Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 703




Trong lúc Sở Ngộ Giang đang vô cùng bực bội, trên bầu trời đêm đột nhiên

truyền đến tiếng cười nhạo đầy càn rỡ —

"Nhà họ An của đảo Chiêm Ngao có tiếng mà không có miếng, Quyền Hãn

Đình cũng chỉ đến thế mà thôi."

Tiếng hét lớn của người đàn ông được phóng đại bằng loa, văng vẳng trên

không trung vùng biển, truyền đến lỗ tai mỗi người đang đứng đây.

Đôi mắt Sở Ngộ Giang tóe lửa.

Đám vệ sĩ vô cùng xung động.

Đúng lúc này trong không khí bỗng truyền đến mùi thuốc súng.

Sở Ngộ Giang nhíu mày, bỗng chốc ánh mắt anh ta lóe lên — là lựu đạn!

Giây tiếp theo, hô to với mọi người — "Tất cả nằm sấp xuống!"

Chưa dứt lời, một tiếng nổ mạnh đã vang lên, nền đất dưới chân bắt đầu rung

lắc dữ dội, ánh lửa xông lên đến tận trời, khói đen nghìn nghịt.

Sở Ngộ Giang nhanh chóng lộn nhào, tránh né ra phía sau tảng đá, nhưng vẫn

không thể tránh khỏi xung kích của vụ nổ.

"Mau — gọi bác sĩ lại đây —"

Tiếng bước chân dồn dập hòa lẫn với tiếng nói chuyện, tất cả hoảng loạn vô

cùng.

Nửa tiếng sau, Sở Ngộ Giang tựa vào đầu giường bệnh trong phòng y tế, tùy ý

bác sĩ băng bó vết thương cho anh ta.

Một người vệ sĩ bước vào, dừng lại trước giường bệnh, thấp giọng báo cáo: "...

Đối phương dùng thuốc nổ đặc chế, độ tinh khiết cao, uy lực mạnh, sức công

phá lớn, chắc chắn là có đường nhập hàng đặc biệt, bước đầu phán đoán đến từ

tay buôn vũ khí nước M."

"Đám người Huyết Ngục này..." Thật cmn to gan!

Còn cả Diêm Tẫn, Sở Ngộ Giang không thể ngờ rằng, dưới tình huống bị đám

phụ nữ Cá Mập kia truy sát, không kịp lẩn trốn, vậy mà còn có tâm trí đến trêu

chọc nhà họ An, khiêu khích Chiêm Ngao?

Chán cuộc đời quá dài, chán sống rồi à?

"... Toàn bộ sự việc đại khái là như vậy, chi tiết cụ thể còn cần tiếp tục điều tra

sau hơn."

Sở Ngộ Giang gật đầu: "Tôi biết rồi, anh đi đi."

"Vâng."

Vệ sĩ khom lưng, lùi lại rời khỏi.

Sở Ngộ Giang cúi đầu trầm tư.

Rất nhanh, đã băng bó xong vết thương, bác sĩ cẩn thận buộc chặt khăn băng:

"Xong rồi. Trong một tuần này nhớ tránh nước, cũng không thể hoạt động

mạnh, nếu xuất hiện tình trạng nhiễm trùng, nhất định phải mau chóng chữa trị."

Sở Ngộ Giang nhìn cánh tay phải bị gói như bánh chưng của mình, vô thức

chau mày.

Từ khi đi theo Quyền Hãn Đình, dãi nắng dầm mưa, gặp qua bao trận sóng to

gió lớn, cũng từng ngã gục, nhưng lần này còn là lần đầu tiên anh ta bị người

khác trêu đùa như con khỉ, không chỉ mở to mắt nhìn đối phường trốn thoát, còn

bị ăn thuốc nổ đầy miệng, và khiến nhiều anh em khác bị thương.

Trong lòng Sở Ngộ Giang vô cùng uất nghẹn.

Đầu tiên Diêm Tẫn ngụy trang thành một sát thủ bình thường của Huyết Ngục,

đột nhập lên đảo, sau khi phát hiện ra hai tên đồng bọn có khả năng đã xảy ra

chuyện xấu, nhanh chóng tạo ra kế hoạch sự cố máy bay rơi, ý đồ khiến cho bọn

họ thả lỏng cảnh giác.

Đợi đến khi mọi người đắm chìm trong sự vui sướng khi đánh chết được kẻ

địch, thì anh ta sẽ dễ dàng cứu được hai người kia hơn.

Mưu kế thâm sâu! Mưu mô xảo quyệt biết nhường nào —

Cứ như thế, danh tính của anh ta sẽ không bị tiết lộ, hai tên đồng bọn cũng có

thể được cứu trợ.

Chiêu "điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây" này đúng thật là hay!

Sở Ngộ Giang: "Điện thoại của tôi đâu?"

Bác sĩ: "Có chuyện gấp sao?"

"Ừm."

Lấy ra từ trong ngăn kéo, đưa cho anh ta.

Sở Ngộ Giang duỗi tay cầm lấy, gõ một dãy số, năm giây sau, bên kia nhấc máy.

Vẻ mặt anh ta hơi run rẩy: "Gia..."

"Mọi chuyện xử lý ổn thỏa rồi?"

"Tôi xin lỗi..."

Sở Ngộ Giang kể lại đầu đuôi câu chuyện, không khuếch đại năng lực của bản

thân, cũng không phủ nhận sai lầm tồn tại trong quá trình xảy ra, giống như kẻ

thứ ba công chính và khách quan.

Đầu dây bên kia trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên hỏi: "Bị thương à?"

"... Vâng." Ánh mắt rũ xuống lóe lên một tia hổ thẹn.

"Trở về sớm một chút."

"... Vâng."

Quyền Hãn Đình cúp điện thoại, xoay người từ ban công đi vào phòng ngủ, rón

rén khẽ tay nhấc chăn lên, nằm xuống, duỗi tay ôm người phụ nữ vào trong

lòng.

Sau đó nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ say nồng.

Thẩm Loan nằm nghiêng, xoay lưng về phía người đàn ông.

Hai mắt nhắm nghiền, vẫn không nhúc nhích, thật ra cũng không phải đang ngủ.

Sau khi trở về từ bữa tiệc tối nay, tâm trạng của cô luôn trong trạng thái nôn

nóng và lo lắng một cách vô cớ.

Tâm trạng này là lần đầu tiên xuất hiện sau khi cô sống lại.

Dòng suy nghĩ không khỏi nhớ lại chuyện kiếp trước.

Năm thứ hai sau khi cô được Thẩm Xuân Giang đón về nhà họ Thẩm, cô tư

Thẩm Phi xuất hiện.

Nhỏ hơn cô một tuổi, sức khỏe kém, nước da trắng bệch tái nhợt vì hằng năm

không bao giờ bước ra ngoài nắng, trên người luôn có một mùi thuốc nhàn nhạt,

luôn nở nụ cười, nhưng ý cười thì không xuất phát từ trong tim.

Nhưng mà Thẩm Xuân Giang trái lại rất thiên vị cô ta, mặc dù cô ta có thái độ

không tốt lắm đối với Thẩm Xuân Giang.

Mà loại "thiên vị" này luôn luôn có cảm giác kỳ lạ, không giống như là vẻ "hiền

từ" của cha đối với con gái, mà giống như một kiểu lấy lòng của kẻ cấp dưới đối

với người cấp trên.

Thẩm Loan thường hay có một suy nghĩ viển vông rằng —

Thẩm Phi mới là cha, còn Thẩm Xuân Giang ở trước mặt cô ta chính là một đứa

con trai!

Ví dụ như, ngồi ăn cùng một bàn, Thẩm Phi thích ăn cà ri, mặc dù Thẩm Xuân

Giang dị ứng với cái mùi vị đó, chỉ nhìn thấy ngửi vài hơi thôi là sẽ buồn nôn,

nghiêm trọng hơn thậm chí còn xuất hiện tình trạng khó thở, nhưng vẫn căn dặn

phòng bếp nấu món đó cho cô ta ăn, hơn nữa còn bưng hẳn lên bàn.

Mà ông ta thì tự hiểu lấy uống trước hai viên thuốc chống dị ứng.

Đời trước, Thẩm Xuân Giang cũng cưng chiều yêu thương Thẩm Như hết mực,

nhưng cũng không đến mức vì cô ta mà khiến mình phải chịu đựng, đặc biệt còn

là trong vấn đề ăn uống sinh hoạt, ngược lại đối với Thẩm Phi, ông ta không chỉ

làm, mà còn làm một cách vô cùng vui vẻ, xong việc thì không hề tỏ ra khó

chịu.

Kiểu "yêu thương" này gần như là một kiểu biến tấu của lấy lòng và nịnh bợ.

Nhưng mà một người làm cha sẽ đi nịnh hót con gái của chính mình sao?

Thẩm Loan không tin.

Nhưng cũng chưa từng cố gắng tìm hiểu nguyên nhân trong đó.

Cô dùng gần hết thời gian của mình vào học tập và công việc, cố gắng nâng cao

năng lực bản thân, đổ dồn mọi công sức vào công ty.

Nhưng có nhiều lúc, mình không quan tâm người ta, ngươi ta lại cố tình quan

tâm đến mình.

Sau khi sống lại, Thẩm Loan không ngừng suy nghĩ, nếu như cô có thể chú ý

đến sự kỳ lạ giữa hai cha con Thẩm Xuân Giang và Thẩm Phi, nghĩ cách điều

tra mối quan hệ sâu xa đó, hoặc là hằng ngày trong lúc tiếp xúc với nhau hơi để

ý một chút, có lẽ lẽ kết cục của cô sẽ không thảm như vậy.

Đến tận giây phút bị đưa vào phòng phẫu thuật, cuối cùng cô mới biết rõ bộ mặt

thật.

Đáng tiếc là, biết rõ rồi thì có ích gì?

Tính mạng của cô sắp không giữ được nữa rồi.

Đời này, Thẩm Loan bày sẵn bố cục trước, sớm quay về nhà họ Thẩm, vốn dĩ

định đào sẵn một cái bẫy, để đám người kia tự chui đầu vào rọ.

Không ngờ rằng, người nọ thế mà lại tới sớm hơn kiếp trước những bốn năm!

Đây mới là điều Thẩm Loan lo lắng nhất!

Cô quay về sớm là bởi vì sống lại, vậy thì vì sao Thẩm Phi lại xuất hiện sớm?

Chẳng lẽ cô ta cũng sống lại?

Không phải...

Trước đó Thẩm Yên cũng từng sống lại, nếu Thẩm Phi cũng có cơ hội làm lại

lần nữa, vậy chẳng phải thế giới này sắp loạn rồi sao?

Thật sự coi kiểu may mắn này giống như rau cải thảo ngoài chợ à?

Lúc trước, Thẩm Loan có căn cứ xác định Thẩm Yên sống lại, còn bây giờ, cô

còn chưa gặp được Thẩm Phi, không thể tùy tiện phán đoán suy luận như thế.

Suy cho cùng, vẫn cần phải gặp gỡ, nhìn thấy người thật, mới có cơ hội tìm ra

sự thật phía sau!

Một đêm say giấc.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan nhận được điện thoại của Thẩm Khiêm —

"Chúng ta nói chuyện đi."

Cô nhướng mày: "Nói chuyện gì?"

"... Thẩm Phi."

Ánh mắt xẹt qua một tia lúng túng, Thẩm Loan nói: "Thời gian, địa điểm."

"Bây giờ, quán cà phê lần trước."

Nửa tiếng sau, Thẩm Loan đỗ xe xong, đẩy cửa bước vào trong tiệm.

Thẩm Khiêm ngồi sát bên cửa sổ, trước mặt đặt một tách cà phê vẫn đang bốc

khói, giây phút ánh mắt nhìn thấy cô, đôi môi nở một nụ cười khẽ.

"Em uống gì?"

"Cho tôi một ly nước chanh."

Đây là lần đầu tiên họ ngồi lại nói chuyện với nhau sau chuyến đi trở về từ Kinh

Bình.

Rất nhanh, nhân viên của tiệm bưng khay bước đến: "Mời cô dùng."

Thẩm Loan cũng không nói chuyện vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Không phải

anh muốn nói chuyện Thẩm Phi à? Tại sao lại không nói gì vậy?"

Người đàn ông nhìn cô, trong mắt trăm ngàn cảm xúc, như chứa đựng muôn

vàn lời nói trong đó, lại không biết phải nói ra như thế nào.

Một lúc lâu sau: "Anh xin lỗi."

Thẩm Loan nhíu mày: "Tại sao phải xin lỗi?"

"Trong bữa tiệc ở Kinh Bình, anh không xuất hiện kịp thời để em phải chịu ấm

ức."

Còn cái "kịp thời" này chỉ lúc nào, tình huống làm sao, thì bỏ qua không cần nói

tỉ mỉ.

Đối với chuyện bản thân quay lưng rời đi, thấy chết mà không cứu, không đề

cập đến một chữ.

Thẩm Loan cười: "Nếu như anh muốn nói chuyện thấy Thẩm Huy động tay

động chân với tôi, nhưng lại bỏ mặc nhanh chân rời đi, thì không cần phải xin

lỗi đâu. Dù sao thì con người là loài động vật có tính xu lợi tị hại, bo bo giữ

mình.

Nhoẻn miệng cười, bình tĩnh nói: "Anh cũng không là gì của tôi, tất nhiên

không cần xả thân chịu nguy hiểm vì tôi. Chuyện này rất là bình thường, tôi

không trách anh, anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi."

Thẩm Loan nói một cách thản nhiên, nhưng người đàn ông nghe vào tai lại

chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

"Em biết rồi?" Đồng tử co rụt.

Vốn dĩ, anh ta không nói đến, Thẩm Loan cũng nhắm mắt cho qua.

Nhưng Thẩm Khiêm lại nhắc đến, vậy thì cô chỉ có thể nói toạc ra.

Trên đời này, luôn có một số người, có chuyện gì hay chuyện gì tốt đẹp đều ôm

hết về mình, coi người khác là kẻ ngốc, vậy thì những kẻ đó phải chuẩn bị sẵn

tinh thần bị vả mặt đi.

Thẩm Loan gật đầu: "Tôi biết rồi."

"Quyền Hãn Đình nói cho em biết?"

Lông mày dài nhỏ khẽ nhếch, dường như rất kinh ngạc, rồi sau đó chậm rãi lắc

đầu: "Không phải."

Thẩm Khiêm nhíu mày, vừa định mở miệng muốn nói điều gì đó, lại bị Thẩm

Loan thẳng thắn ngăn lại —

"Tôi tận mắt nhìn thấy."

Người đàn ông vô cùng sửng sốt.

Cô lại bổ sung thêm: "Chính là lúc anh xoay người, quay về chỗ ngoặt ấy."

"Tại sao em không hét lên cầu cứu?" Thẩm Khiêm ngước mắt lên, trong ánh

mắt có yêu thương có oán hận: "Chẳng lẽ em cảm thấy anh nghe được, còn có

thể khoanh tay đứng nhìn, không tiến lên cứu em sao?!"

Hận sao?

Ha ha! Thẩm Loan cười lạnh, dựa vào cái gì chứ?

Rõ ràng là chính anh ta "thấy chết mà không cứu", kết quả lại biến thành lỗi sai

của cô, không mở miệng "cầu xin" anh ta.

"Trừ trước đến nay anh chưa từng phạm sai lầm đúng không?"

Người đàn ông sững sờ, ánh mắt khó hiểu.

Trong mắt Thẩm Loan là vẻ châm chọc, đôi môi mỉm cười nhạo báng: "Bởi vì

tất cả sai lầm đều bị anh đổ lỗi cho người khác, anh tất nhiên sẽ trong sạch,

không sai không có tội."

Ánh mắt Thẩm Khiêm đau nhói: "Hoá ra trong mắt em tôi là người như vậy..."

Cô không hề dao động.

"Nếu như anh biết người đấy là em, tuyệt đối sẽ không để cho Thẩm Huy..."

Thẩm Loan hỏi lại: "Chẳng lẽ là người khác thì có thể?"

Thẩm Khiêm: "Loan Loan, anh không phải nhà từ thiện, tin rằng em cũng

không phải. Về bản chất, chúng ta đều là kẻ ích kỷ, đều coi trọng lợi ích tránh

xa bất lợi. Nếu như là người không liên quan, tại sao anh phải giúp đỡ?"

"Anh chỉ không muốn đắc tội Thẩm Huy!"

"Anh không phủ nhận điều này, nhưng điều kiện đặt ra là anh không biết người

đó là em."

Thẩm Loan: "Chuyện cũng đã qua rồi, có tranh cãi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa

gì."

Cho đến bây giờ, cô vẫn bình tĩnh như cũ.

Không có trách cứ Thẩm Khiêm "không ra tay cứu giúp", cũng không tức giận vì

những lời nói "giảo biện" của anh ta.

Bởi vì, cô chưa bao giờ mong ước xa vời đến thời khắc quan trọng, người đàn

ông này có thể duỗi tay kéo giúp cô một phen.

Đối với người xa lạ mà nói, "giúp đỡ" là tình cảm, "không giúp" là bổn phận.

Đối với Thẩm Khiêm, sự kỳ vọng của Thẩm Loan chưa bao giờ vượt quá danh

phận "người lạ", thế nên cô vừa không thất vọng lại vừa không có tư cách oán

trách anh ta.

Hiển nhiên, Thẩm Khiêm cũng ý thức được điều này, trong lòng anh ta vô cùng

đau đớn.

"Nếu như anh gọi tôi ra đây là vì chuyện này, vậy thì hoàn toàn không cần thiết,

tôi đi trước đây." Thẩm Loan giả vờ rời đi.

"Đứng lại."

Cô xoay người.

"Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện Thẩm Phi."

"... Được thôi."

Thẩm Khiêm hỏi cô: "Em thấy thế nào?"

"Ngay cả người thật như thế nào tôi còn chưa được gặp, anh cảm thấy tôi có thể

nhìn ra cái gì à?"

"Thái độ của ba." Giọng nói chững lại: "Em không cảm thấy hơi kỳ lạ sao?"

Thẩm Loan không tỏ thái độ: "Kỳ lạ chỗ nào?"

"Đối với sự tồn tại của cô con gái này, ông ấy giường như rất muốn nhanh

chóng tuyên bố cho mọi người biết." Mà cách đối xử này, cũng hoàn toàn ngược

lại với Thẩm Loan lúc trước.

Cô có được thừa nhận hay không, tất cả đều dựa vào cô tự mình cố gắng nắm

lấy, không phải là nhờ Thẩm Xuân Giang chống lưng.

Theo lý thuyết, có cô con gái Thẩm Loan dã tâm ngời ngợi, đoạt quyền trước đó

này, ông ta hẳn là sẽ càng thêm cẩn thận phòng bị, tại sao lại quan tâm Thẩm

Phi như vậy?

Thẩm Loan: "Có lẽ là ba đang bắt đầu bất chấp tất cả."

Thẩm Khiêm lắc đầu: "Bất kỳ ai đều có thể bất chấp tất cả, nhưng riêng ông ấy

thì không."

Thẩm Xuân Giang ham muốn quyền lực trong công ty như thế nào, coi trọng

thể diện của mình ra làm sao, liền chú định rằng ông ta sẽ không dễ dàng nhận

thua.

Mặc dù giờ phút này không thể không ngủ đông, cũng nhất định sẽ tìm mọi

cách để trở về trung tâm quyền lực.

"Vì vậy?"

Thẩm Khiêm: "Anh nghi ngờ ông ấy muốn chống lưng cho một người khác đến

đấu với em."

Cái cách "nuôi hổ diệt hổ" này đúng là tác phong của Thẩm Xuân Giang, chỉ là



"Anh cảm thấy một kẻ ốm yếu đến mức tham gia tiệc rượu cũng không đi nổi

kia, có tư cách gì mà được nâng đỡ?"

Đây cũng là điều Thẩm Khiêm đang nghi ngờ.

Nếu như Thẩm Xuân Giang muốn bồi dưỡng một cô con gái nữa, thì Thẩm Như

còn dễ dùng hơn Thẩm Phi.

Thẩm Loan: "Tôi nghe nói, tình trạng sức khỏe cô em gái này của chúng ta

không được tốt cho lắm, một năm ba trăm sáu lăm ngày thì có một nửa thời gian

là nằm trong bệnh viện, toàn sống nhờ thuốc."

"Nghe nói? Em nghe ai nói?" Sau buổi tiệc hôm đó, anh ta liền lập tức phái

người đi điều tra những thông tin liên quan về Thẩm Phi, không ngờ rằng tin tức

của Thẩm Loan còn linh thông hơn anh ta.

Nghĩ đến trong này chắc chắn không thể thiếu công lao của Quyền lục gia.

Hừ...

Anh ta đúng là giỏi dỗ dành phụ nữ mà! Ngay cả hệ thống tình báo cũng có thể

để cô tùy tiện sử dụng.

"Có vẻ như em không hề e ngại nhỉ?" Ánh mắt Thẩm Khiêm sáng quắc, không

bỏ qua một tia cảm xúc thay đổi trên gương mặt của người phụ nữ.

Thẩm Loan cong môi: "Tại sao tôi phải e ngại?"

"Ba thiên vị Thẩm Phi, em không cảm nhận được nó sao?"

"Thế thì làm sao?"

Người đàn ông nghẹn lại.

Thẩm Loan: "Theo tình hình hiện tại giữa tôi và ba, cho dù không có Thẩm Phi,

thì anh nghĩ ông ta còn có thể thiên vị tôi được nữa hay không?"

Bắt đầu từ ngày tranh đoạt vị trí hội đồng quản trị, quan hệ giữa cô và Thẩm

Xuân Giang đã không còn cơ hội làm hòa nữa rồi.

Vì vậy, Thẩm Phi xuất hiện chiếm được sự yêu thương thiên vị của Thẩm Xuân

Giang nhiều bao nhiêu, Thẩm Loan thật sự không có một chút cảm giác gì.

Dù sao cũng chỉ là một cuộc giao dịch theo nhu cầu mà thôi, Thẩm Xuân Giang

giả vờ, Thẩm Phi ra vẻ mà thôi.

Bọn họ diễn tuồng, mà Thẩm Loan chỉ cần phụ trách ngồi xem là được rồi, đợi

đến khi lửa cháy đến chân mình, cô lại phóng hỏa thiêu ngược lại, mối thù đời

trước liền báo xong.

Buổi nói chuyện hôm nay, khiến cô ấy có thêm một chút niềm tin —

Thẩm Khiêm tạm thời còn chưa biết hai người kia đang suy tính chuyện gì.

Cho nên, không tính là mất công đến đây.

Cũng không thể hỏi ra nhiều tin tức hơn nữa, Thẩm Loan không có hứng thú

ngồi tiếp: "Ba đối xử tốt với ai, thiên vị người nào, tôi hoàn toàn không có ý

kiến. Ngược lại là anh, có khi ông ấy lại cưng chiều cô con gái hơn cả đứa con

trai là anh đấy nhỉ?"

Nói xong, chào tạm biệt rồi rời khỏi.

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh ta là vớ vẩn, nhưng lại quên giữ cô

đứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của người phụ nữ càng ngày càng

xa.

Coi trọng Thẩm Phi hơn anh ta sao?

Làm sao có chuyện đó được!

Thẩm Loan không nói dối, đời trước, sau khi Thẩm Xuân Giang biết được

Thẩm Phi có thể mang đến cho ông ta bao nhiêu lợi ích, thái độ của ông ta đối

với Thẩm Phi phải gọi là vô cùng tốt, thậm chí còn không quan tâm đến đứa con

trai ruột thịt của mình.

...

Quay về sơn trang Đông Li, trời đang buổi hoàng hôn.

Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế sofa, tay cầm máy tính bảng, thấy cô trở về,

cũng không ngẩng đầu lên.

Thẩm Loan cho rằng anh đang xử lý công chuyện quan trọng gì đó, cũng không

để ý, càng không tiện làm phiền anh, bèn đi thẳng lên tầng hai.

Còn cố tình nhẹ nhàng bước đi, chính là vì không muốn làm ảnh hưởng đến

anh.

Đợi đến khi cô tắm rửa xong, thay một bộ quần áo bước xuống tầng, người đàn

ông vẫn còn duy trì động tác như ban nãy, giường như ngay cả tư thế, góc độ

cầm ipad cũng không hề thay đổi.

Thẩm Loan nhướng mày, lúc này mới phát hiện ra có điều gì đó là lạ.

Ngẫm nghĩ, cô nhấc chân tiến gần lại, lúc đi cô cố ý bước từ từ chậm rãi, chính

là vì muốn Quyền Hãn Đình phát hiện ra cô.

Rõ ràng là lông mi cũng nhúc nhích, rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng lại không

ngẩng đầu lên, cũng không nói câu gì, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc

đến một cái.

Trong ánh mắt của Thẩm Loan xẹt qua một tia tối tăm.

Ai ngờ Quyền Hãn Đình đóng cái rộp máy tính bảng lại, sau đó đứng phắt dậy

trước ánh mắt ngỡ ngàng đang nhìn chăm chú cô.

Thẩm Loan: "?"

Sợi dây thần kinh nào bị chập rồi?

Khi cô đang định nhìn xem tên này rốt cuộc muốn gây chuyện gì thì Quyền Hãn

Đình bỗng buồn rầu phun ra bồn chữ —

"Anh đi tắm đây."

Nói xong, cũng mặc kệ Thẩm Loan có phản ứng gì, trực tiếp đi thẳng lền tầng

hai.

Thẩm Loan có chút ngơ ngác.

Hoặc là nói, từ đầu đến cuối trên đầu cô đều treo một dấu hỏi chấm to đùng.

Một lúc lâu sau cô mới nhận ra, Quyền Hãn Đình hình như đang... cáu kỉnh?

Cô không khỏi nhớ lại, buổi sáng nay vẫn còn rất tốt, buổi chiều cô cũng không

ở nhà, theo lý mà nói thì không thể trêu chọc đến vị đại gia này đi?

Anh trưng cái vẻ mặt thối đấy với cô làm gì?

Thẩm Loan không có thói quen nén giận vào lòng, đi theo lên tầng hai.

Phòng ngủ chính, ngoài cửa phòng tắm.

Thẩm Loan giơ tay gõ cửa: "Làm sao vậy? Ai làm anh tức giận sao?"

Trả lời cô là một chuỗi âm thanh róc rách của nước chảy.

"Đừng giả vờ ngốc nữa, em biết anh nghe thấy."

"..."

"Không nói phải không? Được thôi, vậy em đi đây?"

"..."

"Đi thật luôn đấy."

Mới vừa bước được hai bước, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn

ông xen lẫn trong tiếng nước chảy truyền đến.

"Đứng lại —"

Vẫn còn ngang ngạnh!

"Anh làm gì?" Thẩm Loan bĩu môi, ánh mắt dừng lại ở chốt cửa, bỗng nhiên

nảy ra một suy nghĩ.

Từ trước đến nay khi tắm rửa Quyền Hãn Đình không có thói quen khóa cửa, cô

trực tiếp mở cửa, đi vào trong.

Trong không gian mịt mờ hơi nước, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng yểu

điệu thướt tha, khiến cho Quyền Hãn Đình kinh hãi.

Đôi mắt Thẩm Loan lướt qua, bỗng dưng lóe lên một vẻ tà ác.

Chỉ thấy người phụ nữ bước về phía người đàn ông đang tắm rửa, mỗi một bước

chân đều thong thả mà quyến rũ, gạt cánh tay của người đàn ông ra: "Chậc...

Che cái gì mà che? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy bao giờ."

Tự bao giờ, cùng một câu nói, anh cũng từng nói với cô.

Hóa ra cảm giác trêu đùa người khác lại... sướng như vậy!

"Honey, gọi người ta làm gì đó? Hả? ~ " Nũng nịu, Thẩm Loan cũng rất thạo

nghề.

Cơ thể của người đàn ông giật bắn, hai con mắt gắt gao dính chặt vào người cô:

"Áo tắm."

Thẩm Loan ồ một tiếng, đi ra ngoài, rất nhanh liền cầm một chiếc áo tắm màu

đen bước vào.

Người đàn ông đã lau khô nước, khỏa thân trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm

quanh hông.

Cơ bụng sáu múi cân xứng, khiến cho Thẩm Loan nhìn thấy mà ngứa ngáy chân

tay, hai mắt thèm thuồng.

Nếu là người đàn ông nhà mình, vậy thì cô còn nhịn cái gì nữa chứ?

Duỗi tay, véo một cái, cào một cái, ừm... mặc dù có hơi cứng như da trâu,

nhưng may mà rất săn chắc, không có một chút mỡ thừa nào.

Nhớ tới chính mình phải luyện tập khổ cực bao ngày mới có V- cut, Thẩm Loan

thẳng thắn mở cúc áo, đứng trước gương, so sánh với anh.

Nghe nói, đàn ông thì gọi là nhân ngư tuyến, còn phụ nữ thì gọi là áo choàng

tuyến.

Người trước cơ bắp hiện lên rõ rệt hơn, cùng khó luyện tập thành công.

Nếu như là lúc trước, thấy cô chủ động như vậy, Quyền Hãn Đình đã sớm

không nhịn được, nhào tới ôm ấp hôn hít, giở trò, nhưng lần này lại không nói

một lời, ngoảnh đầu đi mất.

Hử... người này hôm nay đổi tính rồi?

Chắc chắn là có vấn đề!

Thẩm Loan đuổi theo đi ra ngoài, đẩy anh xuống giường: "Em hỏi anh..." Rốt

cuộc là có chỗ nào cảm thấy khó chịu sao?

Còn chưa dứt lời, đã bị người đàn ông đè lại, xoay người nằm lên trên người cô,

lừ mắt, nhìn từ trên cao xuống.

"Hôm nay em đi đâu?"

"Đến một tiệm cà phê trong trung tâm thành phố." Thẩm Loan ăn ngay nói thật.

"Một mình sao?"

"Không phải."

Ánh mắt của người đàn ông trở nên thâm trầm.

Thẩm Loan chủ động nói thẳng: "Còn có cả Thẩm Khiêm."

Quả nhiên —

Một tiếng hừ lạnh chui ra từ trong khoang mũi của người đàn ông: "Tại sao lại

đi gặp anh ta?"

"Nói chuyện của Thẩm Phi."

Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Là người nhà họ Thẩm mới nhận về à?"

"Ừm." Tròng mắt đảo quanh: "Làm sao vậy, anh ghen à?"

Người đàn ông buông cô ra, bước xuống giường đứng yên một chỗ.

Thẩm Loan cũng ngồi dậy theo, ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên duỗi tay đỡ sau

gáy: "Anh ngồi xuống đi, em mỏi cổ quá."

Ban đầu Quyền Hãn Đình còn thất thần, nhưng không quá hai giây, cuối cùng

vẫn là khẽ than, giống như là bất đắc dĩ, lại giống như chiều chuộng.

Sau đó, lẳng lặng ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ, còn duỗi tay vuốt ve

cần cổ của cô.

Thẩm Loan chớp mắt, trước kia người đàn ông này sẽ muốn giận dỗi làm mình

làm mẩy, tất nhiên, rất nhiều lúc sẽ cáu gắt thô bạo gây náo loạn một hồi, tuyên

bố quyền sở hữu.

Bình tĩnh hiền hòa như thế này, hình như cũng là lần đầu tiên.

"Em biết anh cảm thấy không vui." Cô ghé sát vào anh.

Mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm quanh quẩn, người đàn ông suýt chút nữa thì

không cầm lòng được.

Cắn răng, điều hòa khí huyết, may mà nhịn được.

Giọng nói vẫn có chút buồn rầu nặng nề: "Ừm."

Anh đúng là không vui vẻ.

"Anh nói xem, chỉ có một chút chuyện nhỏ như vậy, có cần phải đi ghen

không?"

"Không nhỏ." Người đàn ông gân cổ cãi.

Thẩm Loan nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nắm chặt, sau đó cúi đầu hôn lên

trán anh: "Như vậy là được rồi đi?"

Lắc đầu.

Lại là một nụ hôn, đặt lên má trái.

Lại lắc đầu.

Lại thêm một nụ hôn nữa, bên má phải.

Vẫn lắc đầu.

"Không hôn nữa." Cô đẩy anh ra, làm bộ đứng dậy.

Quyền Hãn Đình nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, nhẹ nhàng vung vẩy: "Mỗi

thế là xong sao?"

"Nếu không thì còn gì nữa?"

Người đàn ông chỉ chỏ đôi môi mình, trong đôi mắt cuối cùng cũng xuất hiện ý

cười.

Thẩm Loan cong môi, lập tức không ra vẻ giận dỗi nữa, đôi môi hồng nhuận

đánh dấu lên đôi môi người đàn ông, cảm xúc ấm áp, một nụ hôn ướt át, mùi

hương của kem cạo râu thoang thoảng trên chóp mũi, xen lẫn với vị nóng bỏng

như ánh mặt trời của người đàn ông, mang đến sự thư thái.

"Mùi vị không tồi."

"Một khi đã như thế, vậy thì... Tiếp tục đi."

Lạch cạch —

Đèn tắt.

Nệm êm chăn ấm, mỹ nhân mềm mại, không thể phụ lòng một buổi tối tốt đẹp.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Loan mở mắt ra, mặt trời đã lên cao từ lâu, ánh mặt

trời xuyên qua cửa sổ kính sát trần, chiếu rọi xuống sàn nhà, tạo thành một

quầng sáng rực rỡ.

Vừa nhìn thấy, bỗng có chút chói mắt.

Nhúc nhích chân tay, vừa mỏi lại vừa tê.

Hai ngày nay đều nghĩ đến chuyện của Thẩm Phi, buổi tối vốn dĩ đã không ngủ

ngon, không ngờ tối hôm qua lại ngủ khá là ngon.

Lười biếng duỗi eo, nháy mắt tràn trề sức sống.

Quả nhiên, phụ nữ sinh đẹp đều là nhờ giấc ngủ.

Kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chói lóa, trong chốc lát cô hơi sững lại.

"Tỉnh rồi à?" Từ phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp của người đàn

ông, giây tiếp theo, liền bị hai cánh tay to lớn ôm vào lòng.

Thẩm Loan nghiêng đầu nhìn anh: "Chúng ta đều dậy muộn rồi."

Trong đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh của người đàn ông bỗng hiện lên một tia

cười khẽ: "Sau khi vận động mạnh, ngủ dậy muộn là chuyện bình thường."

Thẩm Loan duỗi tay sờ mũi, cười ngượng ngùng: "Đây là cái cớ để anh quang

minh chính đại chơi trò lưu manh hả?"

Quyền Hãn Đình vươn tay nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn tinh tế của người phụ

nữ: "Gia chơi đùa lưu manh, từ trước đến nay đều đúng lý hợp tình, không cần

kiếm cớ."

Thẩm Loan run rẩy khóe miệng: "Anh thật là!"

Trong lòng người đàn ông vô cùng đắc ý, trên khuôn mặt lại tỏ ra nghiêm trang,

ừ một tiếng, không có một chút từ chối khách khí nào cả, ngược lại rất thẳng

thắn thừa nhận.

"Đồ mặt dày —" Giọng nói dận giỗi nũng nịu đến nỗi xương cốt của người đàn

ông cũng phải mềm đi.

Gương mặt của Quyền Hãn Đình hơi tối, ghé sát vào, hơi thở nóng bỏng phun

vào vành tai trắng nõn của người phụ nữ: "Thật ra, anh không ngại da mặt mình

dày thêm chút nữa."

Thẩm Loan hơi kinh ngạc.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, bị người đàn ông bế lên đi về phía giường

ngủ, cô duỗi tay đẩy anh ra, cảm xúc dưới tay là lồng ngực rắn chắc của người

đàn ông, cơ bắp cứng rắn săn chắc.

"Trên đời này, không có chuyện gì là gia không dám làm." Giọng khẳng định

chắc nịch, không tức giận cũng không tỏ ra hung hãn, chỉ thản nhiên như thế,

giống như đang tường thuật một sự kiện nào đó, nhưng lại phô bày ra sự cuồng

vọng, xen lẫn cả sự thong dong thẳng thắn.

Thẩm Loan: "..."

Đột nhiên, dường như ô nhớ tới điều gì đó: " Đã chín giờ rồi, có phải có người

đang đợi chúng ta xuống ăn sáng không nhỉ?"

Ví dụ như, tiểu Thất gia Lục Thâm.

Quyền Hãn Đình: "Quan tâm nó làm cái gì? Tự lo cho mình trước đi."

Nói xong, cười ta một tiếng.

Rất nhanh, hai người cùng nhau lăn lên giường, nam trên nữ dưới.

Đôi mắt thâm thúy của Quyền Hãn Đình nhìn cô chăm chú, vừa đen vừa sáng, e

rằng ngay cả sao trời cũng không thể bì kịp.

Thẩm Loan bỗng dưng chìm sâu vào đôi mắt đẹp đẽ ấy, nhất thời ngây người.

Đến tận khi nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, cô mới đột nhiên hoàn hồn

lại.

Vô cùng phiền muộn, người nào đó lại dạt dào đắc ý.

Thẩm Loan cắn môi, cười lấy lòng, chỉ thiếu vẫy cái đuôi nhỏ, nũng nịu: "Ban

ngày ban mặt cũng làm sao? Anh nói giỡn hả?"

Người đàn ông lắc đầu, nghiêm túc nói: "Gia không nói đùa." Duỗi tay, trực tiếp

kéo xuống chiếc áo ngủ vừa mặc lúc xuống giường. Thẩm Loan tối sầm mặt

mũi: "Anh chỉ nghĩ thế thôi hả?"

Quyền Hãn Đình hơi sững lại: "Anh ở trong nhà của anh, cùng với người phụ

nữ của mình, tại sao phải ngại chứ?"

Hơn nữa, "Không biết xấu hổ" là thứ gì, có thể so với đêm xuân tiêu đáng giá

ngàn vàng được?

Thẩm Loan âm thầm nghiến rắng, giây tiếp theo, giọng nhỏ nhẹ: "Đợi đến buổi

tối không được à? Nhất định phải vào lúc này sao?"

"Rèn sắt khi còn nóng."

Thẩm Loan: "..."

Nóng nóng cái nồi!

Cô đứng bật dậy bỏ đi, lại nhanh chóng bị người đàn ông bế trở về: "Định bỏ

trốn hả?"

Giọng nói có chút,... nguy hiểm.

"Không, tại em khát quá, đi uống nước xíu."

"Ồ, khát hả..." Trong ánh mắt đen đặc của người đàn ông xẹt qua một tia kích

động, đôi môi bỗng đè lên, cắn xé nghiền ép,tình ý sâu đậm.

Thẩm Loan bị ép buộc, theo phản xạ vươn tay ôm lấy bờ vai của người đàn ông.

Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Đang lúc tình say mặn nồng, đôi mắt của người phụ nữ mơ màng, loáng thoáng

nghe thấy anh lẩm bẩm: "Khát thì vừa hay làm ướt một chút..."

Người đàn ông này, tại sao lại càng ngày càng đổ đốn như thế chứ?

Làm xong, lại ngủ nướng xong, hai người mới tỉnh dậy.

Bởi vì Thẩm Loan ngủ rất nhiều, mặc dù vận động kịch liệt, nhưng tinh thần

cũng rất thoái mái. Mà Quyền Hãn Đình bởi vì hôm nay phải đến tập đoàn dự

họp không thể tiếp tục bám giường.

Trợn mắt len lén nhìn người đàn ông đang đứng soi gương mặc quần áo kia,

Thẩm Loan đẩy cửa phòng ngủ ra, đi xuống tầng một.

Đi đến một nửa, bỗng dưng ngửi thấy một mùi thơm từ phòng bếp bay ra, cô sờ

bụng.

Được thôi, cô đang đói bụng.

Bộ môn thể thao xếp hình đúng là rất tốn sức...

Quyền Hãn Đình đi theo sau, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thân hình của

người phụ nữ, giống như có nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.

Chú ý thấy bước đi của cô hơi quái lạ, bên môi nhếch lên một nụ cười nhàn

nhạt, trong mắt hiện lên tia đắc ý.

Sải bước chân, đuổi kịp, duỗi cánh tay dài to lớn ra, cơ thể mềm mại đổ vào

lòng, trong lồng ngực là người đẹp như ngọc, trái tim anh nhộn nhạo, tựa như

sắp không kìm lại được.

Thẩm Loan như nhận ra điều gì, quay đầu liếc xéo người đàn ông một cái, trong

mắt tỏ vẻ cảnh cáo.

...

Nháy mắt, một tuần trôi qua, Thẩm Loan vẫn chưa gặp được Thẩm Phi.

Nhưng cô không nóng nảy.

Chờ đợi mặc dù làm hao mòn nghị lực, nhưng lại có thể rèn luyện sự kiên nhẫn.

So với việc cứ ngồi lo âu suy nghĩ, còn không bằng làm tốt chuyện trước mắt,

cứ thế mà đi, chuyện gì đến thì sẽ đến.

Thẩm Loan có thời gian rảnh rỗi, lại tiếp tục luyện yoga đã bỏ bao lâu nay.

Thế nhưng lại tạo cơ hội cho tên sắc lang nào đó.

Ví dụ như ngay lúc này —

Sau khi Thẩm Loan kết thúc một bài tập, quay đầu lại, bất thình lình phát hiện

ra một đôi mắt đen tối đến mức có thể vắt ra mực!

Quyền Hãn Đình cười cười tiến tới, khẹ sượt: "Loan Loan, em đẹp lắm!" Giọng

nói gợi cảm, ánh mắt ám chỉ, vô cùng quyến rũ!

Thẩm Loan ngay lập tức như bị sét đánh đơ người, bên trong cháy khét bên

ngoài nhũn nhèo, rạn nứt, khắp người nổi hết da gà, co quắp, dường như có thể

rơi vỡ khắp sàn nhà.

"Chúng ta lên tầng ngủ trưa đi?"

Bàn tay của người đàn ông bắt đầu không thành thật, thò vào trong quần áo cô,

nếu như Thẩm Loan còn chưa hiểu ra ý anh là gì, thì sống uổng phí bao nhiêu

năm qua rồi!

Ngay lập tức nhấc chân đạp anh: "Nghiêm túc nói chuyện đê."

"Loan Loan..."

"Ngậm miệng."

"Anh khó chịu quá."

Mặt Thẩm Loan đen ngòm, nghiến răng nghiến lợi: "Tự xử đi."

Quyền Hãn Đình ôm chầm lấy tay cô: "Cái kia ấy... Nó rất thích em."

Thẩm Loan muốn khóc toáng lên.