Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 479




Chuyện đến chỗ Thẩm Loan trực tiếp xử lý lạnh.

Ngày hôm sau, cô gọi Lý Phục đến: "Hôm qua anh chỉ dựa vào các thông tin

trên báo chí đã có thể tiến hành phân tích, xử lý, tổng hợp, cuối cùng rút ta điểm

chung của lô thuốc buôn lậu này, có thể thấy anh là một người có tâm tư tỉ mỉ.

Vừa hay, mặc dù chuyện này chúng ta đã quyết định yên lặng theo dõi thay đổi,

nhưng bất cứ lúc nào cũng phải nắm được tin tức trong tay mới có thể đưa ra

đối sách chính xác nhất trong một thời gian ngắn, tiến hành ứng phó có hiệu quả

nhất, vì thế..."

Những lời phía trước đều là lời thừa thãi, quan trọng nhất là ở phía sau, Thẩm

Loan cười tiếp tục nói: "Vì thế, tôi quyết định để anh phụ trách điều tra thời

gian thực, những chuyện trong tay có thể tạm thời đặt xuống, những chuyện gấp

thì giao cho Miêu Miêu. Ý của thư ký Lý thế nào?"

Da mặt người đàn ông giật giật hai cái, sau đó, nở một nụ cười nho nhã: "Vâng,

nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Ánh mắt Thẩm Loan hiện lên sự hài lòng, gật đầu: "Vậy thì vất vả cho anh rồi."

Nghe ngóng tin tức, nói thì đơn giàn, nhưng lại là một việc vất vả, muốn có

được tin tức có ích, chắc chắn phải liên hệ với đủ loại người, bị mắng chút giận

đó là những chuyện thường như cơm bữa, còn đuổi theo chặt chẻ cũng không ít.

Chẳng trách sắc mặt của Lý Phục xấu như vậy.

Nhưng người này cũng là kìm nén lại, thời gian ngắn như vậy lại có thể trở lại

bình thường.

Chẳng tránh bị ông cụ nhìn trúng, đưa tới giám sát nhất cử nhất động của cô.

"Được rồi, không còn chuyện gì khác, anh ra ngoài trước đi."

Lý Phục khẽ gật đầu.

Trong khoảnh khắc xoay người, sự âm u trong đáy mắt gần như không thể kìm

nén nổi.

"Ấy? Thư ký Lý có chỗ nào không khỏe sao?"

"Không có."

"Vậy sao sắc mặt lại khó coi vậy?"

"..."

"A, không nói chuyện phiếm với anh nữa, tôi đi vào đưa tài liệu đây." Nói xong

hùng hùng hổ hổ đi vào bên trong.

Tâm trạng của hai người, một ngẩng cao, một người ủ rũ, so sánh đừng quá rõ

ràng quá.

"Ha ha ha ha... giám đốc Thẩm cô cố ý đúng không?"

Thẩm Loan nhướn mày, dơ hai tay, nhưng cũng không phủ nhận.

Miêu Miêu cười càng thêm vui vẻ, xin hỏi: Cấp trên quá tinh nghịch thì phải

làm thế nào?

Vậy thì tinh nghịch cùng thôi!

Mặc niệm Lý Phục ba giây.

...

Ngày thứ ba xảy ra chuyện buôn lậu thuốc, báo chí đưa tin càng ngày càng

nhiều, tin tức bắt đầu lên men, chưa thấy Thẩm Loan có động tĩnh gì, bên trên

bắt đầu ngồi không yên.

Đầu tiên là Thẩm Xuân Giang, mới sáng sớm ra đã gọi cô đến phòng làm việc.

Thẩm Loan bảo Miêu Miêu đi mua một túi tiểu Long Bao (bánh bao lồng hấp),

vui vẻ đi tìm ba.

Cốc cốc cốc—

"Vào đi!"

Cô giống như một người không có việc gì, ngược lại làm loạn bước đi của

Thẩm Xuân Giang.

Thẩm Loan: "Ba ăn sáng chưa ạ? Con mua tiểu Long Bao nhân tiện mang đến

cho ba một phần, nhưng chắc hơi nguội, chắc là vẫn ăn được."

Nói xong, lấy túi bánh bao ra.

Nói thật lòng, những viên bột tròn tròn được đặt trong túi nilon như thế này xuất

hiện trong văn phòng tổng giảm đốc rộng rãi, sáng sủa, hiện đại và bầu không

khí nặng nề, đó mới gọi là không hợp nhau.

Nhưng nét mặt của con gái chân thành như thế, ánh mắt thành kính như thế, vừa

hay Thẩm Xuân Giang cũng đói rồi...

Ùm, vậy thì nhận lấy vậy.

"Loan Loan có lòng rồi. Ngồi xuống đi."

Thẩm Loan cười ngại ngùng.

Thẩm Xuân Giang nghi ngờ, rốt cuộc cô có biết một khi chuyện buôn lậu thuốc

được làm rõ sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào với Minh Đạt không.

"Ba, ba không ăn lúc còn nóng sao?"

"Khụ... không vội, hỏi con một chút chuyện trước đã."

"Vâng, ba cứ hỏi." Thẩm Loan bỗng dưng nghiêm túc lại.

Thẩm Xuân Giang cảm thấy, thái độ của đứa con gái này của ông ta tốt đến mức

không còn gì để nói...

"À, về chuyện buôn lậu thuốc mà ba nói, con biết rồi, mấy hôm trước được

chuyển đến phòng dự án, nói muốn để con xử lý."

"Đúng vậy! Vậy bây giờ con xử lý như thế nào rồi? Có động tĩnh gì?"

"Đang xử lý."

Mắt Thẩm Xuân Giang sáng lên: "Có thuận lợi không?"

Thẩm Loan gật đầu: "Khá là thuận lợi ạ."

"Nắm chắc phần lớn không?"

"Cũng khá lớn ạ."

Cuộc nói chuyện kết thúc vui vẻ, Thẩm Xuân Giang hài lòng, Thẩm Loan cũng

cười.

Lại thêm hai ngày nữa.

Bên phía ban giám đốc hối thúc Thẩm Xuân Giang đem một phương án giải

quyết hoàn chỉnh ra, sự lực của Thẩm Xuân Giang dồi dao, trực tiếp nói cho qua



"Lục gia nhúng tay vào chính là phương án giải quyết tốt nhất!"

Ban giám đốc im lặng.

Tám ngày sau khi sự việc phát sinh, xảy ra chuyện.

Các phương tiện truyền thông lớn đưa tin tập đoàn Minh Đạt buôn lậu thuốc, sợ

là liên quan đến ma túy!

Tiêu đề thì cái này nhìn thấy mà giật mình hơn cái kia.

Đây là từ sau khi "chuyện bức xạ đá quý" Minh Đạt lại bị cuốn vào trong trung

tâm vòng dư luận.

Công ty có người bàn luận—

"Ví trí giám đốc phòng dự án này có phải là bị nguyền rủa không vậy? Đến

người nào chết người đó, lần nào cũng làm cho mọi chuyện ầm ĩ lớn như vậy."

"Không nói thì thôi, cũng rất có khả năng này."

"Một Thẩm Như đi, một Thẩm Loan đến, chỉ sợ rằng người phải rời đi chính là

Thẩm Loan rồi. Cũng không biết tiếp đó ai sẽ đến tiếp quản công việc, bị đen

đủi theo."

"..."

Nhân viên cấp lớp thấp thì bận rộn náo nhiệt, cấp cao thì lại lửa cháy đến mông,

vò đầu bứt tai.

"Thẩm Loan rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?!"

"Không phải nói là Lục gia nhúng tay vào, mọi chuyện đều giải quyết một cách

thuận lợi ư? Giải quyết cái rắm! Bây giờ chuyện càng ngày càng ầm ĩ, danh dự

của tập đoàn cũng mất hết sạch rồi!"

"Tổng giám đốc Thẩm, ông bảo đảm thế nào? Thế nào cũng phải cho chúng tôi

một lời giải thích hợp lý! Cổ phiếu liên tục rớt giá, ai có thể chịu nổi?!"

Thẩm Xuân Giang sắp bị mấy ông già này ép đến tức nước vỡ bờ đến nơi.

Không còn cách nào khác, vì để chuyển rời hỏa lực, ông ta không có chút áp lực

tâm lý nào đẩy Thẩm Loan ra.

Nói với thư ký: "Đi! Đi gọi Thẩm Loan đến đây nhanh! Xem nó đã làm ra

chuyện gì!"

Có mấy người lớn tuổi trong ban giám đốc đã quen với chiêu tìm người gánh

họa của ông ta, trong lòng thấy ấm ức thay cho con gái ông ta.

Gặp phải người ba sự thích làm lớn thích công to lại vừa ích kỷ tư lợi như vậy,

phải đen đủi mấy đời.

Lúc Thẩm Loan đến, phòng họp yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể

nghe thấy.

Ban giám đốc còn chưa nói gì, Thẩm Xuân Giang đã dẫn đầu làm khó dễ: "Rốt

cuộc con xử lý việc này kiểu gì đây? Bây giờ, báo chí tạp chí đều đã đưa tin,

trên mạng cũng đã bùng nổ! Cái mà con gọi là mọi thứ đều thuận lợi ý chỉ thuận

lợi cái gì? Hả?!"

Ông ta chịu sự chút giận bên phía ông cụ, không thể chút giận ngược lại, thì

phải làm sao?

Chỉ có thể tìm người ở dưới cấp ông ta phát tiết.

Không may là Thẩm Loan lại trở thành nơi chút giận.

"Là cũng thuận lợi mà, yên lặng quan sát thay đổi, ngồi đó xem là được, còn có

cái gì mà không thuận lợi?"

Thẩm Xuân Giang: "..."

Mọi người trong ban giám đốc: "..."

Được! Lần đầu tiên có được đáp án kiểu này.

Hay cho cái gọi là yên lặng quan sát thay đổi!

"Được rồi, chuyện gấp hiện giờ là tìm ra cách giải quyết, đùn đẩy trách nhiệm

không có ý nghĩa gì hết!" Một người lớn tuổi trong ban giám đốc đứng lên, kết

thúc một trận chiến gà bay chó nhảy hai ba con.

Thẩm Xuân Giang im lặng không nói, nếu như ông ta mà có cách, còn có thể

ngồi đây nghe chửi sao? Sớm đã mắng lại rồi! Giám đốc già hoàn toàn không

ôm ấp hy vọng gì với ông ta, đưa mắt nhìn sang Thẩm Loan người từ lúc bước

vào cửa vẫn rất bình tĩnh: "Giám đốc Thẩm có suy nghĩ gì về chuyện này? Hoặc

là nói, cô có thể tìm được người giải quyết vấn đề này rồi?"

Thẩm Loan chửi thầm già không cần mặt mũi, câu này nói, thiếu chút là trực

tiếp bảo cô đi nhờ Quyền Hãn Đình giúp đỡ.

Xì, một đám mụn bọc, tự mình không đỡ được tường, liền đi quấn lấy người

khác, đúng là không cần thể diện!

"Cách nghĩ thì có một chút, nhưng trực tiếp tìm người giải quyết chuyện này thì

xin lỗi tôi vẫn chưa có năng lực lớn như vậy."

"Nhưng Lục gia...."