Diệp Trăn không hét lên, đây giống như vùng ngoại ô, càng yên tĩnh chứng
minh càng vắng vẻ, vậy tiếng vọng cũng càng lớn...
"Cô đứng lại cho tôi!"
Nhìn thấy người đàn ông sắp đuổi kịp, cô ta khom người nhảy qua, chui vào
trong một bụi cây bên cạnh.
Cô ta ẩn nấp trong bụi cây cao hơn người nửa cái đầu.
Tiếng chửi rủa của người đàn ông xen lẫn hơi hơi thở dốc, Diệp Trăn bất giác
nín thở.
"Đừng trốn nữa, tôi nhìn thấy cô rồi—"
Cả người cô ta cứng đờ, tay chân lạnh toát.
Lông mày đứt đoạn lật lật bùi cây, bị gai quẹt cả vào má, máu chảy xuống, nhìn
khiếp sợ như một bóng ma.
"Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không xuất hiện thì đừng trách tôi không khách
sáo!"
"Một."
Diệp Trăn cắn chặt răng.
"Hai."
Nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên cánh tay.
"... Ba!"
Cô chấp nhận số phận nhắm chặt mắt.
Người đàn ông không hề phát hiện ra cô ta, hùng hùng hổ hổ đi tìm ở chỗ khác.
Diệp Trăn thở phào một hơi, khom lưng lại lùi về phía sau.
Lúc cô ta vẫn đang tưởng mình có thể trốn thoát, bắt đầu đứng thẳng dậy điên
cuồng chạy, người đàn ông hét lên, bổ nhào đến từ phía sau, ấn chặt cô ta dưới
đất.
"Chạy! Tôi cho cô chạy này!" Lông mày đứt đoạn túm tóc, đập trán cô ta xuống
mặt đất.
Diệp Trăn bị đập hoa mắt chóng mặt, bỗng dưng cảm thấy có một chất lỏng ấm
ấm chảy xuống, dưới cú đập cuối cùng của người đàn ông, cô ta hét lớn một
tiếng, trước mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất ý thức.
Cũng đêm đó, trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Diệp Quân Hào nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng xanh, lồng ngực phập
phùng: "Bà... cút!"
Miễn cưỡng nhả ra hai câu, mặc dù rất tức giận, nhưng nỏ mạnh hết đà, không
có bất sức uy hiếp nào.
Mạnh Giai Linh nghiến chặt răng, bà ta không muốn làm như vậy, nhưng tình
thế ép người, con gái đã ra tay rồi, bà ta chỉ có thể phối hợp!
Sự tuyệt tình của Diệp Quân Hào đã khiến bà ta hoàn toàn lạnh lòng, thất vọng
đến cực điểm, từng hận, từng khóc, nhưng chỉ còn lại lạnh nhạt và tê tái.
"Ông muốn để lại công ty và phần lớn tài sản lại cho hai đứa con hoang kia, dựa
vào cái gì?!"
Môi Diệp Quân Hào mấp máy, cả người run rẩy, đáng tiếc ông ta đã không nói
ra hơi.
"Tôi biết ông muốn nói cái gì. Không sai, đây là tài sản của ông, ông có quyền
phân chia, nhưng tôi là vợ của ông! Ông tưng suy nghĩ cho tôi một chút nào
không?"
Diệp Quân Hào tức trợn trừng mắt, đôi mắt đục ngầu nằm trong hốc mắt lồi,
khiến người nhìn thấy không khỏi sợ hãi.
Mạnh Giai Linh nhếch khóe miệng: "Không có, một chút cũng không có. Đến
cả ba đứa em gái của ông ông cũng muốn cho, nhưng lại trừ tôi và con gái ra,
ông từng suy nghĩ chúng tôi sẽ có cảm nhận gì không? Khanh Khanh cũng là
con gái của ông mà, cho dù là ngoại hình, hay là năng lực, có điểm nào không
bằng Diệp Trăn?"
Người đàn ông nằm trên giường bệnh run rẩy đưa tay lên muốn tháo mặt nạ oxy
xuống, nhưng giữa chừng lại mất sức rơi xuống.
Nỗi sợ hại cái chết và sự độc ác của vợ giống như hai con dao cắt vào tim ông
ta, máu me đầm đìa.
"Tôi đi đến bước này cũng là do ông ép!" Mạnh Giai Linh nước mắt tràn trề,
cuồng loạn.
"Di chúc nhất định phải được sửa đổi!" Ánh mắt bà ta độc ác, ghé sát vào tai
ông ta: "Cho dù ông không sửa tôi cũng sẽ ép ông sửa!"
Đôi mắt Diệp Quân Hào đỏ như máu, cực kỳ bi thương, cũng có đau thương,
nhưng nhiều hơn vẫn là bất lực cùng suy sụp.
Người phụ nữ quay đầu đi, không nhìn ánh mắt đó của ông ta, bà ta sợ rằng
mình không nhẫn tâm hạ quyết tâm.
"Ông suy nghĩ cho kỹ đi... sáng mai tôi sẽ dẫn luật sư tới...."
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Diệp Quân Hào giọt nước mắt lóng lánh lăn
xuống từ khóe mắt nhăn nheo làm ướt những sợi tóc mai hoa râm.
"Mẹ, ông ấy nói thế nào? Có đồng ý sửa đổi di chúc không?" Đến cả tiếng
"daddy" Diệp Khanh cũng không muốn gọi, người đàn ông đó hoàn toàn không
xứng.
Cách một cánh cửa, những điều nên nghe, không nên nghe cô ta cũng đều nghe
thấy hết rồi.
Mạnh Giai Linh lắc đầu, hai hàng nước mắt rơi xuống, dường như bị rút cạn sức
lực: "Mẹ đã cho ông ấy thông điệp cuối cùng, sáng mai sẽ dẫn luật sư đến."
Người nằm bên trong là chồng của bà ta, người đàn ông bà ta yêu suốt bốn
mươi năm trời, thậm chí Mạnh Giai Linh còn muốn đi theo ông ta như vậy,
xuống địa ngục làm một đôi vợ chồng!
Nhưng Diệp Quân Hào lại không quan tâm, người đàn ông đó lại luôn nghĩ về
mối tình dầu của ông ấy, là đồ tiện nhân đã phá hoại hôn nhân của họ!
Bây giờ đến cả con của cô ta cũng muốn tranh giành với Khanh Khanh của bà
ta!
Diệp Khanh nhếch môi: "Mẹ, mẹ làm tốt lắm! Mẹ đừng khóc nữa, đợi chúng ta
lấy được di sản, mẹ sẽ cảm thấy những thứ khác đều không quan trọng, chỉ có
tiền mới là của mình!"
"Ừm, mẹ nghe con, mãi mãi đứng về phía con. Nhưng mẹ thật sự không nhẫn
tâm ép ông ấy, ông ấy... sắp chết rồi!"
Đầu mũi Diệp Khanh chua sót, cô ta cũng từng mong ngóng tình yêu của ba,
nhưng lúc Diệp Quân Hào chưa hỏi gì đã lấy đồ chơi của cô ta cho hai đứa con
hoang kia. Cô ta đã không yêu cầu cao xa nữa rồi.
Dù sao, cầu mong cũng không được.
Còn không bằng làm một đứa con gái xấu xa, xấu xa đến tận cùng.
"Mẹ, lúc này mẹ không thể chùn bước! Nếu như cả mẹ cũng từ bỏ, vậy thì
không có ai có thể giúp đỡ con được nữa! Lẽ nào mẹ muốn trơ mắt nhìn hai đồ
nghiệt chủng kia cầm tiền sống vui vẻ ung dung cả đời sao?"
Tóm lại cho dù thế nào cô ta cũng không nuốt trôi được cục tức này!
Ánh mắt Mạnh Giai Linh kiên định trở lại, đến cuối cùng hoàn toàn trở nên lạnh
lẽo.
"Mẹ sáng mai mẹ đưa luật sư đến sớm một chút."
"Nhưng ba con chưa chắc sẽ đồng ý..."
"Không sao, mẹ cứ việc sắp xếp, con có cách khiến ông ấy gật đầu."
Mạnh Giai Linh khẽ giật mình: "Cách gì? Con sẽ không..."
"Mẹ tin tưởng con, Ok?"
"Con đừng làm chuyện phạm pháp, nhà họ Diệp đã trở thành như thế này rồi,
không thể chịu thêm một chút giày vò nào nữa...."
Diệp Khanh nhếch môi, đáy mắt ngưng tụ ánh sáng lạnh lẽo: "Mẹ yên tâm, con
có chừng mực!" Sẽ không lấy mạng của cô ta, cũng sẽ không để cô ta thiếu tay
thiếu chân.
"Con đừng làm chuyện gì dại dột!" Mạnh Giai Linh lặp đi lặp lại.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, tính tình của con gái quá bướng bỉnh, điên lên
thì chuyện gì cũng dám làm...
Trong lòng Mạnh Giai Linh cảm thấy không yên.
Diệp Khanh nhếch môi: "Con là kiểu người sẽ làm chuyện dại dột sao?"
Mạnh Giai Linh ôm cô ta vào lòng, đôi nhắt thất thần cũng không biết rốt cuộc
là đang nhìn về phía nào: "Ba con đi rồi... mẹ chỉ có thể trông ngóng vào đứa
con gái duy nhất là con...."
"Mẹ, con đảm bảo, thứ nên thuộc về chúng ta sẽ không thiếu một xu nào!"
Trên môi Diệp Khanh hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Đi thôi, về nhà trước đã..."
"Con còn có chuyện, mẹ về trước đi, con đã gọi điện thoại cho tài xế đến đón
mẹ rồi."
"Khanh Khanh..."
"Mẹ con đi đây."
Diệp Khanh trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng một, trong lúc đi
xuống cô ta gọi đến một dãy số--
"Người đâu?"
"Nhà kho số bảy bến tàu Bắc Bộ, nhớ đem tiền đến."
Cất điện thoại đi, Diệp Khanh lái xe rời đi.
...
Một tiếng sau.
Tiếng giày cao gót chạm vào đất dần dần đến gần, lông mày đứt đoạn bỏ mì ăn
liền trong tay xuống, đi ra phía sau cánh cửa gỉ sắt.
Hạ giọng: "Ai?"
"Là tôi."
Anh ta kéo cánh cửa sắt ra.
Người phụ nữ đeo kính râm, đôi môi đỏ mê hoặc, ánh mắt lông mày đứt đoạn
xoẹt qua một sự kinh diễm.
Kìm chế sự xao động từ trong sâu thẳm, anh ta thò đầu ra dò xét bên ngoài một
lượt, sau khi xác định an mới cho Diệp Khanh vào.