Cuộc họp giằng co suốt hai tiếng, cuối cùng quyết định là — tất cả nhân viên
cùng thảo ra một ý tưởng mới một lần nữa, việc liên hệ bàn bạc với Hoành Huy
giao cho Quan Hân Đồng chịu trách nhiệm, về phần Thẩm Loan, nhiệm vụ của
cô chỉ có một: Tìm ra nội gián, nghiêm trị không tha!
"Mọi người chuẩn bị tâm lý tăng ca cho mấy ngày tiếp theo đi. Tan họp!"
Mọi người liên tiếp đi ra, tuy rằng không hài lòng với việc tăng ca, nhưng
không có người nào đứng ra phản đối, dù sao, trước khi chưa điều tra rõ sự thật,
mỗi người bọn họ đều bị nghi ngờ tiết lộ cơ mật!
"Ba ngày sao? Đùa cái gì vậy? Thật cho rằng ý tưởng là nước sao, nói đến là
đến hả?"
"Phương án lúc trước làm hơn một tháng mới làm cho Hoành Huy đồng ý, bây
giờ gấp như vậy, cho dù miễn cưỡng nghĩ ra được, nếu đối phương không hài
lòng, hay là muốn xem chúng ta như vi phạm hợp đồng, giày vò một trận, có ý
gì thế?"
"Được rồi! Thay vì lúc này oán giận, thì chi bằng hành động thực tế đi! Kết quả
ra sao thì tạm thời không nói tới, chúng ta làm tốt bổn phận của mình rồi nói
tiếp!"
Mọi người đều im lặng, trái lại cũng không còn tiếng than vãn nữa.
"Xảy ra loại chuyện này, ai cũng không muốn, mọi người cố gắng khắc phục đi.
Muốn nói đều do kẻ nội gián kia, có phải anh không?"
"Mẹ nó! Tôi còn tưởng rằng là cậu đấy! Đừng chỉ loạn nhé, sẽ xảy ra chuyện
đấy."
Không khí ấm lại.
Bạch Vũ bị chỉ vào, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Dựa vào cái gì mà chỉ tôi?"
"Không phải... cô phản ứng lớn như thế làm gì? Không phải là cô làm đó chứ?"
"Xùy! Mặc kệ các người, nói mấy thứ không có này, chi bằng cố gắng đẩy
nhanh tốc độ đi." Lòng bàn tay Bạch Vũ nắm chặt, đổ đầy mồ hôi lạnh, ngoài
chính mình ra, không ai biết.
"Đi thôi đi thôi, tăng ca làm tôi vui sướng!"
"Tôi thích tăng ca..."
"Đều trở về làm việc đi, buổi tối còn phải làm phiền chị Dương và chị Chu gọi
cơm hộp."
Sau khi hội nghị kết thúc, Miêu Miêu: "Tổng giám đốc Thẩm, có phải cô đã
nhìn ra chuyện gì không?"
Thẩm Loan ngồi trên ghế da, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng: "Ba phần cảm giác, bảy
phần đoán."
Miêu Miêu lập tức đã hiểu: "Cần tôi làm gì đó không?"
"Đưa video giám sát hai tháng gần đây tới cho tôi."
"Có phải khoảng cách thời gian quá lớn không?"
"Đa số hành vi phạm tội đều là một quá trình rất dài."
Điều tra.
Một ngày còn mệt mỏi hơn đánh giặc, Thẩm Loan trở lại sơn trang Đông Li,
nằm trên giường không muốn động đậy.
Ba ngày sau, ý tưởng sáng tạo mới được giao cho tập đoàn Hoành Huy đúng
giờ.
Một nửa người của bộ phận dự án trở thành mắt gấu trúc, nhưng tâm trạng lại
rất phấn khởi. Thẩm Loan mời bọn họ ăn bữa tối, một đám giống như được tiêm
máu gà.
Lại thành công hóa giải nguy cơ một lần nữa, năng lực của Thẩm Loan rõ như
ban ngày.
Những người không phục, đều phục rồi.
Qua ba vòng rượu, mọi người bắt đầu tự thả bay mình.
Mọi người đứng xếp hàng mời rượu Thẩm Loan, tuy rằng cô không uống cạn,
nhưng đều sẽ cho đối phương mặt mũi mà uống một ngụm nhỏ.
Ngoại trừ...
"Bạch Vũ."
Bất ngờ bị điểm danh, người phụ nữ có chút mờ mịt nhìn qua: "Giám đốc
Thẩm?"
"Tập đoàn Khánh Tường cho cô bao nhiêu tiền để ăn cắp bí mật? Đủ mua nhà ở
Ninh Thành sao? Không được nhà, vậy mua cái túi chắc đủ nhỉ?"
Lời này vừa nói ra, hiện trường giống như bị ấn nút tạm dừng.
"Ăn, ăn cắp bí mật?" Có người tặc lưỡi.
"Có ý gì?"
"Chị Bạch là kẻ phản bội sao? Tôi có hiểu nhầm không?"
"Sao thế, có phải tôi uống say không? Xuất hiện ảo giác, hoặc là còn đang nằm
mơ?"
"..."
Mồm năm miệng mười, gió lốc dần dần thổi quét về phía Bạch Vũ.
Sau khi Thẩm Loan nói một câu như vậy, thì không hề mở miệng nữa, ngồi ở vị
trí cười như không cười nhìn cô ta.
"Thẩm, giám đốc Thẩm nói giỡn à? Sao có thể là tôi chứ? Ba ngày nay tôi tăng
ca tích cực nhất, ngủ cũng ít nhất..."
"Đúng vậy, ba ngày này chị Bạch đều rất cố gắng theo kịp tiến độ."
Có tiếng người hỗ trợ, Bạch Vũ giống như lại có thêm tự tin, ngay cả giọng nói
cũng không tự giác lớn hơn một chút: "Nếu giám đốc Thẩm có gì không hài
lòng thì có thể nói thẳng ra với tôi, tôi không thích suy đoán ác ý như vậy.
Chuyện này không phải vui đùa, mà là bôi nhọ."
Thẩm Loan không tỏ thái độ, Miêu Miêu nhịn không được cười nhạo ra tiếng:
"Bôi nhọ? Liên tục hai tháng, chỉ cần là thời gian làm việc thì bốn giờ chiều mỗi
ngày cô đều kiên trì gọi điện cho ai thế? Báo cáo cái gì? Cần tôi nói ra cho
không?"
Đầu óc Bạch Vũ rung mạnh, sao cô ta lại biết?!
Không... không có khả năng... chắc chắn cô ta đang thử mình...
"Thư ký Miêu, có ai mà không biết cô là chó săn của giám đốc Thẩm, vua nịnh
nọt chứ? Cô muốn lấy lòng sếp, OK, tôi hiểu được, nhưng xin cô đừng kéo tôi
xuống nước."
"Chậc chậc, tâm thái không tệ nhỉ. Đã đến lúc này mà còn có thể bình tĩnh như
vậy, xem ra, cô chắc chắn chúng tôi không có chứng cứ nhỉ?"
Bạch Vũ vẫn làm ra vẻ oan uổng uất ức, lại bởi vì lời nói Miêu Miêu mà nhẹ
nhàng thở ra, đúng, không có chứng cứ!
Cô ta mật báo cho Khánh Tường cũng không phải là copy bản ý tưởng cuối
cùng, trực tiếp đưa cho đối phương, mà là thông qua trao đổi trên điện thoại hai
tháng liên tục, từng chút từng chút một bổ sung đầy đủ vào khung ý tưởng.
Cũng chính cuộc điện thoại vào lúc bốn giờ chiều mỗi ngày.
"Hừ! Có bản lĩnh thì cô lấy chứng cứ ra đi? Để mọi người đều nhìn xem, rốt
cuộc ai đúng ai sai!"
Miêu Miêu ái chà hai tiếng: "Nói cô béo, thật sự đúng là thở suyễn lên à? Thật
sự cho rằng chúng tôi không có chứng cứ sao? Nói cho cô biết, đã sớm chuẩn bị
xong rồi!"
Ánh mắt Bạch Vũ hơi lóe, không... sẽ không...
Cô làm việc rất cẩn thận, không có bất kỳ sơ hở có thể lộ ra cả.
Mặc dù video giám sát cũng chỉ có thể chứng minh cô ta cố định gọi điện thoại
trong lúc ấy, cũng không thể chứng tỏ chuyện gì khác.
"Được rồi, lấy ra đi, nói hăng say như thế, kết quả tất cả đều là phỉ báng!"
Miêu Miêu gắp miếng thức ăn bỏ vào trong miệng: "Chứng cứ sao, bây giờ tôi
chắc chắn không có..."
Bạch Vũ thả lỏng.
Nhưng giây tiếp theo—
"Bởi vì đã giao cho cảnh sát rồi. Nhưng mà tôi có thể nói ra chứng cứ đó rốt
cuộc là thứ gì."
Đến lúc này, đã không có người đứng về phía Bạch Vũ.
Thứ nhất, lời này lúc đầu là từ trong miệng Thẩm Loan nói ra, bất cứ ai đã từng
thấy cô xử lý hai vụ "buôn lậu thuốc" và "rò rỉ kê hoạch" này thì đều biết, trước
nay giám đốc Thẩm đều bắn tên có đích.
Cô nói có, vậy nhất định có.
Cô nói được, vậy khẳng định được.
Chuyện liên quan tới danh dự của người khác, Thẩm Loan xử lý sẽ càng cẩn
thận hơn. Nếu không có chứng cứ như núi đã nắm chặt trong tay, cô tuyệt đối sẽ
không ba hoa chích choè.
Thứ hai, phản ứng của Bạch Vũ tuy rằng cũng đủ bình tĩnh, nhưng có chi tiết đã
làm bại lộ mình. Ví dụ như các động tác nhỏ của cô ta, cô ta vô thức nắm chặt
tay, tròng mắt đảo quanh, rõ ràng cảm thấy lo lắng...
Cuối cùng, Miêu Miêu nói rất chuẩn xác, dù bận vẫn ung dung rõ ràng chính là
dáng vẻ mèo vờn chuột, tuyệt đối là kẻ mạnh đùa bỡn với kẻ yếu— làm bạn
nhiều nhảy nhót trong một thoáng, rồi chết.
"Chứng cứ gì thế? Thư kí Miêu nói rõ đi, có ít người muốn chết cho rõ ràng!"
Miêu Miêu đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Vũ, không khách sáo đánh giá một
hồi: "Cô rất cẩn thận, gần như không để lại nhược điểm gì."
Bạch Vũ hừ lạnh.
"Nhưng cô không để lại nhược điểm, không có nghĩa là đối phương cũng sẽ
cẩn thận bảo vệ bí mật chung này giống như cô. Thật đáng tiếc, người mỗi một
lần nói chuyện với cô đều ghi âm lại, hôm trước gã đã bị tập đoàn Khánh Tường
đuổi việc rồi, muốn dùng máy ghi âm đó đến đổi tiền, chủ động tìm tới giám
đốc Thẩm."