Cho nên, Tưởng Thạc Khải đã ôm tư tưởng sẽ chết, đang chờ đợi ngày tháng ra
đi, sau đó xong hết mọi chuyện, hoàn toàn được giải thoát.
Dù sao cuộc đời của anh ta còn tồi tệ hơn cái chết.
Nhưng —
Thẩm Loan đến!
Là hy vọng, là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà anh ta có thể bắt lấy!
Anh ta không lưu lạc thành loại người không người quỷ không quỷ như Hạ
Khải, cho nên, anh ta hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Thẩm Loan.
Linh hồn cao ngạo lần đầu tiên hèn mọn cúi đầu với người khác.
Chỉ vì —
Anh ta muốn sống!
Hạ Khải thật sự quá hiểu người anh em cùng lớn lên từ nhỏ này, tất nhiên có thể
hiểu đối phương đang nghĩ gì chỉ thông qua đôi mắt – Tưởng Thạc Khải phải
rời khỏi, không chút do dự rời khỏi anh ta!
"Không! Tao không đồng ý!" Anh ta gân cổ lên, gân xanh nổi đầy, hai má đỏ
bừng.
Tưởng Thạc Khải không dao động, đôi mắt lạnh nhạt.
Hạ Khải cứng đờ ngoái cổ, hướng về phía Thẩm Loan, đúng rồi, chính người
phụ nữ này muốn mang anh em tốt của anh ta đi.
"Cô là ai? Có quan hệ gì với Tưởng Thạc Khải? Bạn trai bạn gái? Tình nhân?"
Mỗi lời nói của anh ta phát ra, sắc mặt Sở Ngộ Giang càng ngày càng đen.
Phụ nữ của gia, là bà chủ tương lai của Huy Đằng, thế mà còn nhịn được thì còn
có gì không nhịn được nữa!
Đang muốn cho đối phương nếm chút đau khổ, ai ngờ Thẩm Loan còn nhanh
hơn anh ta một bước, bước lên, quật ngã, sau đó đạp một đạp lên mặt đối
phương, nghiến không chút thương tiếc.
"Chết đến nơi rồi miệng còn thối như vậy. Vậy để tao nói cho mày nghe cái gì là
- quy củ."
"Con đàn bà thối này... A!"
Lúc anh ta mở miệng, dưới chân Thẩm Loan càng dùng sức, máu tươi chảy
xuống từ khóe miệng người đàn ông, uốn lượn rơi xuống mặt đất.
"Mày... Tìm chết... Vệ sĩ của tao không, sẽ không bỏ qua cho bọn... mày..."
"Thế à? Tao chờ." Lại tăng thêm sức.
Người đàn ông kêu thảm thiết một tiếng, ngất xỉu.
Thẩm Loan thu chân, đế giày dính thứ ghê tởm khiến cô không kiềm chếc được
nhíu mày.
Sở Ngộ Giang đúng lúc đưa một chiếc khăn tay tới: "Dùng cái này."
Cô nhận lấy rồi vứt xuống mặt đất, dẫm chân lên, di vài cái mới thôi.
Sở Ngộ Giang: "Vệ sĩ mà anh ta nói đã bị người của chúng ta khống chế rồi."
Thẩm Loan gật đầu, đối diện với ánh mắt sùng bái của Tưởng Thạc Khải, cô
không nhịn được nhíu mày: "Không đưa đến bệnh viện còn ngây ra ở đây làm
gì?"
Cô còn tưởng Tưởng Thạc Khải đã được đưa đi.
"... Cảm ơn." Người đàn ông sắc mặt trắng bạch đang nằm trên càng nhưng đôi
mắt lại sáng ngời bức người.
Thẩm Loan nhếch môi: "Tôi muốn không chỉ một câu "cảm ơn"."
"Tôi biết cô muốn gì."
"Cho nên?"
"Làm trâu làm ngựa, không từ chối."
Thẩm Loan muốn những lời này của anh ta, vừa lòng gật gật đầu: "Cứ chăm sóc
cơ thể khỏe đi đã."
Sở Ngộ Giang tiến lên, thấp giọng hỏi: "Người kia, định xử lý thế nào?"
Thẩm Loan không tỏ thái độ, lập tức nhìn về phía Tưởng Thạc Khải: "Anh nói
đi?"
Người sau sửng sốt.
Xử lý thế nào?
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ lại thờ ơ tựa như xử lý một bộ quần áo cũ, một đôi
cũ giày.
Ném, chôn hay giữ lại đều không quan trọng.
Tưởng Thạc Khải lần đầu tiên cảm thấy tò mò thân phận của Thẩm Loan, cô...
thực sự là ai?
Mạng sống trong mắt cô nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Pháp luật không trói buộc được tay chân cô.
Tùy tâm sở dục (không nghe theo ai hết, chỉ làm theo ý mình), không kiêng nể
gì.
Tưởng Thạc Khải: "Tôi có thể chọn cái gì?"
Thẩm Loan nghĩ nghĩ, nói với Sở Ngộ Giang: "Anh tới nói cho anh ta đi."
Sở Ngộ Giang tiến lên, ghé vào tai anh ta, không biết nói gì, cả người Tưởng
Thạc Khải chấn động.
"Các người..."
"Nghĩ kỹ rồi sao? Chỉ cho anh năm giây, bốn ba hai..."
Tưởng Thạc Khải buột miệng thốt ra: "Loại người như anh ta không xứng được
tồn tại!"
Thẩm Loan ồ một tiếng, lãnh đạm lại hờ hững, dẫn đầu nâng bước đi ra ngoài.
Sở Ngộ Giang ở lại xử lý giải quyết tốt hậu quả.
Đêm đó, Tưởng Thạc Khải được đưa vào bệnh viện trung tâm thành phố để
chữa trị.
Ba giờ sáng, mẹ anh ta được chuyển đến từ một bệnh viện khác, vẫn ở phòng
bệnh lúc trước.
Hôm sau, 7 giờ rưỡi, có người phát hiện một xác chết trong nhà vệ sinh công
cộng ở bến tàu, ngã trong WC, tay cầm ống chích, trên mặt không có bất cứ đau
đớn gì, ngược lại khóe miệng còn mỉm cười như đang bước vào cảnh đẹp trong
mơ, cảm giác bay bổng như tiên.
Sở cảnh sát thành phố nhận được tin báo liền vội vàng chạy đến, pháp y xác
định sơ bộ anh ta bị chết do dùng thuốc quá liều nên loại trừ khả năng bị giết.
Ngày thứ ba, website chính thức của học viện Khải Hàng thông báo kết quả
điều tra giám đốc học viện Hạ Tử Minh được công bố bằng phông chữ màu đỏ
và đậm, các tội danh được kết luận bao gồm lmà giả luận văn, nhận hối lộ, lạm
dụng chức quyền...
Trong lúc nhất thời, chấn động cả ngành giáo dục.
Phải biết rằng Hạ Tử Minh là dê đầu đàn, người mở đường trong vòng này, bây
giờ tuôn ra chuyện xấu do chính học viện Khải Hàng tung ra, chuyện này thật
sâu xa...
Ai không biết Thẩm Xuân Đình và Hạ Tử Minh có quan hệ mật thiết, bây giờ
nói bẻ là bẻ, không ít người lựa chọn xem kịch hay.
Nhưng cũng có một số người không tin điều tra kết quả này, kêu oan trên mạng
cho Hạ Tử Minh.
Cho đến khi cảnh sát Ninh Thành tham gia vào điều tra, sau đó ba ngày tuyên
bố kết quả trên internet, không chỉ khẳng định tính chân kết quả của thật điều
tra của học viện Khải Hàng, còn tỏ vẻ Hạ Tử Minh đã nhận tội, những người
kêu oan không biết sự thật có thể giải tán.
Nhập viện ngày thứ tư.
Tưởng Thạc Khải đã nhận được chứng chỉ hoàn thành khóa học.
Người đàn ông cao lớn quay người lau nước mắt.
"Cảm ơn..."
Ngoài hai chữ này, anh ta không biết còn có thể nói gì để thể hiện sự cảm kích
của bản thân.
Thẩm Loan đưa hai tập tài liệu trong tay cho anh ta: "Nhìn xem, muốn đến chỗ
nào."
Tưởng Thạc Khải nghi ngờ nhận lấy, mở ra, cái thứ nhất là thông tin chi tiết về
trang web "Onion Video", cái thứ hai là thông tin cơ bản về một công ty quảng
cáo và các loại báo cáo.
"Có ý gì?"
"Hai công ty này, anh xem muốn đến chỗ nào."
"Cô ở giúp tôi tìm việc sao?"
"Không phải" Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi đang giúp tìm CEO tân nhiệm cho hai
công ty này của tôi."
Tưởng Thạc Khải ngây người một lúc sau đó mới có phản ứng với câu nói của
Thẩm Loan đến tột cùng có ý gì.
Đầu tiên, đây là hai công ty của cô ấy.
Tiếp theo, cô muốn anh ta đảm nhiệm CEO, thay cô quản lý một trong số đó.
Cuối cùng, anh ta có thể lựa chọn bất cứ công ty nào.
Tưởng Thạc Khải dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Thẩm Loan khoảng hai mươi
giây, sau đó: "Cô chắc chắn muốn tôi làm?"
Sắc mặt người phụ nữ đen dần: "Không phải nói làm trâu làm ngựa? Sao, anh
muốn đổi ý?"
"... Không phải, tôi sợ bản thân không thể đảm nhiệm."
"Thôi đi, những lời này không giống được thốt ra từ miệng của Tưởng Thạc
Khải."
"Well, cá nhân tôi rất có hứng thú." Đây mới là anh ta — thông minh, kiêu
ngạo, tự tin.
Bấy giờ Thẩm Loan mới vừa lòng gật gật đầu.
Một người sinh ra trong vũng lầy cũng không đáng sợ; rơi vào bụi bặm cũng
không đáng sợ; chỉ cần trong lòng sạch sẽ, mắt nhìn chỗ cao, người như vậy cho
dù đứng dưới thấp, tầm nhìn cũng sẽ không hạn hẹp, bởi vì anh ta đang cố gắng
nhìn ra xa.
Tưởng Thạc Khải: "Một vấn đề cuối cùng."
"Nói."
"Vì sao lại là tôi?"
Giống như Thẩm Loan nhìn trúng người này sẽ hỏi vấn đề này.
Cô cười khẽ: "Trước đây tôi đã nói rồi."
"Có sao? Khi nào?" Tưởng Thạc Khải cố gắng nhớ lại, không có đầu mối.
"Bữa tiệc năm đó."
Cô nói gì sao? Thiếu niên thầm nghĩ.
Ồ, nghĩ ra rồi.
Cô nói cô —
Trọng nhân tài!