Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 690




"Mày con mẹ nó tìm..." Chữ chết còn chưa nói ra, một cú đấm đã nằm trên mũi

Thẩm Huy.

Sau đó nghe thấy một tiếng vang lớn, cùng với tiếng thét thảm thiết chói tai.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn người mới tới từ kinh ngạc

sau đó biến thành đồng tình, thậm chí có người còn thở dài một tiếng, sự thương

tiếc không cần nói cũng biết.

"Đây là ai thế?"

"Trước kia chưa từng nhìn thấy, chắc là không phải người trong giới của chúng

ta."

"Xì, cậu thấy trong giới của chúng ta có ai dám táng Thẩm Huy không? Phiền

toái rồi!"

"Một đấm kia nhìn là biết đau rồi..."

"Tôi thấy trận đánh này rất đáng đấy! Hành vi này của Thẩm Huy sớm nên có

người dạy dỗ!"

"Chúng ta nhìn thì thấy rất sảng khoái, nhưng người kia đắc tội với Thẩm Huy,

chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết. Đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc..."

Lời bàn tán không ngừng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng cho dù những người này dùng thái độ kinh ngạc, mừng thầm hay gì

khác, đều không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh thay vị "Tráng sĩ" này.

Thẩm Huy là ai?

Có tiếng là ăn chơi trác táng khắp trong thành phố, lại có nhà họ Thẩm làm chỗ

dựa, tính cách quái đản, thủ đoạn tàn nhẫn, người này dám ra tay đánh anh ta,

chỉ sợ ngày chết không còn xa...

Lúc Thẩm Khiêm nhìn thấy người tới là ai, đồng tử co lại, bước chân cũng đột

nhiên dừng lại.

Đúng là anh có tư cách hơn anh ta...

Nhưng giây tiếp theo, dường như nhớ tới chuyện gì đó, Thẩm Khiêm đột nhiên

giương mắt nhìn về phía Thẩm Huy đang che mũi chật vật kêu to cách đó không

xa, hai mắt tản ra, không tự giác đánh giá xung quanh.

Góc này, bóng dáng này...

Vậy là, người bị bắt nạt là... Thẩm Loan?!

Có lẽ thứ anh ta bỏ lỡ nhất chính là cơ hội ra tay, trơ mắt nhìn cô ở vị trí gần

mình bị người khác uy hiếp cưỡng bức.

Ánh mắt người đàn ông vừa kinh ngạc vừa đau đớn, như bị sét đánh!

Sự hối hận đang ùn ùn đánh úp vào đầu anh ta, nhưng anh ta lại không hề có ý

phản kháng lại.

Bởi vì —

Anh ta xứng đáng!

Hơi thở dần dần chìm xuống, Thẩm Khiêm tùy ý để cảm xúc bao vây mình, từ

từ bao phủ, sau đó đuối dần...

Ánh mắt Thẩm Loan sáng quắc nhìn người đàn ông giống như thần tiên từ trên

trời giáng xuống, sự kinh ngạc lúc nãy lại bị thay thế bởi tình yêu say đắm cùng

với ỷ lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều giật mình.

Cuối cùng, Quyền Hãn Đình mỉm cười mở rộng vòng tay nhìn cô.

Thẩm Loan hốc mắt nóng lên, chạy nhanh nhào qua.

Người đàn ông hoàn toàn ôm cô vào trong lòng ngực, nhiệt độ cơ thể quen

thuộc, hương vị quen thuộc vậy mà lại làm Thẩm Loan sinh ra một cảm giác

không chân thật.

"Anh tới muộn." Than khẽ bên tai cô, cực kỳ đau lòng và hối hận.

Thẩm Loan chôn trong ngực anh, không chịu ngẩng đầu, nghe vậy, ồm ồm:

"Tới là tốt rồi."

Sớm hay muộn cũng không sao cả, chỉ cần tới là được.

Giờ phút này này Thẩm Loan mới phát hiện ra, cô không hề mạnh mẽ như mình

đã nghĩ.

Tuy rằng cô sớm đã lạnh nhạt thành thói quen, quen với việc một mình đối diện

với tất cả, tự gánh vác mọi thứ, nhưng trong nháy mắt nào đó, cô cũng sẽ yếu

đuối, cũng sẽ uất ức, cũng muốn có một bả vai to lớn để có thể dựa vào.

Cô đã từng rất keo kiệt khi trao đi phần tin tưởng này, sợ mình sẽ bị chiều hư,

nuôi hỏng, đánh mất ý chí chiến đấu hay tính công kích, cuối cùng không trở

thành con sói cô độc, mà lại biến thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn.

Cho nên, cô thích Quyền Hãn Đình, nhưng không hoàn toàn tin tưởng anh, mặc

dù không thể không mượn quan hệ và thế lực trong tay anh, nhưng cũng phải tự

mình chỉ đạo sắp xếp.

Lúc đầu, Quyền Hãn Đình đúng là muốn ra tay giúp cô đạt được mục đích.

Nhưng hết lần này tới lần khác dưới sự kiên trì của Thẩm Loan, anh thỏa hiệp từ

bỏ.

Sau đó, anh để mình từ từ thích ứng với chuyện cô ngày càng lớn mạnh, cam

tâm tình nguyện trở thành tòa thành chót vót làm chỗ dựa sau lưng cô, cho dù

không có tiếng tăm gì, không có suất diễn, không có lời kịch, cũng chấp nhận

mọi thứ và cưng chiều vô điều kiện.

Bây giờ nghĩ lại, người nhạy bén như anh sao có thể không nhìn thấu sự "dè

dặt" của cô?

Nhưng Quyền Hãn Đình cũng chưa từng nói gì, chuyện gì cũng không hỏi, cứ

yên lặng như vậy mà làm bạn ở bên cạnh cô, cho dù phải trả giá cũng không cần

báo đáp.

Tình yêu của anh, thuần túy đơn giản, không trộn lẫn chút tạp chất.

So ra thì tình yêu của Thẩm Loan lại thiếu đi vài phần chân thành.

Ôm lấy cô gái trong lòng ngực, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ỷ lại và

quyến luyến của cô, Quyền Hãn Đình mừng rỡ như điên.

Trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng sớm đã mãnh liệt trào dâng.

Khoanh tay lại, ôm cô càng chặt hơn.

Tất cả những gì bất mãn trong nửa đầu cuộc đời, đều được bồi thường lại trong

một khắc này.

"Ối! Vậy mà còn ôm kìa?"

"Tôi còn tưởng là hiệp sĩ nào thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, không ngờ

lại là tức giận vì hồng nhan!"

"Nếu tôi là cậu ta cũng sẽ đánh người, quan tâm làm mắm gì gã là Trương Huy

hay Thẩm Huy, ức hiếp phụ nữ của ông là không được!"

"Người trẻ đủ đàn ông đấy!"!

Phàm là người đàn ông có chút chính trực, đều sẽ không nhịn được những

chuyện này.

Dư luận chỉ nghiêng về phía Quyền Hãn Đình, nhưng Thẩm Huy cũng không để

ý nhiều như vậy, dám đánh anh ta, phải trả một cái giá thật lớn!

Trong lúc hai người đang ôm nhau, nói nỗi lòng cho nhau, anh ta bỗng nhiên rút

bình chữa cháy trên vách tường xuống, giơ lên cao qua đỉnh đầu, sau đó nhắm

ngay đầu Quyền Hãn Đình, đập mạnh tới.

Trong phút nghìn cân treo sợi tóc, rõ ràng người đàn ông vẫn cúi đầu, hưởng thụ

sự dịu dàng của cô gái, nhưng dường như trên đỉnh đầu lại có thêm một đôi mắt,

lúc bình chữa cháy bị tung ra, anh ôm lấy Thẩm Loan nhanh chóng lùi về phía

sau.

Loảng xoảng —

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, bình chữa cháy rơi xuống đất, vừa đúng vị trí hai

người đứng trước đó.

Mọi người vây xem cũng bị Thẩm Huy đột nhiên nổi điên làm cho sợ, tuy rằng

bình chữa cháy không nhằm vào bọn họ, nhưng lúc ném lại đây, không ít người

vẫn phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước.

Quan trọng là mắt Thẩm Huy lộ ra tàn nhẫn, mặt đầy sát khí thật sự quá khủng

bố...