Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 481




"Cuối năm ngoái, chúng ta nhận được lời ngỏ ý hợp tác từ tập đoàn Hoành Huy,

cùng phát triển hạng mục khu du lịch sinh thái."

"Đầu năm nay, sau khi hai bên nhiều lần trực tiếp gặp mặt bàn bạc, chính thức

ký hợp đồng."

"Đầu tháng hai, phương án sơ bộ được hình thành, đưa đến tay người phụ trách

tập đoàn Hoành Huy."

"Giữa tháng hai, kế hoạch chuyển giao được tiến hành cân nhắc sửa đổi theo

yêu cầu của đối phương."

"Đầu tháng ba, cũng chính là hôm trước, phương án chính thức đã được hoàn

thiện, cũng xác định sẽ được tiến hành thực thi vào giữa tháng sáu. Không ngờ

hai ngày sau, ý tưởng đã bị đối thủ của tập đoàn Hoành Huy là tập đoàn Khánh

Tường đánh cắp, và được sử dụng vào hạng mục phát triển khu du lịch sinh thái

của bọn họ trước."

"Trên đây là những quy trình đã trải qua."

Thẩm Loan trầm mặt nghe từ đầu đến cuối chuyện này, khí lạnh trên người suýt

nữa đông cứng những người trong phòng hội nghị.

"Đã điều tra ra người tiết lộ chưa?"

Lâm Goa theo bản năng nắm chặt bút trong lòng bàn tay: "Xin lỗi, vẫn không

thể."

"Bên phía Hoành Huy nói như thế nào?"

"Trách nhiệm hoàn toàn không phải của bọn họ."

"Cho nên, là nội bộ Minh Đạt của chúng ta có vấn đề sao?" Thẩm Loan cười

lạnh, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, trong lúc vô hình, tạo ra áp lực.

Lâm Hoa Ninh nhíu chặt mày, điểm này anh ta cũng đã suy nghĩ trước rồi,

nhưng sau khi điều tra sơ bộ, cơ bản có thể xóa tan hiềm nghi của mọi người.

"Điều tra sơ bộ?" Thẩm Loan nhìn anh ta một cái: "Điều tra thế nào?"

"Đã kiểm tra máy tính công ty và máy tính cá nhân, cũng lấy video giám sát

trong văn phòng, không phát hiện vấn đề gì. Cho nên, tôi nghi ngờ nội bộ của

Hoành Huy có người để lộ bí mật, đối phương không bắt được người làm, nên

đẩy tất cả trách nhiệm đẩy cho chúng ta."

"Có chứng cứ không?"

"... Không có."

"Gặp phải chuyện này, kiểm điểm chính mình trước, mới có tư cách đi đổ lỗi

cho đối phương!"

"Xin lỗi, là tôi sơ sẩy."

"Nếu chuyện đã xảy ra, truy cứu nguyên nhân cũng không thay đổi được gì,

việc cần thiết bây giờ là cần thoát khỏi tình trạng khó khăn lúc này." Thẩm Loan

hơi dừng lại, tiếng trầm đục của đốt ngón tay gõ trên mặt bàn đột nhiên trở nên

vô cùng rõ ràng: "Ai có kiến nghị gì tốt không, có thể nói ra, mọi người cùng

tham khảo."

A: "Kịp thời ngăn chặn tổn hại là phương án ổn thỏa nhất lúc này."

"Làm sao để ngăn chặn tổn hại?"

"... Đơn phương kết thúc hợp tác với Hoành Huy."

"Vô lý!" Thẩm Loan đập một cái trên mặt bàn, sắc mặt tối sầm, khó coi đến cực

điểm.

Đầu quả tim của mọi người đều run lên, A lại càng bị câu nói này làm cho sợ hãi

khiến hai chân nhũn ra, nếu không cắn răng cố gắng chống đỡ, chỉ sợ giây tiếp

theo sẽ té ngã trên mặt đất.

"Nghe ý của anh, chuyện này sẽ không giải quyết được gì sao? Cái gọi là ngăn

chặn tổn hại chính là sau khi gây ra họa, vỗ mông chạy lấy người sao?"

"Tôi..."

"Anh cho rằng, muốn chạy là chạy được à? Không nói đến ngành du lịch của

Hoành Huy mạnh thế nào, chỉ nhìn một cách đơn thuần, trước mắt chúng ta là

người có lỗi, anh cảm thấy chúng ta có tự tin để nói hủy bỏ hợp đồng trước

sao?"

Trêu chọc người như vậy! Bây giờ không phải muốn rứt ra là có thể rứt được!

A mồ hôi như mưa.

Thẩm Loan cũng không định tha cho anh ta: "Trên tiền đề đối phương không

thừa nhận trách nhiệm, chúng ta đơn phương hủy hợp đồng, anh cho rằng kết

quả sẽ thế nào?!"

"..."

"Nói đi!"

Một người đàn ông như A suýt nữa bị làm cho khóc tại chỗ.

Trong phòng họp, không khí lạnh đến mức đóng băng, ngay cả hơi thở cũng tự

giác trở nên cẩn thận.

"Còn ai muốn nói không?"

Sau năm giây yên lặng, một bàn tay run rẩy giơ lên.

"Tôi có."

Thẩm Loan nhướng mày: "Nói."

Anh ta thở sâu, đối mặt với người lãnh đạo mạnh mẽ như vậy, B vừa đứng lên

không dám buông lỏng chút nào: "Nếu ngay lúc này đơn phương kết thúc hợp

đồng, thì không khác nào... kẻ đào ngũ. Thứ nhất, Hoành Huy có đủ lý do cùng

tự tin để yêu cầu bồi thường, kể từ đó, bên chúng ta phải trả một khoản phí kếch

xù, không có lời."

Thẩm Loan mặt không cảm xúc nhìn anh ta, cho đến khi trong mắt B hiện lên

vẻ thấp thỏm, tay phải bắt đầu không tự giác run lên.

Cô mới mở miệng, âm điệu hơi hòa hoãn: "Nói tiếp đi."

B nghe vậy tim đã trở lại trong bụng, thật ra mồ hôi lạnh đã ướt hết lưng, ổn

định tâm trí, tiếp tục nói: "Còn nữa, từ bỏ Hoành Huy chẳng khác nào hoàn toàn

thừa nhận chuyện để lộ bí mật về phía chúng ta, sẽ gây tổn hại rất lớn cho danh

tiếng và danh dự của Minh Đạt. Sau này, chỉ sợ sẽ không có công ty nào muốn

hợp tác cùng chúng ta."

"Nói xong rồi?"

"Vâng."

Thẩm Loan nhìn về phía A: "Bây giờ đã hiểu chưa?"

"Hiểu, hiểu rồi."

"Còn có ai muốn bổ sung không?"

Không ai nói chuyện, tập thể im lặng. Một đám cúi đầu, còn sợ hãi hơn cả chim

cút.

Thẩm Loan: "Lúc đầu là ai phụ trách liên lạc với Hoành Huy?"

"Tôi." Một giọng nữ truyền đến.

Thẩm Loan nhướng mày, đây không phải là Bạch Vũ, người đã từng là phó

giám đốc sao?

Có ý tứ đấy.

"Nói xem, quá trình cụ thể như thế nào."

"Sau khi tập đoàn Hoành Huy lấy được hạng mục phát triển khu du lịch sinh

thái, việc cân nhắc đầu tiên chính là hợp tác cùng Minh Đạt, hình thức chính là

bọn họ cung cấp hạng mục, chúng ta cung cấp bộ phận tài chính và bộ phận ý

tưởng."

Thẩm Loan: "Trong lúc đó, có công ty nào khác liên hệ với Hoành Huy

không?"

Bạch Vũ: "Có hai nhà đầu tư quy mô vừa, cuối cùng đều không thành công."

Thẩm Loan: "Vậy cô cảm thấy vì sao Hoành Huy lại lựa chọn Minh Đạt?"

Năng lực tổng hợp của Minh Đạt đúng là không tệ, nhưng vĩnh viễn không tới

mức đứng nhất. Nếu Hoành Huy muốn chọn lựa đối tượng hợp tác, vậy thì

phạm vi lựa chọn hẳn là rất lớn, Minh Đạt cũng không có ưu thế đặc biệt.

Vốn liếng hùng hậu sao?

Ngại quá, người ta cũng rất hùng hậu.

Danh tiếng tốt đẹp?

Còn có nơi ưu tú hơn.

Ánh mắt Bạch Vũ hơi lóe: "Tôi cảm thấy, hẳn là có hai nguyên nhân."

"Ừ, nói nghe một chút."

"Thứ nhất, năng lực của Minh Đạt mạnh..."

Trời, nuốt cả quả táo như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Bạch Vũ đều

mang theo kinh ngạc.

Trước kia cô ta không phải như vậy.

À, trước kia có Quan Hân Đồng làm xạ thủ, bây giờ không có, trình độ nghiệp

vụ sứt sẹo lộ rõ rồi.

"Thứ, thứ hai..."

Hai nửa ngày cũng không nói ra được nguyên nhân.

Thẩm Loan: "Trình độ thế này, tôi nghi ngờ không biết cô làm thế nào để liên

hệ với Hoành Huy?"

Mặt Bạch Vũ đỏ lên.

Thẩm Loan không hề nhìn cô ta, hỏi: "Người nào đã làm ý tưởng dự án?"

"Dường như tất cả mọi người ở đây đã làm rồi."

Thẩm Loan: "Vậy được, mỗi người một phút, nói rõ ràng đã phụ trách nội dung

nào..."

Nghe tất cả mọi người báo cáo xong, đã là hai mươi phút sau.

Thẩm Loan cũng không bình luận nhiều, nhưng trong lòng mơ hồ đã có sợi tơ,

chỉ cần kéo tơ lột kén, hẳn là cũng không cách sự thật quá xa.

"Hoành Huy cho thời hạn là ba ngày?" Thẩm Loan nhặt cái bút trong tầm tay

đặt trên bàn, trên khuôn mặt đang đóng băng lộ ra một nụ cười cười như không

cười.

Dừng ở trong mắt mọi người, còn khủng bố hơn cả không cười.

Lâm Hoa Ninh gật đầu: "Hôm nay là ngày đầu tiên."

"Anh cảm thấy xử lý thế nào thì tương đối thỏa đáng?"

"Nếu muốn Hoành Huy nhả ra, ngoài con đường pháp luật ra, nhất định phải

điều tra ra nguyên nhân thật sự khiến ý tưởng bị tiết lộ, mặc kệ là kẻ phản bội

bên trong chúng ta, hay là gián điệp do đối phương nuôi dưỡng, đều phải lấy

chứng cứ để nói chuyện. Cùng lúc đó, cần phải làm lại một ý tưởng mới, mặc kệ

bên nào có vấn đề, chỉ cần hai bên hợp đồng còn có hiệu lực, nếu deadline lúc

trước làm đối phương không vừa lòng, chúng ta rất có thể sẽ bị yêu cầu bồi

thường tiền vi phạm hợp đồng."