Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 564




Thư ký đi qua, cầm lấy SLR*, sau đó xuyên thấu qua giá đỡ Bác Cổ, ấn chụp

hai người đang dùng bữa.

"Anh làm gì thế?" Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt.

Bàn tay người đàn ông cương ở giữa không trung, bao gồm cả chiếc đũa đang

kẹp sashimi hải sản, hai thứ kết hợp trở nên cực kỳ buồn cười.

"Gắp đồ ăn cho cô." Nghiêm Cẩn cười nói, không có chút xấu hổ nào.

"Không cần."

"Vì sao? Bởi vì là tôi gắp sao? Ghét bỏ trên đũa có dính nước miếng sao?"

"Biết thì tốt."

"..." Đau lòng, đâm thấu tim!

Nghiêm Cẩn mặt ngoài thì không có gì, nhưng trong lòng lại tan vỡ. Nhìn

thoáng qua hướng của thư ký, người sau cho anh ta một ánh mắt yên tâm, anh ta

đã biết cảnh vừa rồi đã chụp được rồi.

Anh ta bình tĩnh thu tay lại: "Cô không ăn, thì tôi tự mình ăn." Nói xong, bỏ vào

trong miệng.

Toàn bộ quá trình tự nhiên trôi chảy, không chút sơ hở.

Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh ta giống như nhìn người bệnh tâm thần, vẫn

chưa phát hiện được khác thường ở phía sau Bác Cổ.

Buổi chiều, Thẩm Loan vẫn chưa bắt đầu sửa sang lại, chỉ là tiếp tục xem nội

dung tài liệu.

Nghiêm Cẩn nhịn không được lại nhắc nhỏ lần nữa: "Qua hôm nay, cô cũng chỉ

có hai ngày nữa."

"Ừ." Nhẹ nhàng bâng quơ.

"..."

Đảo mắt, một buổi chiều lại trôi qua, Thẩm Loan kết thúc công việc thì chạy lấy

người.

Chỉ vào đống tài liệu trong góc: "Để yên nguyên dạng, đừng ai động vào, cảm

ơn."

Nói xong, xoay người rời đi.

Nghiêm Cẩn nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của cô gái, lại nghiêng đầu nhìn

nhìn trong góc, bỗng chốc kéo lên một nụ cười, ánh mắt tối đen.

Lúc này, thư ký tiến vào: "Diêm?"

Người đàn ông ngồi trên ghế da: "Đã chụp được chưa?"

Thư ký đưa SLR qua, Nghiêm Cẩn giơ tay nhận lấy, cúi đầu xem ảnh chụp, nụ

cười bên môi càng lúc càng lớn, sự hưng phấn trong mắt cũng từ từ nồng đậm.

"Rất tốt, ánh sáng, góc độ, bố cục, gửi qua cho vị kia cùng thưởng thức đi."

Thư ký cúi đầu xuống, một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi qua, nhớ tới "vị

kia" trong miệng Diêm, anh nhịn không được rụt cổ.

...

Ninh Thành, sơn trang Đông Li.

"Đã bao lâu rồi?" Thiệu An Hành cầm ly nước, dựa vào tường.

Sở Ngộ Giang nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "2 tiếng."

"Mịa, thật đúng là con trâu đực."

Lăng Vân nghe vậy, không hài lòng mà sửa đúng: "Ngũ gia, tuy rằng tài nghệ

của ngài không bằng người, nhưng cũng không thể thẹn quá hóa giận mắng gia

chúng tôi là trâu."

Thiệu An Hành tức giận đến bật cười: "Tài nghệ của tôi không bằng người?

Thẹn quá hóa giận?! Nấm nhỏ, không ngờ cậu còn biết dùng thành ngữ đấy?"

"Cảm ơn đã khen."

"..." Ai mẹ nó khen cậu?

Lúc này, Sở Ngộ Giang đột nhiên đứng dậy, đi đến phòng huấn luyện.

Thiệu An Hành tay mắt lanh lẹ, túm người trở về: "Cậu làm gì thế?"

"Nhắc nhở Lục gia nên nghỉ ngơi."

Vận động liên tục trong thời gian dài rất dễ bị thương, đây là điều bình thường.

"Cậu nhắc nhở thì có ích sao? Lão Lục có thể nghe lời cậu thì xem như tôi

thua." Thiệu An Hành thuận thế dùng sức, đẩy anh ta trở về, ngồi xuống một lần

nữa.

"Nhưng mà..."

"Cậu đừng làm loạn, lão Lục tự mình hiểu được, lúc nào thật sự mệt mỏi thì sẽ

dừng lại."

Sở Ngộ Giang nhíu mày, không thể không thừa nhận lời này của Thiệu An Hành

cũng có lý.

Thẩm Loan đi hai ngày rồi, gia nhà mình cũng điên cuồng cả hai ngày, ngoại trừ

tập đoàn, sân tập bắn, thì chính là ở trong phòng huấn luyện.

Giống như sức lực cả người không có chỗ nào để bộc phát ra, còn chịu khó hơn

so với trước kia khi luyện tập ở trên đảo.

Thiệu An Hành: "Cậu ta chính là quá dư tinh lực mà không có chỗ để phát tiết

đấy, chờ Thẩm Loan trở về thì tốt rồi."

Nói trúng tim đen!

"Ôi, sao đều ngồi ở chỗ này hết thế? Đang họp sao?" Lục Thâm cười hì hì đi

vào, trên tay lắc lắc chìa khóa xe, dáng vẻ ăn chơi trác táng kia giống như cực

kỳ thiếu đòn.

Năm trước anh ta về nhà họ Lục ở Kinh Bình, qua giao thừa, lại bị mấy câu nói

của ba anh ta giam mấy tháng, trước đó không lâu vừa mới được thả ra.

Kết quả là đặt vé máy bay suốt đêm bay thẳng đến Ninh Thành.

Ba anh ta mắng mấy câu trong điện thoại như "nhãi ranh", "thằng con bất hiếu",

nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của vị tiểu gia này.

Mắc cười! Kinh Bình nào có thoải mái giống như địa bàn của Lục ca chứ?

Muốn giương oai thế nào thì giương oai thế đó, dù sao gây ra họa, thì tất cả đã

có Quyền Hãn Đình lo.

"Lục ca của tôi đâu, Tiểu Giang Giang?"

"Ở phòng huấn luyện." Sở Ngộ Giang dừng một chút, vẻ mặt vặn vẹo một cái

chớp mắt, thật sự không thể nhịn được nữa: "Còn nữa, không được gọi tôi là—

Tiểu, Giang, Giang."

"Ôi được rồi, tôi vào tìm anh ấy đây, Tiểu Giang Giang ~" nói xong, vui mừng

hớn hở rời đi.

Sở Ngộ Giang: "..." mụ mẹ nó!

Năm phút sau, Lục Thâm héo húa úa tàn đi ra từ bên trong, giống như con chó

nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, thật đáng thương.

"Mấy người ai chọc Lục ca của tôi không vui thế?" Ánh mắt dò hỏi quét một

vòng, không có ai đáp lại.

"Quái... Không ai chọc anh ấy, làm gì mà tức giận như vậy?"

Thiệu An Hành: "Người chọc cậu ấy không ở đây."

"Ai thế?"

"Cậu nói đi?" Thiệu An Hành cho anh ta một ánh mắt tự mà nghĩ đi.

"Mẹ nó! Thẩm Loan sao? Cô ta cũng được đấy! Người không ở đây, đã biến

Lục ca thành một con rồng lửa, mở miệng là phun lửa ngập trời."

Lục Thâm sờ sờ mũi, nhớ tới vừa rồi anh ta đi vào phòng huấn luyện, còn chưa

nói được hai câu đã bị ăn một đấm.

Nói đi nói lại, lại là bởi vì Thẩm Loan?!

Kiếp trước anh ta có thù oán với cô gái này sao? Đời này sao lại khắc anh ta

như thế?

Thiệu An Hành đi qua, vỗ vỗ bả vai anh ta, nói lời thấm thía: "Tiểu Thất à..."

"?"

"Cẩu lương cũng ăn no rồi, tương tự quả đấm cũng nên thành thói quen." Nói

xong, lắc đầu, lập tức tránh ra.

Lục Thâm: "?!"

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh của động cơ.

Chẳng được bao lâu, Hồ Chí Bắc thần rồng thấy đầu không thấy đuôi sải bước

vào nhà, thấy thế, hơi sững sờ: "Đều ở đây cả à? Đúng lúc lắm, hai bên Cá Mập

và Huyết Ngục đều có tin tức rồi. Lão Lục đâu?"

Sở Ngộ Giang phản ứng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đi gọi gia."

Lúc này, Thiệu An Hành không tiếp tục cản anh ta.

Cá Mập, cây gai trong lòng lão Lục, không nhổ không được!

Nghĩ đến đây, Thiệu An Hành không khỏi nhíu mày, tròng mắt đồng thời cũng

thu lại vẻ sầu lo trong đó...

Anh ta không có quên lập trường của mình.

Vẫn luôn không có!

Về phần cô gái kia...

Khăng khăng làm theo ý mình, để lời cảnh cáo của anh ta như gió thoảng bên

tai, tự mình cầu phúc đi!