Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 7: Một Chiếc Khăn Thêu Đổi Lấy Lòng Người 2




“Ông nội, nếu như con đoán không sai, thì hình vẽ trên khăn lụa này là Tô Tú*…”

*Tô Tú là tức là hàng thêu ở Tô Châu, có nguồn gốc ở huyện Ngô, là một trong những nghệ thuật thêu đẹp và lâu đời của Trung Quốc

Trong xã hội hiện đại, sản xuất bằng máy móc và sản xuất dây chuyền đã được phổ biến, đối với những người không phải là nhà sưu tập, “thêu thùa" là một nghề thủ công vốn chỉ tồn tại trong sách cổ.

Hơn nữa,

đối với các gia tộc thợ thủ công, kỹ thuật thêu thùa thật sự chỉ có một số ít người nắm giữ được được, mà trong đó kỹ thuật thêu Tô Tú là quý giá nhất, thì truyền nhân lại càng hiếm gặp.

Ngày nay, các tác phẩm có thể được coi là tác phẩm Tô Tú đích thực đều đã được chia cho các nhà sưu tập giàu có, trên thế giới chỉ còn lại rất ít.

Tất nhiên, những thứ quý hiếm, càng ít thì lại càng được người khác truy tìm.

Ông nội Thẩm là một trong số đó.

Dùng lời nói của ông để nói thì là: "Nghiên trung cực đoan, tú trung duy tô.".

Trong nghiên mực, chỉ yêu nghiên mực Đoan Khê, trong thêu thùa, chỉ tôn sùng Tô Tú.

Mà khăn lụa nhỏ trên tay Thẩm Khiêm này, hình vẽ là dùng kỹ thuật Tô Tú thêu ra.

“Anh, tìm ai đáng tin cậy một chút đi. Cô ta làm gì có tiền mà mua được Tô Tú. Chắc chắn là đồ giả.” Vẻ mặt Thẩm Yên khoa trương, khóe mắt hàm chứa ý chế nhạo.


Thẩm Khiêm lắc đầu: “Không phải là đồ giả. Hơn nữa, không phải là mua.”

Thẩm Yên giả vờ túm lấy, lại bị người đàn ông nhẹ nhàng tránh né, đưa cho ông cụ: “Ông xem thử đi.”

Thẩm Tông Minh với tư cách là người trong nghề, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh, chỉ xem một lát thì đã gật đầu, khẳng định phán đoán của cháu trai cả: “Đúng là đồ thật.”

Thẩm Yên khó có thể tin, lập tức đứng dậy, cách một bàn ăn nắm lấy tay Thẩm Loan: “Cô giỏi lắm, hóa ra lại là một tên trộm”

Thẩm Loan ngạc nhiên: “Tôi không phải…”

“Vậy cái khăn này làm sao lại ở đây? Cô nói đi.” dù có đánh chết cô cũng không tin, cái thứ nghèo hèn Thẩm Loan này lại có tiền để mua quà mừng thọ.


“Là tự tôi thêu tặng cho ông nội” Thẩm Loan bỗng nhiên dùng lực, hất tay cô ra.

Thẩm Yên thở hổn hển, lảo đảo ngã xuống ghế, vô cùng xấu hổ!

Thẩm Loan lại quay vể dáng vẻ nhu nhược, vành mắt đỏ lên, gần như gào thét: “Cô có thể không thích tôi, nhưng cũng không thể vu oan cho tôi như vậy.”

Vừa nói ra câu này, mọi người liền bị choáng váng bởi vì sự bùng nổ bất ngờ của cô gái.

Rất nhanh, âm thanh nức nở đã kéo mọi người về lại thực tại. Mặc dù mèo con có lúc sẽ xòe móng vuốt ra, nhưng mèo thì vẫn là mèo, không thể biến thành hổ được.

Thẩm Loan cố nén nước mắt, nhưng đôi môi vẫn mấp máy, chóp mũi cũng đỏ lên: “Khăn là chính tôi tự thêu, không phải là trộm!”

Từng chữ từng chữ, cố gắng biện minh: “Nếu không tin, các người có thể nhìn chữ ở bên góc phải phía trên, nó có ghi tên của ông.”

Kính chúc mừng sinh nhật bảy mươi lăm tuổi của ông Thẩm Tông Minh - Loan.

Khăn tay không lớn, chỉ rộng bằng hai gang tay của đàn ông trưởng thành, chữ trên khăn lại càng nhỏ hơn.

Thẩm Tông Minh cũng là cầm xa, cẩn thận xem lại mới thấyrõ, lại xem nội dung của bức tranh - vô cùng phù hợp để mừng thọ .

Chỉ sợ là trên thế giới sẽ chẳng có thể tìm được một tác phẩm Tô Tú nào giống với thứ ông cầm trên tay, nói cách khác, đây là thiết kế riêng cho ông.

“Ồ? Quả nhiên là nét thêu tinh vi của Tô Tú.”