Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 70




Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Thẩm Loan bật cười, kéo tay Hạ Hoài.

Hai người trực tiếp đi vào thang máy xuống tầng âm, cửa kim loại trong nháy mắt mở ra, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ập tới.

Trái ngược với sự cổ kính của cổng núi và sự lộng lẫy của quầy lễ tân, quán bar dưới lòng đất này là một phong cách khác: xa hoa mà suy đồi, hỗn loạn mà điên cuồng.

Hạ Hoài nắm tay cô vòng qua sàn nhảy, cho dù cô đã được anh ta vẫn che chở, nhưng Thẩm Loan cũng bị những người đắm chìm trong cuồng hoan đυ.ng vào không ít lần.

“Đừng sợ, lần đầu tiên em tới mấy chỗ này có thể không quen, ở lâu hơn một chút là được rồi.”

Bởi vì âm thanh quá lớn, nên Hạ Hoài chỉ có thể kề sát để nói chuyện, nhìn vào, giống như hai người đang tương đối thân mật vậy.

Bản thân Thẩm Loan cũng cảm thấy không có gì, dù sao, ở kiếp trước quan hệ giữa cô và Hạ Hoài cũng coi như không tệ, người này mặc dù hơi ngốc một chút, ngẫu nhiên cũng sẽ thỉnh thoảng xấu xa một chút.
Nhưng nếu nói về lỗi sai về nguyên tắc thì anh ta lại chưa từng phạm phải, có thể là do hoàn cảnh xung quanh khiến anh ta lớn lên đơn giản là “kẻ ngốc nhiều tiền”, so với vẻ ngoài nghiêm chỉnh của Tống Lẫm và sự chần chừ của Tần Trạch Ngôn, thì Thẩm Loan ngược lại càng thích loại tính cách này của Hạ Hoài hơn.

“A Khiêm, nhìn không ra em gái cậu còn rất có bản lĩnh.” Tống Lẫm lắc lư ly rượu vang trong tay, mặt đầy hứng thú.

Thẩm Khiêm cụp mắt xuống, có lẽ là ánh đèn quá tối, ngay cả Tống Lẫm ngồi ở bên cạnh cũng không thể biết được cảm xúc bây giờ của anh ta.

Rất nhanh, Hạ Hoài mang theo Thẩm Loan đi tới bên ghế ngồi xuống.

“Trạch Ngôn, dịch sang một chút.”

Tần Trạch Ngôn vô cùng dễ nói chuyện nhường chỗ cho hai người, sau đó Hạ Hoài trong chớp mắt bật chế độ “chăm sóc chu đáo”, lúc thì hỏi Thẩm Loan có muốn uống nước không, lúc thì lại hỏi cô có đói không, hỏi han rất là ân cần.

Tống Lẫm nhìn mà bật cười, Tần Trạch Ngôn vẻ mặt bất lực, cái tên này lại bắt đầu trêu chọc người ta nữa rồi.

Mà Thẩm Khiêm, từ sau khi Thẩm Loan xuất hiện, anh ta vẫn không nói một lời nào, tất cả mọi người đều nghĩ rằng là do anh ta uống quá nhiều, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ có Tống Lẫm, cong lên một nụ cười quỷ dị lại nguy hiểm.

“Tôi không khát.” Thẩm Loan đúng là phục Hạ Hoài luôn, “Không cần thật mà.”

“Em khách sáo với tôi làm gì nếu không thích thì uống nước trái cây nha, còn có bia, Sprite, Cola, v.v... em muốn uống sữa cũng được, tôi cũng có thể lấy cho em.”

Thẩm Loan vẫn lắc đầu.

Tới mấy chỗ như thế này, cô đã sớm có thói quen đề phòng cảnh giác, đồ uống và thức ăn có thể không đυ.ng đến thì không cần phải đυ.ng đến, ai biết bên trong đó có thêm cái gì vào hay không? Cô cũng sẽ không đem chính bản thân mình ra đùa giỡn.
Hạ Hoài không nhìn thấu sự đề phòng của cô, anh một lòng chỉ nghĩ rằng cô là đang nhát gan nên không dám đòi hỏi, nhưng họ lại không biết một màn này đã khiến một tay lão luyện như Tống Lẫm nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.


Cẩn thận đến mức này, cô ta đang lo lắng cái gì hay là nói, cô ta đang đề phòng ai đây?

“Loan Loan.” Tống Lẫm đột nhiên gọi tên cô, “Xưng hô như vậy không có vấn đề gì đi, chúng tôi đều gọi theo anh trai cô.”

Thẩm Loan ngước mắt lên nhìn anh ta.

Người đàn ông bị đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm, trong giây phút đó anh ta cảm thấy cô cực kỳ xin đẹp, đến mức ngay cả anh ta cũng hơi sững sờ, người ta thường nói “Dưới ánh đèn nhìn thấy mỹ nhân”.

Có lẽ là do ánh sáng quá tối, hoặc là do chiếc váy đen nhỏ kia trên người cô quá lộ eo, lần này Tống Lẫm phá lệ đồng tình với gu thẩm mỹ của Hạ Hoài, không nói những thứ khác, chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, so với bất kỳ người phụ nữ nào anh ta từng gặp qua đều sạch sẽ hơn.

Nhưng những thứ càng sạch sẽ, càng khiến người ta muốn làm ô uế nó.

Một cô con gái riêng, dựa vào đâu mà có được một đôi mắt sạch sẽ, ngây thơ không hiểu chuyện như vậy?

“Nếu A Hoài nói những thứ kia, cô đều không thích uống, vậy cô hãy nếm thử Patus này đi.” Một bên vừa nói chuyện, một bên anh ta vừa rót rượu, sau đó, tự mình đưa tới trước mặt Thẩm Loan.

“Xin lỗi, tôi sẽ không uống.”

“Chuyện gì cũng có lần đầu tiên, từ từ sẽ quen thôi.”

“Uống rượu sẽ hại sức khỏe, tôi không muốn uống.” Thẩm Loan vẫn như cũ không thèm nhận, còn đôi mắt kia vẫn dán chặt vào Tống Lẫm.

Bầu không khí bắt đầu có xu hướng trở nên khó xử.