Cũng vào một khắc này, Thẩm Loan mới hiểu được, vì sao lúc trước Diệp Quân
Hào không tiếc dùng hết nhân tình của nhà họ An, cũng muốn che chở đứa con
trai này kế thừa gia nghiệp.
"Chị, chị đã đến rồi!" Diệp Mậu nghênh đón trước, thay Thẩm Loan kéo ghế
ngồi, trong mắt chứa ý cười.
Diệp Trăn cũng đứng lên, nhìn cô hơi gật đầu.
Ba người ngồi vào vị trí, người phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.
Thẩm Loan uống ngụm trà, tuy rằng không nói được tên cụ thể, nhưng cho dù là
mùi vị, hay là màu sắc, đều nhất định không phải thứ bình thường.
"Gần đây thế nào rồi?" Dù sao cũng từng giúp cậu ta, Thẩm Loan tất nhiên có
vài phần quan tâm.
Diệp Mậu hơi sững sờ, chợt nở một nụ cười: "Khá tốt, ít nhiều cũng có Lục gia
chăm sóc."
Không thể không nói khi Diệp Quân Hào chết, làm các đối thủ cạnh tranh trên
thương trường ngày xưa của nhà họ Diệp ngo ngoe rục rịch; mà ngay cả nội bộ
nhà họ Diệp, mấy người bác không bớt lo của Diệp Mậu cũng làm anh ta đủ đau
đầu.
Có thể đột phá trùng vây, kiên trì đến bây giờ, tất nhiên trong đó có Quyền Hãn
Đình quan tâm, nhưng cũng là nhờ Diệp Mậu tự mình trưởng thành, thành thục.
Lại nhìn Diệp Trăn, một bộ váy trắng trong bộ vest, rút đi mấy phần ngây thơ
đơn thuần và vầng sáng của thánh mẫu, dường như trưởng thành trong một
đêm.
Tuy không nói có thể giúp được Diệp Mậu gì đó trong sự nghiệp, ít nhất cũng sẽ
không ngăn cản bước chân của anh ta.
Sau khi Diệp Quân Hào chết, bên ngoài đều ở điên cuồng đồn rằng nhà giàu
Diệp thị không tới hai mươi năm nữa sẽ ngã xuống, bao gồm truyền thông và
tạp chí đều suy đoán như vậy.
Nhưng Thẩm Loan lại cảm thấy, chỉ cần có hai chị em này ở đây, ba mươi năm
nữa nhà họ Diệp sẽ dẫn đầu những người tài phú ở HongKong cũng không
thành vấn đề.
Đồ ăn được đưa lên, Diệp Mậu chu toàn hỏi thăm Thẩm Loan: "Muốn uống
chút rượu vang không?"
"Không cần."
Anh ta cũng không hề miễn cưỡng, ý bảo nhìn một người phục vụ bên cạnh,
người sau tiến lên, tay chân lanh lẹ lấy ly rượu vang xuống.
Món ngon trước mặt, Thẩm Loan cũng không định khách sáo.
Đối với ăn, cô luôn luôn nghiêm túc, gần như là thành kính.
Hai chị em nhà họ Diệp liếc nhau, dường như khẩu vị cũng cảm thấy ngon hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tới Sky Restaurant, nhưng lại là lần đầu
tiên ăn sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
Cũng may đồ ăn ở nơi này không quá nhiều, ăn cái sáu bảy phần là no bụng,
cũng không đến mức ăn không đủ.
Diệp Trăn đưa cho người phục vụ: "Dọn những thứ này đi, đưa đồ ngọt lên."
"Vâng."
Chờ ăn xong đồ ngọt, Thẩm Loan buông cái muỗng.
Ừmm... Cô no rồi.
Hai chị em nhà họ Diệp cũng theo sát mà buông xuống, một tay khác của Diệp
Mậu nắm chặt lấy một góc tài liệu, ba lần bảy lượt, tựa như đang do dự có nên
đưa lên trên bàn không.
Ánh mắt bởi thế mà tiết lộ vài phần bối rối cùng nôn nóng, lại bị Thẩm Loan
nhìn thấu.
"Lúc trước ở trong điện thoại không phải đã nói còn có một ít tài liệu của Onion
video muốn đưa cho tôi à?"
Diệp Mậu lúc này mới lấy đồ vật ra, đưa qua: "Ở đây."
Một túi tài liệu.
Thẩm Loan lúc đầu không định mở ra ở đây, nhưng biểu hiện vừa rồi của Diệp
Mậu làm sự nghi ngờ của cô bộc phát, nghĩ lại vẫn nên bỏ đi.
"Hợp đồng?" Thẩm Loan nhướng mày.
Lại nhìn hai bên A B, theo thứ tự là truyền thông Quang Ấn và Onion Video.
Nội dung cụ thể như sau:
Onion video cung cấp nội dung, truyền thông Quang Ấn thông qua các kênh
riêng của mình, cùng với lực ảnh hưởng ở bên nước ngoài, tiến hành mở rộng.
Lợi nhuận sau đó sẽ được tính theo cách sáu bốn, quyết toán cho Onion Video
40%, hợp tác thời hạn ba năm.
Mà hiện giờ, là năm thứ hai.
Nội dung bản gốc của Onion video đã tạo nên sức hút ngoài dự đoán khi đổ bộ
vào hải ngoại, truyền thông Quang Ấn kiếm được đầy túi, nhưng Onion video
cho tới nay lại vẫn không thu được bất kỳ một khoản nào từ đối phương.
Trước đây, lúc cổ phần còn chưa đưa cho Thẩm Loan, trang web này do chính
Diệp Quân Hào tự mình điều khiển từ xa, mời người quản lý chuyên nghiệp tiến
hành hoạt động, tức là Trình Lượng, người vừa bị bắt đi.
Số tiền mà Quang Ấn thiếu trước đây cũng không ít lần làm Diệp Quân Hào đau
đầu, hiện giờ đến lượt Thẩm Loan tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Diệp Mậu: "Khi ba em còn sống, vốn dĩ muốn triệt để đàm phán với phía Quang
Ấn một lần, nhưng mà bệnh lại tới như núi lở, ông ấy còn chưa kịp thay đổi
thực tế, đã ốm đau trên giường.
Khoản tiền đó bị trì hoãn, cho tới bây giờ vẫn còn chưa giải quyết xong.
"Cảm ơn, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách xử lý." Nếu Diệp Mậu không nói, vậy thì
Thẩm Loan có lẽ phải mất một thời gian rất dài mới có thể biết được công ty
còn tồn tại một khoản nợ dai dẳng như vậy.
Mà thời gian kéo dài càng lâu, chuyện này càng bất lợi khó giải quyết.
Đêm dài lắm mộng, không phải không có lý.
Diệp Mậu: "Nếu cần em giúp đỡ, cứ việc mở miệng."
Thẩm Loan gật đầu: "Đúng lúc tôi đây có chuyện có lẽ phải làm phiền cậu."
Diệp Mậu đột nhiên thẳng người, bày thế trận sẵn sàng đón quân địch: "Chị, chị
nói đi." Có thể nhìn ra được, anh ta thiệt tình muốn làm gì đó cho Thẩm Loan.
"Điều tra một chút tài liệu về truyền thông Quang Ấn, còn có tin tức về người
phụ trách."
"Không thành vấn đề!"
Sáng sớm hôm sau, kết quả điều tra được gửi vào email riêng của Thẩm Loan.
Cô click mở file, bắt đầu nhanh chóng xem.
Nửa giờ sau, cô rửa mặt trang điểm.
Lại qua mười lăm phút, ngăn nắp xinh đẹp đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi, đi
đến tổng bộ truyền thông Quang Ấn.
...
"Xin lỗi cô, cô không có hẹn trước, không thể lên tầng mười ba đâu ạ."
"Tôi là đại diện của Onion Video hợp tác với Quang Ấn, hôm nay có chuyện
quan trọng tìm tổng giám đốc các người để nói chuyện. Làm phiền cô gọi một
điện thoại hỏi một chút."
Trong mắt nhân viên quầy lễ tân tỏra do dự, nhưng vẻ mặt lại có vẻ hơi dao
động.
Hóa ra là đối tác...
"Được, tôi sẽ gọi điện hỏi một chút."
Năm phút sau.
"Cô à, ngài có thể lên rồi. Phòng họp tầng mười ba, ra thang máy rẽ trái đi đến
là được."
Thẩm Loan gật đầu nói lời cảm ơn, rồi sau đó sải bước đi vào hướng thang máy,
nhưng vẫn chậm một bước.
Cô đành phải đứng ở tại chỗ chờ lượt tiếp theo.
Cô gái có dáng người cao gầy, đứng yên tĩnh ở trong đại sảnh, giống như một
đóa hoa duyên dáng yêu kiều, bóng dáng thon gầy dường như gió thổi qua sẽ
lảo đảo, lại có một phong thái lịch sự tao nhã khác—
Tinh tế, gầy yếu, nhu nhược động lòng người.
Không ngờ, cô như vậy mà đã trở thành một cảnh đẹp trong mắt những người
khác.
Truyền thông Quang ấn độc chiếm một tòa office building, mỗi tầng đều thiết
kế thành hình vòng cung, đại sảnh được vây thành một vòng, có cảm giác giống
như nhà kiểu cũ, chẳng qua có thêm vài phần hơi thở hiện đại, ở trong các chi
tiết càng chú trọng hơn đến khuynh hướng cảm xúc.
Mỗi nhân viên đi qua dãy hành lang hình vòng cung đều có thể vịn vào lan can,
cúi đầu nhìn thấy xuống chỗ đại sảnh, chẳng qua tầng mười ba cao hơn một
chút, dùng mắt thường rất khó có thể thấy rõ.
Người đàn ông cầm lấy kính viễn vọng trước mắt, bên môi hiện ra một nụ cười
quỷ quyệt, không ngờ tạm biệt ở Ninh Thành, thế nhưng lại có thể gặp lại ở
Hong Kong.
Thú vị!
Thẩm Loan bất ngờ cảm thấy mình bọ nhìn trộm, nhìn mọi nơi xung quanh, lại
không có gì khác thường.
Đến lúc cô lại cảm nhận như vậy thì ánh mắt nhìn trộm lại lập tức biến mất,
giống như chưa bao giờ từng xuất hiện qua, tất cả đều là cô đang ảo giác mà
thôi.
Đinh!
Thang máy tới rồi.
Chỉ có một mình cô, nhanh chóng lao thẳng tới tầng mười ba.
"Xin hỏi, là cô Thẩm của Onion Video sao? Tôi là thư kí của tổng giám đốc
Thẩm."
"Ừ."
"Xin mời đi theo tôi.."
Thứ ký dẫn cô đi xuyên qua hành lang hình vòng cung, từ lan can nhìn xuống,
không chỉ có thể đánh giá những hành động của các nhân viên đang làm việc,
còn có thể thu hết tình hình của cả đại sảnh vào trong đáy mắt.
Loại cảm giác này tựa như câu thơ —
Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu*.
* Đây là 2 câu thơ trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ:
Ðại Tống phù như hà
Tề Lỗ thanh vị liễu
Tạo hóa chung thần tú
Âm dương cát hôn hiểu
Ðãng hung sinh tằng vân
Quyết tí nhập quy điểu
Hội đương lăng tuyệt đính
Nhất lãm chúng sơn tiểu
*Dịch thơ:
Thái Sơn biết thế nào
Xanh biếc chia Tề Lỗ
Hùng vĩ thay tạo hóa
Trắng đen vẽ như mơ
Mây trôi bâng khuâng dạ
Chim lạc mắt trừng nhìn
Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh.
Có thể sửa văn phòng thành như vậy, nghĩ đến vị tổng giám đốc Nghiêm này
cũng không phải là người dễ chơi.
Trong lòng Thẩm Loan hơi rùng mình, âm thầm cảnh giác.
Rất nhanh, hai người dừng trước một cửa gỗ, thư ký lui xuống: "Tổng giám đốc
Nghiêm đã ở bên trong chờ ngài, mời vào —"
Thẩm Loan đẩy cửa đi vào.
Văn phòng rất lớn có thể so với phòng Vip của khách sạn 5 sao xa hoa, trên giá
Bác Cổ bày đầy những đồ cổ trân quý, trên kệ sách ngập tràn các loại sách khác
nhau, một bàn làm việc rất lớn nằm ngang ở giữa, kiểu dáng theo yêu cầu, có
loại bá đạo độc đáo và cuồng dã.
Từ trang trí cho đến bày biện, khắp nơi đều mang đậm phong cách cá nhân.
Đủ để thấy, chủ nhân của văn phòng này để ý mình cỡ nào.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ, cả người thon dài, vai rộng mông hẹp, nghe
thấy tiếng bước chân, lúc này mới chậm rãi quay đầu, lộ ra một khuôn mặt điển
trai nam tính.
"Tổng giám đốc Nghiêm, tôi là Thẩm Loan, người phụ trách của Onion Video."
Giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt như thường, không có chút dấu hiệu rung động vì
nam sắc.
Trong mắt Nghiêm Cẩn xẹt qua một tia hứng thú, giây lát rồi lướt qua.
"Onion Video?" Anh ta chậm rãi mở miệng: "Sao tôi nhớ đó là sản nghiệp của
nhà họ Diệp mà? Nhưng cô họ Thẩm..."
Hóa ra cô gọi là Thẩm Loan.
Chỉ là không biết wan là wan nào.*
Nguyệt nhi Loan Loan? (Trăng lưỡi liềm)
"Đó là trước kia, hiện tại Onion Video họ Thẩm." Dừng một chút, cô gái mỉm
cười, bổ sung nói: "Tôi."
"Hôm nay cô tới là?"
"Trí nhớ của tổng giám đốc Nghiêm không tốt lắm nhỉ?" Cô cười như không
cười, mở miệng đã vuốt râu hùm.
Đây cũng không phải là lời hay gì...
Người đàn ông lại chưa tức giận, nếu thư kí ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc đến
rớt cằm, dù sao tính tình của vị này cũng không phải là khó bình thường.
Nhìn như công tử ôn nhuận, thật ra lại rất khó hầu hạ.
"Vậy thì xin cô Thẩm nhắc nhở một chút, cũng để tôi có thể nhớ lại."