Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 480




"Haizzz" Thẩm Loan than nhẹ: "Ngài không biết..."

Trái tim của người giám đốc già cũng bị nắm chặt theo: "Biết cái gì?"

"Tôi đã cầu xin anh ấy rất nhiều lần, ngài cũng biết tính tình của Lục gia, nói

thế nào đây...." Thẩm Loan tỏ ra vẻ một lời khó nói, giống như sống không dễ

dàng, trải qua khổ sở mới được no cái bụng: "Anh ấy không chỉ không giúp đỡ,

lại còn đặc biệt tức giận mắng tôi một trận!"

"Mắng, mắng cô?"

"Đúng vậy, không chỉ mắng tôi mà còn mắng Minh Đạt."

"Cái gì?" Mọi người nhìn nhau.

Người giám đốc già: "Vậy cậu ta mắng cái gì?"

"Thật sự phải nói ra sao?"

"Nói đi!"

"Được." Thẩm Loan cắn răng, giống như hạ quyết tâm, học giọng điệu cương

quyết không ai bì nổi của Quyền Hãn Đình: "Hừ! Minh Đạt lại làm sao?

Chuyện thế gì mà nhiều chuyện vậy? Chuyện gì cũng để em đi giải quyết,

những người trong ban giám đốc đều chết hết rồi sao? Quản lý cấp cao, chủ

tịch, phó chủ tịch đểu là đồ bỏ đi à?"

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt trong phòng họp gần như đều bị mắng

hết.

Thẩm Loan khoát khoát tay, ngay lập tức hết sức lo sợ giải thích rõ ràng: "Đây

không phải là tôi nói đâu, là Lục gia nói... thật ra còn có những câu khó nghe

hơn, mọi người có cần..."

"Không cần!" Nhất trí từ chối.

Quyền Hãn Đình không chịu giúp đỡ, vậy thì chỉ có thể để bọn họ tự mình làm.

"Mọi người có ai nắm chắc có thể xử lý được chuyện này không?"

Chỉ nghe tiếng quạ kêu.

"Phòng quan hệ công chúng? Ban liên lạc đối ngoại? Phòng tài vụ?"

Không ai trả lời.

Đúng lúc vào lúc này, Thẩm Loan bỗng dưng mở miệng: "Mặc dù không có sự

giúp đỡ của Lục gia nhưng thật ra tôi muốn thử."

"Thử?! Cô coi là thực nghiệm chắc? Làm hỏng thì làm thế nào?" Một người

trong ban giám đốc nổi cơn lên với cô.

Nụ cười của Thẩm Loan nhàn nhạt, khá là phật hệ: "Được thôi, vậy thì tôi

không thử nữa."

Giám đốc nổi cơn: "...." Đấm một đám vào bông!

Cuối cùng, do không có ai có thể dùng đượcc, trách nhiệm được ủy thác lên cái

"thử" của Thẩm Loan.

Thẩm Xuân Giang lạnh lùng hừ một cái, nuôi đứa con gái giống như nuôi con

pet, đến cả người đàn ông cũng lôi kéo không được.

Thẩm Loan cũng không đi chọc tức ông ta, tậm trạng khá là tốt.

Cái biểu cảm này của cô, đợi sau khi chuyện được giải quyết ổn thỏa, vậy thì

tương đương với công lao của một mình cô, Quyền Hãn Đình không liên quan.

Một mặt có ích cho việc giúp cô ngồi vững cái vị trí giám đốc này.

Một mặt khác cũng là để cho mấy lão già này thấy một chút lợi hại, đừng có

chuyện hay không có đều muốn dựa vào Quyền Hãn Đình.

Người đàn ông của cô không phải cho mấy người đáng ghét này chơi đùa làm

trâu làm ngựa, mệt gần chết.

Trở về phòng dự án.

Miêu Miêu: "Giám đốc Thẩm, cô thật sự ôm vào người sao?"

"Ừm." Trả lời qua loa.

"666, vậy cô định dùng cách gì?"

*Số "6" trong tiếng Trung đọc gần giống với "牛" – lợi hại.

"Đã nói rồi còn gì, yên lặng quan sát thay đổi."

"..."

Thật sự là đáng sợ— yên lặng quan sát thay đổi!

Ngày thứ mười hai khi chuyện buôn lậu thuốc xảy ra, dư luận phía trước lên

men, Minh Đạt bị lôi ra đầu sóng ngọn gió.

Thẩm Loan ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, không hoảng loạn.

Lý Phục vẫn đang ở bên ngoài thu thập tin tức, nghe nói gặp không ít kẻ vong

ân bội nghĩa, có một lần người khác nghe nói anh ta nhân viên của Minh Đạt

còn dùng trứng thối ném anh ta.

Tấm tắc, thật là đáng thương...

Miêu Miêu: Giám đốc Thẩm, lúc này trong lòng cô chắc đang âm thầm vui

sướng nhỉ?

Đen!

Đen thật sự!

Đen đến nỗi không còn gì để nói!

Ngày thứ mười lăm khi chuyện xảy ra, bên phía hải quan đã có kết quả điều tra,

trong số nhân viên làm trên tàu có một người là người mua hộ thuốc nước

ngoài, anh ta mượn thân phận nhân viên tàu, âm thầm giấu trong hàng hóa của

Minh Đạt, để vận chuyển vào trong nước.

Đến đây, chân tướng sáng tỏ.

Đúng vào lúc lãnh đạo cấp cao của Minh Đạt thở phảo một hơi, hòn đá trong

lòng cuối cùng cũng bỏ xuống được, Thẩm Loan lại liên hệ với phòng quan hệ

công chúng phát ra tin tức tổ chức một cuộc họp báo giải đáp nghi vấn của

phóng viên.

"Ai cho cô ta làm như vậy?!"

"Cô ta có biết rốt cuộc mình đang làm cái gì không?!"

"Nếu như chuyện đã lắng xuống, thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện?!"

"Tổng giám đốc Thẩm, đứa con gái này của ông rốt cuộc bị làm sao vậy? Một

đứa lại một đứa đều không được!"

Thẩm Xuân Giang suýt chút nữa tức điên lên, đang định cưỡng chế bắt buộc

phòng quan hệ công chúng dừng chuẩn bị.

Kết quả là ngày hôm sau như lửa bỏng dầu sôi sôi sùng sục lên.

Thẩm Xuân Giang: "...."

Ban giám đốc: "..."

Đây là tốc độ quái quỷ gì vậy? Có cần phải nhanh vậy không?

Trong suốt cuộc họp báo đều là Thẩm Loan nói, giải đáp câu hỏi của phóng

viên.

Đừng có xem thường những phóng viên này, phần lớn đều là kẻ già đời lăn lộn

trên xã hội, xảo quyệt cắt vào từng góc nhỏ, dùng từ chặt chẽ, sự nhạy bén vô

cùng cao.

Chỉ cần Thẩm Loan nói sai một câu, thì không biết ngày hôm sau tiêu đề trên

báo chí sẽ bị bẻ cong thành dạng gì.

Cuộc phỏng vấn giải đáp thắc mắc kéo dài đúng hai tiếng, bảo đảm là phóng

viên nào cũng có cơ hội đặt câu hỏi.

Cả quá trình không có đệm lót nước tiểu, không có điểm hõm.

Sau khi kết thúc, Thẩm Loan thắng lợi rực rỡ.

Báo chí ngày hôm sau chỉ có một màu—

[Doanh nghiệp tận tâm vươn lên từ tin đồn]

[Chịu đựng được thử nghiệm mới có thể chống lại được tin đồn]

[Bàn luận về một doanh nghiệp thanh giả tự thanh— Tập đoàn Minh Đạt]

Tóm lại, cuộc họp báo giải đáp nghi vấn của phóng viên thành công rực rỡ,

không chỉ có một lời giải thích rõ ràng với công chúng xã hội, trong vô hình

cũng lấy lại danh tiếng lại cho tập đoàn, cơ bản khôi phục lại danh dự bị mất

của tập đoàn do "chuyện bức xạ đá quý".

Trận này của Thẩm Loan không chỉ thắng một cách đẹp mắt, mà còn thắng một

cách rực rỡ.

Dù sao, không phải ai cũng có thể đại diện cho doanh nghiệp lộ mặt trên tivi,

báo chí, tạp chí và các phương tiện truyền thông khác.

Qua lần này, độ nổi tiếng của Thẩm Loan trong tập đoàn liền lúc tăng lên bậc.

Dường như tiếng thơm đã được truyền đến tận cả các chi nhánh công ty xa xôi.

"Ồ, đó có phải là người giám đốc xinh đẹp nhất không?"

"Rõ ràng người ta là giám đốc trẻ tuổi nhất!"

"Sai rồi! Là xinh đẹp nhất, trẻ tuổi nhất!"

"Nghe nói, cô ấy là tiến bước của tổng giám đốc tập đoàn, tiểu thư con nhà giàu

nổi tiếng thứ thiệt, chẳng trách dưới ống kính lại có khí chất như thế, giống như

ngôi sao nổi tiếng vậy."

"..."

Bởi vì ánh hào quang vẻ vang của Thẩm Loan mà cả phòng dự án cũng nở mày

nở mặt theo.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, vị trí giám đốc phòng dự án này Thẩm

Loan coi như ngồi vững.

Nhưng nếu như chỉ là nếu như, chuyển buôn lậu thuốc chưa lắng xuống bao lâu,

phòng dự án lại một con bướm đêm nhỏ...

Miêu Miêu: "Giám đốc Thẩm, dự án hợp tác phát triển khu du lịch sinh thái của

chúng ta và Hoành Huy, kế hoạch sáng tạo đã bị công ty đối thủ đánh cắp một

các ác ý!"

Nếu như nói chuyện buôn lâu thuộc không có liên quan đến gì đến phòng dự án,

có thể thích quan tâm thì quan tâm, không quan tâm cũng là chuyện bình

thường, vậy thì chuyện rò rỉ ý tưởng sáng tạo trong dự án vơi Hoành Huy lần

này, thật sự là họa của phòng dự án, không đá ra được.

"... Đối phương tuyên bố trong vòng ba ngày bắt buộc phải đưa ra phương án

giải quyết khả thi, nếu không..."

"Nếu không cái gì?"

"Không loại trừ khả năng kiện tụng."

"Ổn định lại trước đã, tôi sẽ đến công ty ngay lập tức, đúng rồi, gọi tất cả những

người tham gia vào dự án này tới!"

Vốn dĩ là một buổi cuối tuần khá là thoải mái, không ngờ lại xảy ra chuyện như

vậy.

Hai giờ chiều, Thẩm Loan nhanh chóng đến công ty.

Ding—

Lúc cửa thang máy mở ra, Lý Phục đón Thẩm Loan, đưa tập tài liệu trong tay

cho cô: "Đây là ý tưởng đã bị đánh cắp, trước mắt phó giám đốc Quan vẫn đang

ở bên công ty đối phương thương lượng."

Thẩm Loan vừa đi vừa xem, đọc lướt qua: "Người đến đông đủ chưa?"

Lý Phục: "Đủ rồi."

"Năm phút sau, bảo mọi người đến phòng họp."

Năm phút sau.

"Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì?" Tập tài liệu bị ném lên mặt

bàn phòng họp, kêu một bịch tiếng, rõ ràng, hết sức nặng nề trong phòng họp im

lặng.

Vừa là trút giận cũng là gây sốc.

Ánh mắt Thẩm Loan lạnh lùng lướt qua, tất cả mọi người đều vô thức cúi thấp

đầu: "Lâm Hoa, cô là người phụ trách thứ hai của dự án, cô nói đi."