"Loan Loan, trên đời này người không hy vọng em đi cầu xin Quyền Hãn Đình
nhất chính là anh!"
Thẩm Khiêm chỉ có thể gào thét ở trong lòng, nhưng không cách nào nói ra
miệng.
Trầm mặc bắt đầu, hai bên yên lặng.
Thẩm Loan rũ mắt, khó nén thất vọng.
Không thể nhìn thấy người kiêu ngạo cao quý cúi đầu, thật đáng tiếc...
Nhưng ý chí chiến đấu lại phóng đại vô hạn trong lòng.
Cũng chỉ có như vậy, Thẩm Khiêm mới xứng đáng là đối thủ của cô, mặc kệ là
đời trước, hay là kiếp này.
Rất tốt!
Từ góc độ của Thẩm Khiêm chỉ có thể thấy cảm xúc trong mắt cô gái không
ngừng thay đổi, từ hài hước khinh thường đến bỗng nhiên nghiêm túc, trong
nháy mắt đó, đôi đồng tử đen bóng chiếu ngược lại ảnh của anh ta, giống như
đang nhìn chăm chú, tựa như người yêu...
Nhưng rất nhanh, cô đã dời tầm mắt.
Trong lòng người đàn ông chỉ cảm thấy buồn bã mất mát.
"Anh chắc chắn không có lời nào khác muốn nói với tôi à?" Thẩm Loan cười
như không cười đánh giá anh ta.
Thẩm Khiêm cười khổ: "Em xem anh là gì? Thuyết khách, hay là ăn cướp?"
"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây." Nói xong, làm bộ đứng dậy.
"Từ từ đã."
Thẩm Loan nhướng mày.
Thẩm Khiêm gằn từng chữ một: "Ủy ban Điều tiết Chứng khoán nhận được một
lá thư nặc danh, tiết lộ Minh Đạt thao túng cổ phiếu mới, thu lợi phi pháp, anh
hy vọng chuyện này không liên quan đến em."
"Không liên quan thì thế nào, có liên quan thì sao?" Cô cười không cho là đúng.
Ánh mắt đột nhiên trầm xuống: "Thẩm Loan, anh không phải đang nói giỡn!"
"Đúng lúc, tôi cũng không giỡn."
"Nếu là em làm, ông nội và ba đều sẽ không dễ dàng buông tha cho em."
Thẩm Loan cười nhạo, mắt lộ ra châm chọc. Cô không làm gì, cũng không thấy
hai người này buông tha mà?
Thẩm Khiêm cắn răng: "Nếu anh là em, nếu đã quyết định làm, vậy thì giả vờ
cho giống một chút. Người khác hỏi, cũng đừng nói ra những câu trả lời như "
có liên quan thì như nào " sẽ làm người khác nghĩ nhiều."
Thẩm Loan thật sự kinh ngạc.
Nếu cô không nghe lầm, vừa rồi Thẩm Khiêm đang dạy cô làm sao để nói dối
sao?
Quá kì lạ!
Chuyện nên nói đã nói xong, hai người nhìn nhau không nói gì cũng rất xấu hổ.
Thẩm Loan tạm biệt rời đi, Thẩm Khiêm không mở miệng giữ lại, chỉ nhìn theo
bóng dáng cô đi xa, cho đến lúc ra tiệm cà phê, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Loan không phải không nhận ra ánh mắt nóng rực phía sau lưng, trong
lòng đã mơ hồ biết Thẩm Khiêm đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhưng mà, những chuyện đó đều không liên quan đến cô.
Không chi phối được người khác, cũng chỉ có thể tự quản mình cho tốt.
Thẩm Khiêm xuyên thấu qua cửa sổ, sua khi chắc chắn Thẩm Loan đã lái xe đi,
anh ta mới duỗi tay móc một đồ vật từ trong lòng ngực ra.
Viên kim cương được cắt hoàn mỹ chiết xạ ra ánh sáng nhỏ vụn mà lộng lẫy,
khảm vào giữa vòng tay, nhìn kỹ còn sẽ phát hiện được mỗi một đoạn trên dây
đều dùng công nghệ điêu khắc, hoa văn phức tạp, cho dù là tổng thể hay là chi
tiết đều tinh xảo đến không thể bắt bẻ.
Nước mắt Ares!
Anh ta giữ như báu vật, cô lại bỏ như giày rách.
Thẩm Khiêm nhìn chăm chú vào viên kim cương trắng ở giữa, hơi ngẩn người,
hai mắt giống như bị đau đớn, vừa hồng vừa nóng.
Lúc này, người phục vụ đi ngang qua phát hiện anh ta khác thường —
"Xin chào, ngài có ổn không?"
Thẩm Khiêm khua tay, bỗng dưng thoáng khựng lại, ý thức được đây chỉ là một
người xa lạ, cuối cùng anh ta cũng có thể không cần phải giả vờ—
"Không, tôi không ổn, thật sự không ổn."
Sau khi người phục vụ nghe xong, hoảng sợ: "Vậy cần đưa ngài đi bệnh viện
không? Chịu đựng một chút, tôi lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương!"
"Không phải cơ thể."
"Á? Vậy là cái gì?"
"Nơi này —" Anh ta chỉ chỉ vị trí ngực trái, đúng lúc là trái tim đang đập:
"Hỏng rồi."
Người phục vụ: "?"
"Hỏng rồi... Không sửa được nữa...em ấy là người mang thù, sẽ nhớ cả đời, nói
không chừng ngay cả kiếp trước cũng nhớ kỹ!" Nếu không, sao có thể làm tổn
thương anh ta như bây giờ?
Giết tim anh ta!
Loan Loan, em cũng thật tàn nhẫn!