút vội vàng cấp cứu, cuối cùng đèn cũng tắt.
Bác sĩ y tá nối đuôi nhau đi ra—
"Ai là người nhà bệnh nhân?"
"..."
"Người nhà bệnh nhân đâu?!"
Thẩm Xuân Giang dựa vào vách tường, hai mắt dại ra, căn bản không biết bác
sĩ đang nói gì.
Cho đến khi—
"Này! Gọi ông đó!"
Lúc này ông ta mới đần độn tiến lên: "Bác sĩ, vợ.... vợ của tôi thế nào rồi?"
"Người lớn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé... Không thể giữ được."
Thẩm Xuân Giang choáng váng lui về phía sau, may mà có hai y tá lên đỡ lấy
ông ta.
"Vốn thai phụ này mang thai đã rất gian nan, dù sao cũng tới tuổi tới, cũng
không biết có thể chịu đựng được đau đớn khi sinh con không, cho nên, rất có
thể kiến nghị thai phụ này nên bỏ khi còn ít tháng, như vậy đối với cơ thể người
mẹ cũng có thể giảm thiểu thương tổn đến mức thấp nhất."
Thẩm Xuân Giang ngơ ngẩn.
"Đương nhiên, tôi không phải nói thai phụ nhất định không giữ nổi con của
mình, vẫn là có khả năng mẹ và con trai bình an, nhưng mà hiện tại... Nếu kết
cục đã định, vậy ông nghĩ thoáng chút đi."
Bác sĩ nói xong, lắc đầu, chuẩn bị rời đi, giây tiếp theo lại bị Thẩm Xuân Giang
đột nhiên xông lên ngăn lại —
"... Vừa rồi anh nói mẹ và con trai bình an? Mẹ và con trai?"
"Đúng vậy, thai phụ mang một đứa bé trai."
Sắc mặt Thẩm Xuân Giang trắng nhợt, cả người run rẩy.
Sau đó y tá Dương Lam đang hôn mê đi ra, Thẩm Xuân Giang đứng ở bên cạnh,
cũng không nhìn một cái, giống như bị người khác làm Định Thân thuật*, vẫn
không nhúc nhích.
*Định Thân Thuật là một hình thức của phép thuật cho phép người sử dụng
ngăn chặn sự di chuyển của cơ thể các mục tiêu bị ảnh hưởng, gây ra hiệu quả
tê liệt.
"Người nhà bệnh nhân không đi cùng sao?"
Lúc này ông ta mới hoàn hồn đuổi theo.
Dương Lam nằm viện ngày thứ tư, chính là bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Xuân
Giang, mặc dù vợ bệnh con trai chết, nhưng cũng như không thể làm dao động
suy nghĩ muốn đón Thẩm Phi về của ông ta.
Đáng tiếc, ngày đó trong bữa tiệc, Thẩm Phi vẫn chưa xuất hiện.
Thẩm Loan đoán trong lòng Dương Lam không thoải mái, hẳn là sẽ không tham
dự, dù sao, đời trước bà ta bởi vì Thẩm Phi xuất hiện mà hoàn toàn hắc hóa*,
cho dù tâm cơ, hay là thủ đoạn đều cực kỳ lợi hại, như là tất cả thâm độc trong
cơ thể đều bị kích thích bộc phát, vì thế, còn làm cho Thẩm Phi không ít phiền
toái.
Nếu không thì sao lại nói "Phụ nữ mà tàn nhẫn, thì đàn ông chả là cái đếch gì"?
Một người phụ nữ, đặc biệt là người vốn không ngốc, sau khi chịu đựng quá
nhiều kích thích, sau này sẽ càng trở nên thông minh, tất nhiên tim cũng càng
tàn nhẫn hơn.
Đời này Thẩm Phi xuất hiện trước thời hạn, cũng không biết đẳng cấp của
Dương Lam có tăng lên không?
Nhưng ngoài dự đoán của Thẩm Loan đó là, Dương Lam vắng mặt không phải
là không muốn tới, mà tới không được!
"...Sảy thai?" Cô nhướng mày, nghe thấy giọng nói hơi mang theo tức giận của
Thẩm Khiêm ở đầu bên kia, không khỏi hỏi lại.
"Mẹ anh bây giờ đang ở bệnh viện."
Thẩm Loan dừng một chút: "... Chuyện khi nào?"
"Trước bữa tiệc bốn ngày."
"Sao lại thế?"
"..." Đầu bên kia trầm mặc một cái chớp mắt.
Mà phản ứng như vậy, căn bản không cần phải nói ra, Thẩm Loan cũng có thể
đoán được là "Kiệt tác" của Thẩm Xuân Giang.
Trong nhà cũ bây giờ, ngoài ông ta ra thì còn ai dám làm ra mấy chuyện này với
bà chủ như Dương Lam?
À...
Tự mình giết con trai sao.
Cũng không biết trong bữa tiệc, Thẩm Xuân Giang rốt cuộc dùng thái độ gì để
xuất hiện trước mặt khách khứa, nở nụ cười nói chuyện, sau đó gấp gáp muốn
giới thiệu con gái của mình cho mọi người?
Chỉ có thể nói, tim đủ tàn nhẫn, không gì không làm được.
Đời trước đúng là không nghe nói Dương Lam sảy thai, nhưng mà, không nghe
nói không có nghĩa là không xảy ra.
Bà ta hắc hóa luôn có lý do.
Mà lý do này nhất định có liên quan chặt chẽ đến Thẩm Phi!
Hai đời đều như thế, trọng sinh lại thì sao? Vận mệnh vẫn mạnh mẽ như cũ.
...
Trung tâm bệnh viện thành phố, phòng bệnh VIP.
Hai mẹ con một trái một phải—
Mẹ sảy thai, đang nằm trên giường bệnh; con gái hôn mê, là người thực vật.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính, chiếu vào bên trong, gió nhẹ đưa tới mấy
phần mát mẻ, rèm cửa khẽ nhúc nhích.
Nhưng cho dù ánh mắt trời có sáng hơn nữa thì cũng không chiếu rọi được chút
máu trên mặt người phụ nữ, gió mát không thổi tan khói mù tích tụ dưới đáy
mắt.
Dương Lam cứ như vậy ngồi trên giường bệnh, đồng phục sọc xanh xen trắng
trống rỗng mặc trên người bà ta.
Chỉ ngắn ngủn mấy ngày, bà ta gầy với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể
thấy được.
Tuy rằng trong nhà người giúp việc đưa từng bình canh gà đến, món dinh dưỡng
này sang món khác, Dương Lam cũng uống cũng ăn, cực kỳ phối hợp, nhưng
mấy thứ này dường như không có tác dụng với cơ thể bà ta.
Mái tóc dài bởi vì khô khốc đã bắt đầu ố vàng, lúc rồi loạn cũng thỉnh thoảng
thấy mấy sợi tóc bạc, những điều này là thứ trước kia Dương Lam chưa bao giờ
cho phép xảy ra.
Bà ta là bà Thẩm, là phu nhân hào môn, phải tinh xảo tượi tóc cho đến đầu ngón
chân.
Nhưng hôm nay, bà ta không hề quan tâm.
Mỹ lệ tinh xảo thì sao, gầy ốm già nua thì sao?
Ngay cả con trai của mình cũng giữ không nổi!
Nó còn nhỏ như vậy, khẽ đầu thai ở trong bụng bà ta, cuối cùng ngay cả cơ hội
ngắm nhìn thế giới này một cái cũng không có, đã bị ba của mình vô tình nhẫn
tâm bóp chết!
Hiện giờ, bà ta còn đang ở bệnh viện, đang buồn bã cầu nguyện cho sinh mệnh
bé nhỏ này, mà Thẩm Xuân Giang lại không hề áy náy mà sinh hoạt bình
thường, nên nhận con gái vẫn nhận, nên bồi dưỡng tình cảm thì vẫn làm.
Sao ông ta có thể như thế?!
Hai tay Dương Lam bỗng chốc nắm chặt khăn trải giường, trong mắt hận ý lan
tràn.
"Mẹ?" Mắt Thẩm Như lộ ra kinh ngạc.
Dương Lam buông lỏng lực xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn: "A
Như tới rồi..."
Giọng nói âm ấm lành lạnh, lại phảng phất như cách núi cách sông, sương mù
bao phủ, làm người nghe không rõ ràng.
Thẩm Như gật đầ: "Hôm nay khá hơn chút nào không?"
Trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng lại xuất hiện ra một loại cảm giác kỳ
quái: Mẹ... Hình như không quá giống trước kia..
Dương Lam: "Khá hơn nhiều rồi. Ba con đâu?"
"Ba ông ấy... đang bận, cho nên hôm nay con tới đưa cơm." Thẩm Như quan sát
vẻ mặt bà ra, cẩn thận tìm từ.
Dương Lam nhoẻn miệng cười, trên mặt cũng không xuất hiện thất vọng hay
ảm đạm, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt đó.
Trong lòng Thẩm Như càng cảm thấy kỳ lạ.
Lại nghe thấy bà ta nhẹ nhàng mở miệng —
"Không sao, ông ấy bận thì kệ ông ấy, để xem trưa hôm nay ăn gì."
Thẩm Như nhanh nhóng mở hộp giữ nhiệt ra, chén đũa đưa tới trước mặt bà ta.
Dương Lam nghiêm túc ăn, từng miếng từng miếng ăn thức ăn, cuối cùng còn
uống lên nửa chén canh gà.
Thẩm Như không ở lâu, sau khi chờ bà ta ăn xong đã thu dọn hộp cơm rời đi.
Hai mẹ con vốn nên thân mật nhất, lúc này ở chung lại có vài phần mới lạ.
A Như trách bà ta, trách bà ta lúc trước khi cô ta bị sắp xếp đến Quảng Đông
nhưng không nói giúp, Dương Lam biết.
Bà ta tỉnh táo hiểu chuyện hơn bất kỳ lúc nào.
Cho nên, trong mắt cũng không xuất hiện cảm xúc bi thương hoặc thất vọng lúc
trước.
Con cái lớn lên, đều có suy nghĩ của mình, từng bước từng bước đi mới là số
mệnh cuối cùng.
Hiện giờ Dương Lam không hề cưỡng cầu, đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Đã sớm nên như vậy...
Ngày nào đó giữa tháng 7, Thẩm Phi chỉ nghe tiếng không thấy người cuối cùng
cũng xuất hiện.
Thẩm Xuân Giang đẩy xe lăn tiến vào, mà thiếu nữ tái nhợt ngồi trên xe lăn
cười nhẹ nhàng với mọi người.
Thiếu nữ xinh đẹp không thể bàn cãi.
Mặt trái xoan, mày lá liễu, tóc dài xõa trên vai, đôi mắt đào hoa phong lưu đa
tình, lại nhìn rất mềm yếu, làn da trắng bệch như hàng năm không thấy mặt trời,
rõ ràng có thể thấy được mạch máu màu xanh ẩn dưới da.
Cô ta mặc một chiếc váy bông màu trắng đơn giản, lộ ra bắp chân mịn màng,
trên chân đi một đôi giày ba lê màu đen, mộc mạc lại đơn giản, giống một con
thiên nga thuần trắng cao quý.
Thẩm Loan nhướng mày, thiếu nữ nhìn non nớt hơn kiếp trước rất nhiều, đột
nhiên cong môi.
Lại gặp mặt rồi, Thẩm Phi!
Người phụ nữ không cần tốn nhiều sức đã lấy được nội tạng của cô, làm cô chết
thảm trên bàn phẫu thuật, so với người đã tu luyện được vẻ nhu nhược đáng
thương một cách hoàn mỹ ở kiếp trước, lúc này cô ta có vài phần ngây ngô,
nhưng mà cũng đủ tư cách để làm một bạch liên hoa.
Ánh mắt Thẩm Khiêm chợt lóe, không khỏi nhìn thêm thiếu nữ vài lần.
Bỗng nhiên, khuôn mặt xẹt qua một tia quái dị, giây lát đã lướt qua.
Giống...
Quá giống...
Cũng là dáng vẻ yếu đuối vô tội, cũng là bộ váy trắng...
Trong lúc hoảng hốt, dường như Thẩm Khiêm lại trở về ngày đầu lúc mới gặp
Thẩm Loan lần nữa.
Choạng vạng tối giữa hè, ráng đỏ tự do nhuộm cả bầu trời đầy màu cam rực rỡ.
Tia nắng còn lại của hoàng hôn chiếu vào nhà từ cửa sổ phía tây, bao phủ thiếu
nữ đang yên tĩnh ngồi trên sô pha.
Thiếu nữ cúi đầu, dùng tư thái yên tĩnh đập vào mi mắt.
Dịu dàng, gầy yếu, mang theo một sự mềm mại đến đau lòng.
Như Thẩm Phi lúc này.
Nhưng Thẩm Khiêm lại không có loại cảm giác liếc mắt một cái đã kinh diễm,
tim đập thình thịch.
Thiếu nữ trên xe lăn đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại thiếu linh hồn, làm người ta cảm
thấy có cảm giác không chân thật.
Thẩm Xuân Giang: "Giới thiệu một chút, đây là em gái của các con, con gái nhỏ
nhất của ba— Thẩm Phi. Tương lai sẽ sống cùng chúng ta..."
"Trường hợp này thì sao có thể không cho tôi biết?" Giọng nói của Dương Lam
từ xa tới gần, mang theo ý cười, lại làm mọi người ta ngẩn ra