Một công ty quảng cáo lại không làm quảng cáo, trái lại chạy đi đầu tư.
Điều này trong mắt Tưởng Thạc Khải có vẻ khá buồn cười.
"Có lẽ anh đã nếm được chút ngon ngọt trên việc đầu tư, nhưng hành vi này rất
khó duy trì phát triển lâu dài, bởi vì mỗi một lần quyết định đều như đánh bạc,
mà trên bàn cờ, dù là đổ thần* cũng có lúc ngủ gật, huống chi là người
thường?"
*Đổ thần: Người đánh bài bạc giỏi.
Sau khi Thẩm Loan nghe xong, tạm không tỏ ý kiến, thản nhiên chuyển ánh mắt
sang Trần Mặc: "Anh thấy thế nào?"
Người đàn ông thở sâu: "... Tôi thừa nhận, đầu tư có nguy hiểm, nhưng không
thể bởi vì có nguy hiểm mà không làm, chuyện này có gì khác với vì chuyện
nhỏ mà bỏ việc lớn, giấu bệnh sợ bác sĩ đâu?"
Tưởng Thạc Khải: "Cõ lẽ anh đã nhầm một điều, Hàng Á là công ty quảng cáo,
không phải là một công ty đầu tư hay cơ quan tài chính nào, nó hoàn toàn có thể
không cần phải mạo hiểm như vậy cũng đã chiếm được một ví trí trong lĩnh vực
của riêng mình."
Trần Mặc: "..."
Tưởng Thạc Khải: "Anh không thể bởi vì chính anh không giỏi chuyện kinh
doanh, không thể tạo ra lợi nhuận, thì cảm thấy người khác cũng không làm
được. Nếu anh không nghe khuyên bảo, khăng khăng muốn thực hiện phương
án đầu tư này, như vậy thì rất xin lỗi, Hàng Á không thể chứa nổi một người
tổng giám đốc chỉ muốn đầu cơ trục lợi, khuyên anh nên dừng ở đây, trực tiếp
nhảy đến ngành tài chính đi, dễ dàng ra mặt hơn."
Trần Mặc không còn lời gì để nói.
Một câu "không giỏi chuyện kinh doanh" của Tưởng Thạc Khải đã hoàn toàn
phán anh ta tử hình.
Bởi vì ---
Đều là sự thật!
Kết quả như thế nào, người sáng suốt cũng nhìn ra được --- Tưởng Thạc Khải
chơi chết Trần Mặc!
Cuối cùng, Thẩm Loan gõ nhịp đưa ra phương án cuối cùng: "Tạm dừng
phương án đầu tư, ai cũng đừng nhắc lại."
Tưởng Thạc Khải thắng.
Chuyện giải quyết xong, mọi người đều chuẩn bị giải tán, Thẩm Loan bỗng
nhiên mở miệng: "Trần Mặc ở lại."
Người đàn ông vốn đang cúi đầu, cảm xúc không rõ nghe vậy, chấn động dữ
dội, dừng bước chân.
Nhưng Tưởng Thạc Khải làm người thắng lớn lại cau mày nhìn hai người một
cái, lúc này mới không nói lời nào, buồn bực rời đi.
Bên trong phòng lại lần nữa trở nên yên ắng, cũng chỉ có hai người Trần Mặc và
Thẩm Loan.
Ai cũng không nói chuyện trước, bầu không khí dần dần cứng lại.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Loan mở miệng: "Phục không?"
"... Phục."
"Tôi muốn nghe lời nói thật."
Trần Mặc đột nhiên kích động, chợt ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Thẩm
Loan, giống như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Người sau tùy ý anh ta đánh giá, gằn từng chữ một: "Ánh mắt bây giờ của anh
nói cho tôi biết, anh không phục."
"Không sai! Đúng là tôi không phục!"
"Nguyên nhân?"
Người đàn ông im lặng, sau một lúc lâu, mới khàn giọng nói: "Vì sao lại chọn
Tưởng Thạc Khải? Chỗ nào của tôi làm cô không hài lòng?"
"Chọn Tưởng Thạc Khải" ở đây không chỉ đơn giản là Thẩm Loan dừng phương
án đầu thư theo kiến nghị của cậu ta, càng nhiều hơn là đang chất vấn vì sao
Thẩm Loan lại chọn cậu ta thay thế cho vị trí CEO của mình.
Nếu chưa từng có được, Trần Mặc còn có thể khuyên chính mình giữ vững cảm
xúc, nhưng có được rồi lại mất đi, nghĩ thế nào cũng không dễ chịu.
Giờ phút này, Trần Mặc chỉ là một nhân viên bình thường, ở trước mặt bà chủ,
cúi đầu theo thói quen, nơm nớp lo sợ chờ một câu trả lời.
Một lúc lâu sau, Thẩm Loan mới mở miệng: "Tôi biết anh sẽ hỏi như vậy."
Trần Mặc cười chua chát.
"Muốn nghe lời nói thật không?"
"Tất nhiên."
"Anh không thích hợp quản lý công ty." Vừa mở miệng, đã nhốt Trần Mặc vào
vực sâu.
Trong lòng anh ta lộp bộp, bên môi hiện lên một nụ cười khổ.
Quả nhiên...
Đã sớm đoán được sẽ là đáp án này, trực tiếp nhất, cũng làm người đau đớn
nhất.
Anh ta khàn giọng, thấp giọng đáp lại: "Tôi biết trình độ của chính mình, nhưng
tôi vẫn luôn học tập, cũng không phải là không có tiến bộ..."
"Quá chậm." Thẩm Loan nhìn anh ta, mắt đen sâu thẳm: "Hàng Á là một công
ty quảng cáo tồn tại rất nhiều năm, kết cấu cơ bản đã sớm được định hình, nó
chỉ cần một người quản lý có thủ đoạn, kinh nghiệm lão luyện, không có cách
để dạy một tay mới từ từ trưởng thành."