Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 495




Ngày hôm sau, Thẩm Loan mới biết chuyện này từ Miêu Miêu, cũng không bất

ngờ, chỉ hơi dừng lại, phân phó nói:

"... Không cần phải xen vào, tôi sẽ xử lý."

Giọng nói bình tĩnh, thể hiện trong lòng rất kiên cường.

Đối với điểm này, Miêu Miêu rất phục.

Bởi vì thứ bảy, cô ấy đến chung cư của Thẩm Xuân Hàng nấu cơm, nên đã sớm

rời giường rửa mặt, sau đó lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu.

Trên đường, cô ấy còn bớt chút thời gian gọi điện cho Thẩm Xuân Hàng.

"Ngài có đặc biệt muốn ăn gì không?" Lễ phép, khách sáo, cũng xa cách nhàn

nhạt, nếu như không phải người cẩn thận thì rất khó nhận ra.

Bởi vì loại xa cách này không phải ra vẻ lạnh nhạt giận dỗi, mà là yên lặng kéo

giãn khoảng cách của hai người.

Cô ấy không muốn quấy rầy anh ta, cho nên cô ấy cực kỳ muốn ít xuất hiện,

thật cẩn thận.

Thẩm Xuân Hàng là ai?

Vừa nghe đã phát hiện sự thay đổi trên trên người cô ấy, suy nghĩ nát óc cũng

không rõ là nguyên nhân gì.

Hay là...

Ngày đó tắm rửa xong anh ta trực tiếp mặc áo dài tắm đi ra có vẻ không quá

trang trọng sao?

Hoặc là có hành vi cử chỉ nào xúc phạm tới cô?

Suy nghĩ quay nhanh, nhưng giọng nói lại ôn hòa trước sau như một: "Thịt heo

muối và xương sườn hấp, được không?"

"Được. Còn gì nữa không?"

"Không có."

"Tạm biệt."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

Không đợi anh ta mở miệng, cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Hiệu trưởng trẻ tuổi ngồi trên giường, khuôn mặt đẹp trai còn có vẻ vừa tỉnh

ngủ, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Động tác của Miêu Miêu rất nhanh, mua xong nguyên liệu, trả xong tiền, lái xe

đến chung cư của Thẩm Xuân Hàng.

Lúc đến vừa đúng 10 giờ.

Cô ấy không lấy chìa khóa dự phòng dưới đệm, trực tiếp gõ cửa.

Rất nhanh, cửa từ bên trong mở ra.

Thẩm Xuân Hàng đối diện với ánh mắt tươi cười của cô ấy: "Hiệu trưởng, buổi

sáng tốt lành."

Anh ta chớp mắt một cái, đột nhiên nghi ngờ suy đoán lúc trước của mình, rõ

ràng cô ấy rất bình thường, cho dù là thần thái, vẫn là giọng điệu nói chuyện.

"...Chào buổi sáng." Nói xong, nhận lấy túi mua hàng trong tay cô.

Miêu Miêu cũng không từ chối ý tốt của anh ta, thuận theo đưa qua, chỉ là một

túi khác chỉ muốn mình cầm.

Hai người đưa đồ ăn để vào phòng bếp, Miêu Miêu đeo tạp dề rồi bắt đầu bận

việc.

Thẩm Xuân Hàng tiến lên: "Không vội."

"?"

"Nghỉ một lát trước đi, cô vừa vào mà."

Miêu Miêu cười khoát tay: "Tôi không mệt, 12 giờ ăn cơm, còn có 2 tiếng nữa,

phải nắm chặt thời gian."

"Vậy ăn muộn một chút."

"Ngài còn chưa ăn bữa sáng à?" Cô ấy đột nhiên nói sang chuyện khác, làm

người đàn ông lập tức sững sờ.

Chợt, lắc đầu.

Đúng là anh ta chưa kịp ăn cơm sáng.

Miêu Miêu thở dài: "Vậy thì cơm trưa càng không thể ăn muộn được. Ngài đi ra

ngoài trước đi, một người tôi có thể làm được."

"Không cần người giúp sao? Tôi có thể rửa rau, hái rau, rửa chén."

"Hôm nay mua cải bắp, không có gì phải rửa cả, còn về phần rửa chén... vậy thì

cũng phải nhường tôi nấu thức ăn trong nồi rồi mới được."

Thẩm Xuân Hàng vẫn luôn biết tài ăn nói của Miêu Miêu rất tốt, nhưng không

biết tốt đến mức chính anh ta cũng không thể phản bác nổi.

Mọi chuyện ổn thỏa, tất cả đã chu toàn, câu nói dịu dàng ấm áp đều là "tôi vì tốt

cho anh đấy, nghe lời nào".

Thẩm Xuân Hàng thừa nhận, mình bị thuyết phục rồi.

"Vậy... Tôi đi xử lý công việc đã."

Miêu Miêu đã cúi đầu bắt đầu xé cải trắng, nghe vậy, cũng không giương mắt,

nhẹ nhàng nói: "Được, ngài đi đi."

Ngài?

Hizzz...

Cách xưng hô này, không được tự nhiên.

Nhưng rõ ràng lúc trước cũng gọi như thế này...

Người đàn ông lắc đầu, cười không thể hiểu được mình, xoay người rời khỏi

phòng bếp.

Miêu Miêu thở phào một cái, chuyên tâm làm việc.

Mận khô mua sẵn ở siêu thị, rửa sạch một lần là được, không cần làm quá

nhiều.

Thịt ba chỉ thêm nước rồi nấu, bỏ thêm hành gừng, vỏ quế, bát giác, vài giọt

rượu trắng, sau khi sôi thì vặn nhỏ lửa, quá trình này mất hai mươi phút.

Sau khi lấy nồi ra, thịt đã chín, dùng xì dầu để tạo màu.

Bởi vì Thẩm Xuân Hàng không thích dầu mỡ, dạ dày anh ta cũng không chịu

nổi khẩu vị nặng như vậy, cho nên lúc Miêu Miêu làm thì chiên riêng một lần,

để dầu mỡ trong thịt tràn ra.

Sau đó xử lý mận khô.

Cuối cùng, thịt ba chỉ cắt miếng, để xuống, đặt ở đáy chén, rải một lớp rau khô

trên thịt.

Hấp hai mươi phút, dùng đĩa lật úp lại.

Quá trình này cần phải tay mắt lanh lẹ, còn phải cầm vành chén nóng hổi, run

một chút, cả chén đồ ăn hoàn chỉnh sẽ bị lệch, ngay cả nước sốt cũng chảy ra.

Nhưng Miêu Miêu làm rất ổn, mở bát ra, rau và thịt rất đều đặn, nước sốt cũng

không bắn không dính ra ngoài.

Xương sườn hấp sau hai mươi phút cũng ra nồi ngay sau đó.

Hai món ăn lớn đã xong, các món phụ cũng dễ dàng hơn nhiều.

Mười hai giờ, đúng giờ ăn cơm.

"Không ăn cùng nhau sao?" Thẩm Xuân Hàng dừng động tác.

Miêu Miêu đã cởi tạp dề, đi về phía cửa, nghe vậy, dưới chân không ngừng:

"Còn có chút việc, về trước."

Trong mắt Thẩm Xuân Hàng thế nhưng nhất thời xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nấu cơm mà không ở lại.

Không, thật ra còn có một lần, ngày Hồ Văn tới, lúc anh ta xử lý xong vị chị họ

phiền phức này, Miêu Miêu đã rời đi.

"Ăn cơm rồi lại đi." Giọng nói của người đàn ông hơi nghẹn lại, có thể là do

làm việc lâu mà không chú ý uống nước, sợ cô từ chối, lại bổ sung nói: "Tôi rửa

chén, cô ăn rồi đi, những chuyện sau đó không cần phải xen vào."

Miêu Miêu vẫn lắc đầu, bắt đầu thay giày: "Thật sự không cần, ngài từ từ ăn đi,

tạm biệt."

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Thẩm Xuân Hàng nhìn một bàn thức ăn ngon, lập tức ăn không vô