Thẩm Loan nhếch môi, hai tay chống trước ngực người đàn ông, nhẹ nhàng
dùng sức, hai người đổi vị trí, biến thành nữ trên nam dưới: "Sao, xem thường
em?"
"Không phải sợ em không được sao..."
"Em không được, anh thì được à?" Nói như bản thân là người có kinh nghiệm
lâu năm không bằng, kết quả thì sao? Còn không phải X có mấy giây...
Quyền Hãn Đình: "..."
Sự bướng bỉnh này không bỏ qua được đúng không?
"Được! Vậy nghe em!" Người đàn ông thở hổn hển, sự hưng phấn trong máu
không ngừng tăng lên.
"Cởi quần áo cho em." Cô trầm giọng mở miệng, giọng điệu mệnh lệnh giống
như nữ vương cao cao tại thượng.
Quyền Hãn Đình nghe theo, như một chấp sự trung thành nhất, vẻ mặt thận
trọng, ánh mắt thành kính.
Nhiệt độ trong cung điện ngầm càng ngày càng lên cao, sự mờ ám trôi lơ lửng
trong không khí.
"Xuống dưới." Cổ họng người đàn ông khàn khàn như đang dụ dỗ.
Áo khoác và áo len của Thẩm Loan đã cởi ra, chỉ còn lại một cái áo dây quai và
một mảnh đáng yêu, đôi chân dài thẳng tắp và thon thả, bụng phẳng lì mịn
màng.
Hầu kết người đàn ông khẽ nhúc nhích, ánh mắt dính chặt vào người cô.
Trong cung điện dưới lòng đất, nơi gần như lúc nào cũng trong tình trạng màn
đêm vĩnh hằng, u tối mơ màng càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn, thiếu đi chút lộ
liễu, nhưng không làm ảnh hưởng đến sự kiều diễm phong tình.
Thẩm Loan luôn duy trì trạng thái như gần như xa, không cho anh dễ dàng thực
hiện ý đồ: "Thật ra, thuật ngữ đầy đủ hơn của SM là BDSM, bao gồm BD là trói
chặt và dạy dỗ, DS là chi phối và thuần phục, cuối cùng SM mới là tra tấn và
lạm dụng."
Quyền Hãn Đình cười khẽ: "Bài giảng không tồi."
Ánh mắt Thẩm Loan từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh, lạnh lùng mở miệng:
"Chọn một cái đi."
Thật lâu sau: "Đều muốn thì phải làm sao?"
"Tưởng bở! Anh..." Cùng với tiếng kinh hô, Thẩm Loan bị người đàn ông kéo
xuống, quay người chặn lại.
"Buông em ra..." Tay chận bị kim, cô trừng lớn đôi mắt hận không thể đốt một
lỗ trên người tên lưu manh đang đè cô.
"Bây giờ, bắt đầu BD."
"Anh làm gì thế?! Em mới là S a —"
"Ngoan, đừng nhúc nhích, chúng ta cùng chơi thật vui nào."
...
Một cánh tay vắt ngang vòng eo, Thẩm Loan muốn dùng sức cũng không nổi,
chỉ có thể để kệ anh.
"Tỉnh rồi?"
Người phụ nữ không nhúc nhích, cũng không trợn mắt.
Quyền Hãn Đình một tay kê đầu, nghiêng người nhìn cô: "Tức giận?"
"..."
Không thấy đáp lại, anh cũng không giận, đàn ông được ăn uống no đủ luôn
nhẫn nại mười phần.
Lông mi Thẩm Loan run rẩy, khẽ hí mắt nhìn, không ngờ lại nhìn thẳng vào đôi
mắt cười như không cười của người đàn ông.
"Sao không tiếp tục giả vờ nữa? Hửm?" Âm hửm cuối câu khiêu khích, phóng
đãng vô cớ.
Gương mặt còn tinh xảo hơn phụ nữ kia đang vô cùng thoả mãn.
Người phụ nữ bĩu môi, quay đầu không nhìn anh.
Bản thân có tội lớn, bây giờ tay và chân đều còn mỏi nhừ, không sức lực, không
muốn nhúc nhích, cứ như cá bị mắc cạn...
"Em định không nói chuyện với anh?"
"Chú Lục, chú phiền ghê..." Thẩm Loan kéo chăn che kín đầu lại.
Động tác này làm tăng thêm sự ngốc ngếch đáng yêu của cô.
"Đừng che lại, sẽ khó chịu." Anh nhẹ nhàng kéo ra, động tác và giọng điệu
mang theo vài phần lấy lòng.
Nghĩ lại cũng do bản thân quá đáng.
Thẩm Loan trở mình, mơ màng sắp ngủ.
Nhưng...
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Mười hai giờ trưa."
"..." Trời ơi! Suốt năm tiếng, Thẩm Loan cũng không biết rốt cuộc bản thân
đang làm cái gì.
Vì tránh cho buổi chiều người nào đó lại phát cuồng lần nữa, Thẩm Loan trực
tiếp đi ăn cơm trưa.
Trên bàn, ánh mắt mọi người nhìn cô rất mờ ám.
Thẩm Loan cắn răng, đều tại Quyền Hãn Đình hết, dựa vào cái gì muốn cô phải
nhận ánh mắt này?!
Tam gia: "Em dâu, phải giữ gìn cơ thể."
Ngũ gia: "Nước chảy nhỏ thì dòng chảy mới dài, hôm nào anh phải dạy bảo lại
lão lục."
Sở Ngộ Giang: "Uống nhiều canh, cái này bổ lắm!"
Lăng Vân gãi gãi đầu: "Chuyện đó, cô vất vả rôi."
Ông Trâu hoàn mỹ bổ thêm một đao: "Không sao, tý nữa đến chỗ tôi, sẽ kê cho
cô một ít thuốc bắc để dưỡng âm, dưỡng thận."
Thẩm Loan: "..."
Cô sai rồi, cô không nên mềm lòng!
Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình có thể được đi lên, đợi tắm thuốc lần hai.
Ban đầu cho rằng cuối tuần này có thể trôi qua yên bình, không ngờ tới buổi
chiều xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
"Ông Diệp mời đi theo tôi."
Thẩm Loan nhướng mày, quay đầu hỏi ngũ gia: "Đây là ai?"
"Sở Ngộ Giang tự dẫn đường, chắc là khách của lão lục." Hơn nữa lai lịch
không nhỏ.
Nửa giờ sau, vị họ Diệp này từ phòng làm việc ra, Thẩm Loan cho rằng anh ta
sẽ rời đi, không nghĩ tới thế mà Quyền Hãn Đình giữ anh ta ở lại.
Cho nên ăn tối với nhau.
Nói là ông Diệp, nhưng cũng chỉ là thiếu niên mới đầu hai mươi, da mặt trắng
nõn, còn hơi thẹn thùng, thật sự không giống người trong vòng của Quyền Hãn
Đình, có thể kêu đánh kêu giết, hô mưa gọi gió.
Nhưng anh ta nhìn qua hình như tâm sự nặng nề, rất ít nói, sự trầm mặc bao
quanh thân người.
Chỉ khi nhìn Quyền Hãn Đình, trong mắt mới có ánh sáng mong đợi chợt lóe
mà qua.
Giống như...
Anh là thuốc tiên có thể cứu mạng.
Vào ban đêm, ngài Diệp được sắp xếp ở trong phòng cho khách cách vách.
Những người khác tụ lại trong phòng sách.
Quyền Hãn Đình đại khái giải thích ý đồ của Diệp Mậu.
Hóa ra anh ta là còn cháu của nhà họ Diệp ở Hongkong...
Gia tộc lớn nhất ở Hongkong là nhà họ Diệp, từ một thế kỷ trước đã được liệt
vào danh sách những phú hào bậc nhất.
Ba Diệp bây giờ bệnh nặng quấn thân, nhưng chưa công bố di chúc làm cho
người nhà họ Diệp ai cũng bắt đầu rục rịch. Mà Diệp Mậu là con trai nhỏ nhất,
còn là con riêng, sống chật vật trong một gia đình giàu có, trong khoảng thời
gian này anh ta bị tai nạn xe cộ không dưới năm lần.
Tuy cuối cùng đều gặp dữ hóa lành, tránh được một kiếp, nhưng cả ngày lại
sống trong lo lắng đề phòng.
Hồ Chí Bắc: "Cho nên cậu ta tới tìm em là có ý gì?"
Quyền Hãn Đình: "Xin giúp đỡ."
"Em định giúp?"
"Là không thể không giúp."
"Lão lục, anh không hiểu..."
"Bởi vì cậu ta tìm nhà họ An." Mà mối quan hệ của Diệp Mậu và nhà họ An rất
sâu, thậm chí có thể nói có ân.
Nếu anh ta cầu Quyền Hãn Đình, Quyền Hãn Đình tất nhiên có thể tự ý quyết
định, giúp hay không giúp.
Nhưng anh ta cho rằng dưới danh nghĩa báo ân yêu cầu nhà họ An ra mặt, mà
các anh em khác đang ở Chiêm Ngao xa xôi, mắt thấy ba Diệp sắp gần đất xa
trời, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể cầu Quyền Hãn Đình.
Thiệu An Hành: "Nếu bây giờ đến Hongkong một chuyến, cơ thể của em sẽ
không chịu nổi."
Sở Ngộ Giang đứng ra: "Tôi đi."
Quyền Hãn Đình xua tay: "Nhà họ Diệp không đơn giản như mọi người nghĩ,
ông Diệp cũng đều không phải người hiền lành gì, đừng thấy ông ta bây giờ
đang ốm đau trên giường, hơi thở mỏng manh, nhất định còn có đường lui."
Hồ Chí Bắc: "Ý của Diệp Mậu là để em giúp cậu ta tranh gia sản?"
"Không phải, đứa trẻ đó chỉ muốn sống, mặt khác, cậu ta còn có chị gái là Diệp
Trăn, đây mới là vấn đề đau đầu nhất..."
Vừa nghe thấy vậy đã biết vũng nước nhà họ Diệp rất sâu.
Năng lực Sở Ngộ Giang không tồi, nhưng người nhà họ Diệp cũng không phải
dễ tống cổ như vậy.
Anh ta là người là nhà họ An, đầu tiên thân phận không cùng đẳng cấp với nhà
họ Diệp, phái anh ta đi, không giải quyết được vấn đề mà lại kết thù.
Tất nhiên cũng loại trừ cả Lăng Vân.
Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành càng không được, hai người họ không có một
chút liên quan gì đến nhà họ An, danh không chính ngôn không thuận.
Bây giờ cũng chỉ còn lại...