Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 553




Không thể buông tha.

Đừng nói bộ phận đầu tư, toàn bộ Minh Đạt đều phải trả giá đắt.

Ngày mười hai tháng tư, thông báo từ Ủy ban Chứng khoán chứng đã gây ra

chấn động không nhỏ trong giới doanh nghiệp ở Ninh Thành —

Tập đoàn Minh Đạt bị cáo buộc có dính líu đến nhiều tài khoản, vận dụng đòn

bẩy vốn kếch xù để lũng đoạn nhiều cổ phiếu mời, lũng đoạn thời kỳ lên đến

tám trăm triệu nhân dân tệ. Vụ việc hiện đã qua các thủ tục điều tra, xét xử và

thông báo phạt hành chính từ trước, Ủy ban Chứng khoán sẽ phạt tập đoàn

Minh Đạt năm hình phạt ở mức cao nhất, tổng số tiền phạt khoảng 5,7 tỷ đồng.

Là giấy phạt lớn nhất của Ủy ban Chứng khoán trong lịch sử.

Bằng chứng cụ thể cũng đã được công khai chi tiết, đại khái là công ty đầu tư

của tập đoàn Minh Đạt đã bắt đầu lợi dụng hàng trăm tài khoản cổ phiếu trên

hàng trăm máy tính, hơn chục chuyên viên giao dịch chứng khoán giao dịch

cùng lúc từ năm trước, sử dụng một số tiền lớn đầu cơ vào ba cổ phiếu mới của

Tư vấn Hợp Cảng, công ty cổ phần Lâm Thịnh, ngân hàng Hoài Giang, tập

trung hàng tỷ nhân dân tệ, thu về được hơn tám trăm triệu lợi nhuận.

Trong giai đoạn này, điên cuồng rót vốn, dấu vết đầu cơ rõ ràng, giá cổ phiếu

tăng gần gấp đôi, thị trường tăng nhẹ trong cùng thời gian, lệch hẳn so với xu

hướng thị trường.

Sau khi kiếm được khoản tiền lớn, công ty đầu tư này liền bắt đầu tìm cách

thoát thân.

Đầu tiên là giảm vốn, vốn đăng ký giảm mạnh từ 300 triệu xuống còn 40 triệu,

ngay sau đó cổ đông lớn nhất của công ty chuyển nhượng cổ phần, từ bỏ tư cách

pháp nhân kiêm tổng giám đốc, thay đổi địa chỉ đăng ký kinh doanh.

Tại thời điểm này, tất cả nhân viên liên quan đến chuyện này của Minh Đạt

đồng loạt rút lui, đồng thời lấy đi 800 triệu tiền mặt.

Hai năm trước, Ủy ban Chứng khoán đã theo dõi vào công ty đầu tư này, tìm

hiểu nguồn gốc tra ra công ty này thuộc tập đoàn Minh Đạt, nhưng nhà họ

Thẩm quá xảo quyệt, làm việc cẩn thận, họ theo suốt một năm cũng không tìm

ra bằng chứng giao dịch nào.

Một tuần trước, một phong thư nặc danh đã giúp chuyện này mở ra con đường

mới.

Trong tin tức không giải thích chi tiết, chỉ nói về sáu tài khoản và lịch sử giao

dịch.

Kỳ diệu là sáu tài khoản này đã tình cờ tham gia vào việc đầu cơ ba cổ phiếu

mới của Tư vấn Hợp Cảng, cổ phần cổ phần Lâm Thịnh, ngân hàng Hoài Giang,

mà sáu tài khoản đều là của — tập đoàn Minh Đạt!

Chứng cứ vô cùng rõ ràng, Ủy ban Chứng khoán sẽ nhanh chóng thành lập tổ

điều tra, trong thời gian nhanh nhất tiến hành kiểm chứng tính chân thật của nội

dung thư nặc danh, cuối cùng kết quả đều là sự thật!

Nghe nói, giấy phạt mức trên trời đã nằm trong tay Thẩm Xuân Giang, ông ta

trực tiếp ngất xỉu.

Thẩm Tông Minh ra mặt khẩn cấp triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, bàn bạc

đối sách.

Nhưng giấy phạt đã được ban hàng, thông báo đã công bố, thái độ của Ủy ban

Chứng khoán cứng như thế thì làm gì còn có thể làm gì?

"Tìm Thẩm Loan! Để nó đi xin Lục gia! Quyền Hãn Đình ở Kinh Bình có quan

hệ, chắc chắn có thể giúp đỡ." Đây là câu đầu tiên Thẩm Xuân Giang nói sau

khi tỉnh lại, nhớ lại đã xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của ông ta như như bắt được cọng rơm cứu mạng,

muốn liều mạng túm chặt trong tay.

"Tổng giám đốc Thẩm, ngài đã quên sao? Thẩm Loan đã bị cảnh sát đưa đi, nói

là phối hợp điều tra..." Thư ký canh giữ ở bên cạnh, làm hết phận sự nhắc nhở

ông ta.

Thẩm Xuân Giang thoáng chốc cứng người.

Đúng vậy, Thẩm Loan đã bị đưa đi điều tra từ sớm, lúc ấy ông ta không nhúng

tay, bây giờ biến thành tự mua dây buộc mình?

Thật là làm trò cười cho thiên hạ!

"Đi, cử đoàn luật sư tốt nhất, ưu tú nhất của tập đoàn, nộp tiền bảo lãnh cho nó

ra ngoài!"

"Vâng."

Thư ký nghe lệnh.

Buổi chiều quay lại bệnh viện, nhìn vẻ mặt không quá lạc quan.

Thẩm Xuân Giang: "Nộp tiền bảo lãnh không thành công? Nó đâu? Bảo nó đến

gặp tôi, lập tức, ngay lập tức!"

"Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, cục cảnh sát nói Thẩm Loan đã bị đưa đến cơ

quan khác để tiến hành điều tra sâu hơn."

"Cơ quan nào? Đưa đến chỗ nào rồi?"

"Tôi đã hỏi rồi, nhưng cục cảnh sát nói rằng đây là cơ mật, không thể lộ ra."

"Ngu xuẩn! Ông ta nói không thể để lộ cậu tin ngay? Không dùng cách khác để

hỏi thăm à?"

"Tôi đã thử hết, nhưng thái độ của đối phương rất cứng rắn, đều không cảm

kích."

Thẩm Xuân Giang tức giận đến tái mặt.

Ông ta vốn đang bị bệnh, bay giờ bệnh càng thêm bệnh, bóng tối ập đến khiến

ông ta thiếu chút nữa lại ngất đi.

"Tổng giám đốc Thẩm, ngài không sao chứ? Bác sĩ —"

Cùng lúc đó, ông cụ cũng đang lo âu, thời gian đến bệnh viện thăm Thẩm Xuân

Giang cũng không có.

Đầu tiên là liều mạng già, thái độ thành khẩn xin lỗi, sau đó chịu đựng sự oán

giận và châm chọc của cổ đông, cuối cùng ăn nói khép nép bảo đảm giấy phạt

lần này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tài chính của tập đoàn.

Chờ làm xong hết tất cả mọi việc đã sức cùng lực kiệt.

Suy cho cùng đã lớn tuổi, không còn được như trước.

Thẩm Khiêm biết được tin tức, lập tức chạy về Minh Đạt.

"Ông nội, ông không sao chứ?"

"Không sao... Cháu nghĩ thế nào?"

Thẩm Khiêm trầm ngâm một lát: "Ủy ban Chứng khoán sẽ tra ra chúng ta, đây

là điều đã dự đoán từ trước, cho nên sau khi thoát khỏi công ty đầu tư, chúng ta

vẫn luôn rất cẩn thận, cũng chắc chắn không để lại bất cứ nhược điểm gì, nhưng

sao đối phương lại đột nhiên tìm được chứng cứ, còn nhanh chóng lập giấy

phạt?"

Thẩm Tông Minh trầm ngâm, đôi mắt già hiện lên sự sắc bén: "Có người cố ý

chơi xấu, muốn bẫy Minh Đạt!"

"Không sai." Ánh mắt Thẩm Khiêm thâm trầm, vẻ mặt lạnh lùng: "Cháu nghe

được một vài tin tức, ông muốn nghe không?"

"Nói!"

"Có người gửi thư nặc danh."

"Nội dung thư là gì?"

"Cái gì cũng không có, chỉ có một số hồ sơ mở tài khoản và lịch sử giao dịch."

Đôi mắt già híp lại: "Là chứng cứ chúng ta điều hành chúng ta tài khoản bốn cổ

phiếu đó?"

Thẩm Khiêm gật đầu.

"Bảo sao!"