Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 497




"Hình như hôm nay cô đến muộn hơn mọi khi." Bình thường, Miêu Miêu sẽ

mua hết tất cả nguyên liệu đến chung cứ 10 giờ, bây giờ đã sắp 11 giờ rồi,

nhưng vẫn chưa nhìn thấy cô ấy, Thẩm Xuân Hàng dứt khoát trực tiếp gọi điện

thoại tới hỏi.

Miêu Miêu vừa nghe đã biết anh ta hiểu lầm, giải thích nói: "Chuyện đó... hôm

nay tôi không định qua đó."

Yên lặng sau một lúc lâu, người đàn ông mở miệng: "... Vì sao?"

"Tôi muốn ở nhà dùng bữa."

"Có khách sao?" Anh ta theo sát truy hỏi.

"... Không có."

"Vậy cô tới nhà của tôi làm cũng giống nhau mà."

Hai mắt Miêu Miêu chuyển động: "Không được, tôi làm đều là salad giảm béo,

chắc chắn ngài không thích ăn."

"Đúng lúc gần đây tôi cũng béo, cần phải giảm béo."

Miêu Miêu: "..." Lý do chính đáng, không thể từ chối.

"Được rồi, cô gửi vị trí cụ thể cho tôi đi, tôi đến đón cô." Giải quyết dứt khoát.

Miêu Miêu còn không kịp phản bác, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Cô ấy hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh âm thanh nhắc nhở của WeChat vang lên.

Hiệu trưởng Thẩm: 【 Vị trí? 】

Miêu Miêu đã gửi đi.

Khoảng thời gian sau đó vẫn luôn ở trong trạng thái nửa ngốc nghếch, rõ ràng bị

bộ quyền của Thẩm Xuân Hàng đánh cho hôn mê.

Ước chừng qua hai mươi phút.

Miêu Miêu đang chuẩn bị mua cá, bỗng nhiên, có người vỗ bả vai cô ấy từ phía

sau, ngay sau đó một giọng nói ôn hòa quen thuộc vang lên: "Hóa ra cô ở chỗ

này.

Cô ấy theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt thanh thoát dịu dàng đập vào mi

mắt, áo khoác xám khói, kết hợp với khăn quàng cổ màu nâu nhạt, cả người

nhìn qua thoải mái dễ chịu, phong độ trí thức nồng đậm ập vào trước mặt, vừa

thấy đã biết là người làm công tác văn hoá, có vẻ không hề hợp với mọi thứ

xung quanh, mà đó cũng bao gồm Miêu Miêu.

Người cùng người lại chênh lệch như vậy, rõ ràng như vậy.

"Đưa đồ cho tôi đi, tôi cầm cho." Anh cầm lấy túi trong tay Miêu Miêu.

Túi nilon ở chợ thực phẩm không thể thống nhất chỉnh tề như ở siêu thị, màu

sắc trong suốt, có lớn có bé, có hồng có lam, tóm lại cầm cũng không quá đẹp.

Nhưng Thẩm Xuân Hàng giống như cũng không có giác ngộ này, tự nhiên tùy ý

nhận lấy, lập tức từ "người làm công tác văn hoá" biến thành "anh nông dân".

Miêu Miêu không nhịn xuống, cong cong khóe miệng.

Thẩm Xuân Hàng: "Mua cá à?"

"Ừm."

"Không phải nói muốn ăn salad sao?"

"Tôi không thành vấn đề, ngài..." Cô ấy trên dưới đánh giá anh ta một cái: "Chỉ

sợ ăn không vô thôi."

Khẩu vị của Thẩm Xuân Hàng nặng, nếu không cũng sẽ không gặp phải Miêu

Miêu một lần rồi hai lần, nhưng bởi vì bệnh dạ dày, cũng không thể không ăn

kiêng, cho nên bình thường cũng điều chỉnh chế độ ăn theo hướng thanh đạm

hơn, nhưng bản chất thích ăn thịt thì không thể nào sửa được.

Miêu Miêu căn bản không mong chờ anh ta có thể ăn salad, mới muốn mua con

cá về làm..

Nhưng mà Thẩm Xuân Hàng lại cảm thấy không nên làm mình trở nên đặc

biệt, chủ yếu vẫn là sợ Miêu Miêu cảm thấy phiền phức, dù sao cũng phải làm

thêm một món.

Đây cá là sống, mua về còn phải xử lý nữa.

"Không cần, tôi nói muốn giảm béo rồi, salad cũng khá tốt."

"Ngài chắc chắn?" Miêu Miêu lại lần nữa dò hỏi.

Hiệu trưởng nghiêm trang: "Chắc chắn."

"Được, vậy về thôi, nguyên liệu mua đủ rồi."

Hai người trở lại chung cư thì đã 11 giờ, nhưng Miêu Miêu không vội, làm

salad vốn không cần bao nhiêu thời gian.

Thẩm Xuân Hàng cởi áo khoác, cởi luôn khăn quàng cổ, lại xắn cổ tay áo, hứng

thú bừng bừng muốn giúp rửa rau.

Bị Miêu Miêu giơ tay ngăn lại: "... Thật sự không cần, rất đơn giản, ngài đi làm

việc trước đi."

Trong mắt người đàn ông chứa ý cười: "Trong mắt cô, tôi là một người cuồng

việc sao?"

Miêu Miêu cứng lại, thật ra, cô cũng không hiểu biết anh ta lắm, cũng không

biết trả lời thế nào.

Cũng may hiệu trưởng Thẩm EQ cao cũng không làm không khí trở nên lạnh, tự

giải vây cho chính mình: "Tôi, không bận rộn như vậy đâu."

Miêu Miêu không còn cách nào, chỉ có thể để "Xuân Hàng rửa rau" online.

"Này, hiệu trưởng ngài nhẹ một chút, lá rau xà lách này rất giòn, chỉdùng lực

mạnh một tí là nát, cho nên, khụ... Ngài tốt nhất đừng chà xát nữa."

"Không chà xát? Vậy làm thế nào với nó đây?"

"Đặt nhẹ giống như vậy, lắc lắc nó một chút thôi, thật ra này vốn cũng không

bẩn, rửa qua hai lần nước là được..." Miêu Miêu vừa làm mẫu vừa giảng giải.

Tay cô gái nhỏ còn mang theo chút thịt giống trẻ con, màu da rất trắng, phản

chiếu trên nền rau xà lách, nhẹ đung đưa trong nước, cực kỳ đẹp.

"... Học xong chưa?"

Đột nhiên hoàn hồn, người đàn ông lập tức nghiêm mặt, giống như đã hiều được

vấn đề học thuật tầm cỡ thế giới: "Biết rồi."

Miêu Miêu lui ra, Thẩm Xuân Hàng quả nhiên tiến bộ thần tốc.

Dưa chuột và ớt chuông không cần rửa như thế, bắp cải tím cũng chỉ rửa qua

một chút là được, sau khi rửa sạch sẽ, ngâm toàn bộ vào trong nước muối nhạt.

Chỉ là hành tây...

"Cay quá!" Thẩm Xuân Hàng hít ngược một hơi khí lạnh, một tay còn cầm dao,

quay đầu đi chỗ khác dùng sức chớp mắt.

Miêu Miêu bảo anh ta đừng cắt, anh ta không tin, một hai phải thử.

Kết quả, thử một lần lại thử thành như bây giờ.

"Để tôi làm cho."

Miêu Miêu đưa tay nhận dao và hành tay trong tay anh ta, người đàn ông lại

thuận thế tránh đi: "Không sao đây, tôi kiên trì được, nếu cô muốn giúp, thì đến

phòng ăn lấy tờ khăn giấy giúp tôi lau chút nước mắt."

Miêu Miêu đảo mắt đã thấy, hốc mắt người đàn ông hơi hồng, trong suốt óng

ánh.

"Được..."

Cô ấy lấy khăn giấy tới, Thẩm Xuân Hàng đưa đầu đối diện với cô ấy: "Lau đi."

Miêu Miêu thở sâu, cố gắng thả bay tư duy, không nghĩ lung tung nữa, chỉ

chuyên tâm giúp anh ta lau mắt.

"Như vậy được chưa?"

Người đàn ông khẽ ừ một tiếng: "Đổi bên kia."

"Ừm."

Hai người cách thật sự rất gần, lúc lau, ngón tay Miêu Miêu khó tránh khỏi sẽ

chạm vào làn da ấm áp của anh ta.

Tim đập thình thịch, hai má cũng không tự chủ đỏ lên, tuy rằng cô ấy đã cố

gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng vẫn lộ ra vài phần hồi hộp và ngượng

ngùng.

"...Được rồi."

Thẩm Xuân Hàng: "Cảm ơn"

Sau đó tiếp tục sự nghiệp lớn đó là cắt hành tây.

Ước chừng năm phút sau, anh ta lại mở miệng lần nữa: "Dưa chuột."

Miêu Miêu do dự một giây, không kịp thời đưa cho anh ta: "Nếu không... còn

lại để tôi làm cho?"

Thẩm Xuân Hàng đang cắt đến hăng say, sao có thể để cô làm?

"Được rồi, dưa chuột còn có thể khó cắt hơn hành tây sao?"

Miêu Miêu để anh cắt thành khối viền.

Ối...

"Cắt khối viền là gì?"

Không có cách nào khác, Miêu Miêu cũng chỉ có thể tay cầm tay làm mẫu cho

anh ta xem.

"Cái này đơn giản..."

Còn lại rau xà lách, cải bắp, ớt chuông đều dùng tay xé là được.

Cuối cùng, 2 muỗng dầu oliu, 2 muỗng dấm hoa quế hương, 2 muỗng hengshun

balsamic, 1 muỗng muối, bỏ vào trong chén, quấy đều là được.

Nói thật, Thẩm Xuân Hàng không thích ăn đồ sống, nhưng đĩa salad trước mặt

này làm anh ta muốn thử một lần, sau khi ăn xong cảm thấy cũng không tệ.

Lại nhìn Miêu Miêu ngồi đối diện, dường như cô ấy đã quen ăn loại này, vẻ mặt

tương đối thản nhiên.

Hai người dùng bữa đơn giản, chén đũa cũng ít, cho nên phòng bếp rất nhanh đã

được dọn sạch sẽ.

Thời gian buổi chiều rất dài, Miêu Miêu chuẩn bị rời đi.

Nhưng trước khi cô mở miệng, Thẩm Xuân Hàng lại mở đầu trước: "Có muốn

xem một bộ phim không?"

TV trên vách tường được lắp trong phòng khách cũng có công dụng như rạp

chiếu phim gia đình, mở máy chiếu ra, vách tường màu trắng lập tức biến thành

một màn ảnh lớn.

"Muốn xem cái gì?"

Miêu Miêu hỏi: "Có những gì?"

"Gì cũng có."

Cuối cùng cô ấy chọn một bộ phim cũ —《 bầu trời thành phố 》.

50 năm trước, Dạ Cô Tinh thành danh, bước đầu tiên lên làm ảnh hậu, đã từng

là một hạt giống không lường được làm chấn động phòng bán vé một thời.