Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 64




Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Thẩm Loan không có chút áy náy, mà bình tĩnh thẳn thắn nhìn anh ta: “Tôi đã nói rồi, muốn tra hỏi tôi thì phải để ba và ông nội đến hỏi, còn anh, không thích hợp.”

Đi con mẹ anh, không thích hợp.

Trên mặt người đàn ông tràn đầy tức giận, đáy mắt âm thầm xẹt qua một tia nham hiểm nhanh đến mức khiến người ta khó có thể phát hiện: “Thẩm Loan, đừng ép anh nổi giận.”

“Anh muốn nói sao thì tùy.” Giọng điệu mệt mỏi, trong mắt lộ ra vẻ thất vọng khó có thể che dấu.

Ồ, cô có gì phải thất vọng đâu, mà cô dựa vào đâu để thất vọng chứ?

Thẩm Khiêm tức giận đến mức đưa tay ôm lấy bờ vai gầy gò của người phụ nữ, gầy gò, yếu ớt, không có chút thịt nào, dường như tất cả toàn là xương.

Trái tim, đang đập rất mạnh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Loan tái nhợt, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ quật cường nhìn chằm chằm vào anh ta, nước mắt cũng rất nhanh đã đông lại trong đôi mắt đen láy, nhưng những giọt lệ óng ánh yếu ớt kia lại bị cô nhốt lại ở trong hốc mắt, không cho nó lăn xuống.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn không chịu nhượng bộ chứ đừng nói đến việc lộ ra bất cứ điểm yếu nào trước mặt anh. Và chỉ khi một người đang đối phó với kẻ thù, người đó mới có thể phòng bị từ tiềm thức như vậy, giống như Thẩm Loan lúc này.

Cô ấy giờ đã coi anh như là kẻ thù.

Loại công nhận này khiến trong lòng Thẩm Khiêm lập tức bốc lên một ngọn lửa không rõ, “Em muốn mình cứ như vậy mà xuất hiện ở tiệc mừng thọ, nóng lòng muốn công bố thân phận Thẩm tam tiểu thư của em sao?”

“Phải, tôi muốn để cho tất cả mọi người biết, tôi thừa nhận, tôi muốn mình giống chị cả, chị hai có vòng tròn bạn bè của riêng mình, yêu cầu này quá đáng lắm sao? Hay là nói, tôi trời sinh nên bị nhốt ở trong l*иg, cho tới lúc chết vẫn là một con chim hoàng yến chỉ để mua vui cho người khác.”
Thẩm Loan giật giật khóe miệng, bả vai truyền đến cảm giác đau đớn khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt, chóp mũi đổ mồ hôi, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người,

“Tôi hy vọng anh có thể hiểu được tâm trạng của tôi, đúng vậy, anh đúng là đã hiểu, nhưng anh lại không cho đó là đúng, anh thậm chí còn cảm thấy tôi quá tham vọng, hy vọng xa vời vợi một số thứ mà mình vốn không nên có.”

“Tôi đoán, trong lòng anh nhất định là đang âm thầm cười nhạo tôi: Đứa con hoang kia còn muốn có danh phận, đúng là không biết tự lượng sức mình, người si* nói mộng.”

*Si: ngốc, ngu ngốc

Thẩm Khiêm bị cô nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, anh không phủ nhận, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là sức mạnh dùng để kẹp chặt hai vai của người phụ nữ lại không ngừng siết chặt, “Chỉ vì tôi không dẫn em đi, cho nên em mới dùng cách này để trút giận sao?”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang cố gắng chịu đau của cô, cuối cùng theo cổ đi xuống, rơi xuống chiếc áo hoodie màu đỏ kia, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là của đàn ông.

Cả đêm không về nhà, cuối cùng lại mặc quần áo của đàn ông về nhà, một kẻ ngốc có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra. Thẩm Khiêm cười lạnh một tiếng: “Cô thật rẻ tiền.”

Thẩm Loan nhếch môi, đáy mắt xẹt qua một mảnh lạnh nhạt, giống như cho dù cả bầu trời sụp xuống cô cũng sẽ thèm để ý: “Có lẽ, thân là một đứa con riêng nên từ khi sinh ra đã là tội lỗi, anh muốn mắng, vậy thì cứ mắng đi.”

Thái độ bình thản này của cô không những không làm dịu cơn giận của người đàn ông, mà còn khiến anh ta càng điên cuồng hơn,

“Nói, tối qua cô đã ở cùng ai, còn bộ đồ ban đầu đó đâu?”

Thẩm Loan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta, giống như nhìn một chú hề.

“Cô mở miệng ra nói chuyện cho tôi.” Anh ta vừa gầm lên vừa mạnh mẽ lắc lắc Thẩm Loan, như một cơn bão quét qua phát ra từ đôi mắt đen láy của anh ta.

Khi chậu cây rơi xuống đất, tất cả đã vỡ thành từng mảnh.

Đầu ngón tay của Thẩm Loan trắng bệch, toàn thân cô run rẩy, “Đồ điên, anh cút đi!”

Cô dùng đầu hung hăng đâm vào l*иg ngực của người đàn ông kia, Thẩm Khiêm không ngờ được cô lại dùng một chiêu như vậy, trọng tâm không ổn định, lảo đảo nửa bước, nhưng giờ anh ta đã quên mất, đây đang là ở trên cầu thang.

Trước khi lăn xuống, đôi tay như kẹp sắt cuối cùng cũng buông Thẩm Loan ra.

Trong giây phút đó, cô chỉ nghe được liên tục vài tiếng rêи ɾỉ nặng nề, người đàn ông kia đã chật vật ngã xuống sàn nhà, Thẩm Loan cũng không do dự nữa, quay người chạy hết cầu thang còn lại, quay về phòng, đóng sầm cửa lại rồi khóa trái.