Với câu hỏi này trong đầu, Thẩm Loan ngồi lên xe nhà họ Diệp.
...
Trong biệt thự nhà họ Diệp, mọi người đang ngồi đợi nghiêm túc ở phòng khách
đã sớm không còn kiên nhẫn.
"Đã mấy giờ rồi? Sao còn chưa tới?" Người nói là cô tư nhà họ Diệp Diệp Viện,
32 tuổi, gả cho nghiên cứu sinh tiến sĩ tài chính, hiện là Chủ tịch của Ngân hàng
HSBC Hồng Kông.
Cô ta rất ít khi về nhà mẹ đẻ nhưng lần nào về cũng dẫn theo chồng, không ngờ
cơm canh nóng hổi thì không được ăn, ngược lại bị lệnh cưỡng chế ngồi ở đại
sảnh ngây ngốc chờ đợi, trà uống một ly lại một ly, chạy đi WC không biết bao
nhiêu lần rồi.
"Sao, em tư đã đứng ngồi không yên rồi hả?" Mạnh Giai Linh cười lạnh ra
tiếng, bà ta là con dâu được chủ nhân nhà họ Diệp là Diệp Quân Hào cưới về
đàng hoàng, tuy chồng còn ở bệnh viện, chỉ còn sống được mấy ngày, nhưng chỉ
cần còn một hơi thở, Diệp Quân Hào vẫn chính là chủ nhân nhà họ Diệp, mà bà
ta cũng chính là bà chủ cai quản cái nhà này!
Diệp Viện cô ta chỉ là một đứa con gái đã được gả ra ngoài, còn dám về nhà mẹ
đẻ kêu than oán trách, xứng đáng bị mắng!
"Chị dâu nói đùa, không phải em thấy khách còn chưa đến mới lắm miệng hỏi
một câu, không ngờ lại bị người ghét bỏ... Haizz, cũng đúng, con gái gả ra
ngoài không đáng tiền, bây giờ tôi ở cái nhà này càng ngày càng không địa vị."
Mạnh Giai Linh chỉ nói: "Em tư nói gì vậy? Ngày thường chị cũng không dám
để em phải chờ, nếu không không phải sẽ náo loạn khiến trong nhà gà bay chó
sủa sao? Chỉ là tình cảnh hôm nay đặc biệt, vị khách này thân phận cao quý, anh
trai em nằm trên giường bệnh luôn không quên dặn dò chị phải chiêu đãi cho
tốt."
"Ồ, chị cả thật là người vợ hiền thảo của anh trai."
Mạnh Giai Linh cười đoan trang.
"Em tư, hôm nay khó có được dịp em về, thật là không đúng lúc có khách, nếu
không muốn chờ thì lên lầu nghỉ ngơi đi!" Cô ba nhà họ Diệp tên Diệp Huệ yếu
đuối mở miệng, thật sự người cũng như tên, đoan trang hiền huệ.
"Chị ba, ý của chị là em đuổi khách?"
"Đây là do em tự nói, chị không nói gì hết." Diệp Huệ che miệng.
"Chị!"
"Đúng rồi nhà mình phái ai đi đón khách?" Cô hai Diệp Uyển nhảy ra hoà giải.
Câu hỏi này đã khiến cả gia đình nhận ra rằng đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.
"Đúng vậy, ai đến sân bay đón người?"
"Chị dâu không sắp xếp à?"
Nụ cười của Mạnh Giai Linh cứng đờ.
Diệp Viện liền mở miệng chế nhạo: "Còn nói bản thân đã sắp xếp đâu vào đấy,
kết quả thì sao? Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên, còn đãi cái gì
khách? Mau về nhà tắm rửa đi ngủ đi!"
Tính cách bà ta không khác gì quả pháo, nghĩ gì nói nấy, không nhổ không vui,
cũng không sợ đắc tội với người khác.
"Cô tư không biết sao? Mẹ cháu đã sắp xếp để Diệp Trăn đón khách." Người
mở miệng là con gái lớn của Diệp Quân Hào và Mạnh Giai Linh tên là Diệp
Khanh, một câu đã thay mẹ giải vây.
Cô ta mở miệng, Diệp Viện không nói nữa.
Con bé Diệp Khanh chết tiệt kia thật sự quái, tính cách còn cứng hơn cả đàn
ông trong nhà họ Diệp, tâm lại đen, ra tay lại tàn nhẫn, bà ta chưa bao giờ lấy
được chút lợi nào từ tay của cô ta.
Không nhịn được thì trốn không phải sao?
Cô ba Diệp Huệ lại nghi ngờ: "Nếu là khách quý của anh cả sao lại để một đứa
con riêng không lên được mặt bàn đi đón, không phải sẽ làm giảm mặt mũi
người ta sao?"
Không sai, Diệp Mậu và Diệp Trăn tồn tại như có như không trong cái nhà này,
bởi vì xuất thân của họ.
Trước kia lúc cơ thể Diệp Quân Hào khỏe mạnh, mọi người đều cố ý vô tình
xem nhẹ cặp chị em này, để kệ họ tự yên tĩnh lớn lên.
Nhưng hôm nay Diệp Quân Hào như cây đèn trong gió, di chúc thừa kế còn đó.
Mạnh Giai Linh chỉ sinh một đứa con gái là Diệp Khanh, Diệp Mậu liền trở
thành con trai duy nhất của Diệp Quân Hào, tuy di chúc còn chưa công khai,
nhưng hơn phân nửa là phải chia cho hai chị em đó hai phần không nhỏ.
Đừng nói Mạnh Giai Linh và Diệp Khanh không cam lòng, ba chị em Diệp
Viện, Diệp Huệ, Diệp Uyển cũng kiên quyết không đồng ý.
Họ cũng họ Diệp, tài sản của anh cả cũng thừa kế từ tay ba của họ, theo lý
thường phải chia cho họ một phần.
Cho nên, từ khi Diệp Quân Hào nhập viện, mấy cô con gái ba ngày hai bữa lại
chạy về nhà mẹ đẻ một lần, sợ bị mất phần.
Diệp Khanh nhìn mấy người sắc mặt xấu xí, nở một nụ cười nhạt.
Nhà họ Diệp là của cô ta, Diệp Mậu, Diệp Trăn không xứng, mấy người cô ghê
tởm này cũng thế mà thôi!
"Đúng rồi, sao vài ngày rồi không thấy Diệp Mậu đâu? Nó lại đi đâu thế?" Diệp
Huệ dường như đột nhiên nhớ tới, thuận miệng hỏi.
Nhưng có phải thật sự "thuận miệng" không, ai biết được?
Tròng mắt Diệp Viện chuyển động: "Sẽ không xui xẻo bị tai nạn hay hỏa hoạn
như mấy lần trước chứ?"
Ánh mắt Diệp Khanh hơi lóe.
Ở đây tất cả đều là phụ nữ, nhưng mỗi người đều không đơn giản.
Đột nhiên —
"Đến rồi, khách của cô ba, cậu chủ đã đến rồi!" Người làm đi vào thông báo.
"Lão Lưu, ông từ từ thôi!" Diệp Viện mở miệng gọi người lại, nhíu nhíu mày:
"Cái gì gọi là "khách của cô ba, cậu chủ"?"
"Do cô Trăn và cậu Mậu cùng nhau đón về, chẳng lẽ không phải khách của họ
sao?"
"Cùng nhau đón? Diệp Mậu cũng đi?"
Lão Lưu gật đầu.
"Ha, thật là thú vị."
"Khách quý" trong miệng chồng Mạnh Giai Linh hình như có quan hệ thân thiết
với hai chị em Diệp Trăn và Diệp Mậu, hơn nữa lại đến vào thời điểm quan
trọng như thế này khiến người khác không nghĩ lung tung không được...
Lỡ như là do anh cả mời đến để giúp hai chị em nhà kia, viện trợ từ bên ngoài,
chậc chậc, Mạnh Giai Linh sẽ hoàn toàn trở thành một trò đùa!
Diệp Viện khiêu khích bắt chéo chân, cũng không cãi cọ ầm ĩ, ngược lại yên
lặng, chờ xem trò vui.
Hiển nhiên bản thân Mạnh Giai Linh cũng nhận ra có vấn đề, sắc mặt bỗng
dưng trắng bệch, nếu thật sự tới chống lưng cho hai chị em nhà kia, vậy thì...
đặt bà ta ở đâu chứ?
Diệp Quân Hào, ông cũng thật nhẫn tâm!
Ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía con gái, Diệp Khanh còn cho bà ta một nụ cười
trấn an: "Mẹ, yên tâm đi, có con ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện cướp đi thứ
thuộc về chúng ta!" Vừa nói, trong mắt vừa xẹt qua sự tàn nhẫn không hợp với
lứa tuổi.
Nhanh đến mức khiến người ta tưởng mình đang ảo giác.
Mạnh Giai Linh hít sâu, điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bà ta không sợ, không có chồng, bà ta còn có con gái!
Rất nhanh, Thẩm Loan và hai chị em Diệp Trăn, Diệp Mậu sóng vai đi vào.
Mọi người chỉ thấy một người phụ nữ quá trẻ xuất hiện trước mắt, trang điểm
thời trang, khí chất xuất chúng, nhưng... còn quá nhỏ tuổi.
Đây là "khách quý" của Diệp Quân Hào sao?
Từ lúc Thẩm Loan bắt đầu vào cửa Diệp Khanh đã lẳng lặng đánh giá cô, bỗng
chốc, híp híp mắt, một tia sáng thoáng qua.
Mạnh Giai Linh tiến lên, gương mặt tươi cười chào đón: "Là... cô Thẩm?"
Diệp Quân Hào chỉ nói người tới họ Thẩm, là nữ, nhiều hay ít tuổi, có bối cảnh
thân phận gì một mực chưa từng lộ ra.
"Hân hạnh, bà Diệp."
"Xin chào."
"Nếu đã tới rồi, vậy chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước nhé?"
Thẩm Loan gật đầu đồng ý.
Trên bàn, Thẩm Loan ngồi giữa hai chị em Diệp Trăn và Diệp Mậu.
Hành động như vậy đã thể hiện lập trường của cô.
Quả nhiên là tới giúp hai đứa ngoài giá thú này!
Ánh mắt Mạnh Giai Linh tối sầm, rõ ràng rất hận nhưng vẫn phải giữ phong độ,
bày ra gương mặt tươi cười.
Sắc mặt Diệp Khanh tối dần, sao ba lại có thể tuyệt tình như vậy?