Việc khởi động lại dự án Vịnh Thạch Tuyền một cách thuận lợi đã giúp Minh
Đạt thoát khỏi vũng lầy bị phạt, và nhanh chóng khôi phục lại sức sống.
Bên ngoài danh tiếng bị suy giảm trầm trọng, nhưng vẫn luôn đứng vững không
hề bị gục ngã.
Ít nhất, nhìn từ bên ngoài thì cũng không phải là một vấn đề gì to lớn cả.
Nhưng mà trên thực tế thì sao?
Tiền mặt trong kho thì đang rơi vào tình cảnh báo động nguy cấp, chuỗi nguồn
vốn đầu tư thì bị đứt đoạn, lại phải chi những khoản chi phí khổng lồ cho dự án
Vịnh Thạch Tuyền, nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại còn phải bày ra một
bộ giả dối cho thế giới bên ngoài xem là: "Tôi rất tốt, mọi thứ đều ổn", Minh
Đạt sau khi bị thương không hề nghi ngờ là vô cùng eo hẹp.
Nếu như ví Minh Đạt là một khuôn mặt, thì khuôn mặt này đã bị sưng lên vì bị
đánh nhưng mà vẫn miễn cưỡng cười vui vẻ.
"Em đã gửi bức thư tố giác đấy đi, tại sao em không lợi dụng nguy cơ hiện giờ
của Minh Đạt, đơn giản chấm dứt nó luôn?" Quyền Hãn Đình một tay nhẹ
nhàng lắc ly rượu đỏ, một tay ôm Thẩm Loan vào lòng.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn, đầu tựa đầu, dựa sát vào
nhau.
Xa xa, mặt trời đang ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống.
Ánh sáng màu cam phản chiếu lên hai người, từ xa nhìn lại giống như một bức
tranh sơn dầu với tông màu ấm áp.
Tham vọng và mục đích của Thẩm Loan chưa bao giờ che dấu trước mặt
Quyền Hãn Đình.
Thế nên anh mới nhẹ nhàng mà điềm tĩnh nói ra những lời này "chấm dứt Minh
Đạt."
Thần Loan nhìn mặt trời lặn phía chân trời, ánh sáng khiến cô vô thức nheo mắt
lại, nhưng trên khóe môi lại nở một nụ cười, rất có ý tứ: "Nếu như chỉ dùng một
khoản tiền mà có thể xử lí nó, thì Minh Đạt đã không phải là Minh Đạt nữa rồi."
Như câu nói, con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống.
Tập đoàn có thể phát triển đến ngày hôm nay, nguồn vốn tài chính chắc chắn là
một mắt xích cực kỳ quan trọng, nhưng không vì thế mà trở thành điểm trí
mạng được.
Nó chỉ là một sợi dây xích bị đứt gãy, còn không đủ để phá hủy cây cầu này, bởi
vì trụ cầu còn, thì nền móng vẫn còn.
"Rắc rối!" Quyền Hãn Đình hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Loan buồn cười nhìn anh một cái: "Anh cho rằng ai cũng đơn giản thô
bạo giống như anh hay sao?"
Người đàn ông uống một ngụm rượu vang đỏ, yết hầu lăn nhẹ, hương vị đậm đà
mềm mại quấn lấy quanh đầu lưỡi, khiến cho anh thoải mái thở dài một hơi.
Hỏi ngược lại: "Không phải đơn giản thô bạo càng tốt hơn sao?"
"Nước chảy càng lâu thì càng thú vị."
"Nó dài bao lâu? Nó chảy bao xa?" Quyền Hãn Đình ý tứ như muốn ám chỉ điều
gì đó.
Thẩm Loan cười cong nhẹ môi: "Nhanh thôi."
Trong phút chốc, sự gian xảo hiện ra, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ nguy hiểm nhàn
nhạt, nhưng lại bị sự dịu dàng che đậy.
"Có ngon không?" Cô nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trên tay người đàn ông,
rồi chép chép miệng.
"Muốn thử không?"
"Được..."
Một giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu và hôn lên môi cô.
Mùi rượu ngọt ngào xông lên, lúc này Thẩm Loan lại ngẩn người, sau đó thì đầu
óc choáng váng.
"A..."
"Tập trung vào." Người đàn ông tươi cười, vẻ mặt gian xảo, sau đó anh chậm
rãi hôn sâu.
Thẩm Loan lúc này đã có phản ứng, bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Hoàng hôn, hoàng hôn.
Hoa viên, ghế dài
Đôi tình nhân, rượu vang đỏ.
Ôm nhau, hôn nhau.
Cảnh này tình cờ đã bị Lục Thâm đang đứng sát bên cửa sổ nhìn thấy.
Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy, trên đời này ngoại trừ Thẩm Loan ra thì hình như
không có người phụ nữ nào có thể xứng đôi với Lục ca của anh ta cả.
Nếu như không có Tô Đát Kỷ thì Trụ Vương, có còn là Trụ Vương không?
Đúng rồi, phải công nhận là chính cậu ta cũng không phải là ghét hồ ly tinh cho
lắm, ít ra dáng người và ngoại hình đều rất rõ ràng.
"Tiểu Thất, cậu mau nuốt lại nước dãi ở khóe miệng đang sắp chảy ra của cậu
đi." Không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh anh ta, đứng sóng vai với nhau,
mắt đều nhìn về phía hai người đang phát cơm chó ở trong vườn hoa.
Lục Thâm theo bản năng đưa tay lên lau khóe miệng.
Không lau được cái gì cả.
"Ngũ ca!"
"Ai da, bằng đấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn làm nũng vậy hả?"
"... Ai làm nũng chứ?!" Nhướng lông mày, trợn mắt lên.
"Như thế nào, hâm mộ sao?"
"Nói vớ vẩn! Em hâm mộ cái gì chứ?!" Lục Thâm gân cổ nói, bày ra vẻ mặt
khinh thường.
"Hâm mộ nhà người ta thì có đôi có cặp, còn mình thì vẫn cô đơn lẻ bóng một
mình."
Lục Thâm không hề tỏ ra khó chịu hay bực mình, ngược lại còn nhe hàm răng
trắng cười cười, nhàn nhạt nhìn Thiệu An Hành: "Nói như vậy hình như chính
anh cũng không phải là một con chó độc thân giống em hay sao."
"..." Chà! Học cách thông minh rồi.
Lục Thâm quay đầu, ánh mắt lướt nhìn xung quanh như đang muốn tìm kiếm
thứ gì đó, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Lolita, cô đến đây!"
Lolita nghiêng nghiêng đầu, vị trí mắ hiện lên hai dấu hỏi chấm, rõ ràng là một
người máy, nhưng lại dễ thương đến khó hiểu.
"Đừng thắc mắc nữa, đang gọi cô đấy, đi qua đây nhanh lên!"
Lục Thâm vẫy tay với cô, vô tình đối xử với Lolita như một con người.
"Xin hỏi, cậu tìm tôi có việc gì hay sao?" Giọng nói nhẹ nhàng dễ thương, dễ
thương đến mức muốn nổ tung.
Lục Thâm vươn vươn cánh tay dài, trực tiếp đặt tay phải lên trên vai Lolita,
nhìn Thiệu An Hành giống như đang ra oai: "Hiện tại là ở đây có hai người, rốt
cuộc ai là một con chó độc thân, cô có hiểu hay không?"
Thiệu An Hành mỉm cười: "Tiểu Thất, chẳng trách là Tam ca nói đầu óc của em
không tốt, Tứ ca cũng không có hy vọng gì với chỉ số thông minh của em nữa
rồi."
"Chờ đã! Đấu không lại em nên lại bắt đầu công kích cá nhân nữa sao?" Lục
Thâm biết anh ta chính là đang mắng mình ngu xuẩn.
"Anh chỉ nói sự thật mà thôi. Em ôm người máy do anh thiết kế, lại còn ở đây
diễu võ dương oai với anh? Có phải là đang không hiểu rõ tình hình đúng
không?"
Ánh mắt Lục Thâm léo lên, có hơi chột dạ: "Anh, thiết kế ra thì làm sao chứ?
Hiện tại Lolita trong tay ai, thì cô ấy là của người đó."
"Ồ?" Thiệu An Hành nhướng mày, cười lại như không cười: "Nếu đã nói như
vậy..."
Lục Thâm cảnh giác nhìn anh ta, nuốt một ngụm nước bọt.
Thiệu An Thành đột nhiên quay sang Lolita, nhẹ giọng nói như một người cha
già:
"Bé con, trước đây ba dạy con cách đối phó với lưu manh như thế nào?"
Lolita vô cùng phấn khích khi nghe giọng nói của Thiệu An Hành, làm thế nào
để đối phó với tên lưu manh?
Cô suy nghĩ một chút, đầu cúi gằm, nhanh chóng khóa chặt cánh tay đang để
trên vai mình.
Kiểm tra —
Chiều dài tay: XX cm.
Xương cốt: thành niên.
Giới tính: Nam.
...
Kết luận: Lưu manh!