Hừ...
Nực cười!
Quá nực cười!
Trong lòng nghĩ như vậy, Hạ Linh cũng thật sự bật cười.
"... Từ Kính Sinh, anh thật đáng thương!"
Anh ta càng cắn mạnh, càng dùng sức cắn.
Dướng như chỉ có vậy mới có thể chứng minh người trong lòng không phải mơ
mà thực sự tồn tại, có máu có thịt.
Tất cả đều không phải anh ta đang tự ảo giác.
"Từ Kính Sinh, anh thiếu phụ nữ sao?"
"... Cái gì?" Lúng ta lúng túng.
Hạ Linh: "Giá trị con người anh bây giờ trăm tỷ, tìm một người phụ nữ rất khó
sao? Hoàn phì yến sấu*, trang điểm đậm nhạt, có rất nhiều phụ nữ muốn bò lên
giường anh, vì sao cứ phải cố tình làm khó tôi chứ?"
*Hoàn phì yến sấu: chỉ sự đối lập về thân hình giữa hai đại mỹ nhân là Hoàng
hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế và Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn
của Đường Huyền Tông.
Dương Quý Phi cao 1 mét 64, nặng 69 kg.
Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ
nhàng tựa chim yến.
"Em cảm thấy vì sao?" Đôi mắt người đàn ông tràn đầy đau đớn nhưng chỉ
trong giây lát tất cả sự yếu ớt và ảm đạm đều bị thu lại.
Chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong trái tim
người phụ nữ.
Có chứa chút hình bóng nào của anh ta trong đó không?
"Những người phụ nữ đó không thể thỏa mãn anh? Hay là nói, tổng giám đốc
Từ anh — không được?"
"Anh được hay không, em là người có quyền lên tiếng nhất..." Tầm mắt lạnh
lùng khóa chặt cô ta, khóe môi người đàn ông khẽ nhếch.
"Xem ra, những người phụ nữ đó không hợp khẩu vị anh." Cô ấy ngửa đầu,
trong mắt ngậm cười, không hề ghen ghét, vô cùng thoải mái, thậm chí còn có
sự mỉa mai.
Khuôn mặt thanh tú mờ ảo dưới ánh đèn càng tăng lên vẻ mờ ám lại linh động.
Rồi sau đó, một chân mảnh khảnh như dây leo quấn lên vòng eo người đàn ông,
đầu ngón tay thuần thục mơn trớn sống mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm, khuôn
cằm vuông vức và... hầu kết đang trượt lên trượt xuống: "Ai cũng có thể, chỉ có
tôi là không được. Bởi vì, chúng ta đã ly hôn rồi..."
Hạ Linh cười tàn nhẫn.
Vẻ mặt Từ Kính Sinh cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhanh chóng phủ
đầy nỗi đau và sự hối hận tựa như muốn nhấn chìm anh ta.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nhẹ lẩm bẩm ra tiếng: "Vợ ơi, ba năm, em đã trốn
anh ba năm, tra tấn anh ba năm, không có giây phút nào anh không nhớ tới
em...-..."
"Bây giờ mới nói vậy còn có ý nghĩa gì?"
"Có! Chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa! Anh đã đưa Liễu Nhan ra nước
ngoài, cho cô ta một khoản tiền, cũng đủ cho cô ta sống quãng đời còn lại trong
sung sướng, từ nay về sau sẽ không còn bất cứ chướng ngại nào giữa hai ta
nữa."
Liễu Nhan —
Cho tới bây giờ, cái tên này Hạ Linh vẫn không muốn nhắc đến, cũng không
muốn nhớ tới sự sỉ nhục!
5 năm tình cảm vợ chồng gắn bó làm bạn, kết quả lại không thắng nổi một "tình
đầu" châm ngòi ly gián, quyến rũ?
Hạ Linh nhếch môi, cười nghiền ngẫm, cánh môi xinh đẹp gợi lên một độ cung
mê người, ánh mắt lại lạnh lẽo vô tận: "Hóa ra cô ta bị anh đưa ra nước ngoài..."
Từ Kính Sinh gật đầu, đáy mắt sáng quắc, nóng lòng muốn bộc bạch: "Anh
không chạm vào cô ta, anh thề, một lần cũng không có!"
"Phải không?" Khuôn mặt Hạ Linh cũng không rung động, nhưng nụ cười lại
thê lương: "Nhưng cô ta lại nói với tôi, hai người triền miên ba ngày ba đêm ở
khách sạn, anh ôm cô ta, cô ta dựa vào lòng anh, là thanh mai trúc mã từ nhỏ,
cùng nhau đi học tan học thời cấp ba, anh đạp xe cười lớn chở cô ta đón gió, cô
ta ngồi sau ngọt ngào ôm eo dựa vào lưng anh."
"Hai người đi dạo hồ nước ở trường học, hôn nhau dưới gốc anh đào, chào buổi
sáng dưới ánh nắng sớm."
"Cô ta còn nói, anh là mạng của cô ta, không có anh cả đời này cô ta đều chìm
trong bóng đêm, không nhìn thấy được ánh sáng. Mà cô ta là ánh trăng sáng, là
nốt chu sa, là người duy nhất anh yêu!"
"Ồ, còn có, hai người năm mười tám tuổi đã bái đường dưới cây hòe trong thôn,
dưới sự chứng kiến của ánh trăng đã trở thành vợ chồng, thề đời đời kiếp kiếp
mãi mãi không chia lìa..."
"Đủ rồi —"
Hạ Linh: "Sao, tôi nói không đúng, anh muốn sửa? Hay là ngại chi tiết chưa đủ
cụ thể, muốn bổ sung?"
"A Linh, em đừng như vậy..." Từ Kính Sinh đưa tay ôm ngực.
Cái gì gọi là "Tim như dao cắt", giây phút có thể cảm nhận được vô cùng sâu
sắc.
Từ Kính Sinh không thể tưởng tượng, Hạ Linh năm đó, Hạ Linh kiêu ngạo như
vậy, sau khi phải nghe những lời này sẽ có phản ứng gì.
Chắc cô ấy sẽ không rơi lệ, nhưng trái tim lại nhuốm máu.
Anh ta đã từng chỉ trích cô ấy không tin anh ta, không cho anh ta đủ không
riêng tư, không biết lúc ấy trong lòng cô ấy đang nghĩ gì?
Cô ấy nhắc mãi, là bởi vì quan tâm.
Cô ấy nghiêm khắc, là bởi vì sợ hãi.
Cô ấy nghi ngờ, là bởi vì không có cảm giác an toàn.
Nhưng anh ta lại chỉ biết chỉ trích và phát tiết, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân.
Năm đó, nếu anh ta không xúc động như vậy mà chịu thua trước cô ấy, hai
người cùng ngồi xuống mở lòng nói chuyện với nhau, có phải sẽ có một kết quả
khác hay không?
"Xin lỗi, A Linh... Anh không biết cô ta sẽ nói những lời đó... Anh thật sự không
biết..."
Người đàn ông dựa vào tường, trượt dần ngồi bệt xuống, cả người ướt đẫm,
nước mắt chảy từng giọt.
Một Từ Kính Sinh như vậy khiến Hạ Linh cảm thấy thật xa lạ.
Anh ta nên khí phách hăng hái, trạng thái tinh thần chật vật và sa sút như bây
giờ chưa bao giờ xuất hiện.
Dũng cảm, kiên định, quả quyết, nghị lực hơn người —
Đây mới là một "Từ Kính Sinh" mà cô ấy đã từng yêu.
"Đứng dậy."
"..."
Hạ Linh nhẹ giọng: "A Sinh, anh đứng lên."
Một câu "A Sinh" làm anh ta lo sợ không yên đưa mắt nhìn gương mặt ngày
đêm thương nhớ, vẻ mặt dịu dàng như trong trí nhớ của anh ta.
Khoảnh khắc ấy như trở lại lúc hai người mới kết hôn.
Hạ Linh kiên nhẫn và dịu hiền đã dần dần mài mòn tính cách góc cạnh và bén
nhọn của anh ta từng chút một, anh ta như một đứa bé gây sự khắp nơi, không
kiêng nể gì, chỉ vì —