Tìm phòng bếp rồi lại qua ban công tìm, hầu như đã tìm tất cả các chỗ.
Thẩm Xuân Hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đến phòng khách xem.
Cuối cùng mới phát hiện ở bậc cửa không có giày của cô.
"Đi thật rồi..."
Không biết vì sao trong lòng anh ta lại có cảm giác nhàn nhạt... mất mát?
Mà loại mất mát này càng rõ ràng hơn khi anh ta ngồi vào bàn ăn.
...
Mười lăm tháng giêng, ngày tết Nguyên Tiêu, Quyền Hãn Đình một mình đến
suối nước nóng.
Thẩm Loan đi theo.
Ban đầu cô không có kỳ nghỉ, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến "Quyền
lục gia", Thẩm Xuân Giang cho cô lấy cớ đi công tác, hận không thể gói ghém
Thẩm Loan đến trước mặt Quyền Hãn Đình.
Năng lực bợ đít không ai có thể vượt qua.
Hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi sơn trang Đông Li, chạy về phía vùng
ngoại ô.
Cách đó không xa, có một chiếc Mercedes màu đen đang đậu, thân xe sáng
bóng, dưới ánh mặt trời tỏa ra dáng vẻ hoàn mỹ.
Bên trong xe.
"Diêm, muốn theo sau không?"
Sau một lúc lâu, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ ghế sau: "Không
cần."
"Nhưng chúng ta vất vả lắm mới..."
"Cậu tưởng Quyền Hãn Đình ngu xuẩn giống cậu? Chạy theo sau, không chỉ bại
lộ thân phận còn khiến đối phương sinh ra cảnh giác, thậm chí bắt đầu có sát ý!"
"Chỉ nhìn không ra tay, chúng ta âm thầm ẩn núp mấy ngày này có ích gì?"
"A Phong!" Người đàn ông khác ngồi vị trí ghế phụ lạnh lùng trách mắng: "Chú
ý giọng điệu của cậu!"
Ban tay A Phong nắm chặt tay lái đang run rẩy: "Xin lỗi."
Diêm Tẫn: "Không có lần sau."
A Phong liếc qua kính chiếu hậu, đúng lúc chạm phải đôi mắt hung ác như chim
ứng của người đàn ông đeo mặt nạ, giọng điệu rùng mình: "Vậy, bao giờ chúng
ta mới ra tay?"
"Ra tay?" Diêm Tẫn cười lạnh, cười như không cười: "Ra tay cái gì?"
"Chẳng lẽ chúng ta không phải họ Quyền..." Sát khí trong mắt A Phong chợt lóe
rồi biến mất.
"Sai rồi, chúng ta phải cảm ơn anh ta."
"Diêm?"
"Nếu không phải có anh ta ở, cậu cho rằng cá mập giúp người phụ nữ đó sẽ
ngoan ngoãn rút khỏi Ninh Thành?"
Cá mập không bị loại bỏ, anh ta không có biện pháp rời đi.
Xem ra sau khi bị thương, trên đường chạy trốn anh ta không chọn sai.
Ninh Thành quả nhiên là chỗ tốt, không chỉ có ngọa hổ tàng long, kể cả phụ nữ
... cũng vô cùng thú vị!
Nhớ tới cô bé vô hồn nhưng xinh đẹp tuyệt trần ngày đó, trái tim Diêm Tẫn như
bị lông chim nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy khó nhịn.
Sớm biết đã không bỏ cô đi rồi...
"Người bảo các cậu điều tra thế nào rồi?"
"Tin tức quá ít, còn phải tra thêm nữa, hơn nữa không thể bảo đảm nhất định có
thể tra được."
Ánh mắt Diêm Tẫn trầm xuống, cắn răng: "Đào ba thước đất cũng phải đào
được cô ấy!"
"Vâng." Hai người cúi đầu, cung kính đáp.
Khí thế bức người trên người người đàn ông thu lại, khôi phục lại dáng vẻ lạnh
nhạt: "Đi thôi."
Chiếc Mercedes màu đen lao đi ngược chiều.
...
Mười một giờ trưa đến sơn trang suối nước nóng.
Vì nghênh đón sự xuất hiện của ông chủ thật sự Quyền Hãn Đình, dãy phòng
cao cấp trên tầng cao nhất cuối cùng cũng đã mở cửa trở lại sau nửa năm, vệ sĩ
xung quanh cũng đông gấp đôi bình thường.
Máy móc và thiết bị do Thiệu An Hành nghiên cứu phát minh và các thiết bị tấn
công khác nhau cũng được đưa vào sử dụng.
Nhìn những thứ đó, Thẩm Loan rất nghi ngờ trước kia cô bị đánh thuốc không
biết đã làm cách nào mà có thể vượt qua tầng tầng trở ngại đến được trước mặt
Quyền Hãn Đình.
"Đây là số mệnh."
Thẩm Loan bĩu môi.
Một tay Quyền Hãn Đình ôm sát cô vào lòng, động tác bá đạo lại mạnh mẽ:
"Em chắc chắn là người phụ nữ đầu tiên và cũng là duy nhất của ông đây."
"Nhưng sao em không nhớ rõ, lúc ấy anh không tình nguyện tát em một cái?"
"Khụ... Không phải cái tát đó em đã trả lại rồi sao?"
"Lúc ấy luôn miệng nói không cần, kết quả sau đó lại còn không phải... ưm..."
"Không nhắc tới chuyện đó nữa." Hôn một cái, người đàn ông đứng đắn nói.
Thẩm Loan nhướng mày, cười anh: "Sao anh lại nói như kiểu anh là một hảo
hán vậy?"
"Lúc đó ông đây mang bệnh... tác chiến."
"Cho nên X trong một giây?"
Sắc mặt người đàn ông tối sầm, đen như đít nồi.
"Khụ khụ!" Ông Trâu ôm đầy chai chai lọ lọ đựng thuốc đi vào, đúng lúc bắt
gặp hai người đang anh anh em em, còn cười thưởng thức.
Tuổi trẻ a... thật tốt!
Mắt thấy sắp sửa hôn nhau đến nơi, ông ta còn đang ở đây không thể không
nhắc nhở.
Nếu có thể, thật ra ông ta cũng không ngại tiếp tục xem.
Ông già này cũng có trái tim thiếu nữ, ai mà không theo đuổi phim thần tượng,
đúng không?
Thẩm Loan rời khỏi vòng ôm của người đàn ông, điều chỉnh lại biểu cảm: "Ông
Trâu."
"Không sao, hai người đừng để ý đến tôi, tiếp tục đi!"
Thẩm Loan: "..."
Quyền Hãn Đình: "..."
Lúc này, Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành cũng đi theo vào, chào hỏi ôngTrâu,
giọng điệu rất tôn kính.
Cũng đúng, cơ thể Quyền Hãn Đình do ông ta chữa trị, hai người Hồ, Thiệu, kể
cả gia tộc đệ nhất họ An cũng phải kính nể ông ta vài phần.
"Còn phải chuẩn bị bao lâu?"
"Thuốc và suối nước nóng đều đã sẵn sàng, ngày mai có thể ngâm người rồi."
Hồ Chí Bắc gật gật đầu: "Vậy làm phiền ông Trâu."
"Tam gia khách sáo rồi, đây là bổn phận của người hành nghề y, tôi không đảm
đương nổi! Không đảm đương nổi!"
Sở Ngộ Giang: "Còn phải chú ý cái gì không?"
Tuy mỗi nửa năm đều sẽ có một lần như vậy, quá trình như nhau, nhưng vì sự
an toàn, mỗi lần Sở Ngộ Giang đều sẽ dò hỏi xác nhận.
Nếu không có gì thay đổi, ông Trâu sẽ nói "quy định cũ", nhưng lần này hình
như hơi khác...
"Khụ! Có một việc Lục gia phải chú ý."
"?" Ông lão muốn nói lại thôi, lại còn biểu cảm thẹn thùng khó xử là sao?
Mọi người nghi ngờ, cùng nhìn chằm chằm ông ta, trong đó cũng bao gồm
Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan.
Ông Trâu rất áp lực, tận lực kiềm chế giọng nói bằng phẳng như thường: "Bởi
vì năm ngoái Lục gia khai trai, bây giờ đã không còn là xử nam, cho nên nhớ
trước khi ngâm người không thể làm chuyện đó."
Một đám quạ đen bay qua.
Quyền Hãn Đình: "..."
Thẩm Loan: "..."
Những người khác: "..."
"Còn nữa, xét thấy cơ thể Lục gia thay đổi, tôi đã thực hiện một số điều chỉnh
khi pha chế thuốc, giảm cỏ bấc, sinh địa, ngọc trúc, các loại thuốc cảm khác có
tác dụng khử hỏa và thông tim, tăng thêm phụ tử, gừng khô, nhục thung dung,
tiên mao, chi dâm dương hoắc và các vị thuốc có tính nóng khác có tác dụng
tráng dương, bổ thận."
Lại một đám quạ đen.
Thẩm Loan xấu hổ quay mặt đi, sau đó ánh mắt khiêu khích nhìn Quyền Hãn
Đình: Nhìn đi, ông Trâu đã biết thận anh không tốt.
Quyền Hãn Đình cười lạnh, đáy mắt xẹt qua sắc tàn nhẫn: Chờ ông đây ngâm
xong nước thuốc rồi thu thập em!
Cô không để bụng.
Từ lúc đánh giá quá thấp kẻ địch thì Thẩm Loan đã định sẵn sự thua cuộc sau
này.
Đêm đó, vì không cho người nào đó mất khống chế, Thẩm Loan chủ động đến
phòng ngủ cho khách.
Quyền Hãn Đình đồng ý, suy cho cùng ông Trâu còn ở bên cạnh chờ anh tỏ thái
độ, thật đúng là không thể phản đối.
Nhưng nửa đêm, anh chui từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ cho khách của
Thẩm Loan, giống như kẻ biến thái háo sắc vượt nóc băng tường, chỉ vì để trộm
hương.
"Anh giả vờ bằng mặt không bằng lòng nhuần nhuyễn quá rồi hả?" Thẩm Loan
liếc anh, kéo chặt áo ngủ, nụ cười mỉa mai.
"Cảm ơn đã khích lệ."
"..." Người này càng ngày càng không biết xấu hổ.
"Trước đó đã nói, hôm nay thật sự không được."
Quyền Hãn Đình thở dài, duỗi tay ôm cô vào trong ngực: "Anh biết rồi, ông đây
là người không có lý trí như vậy sao?"