Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 464




Cho nên, Quan Hân Đồng khua môi múa mép nói xấu sau lưng Thẩm Loan

được thăng chức?

Mà lại nhảy lên mấy cấp, nhảy trở thành phó giám đốc bộ phận, thay vị trí của

Bạch Vũ?

Tuy Quan Hân Đồng đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi sững sờ.

Trong đầu ngoài câu vì sao thì vẫn là vì sao, cô ta ném mấy lời khen chê ra sau

lưng, đủ loại màu sắc hình dạng dị nghị, đuổi theo Thẩm Loan.

"Tiểu Quan thật giỏi, khó chịu không hé răng mà lại làm một quả lớn như vậy!"

"Nếu không nói thì sao có thể chó cắn người thường không sủa? Lúc này chị

Bạch chắc bực muốn chết nhỉ, bị Tiểu Quan cắn ngược lại một cái không nói,

còn cướp đi vị trí phó giám đốc."

Ánh mắt như có như không nhìn về phía Bạch Vũ, sắc mặt người sau tái nhợt,

cả người run rẩy, giống như giây tiếp theo sẽ té xỉu.

Có người giả bộ an ủi, nhưng phần lớn lại thờ ơ lạnh nhạt.

Dù sao bọn họ cũng không hy vọng đến vị trí phó giám đốc này, Bạch Vũ ngồi,

hay Quan Hân Đồng chiếm lấy, đối với bọn họ mà nói thì ngoại trừ trong lòng

có chút chua xót ra thì cũng không ảnh hưởng gì.

Bạch Vũ cho rằng sau khi bị vạch trần trước mặt mọi người, dù chật vật thế nào

cũng không thể bết bát hơn ngày hôm trước, nhưng cách kỳ nghỉ Tết Âm Lịch

một ngày, cô ta lại lần nữa nếm được mùi vị chật vật, mất mặt hơn.

Chịu sự soi mói không có ý tốt đến từ bốn phương tám hướng, tất cả dây thần

kinh của cô ta đều giống như kéo căng lại.

Cho đến khi, không thể chịu được nữa, lạch cạch một tiếng.

Bị đứt rồi.

Rốt cuộc Bạch Vũ cũng không nhịn được nữa, ôm mặt chạy ra phòng họp.

"Xong rồi xong rồi, tâm trạng của chị Bạch hoàn toàn sụp đổ rồi."

"Nếu tôi là cô ta, cũng sẽ sụp đổ thôi."

"Cũng phải nói giám đốc Thẩm rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Loại Bạch Vũ, đẩy

Quan Hân Đồng? Có ý gì?"

"Suy đoán thánh ý, coi chừng bị — răng rắc!" Người nọ làm động tác cắt cổ.

"Tôi cũng có chút không hiểu..."

"Giám đốc Thẩm kia chính là hồ ly ngàn năm, thành tinh rồi! Nếu có thể dễ

dàng bị chúng ta nhìn thấu, thì còn chơi cái gì nữa chứ?"

"Sao thế? Bây giờ lại bắt đầu vuốt mông (nịnh bợ) rồi?"

"Nếu có thể, tôi cũng muốn quỳ thè lưỡi ra liếm."

"Có triển vọng đấy!"

...

"Giám đốc Thẩm xin dừng bước!" Quan Hân Đồng thở hồng hộc.

Dưới chân Thẩm Loan không ngừng, đẩy cửa văn phòng ra: "Vào rồi nói."

Hai người đi vào.

Thẩm Loan ngồi vào trên ghế.

Quan Hân Đồng cụp mí đứng trước bàn làm việc, tuy đã cố gắng bình tĩnh,

nhưng lông mi đang run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thật của cô ta bây giờ.

Thấp thỏm, bất an, khó tin.

"Nói đi."

Quan Hân Đồng bỗng nhiên giương mắt: "Vì sao lại là tôi?"

Đối với câu hỏi của cô ta, Thẩm Loan cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm

đoán trước được.

"Tôi cho rằng lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi chứ."

"Ưu khuyết điểm của tôi sao?"

"Ưu điểm chứng tỏ cô có thể dùng được, khuyết điểm chứng tỏ cô có thể yên

tâm." Nếu thật sự là một người mười phân vẹn mười, mặc dù năng lực làm việc

rất mạnh, Thẩm Loan cũng không dám dùng.

Quan Hân Đồng rõ ràng trong một giây, nhưng sự nghi ngờ trong mắt vẫn chưa

tiêu tan.

Thẩm Loan hỏi lại: "Đáp án quan trọng như vậy sao?"

Cô ta lại càng mờ mịt hơn, nhẹ lẩm bẩm ra tiếng: "Không quan trọng sao?"

"Nói thế, tôi không cần một phó giám đốc quá khôn khéo, thuận lợi thăng quan

tiến chức, ví dụ như Bạch Vũ."

"Không phải Bạch Vũ, cũng có thể là những người khác..."

Quan Hân Đồng rối rắm ở chỗ, vì sao cứ phải là cô ta.

Thái độ của Thẩm Loan làm cô ta không hiểu được, cũng đoán không ra,

nguyên nhân chính là như thế, nên lòng mới bị treo giữa không trung, không thể

rơi xuống mặt đất.

Xem ra không nói rõ ràng, thì sẽ không bằng lòng.

"Nói thế, tôi muốn đó là " cô thần "."

Trong lịch sử, "cô thần" không phải là lời ca ngợi, mà chỉ những người bị cô lập

bất lực hoặc không được trọng dụng.

Đó là ai?

Tất nhiên là đế vương.

Hiện giờ, "cô thần" lại có một ý nghĩa khác.

Thẩm Loan: "Cô hiểu không?"

"Cũng bởi vì tôi bị mọi người cô lập sao?!" Quan Hân Đồng có chút khó tin

được.

Nói trắng ra là, tình trạng như bây giờ của cô ta, cũng do Thẩm Loan gián tiếp

tạo thành.

"Hình như cô có thù oán với tôi?"

Vẻ mặt Quan Hân Đồng khẽ thay đổi.

Đáng tiếc, cô ta thu lại rất nhanh, nhưng cũng không trốn thoát khỏi con mắt

Thẩm Loan.

"Oán hận?" Giống như đang nhìn một trò cười: "Cô cảm thấy cô có tư cách này

sao?"

Quan Hân Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn sót lại vẻ không cam lòng,

thần thái trẻ trung, cô đơn cũng không sợ, đây cũng là thứ mà Bạch Vũ không

có được.

"Giám đốc Thẩm, có câu này không dễ nghe, tôi rơi vào tình cảnh như ngày

hôm nay, có phải cũng có bàn tay của ngài ở trong không?"

Thẩm Loan cười nhạo: "Tôi đoán, câu tiếp theo cô sẽ nói tôi cố ý ép buộc cô,

làm cô đi đến bước đường ngày hôm nay."

Quan Hân Đồng chợt ngạc nhiên.

"Xem ra, tôi đoán đúng rồi."

"..."

"Cô nói tôi ép cô? Là tôi ép cô tin tưởng Bạch Vũ, hay là ép cô nói bậy sau lưng

tôi? Hay lại ép cô cắn ngược lại ngay tại chỗ, để mọi người thấy được một mặt

ác độc của cô, để từ nay về sau đứng từ xa mà nhìn?"

Quan Hân Đồng á khẩu không trả lời được.

"Nói đi!" Thẩm Loan chợt sắc bén.

"... Không có."

"Cho nên, cô có lý do gì để chụp cái mũ này cho tôi? Nếu như bất kì người nào

ngồi vào vị trí hôm nay của tôi, lúc xử phạt cô sẽ chỉ càng nặng hơn, chứ không

giảm bớt đâu."

Thẩm Loan ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, hai tròng mắt ngạo nghễ thoáng híp

lại.

Quan Hân Đồng cảm giác có một tầm mắt sắc bén, sức ép kinh thiên động địa

rơi xuống đầu vai của mình, ép tới làm cho cô ta không thở nổi, da đầu tê dại.

"Tôi cho rằng cô là người tự hiểu được, không ngờ..." Nửa câu sau, Thẩm Loan

không nói ra, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định là câu nói cực kỳ thất

vọng.

Quan Hân Đồng cúi đầu, vô cùng xấu hổ, lúc này hận không thể tìm cái lỗ chui

vào, để mình không ngại ngùng như vậy.

"Thật xin lỗi!"

"Nếu cô không cần vị trí phó giám đốc này, tôi đây cũng không miễn cưỡng

nữa..."

"Không phải!" Quan Hân Đồng vội la lên: "Tôi nghĩ kĩ rồi, làm sai thì phải trả

giá, giống như chuyện ngài xử lý tôi, phê bình cũng được, phạt tiền cũng thế,

việc nào ra việc đó. Bây giờ ngài cho rằng tôi có năng lực đảm nhiệm vị trí phó

giám đốc này, thì cũng không hề liên quan gì đến những sai lầm tôi phạm phải

trước đó, tôi đây vì sao lại không dám tiếp nhận chứ?"

"Cho nên, cô dám không?"

"Dám!"

Giải quyết dứt khoát.

Hai ngày sau, phía trên phê duyệt thông qua, Quan Hân Đồng chính thức trở

thành phó giám đốc bộ phận dự án, có văn phòng riêng.

Rất nhiều người đều cho rằng Bạch Vũ sẽ từ chức, nhưng sự thật chứng minh,

bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.

Người ta từ vị trí phó giám đốc rớt xuống thành nhân viên bình thường, tin đồn

khắp nơi chĩa vào, sửng sốt nghiến răng vượt qua.

Đến lúc này, bộ phận dự án đã được Thẩm Loan sắp xếp rất rõ ràng, tạm thời

tiến vào trạng thái gió êm biển lặng.

Thứ hai.

Hai trợ lý giám đốc mới tới tới nhậm chức.

Một nam một nữ.

"Chào mọi người, tôi là Lý Phục, Lý trong mộc tử, Phục trong phức tạp. Đã

từng làm việc phong bộ phận dự án của chi nhánh công ty Tương Bắc, bây giờ

là trợ lý của giám đốc Thẩm."

"Buổi sáng tốt lành, tôi là Miêu Miêu, đối với Minh Đạt mà nói thì là một nhân

viên hoàn toàn mới, sau này sẽ làm với mọi người với tư cách là trợ lý của giám

đốc Thẩm, xin chỉ giáo nhiều hơn."

Trợ lý nam mặc một bộ tây trang khéo léo màu đen, mắt kính tơ vàng càng làm

khí chất thêm nhã nhặn, ôn văn nho nhã.

Trợ lý nữ hơi béo, tên rất có ý nghĩa, nụ cười cũng ngọt ngào, càng hiếm thấy

đó là thái độ khiêm tốn, tính cách hiền hoà.

"Quái lạ... vị trí giám đốc lại cần tới hai trợ lý như thế từ lúc nào?"

Chương 463: Lệnh phải giết, Huyết Ngục Diêm Tẫn

Độ khó của nhiệm vụ càng cao, thù lao lại càng nhiều, tất nhiên nguy hiểm cũng

rất lớn.

Mặc dù sống sót trở về, cũng có thể không chịu nổi hình phạt.

Cuối cùng, Diêm Tẫn bắt đầu có ý thức bồi dưỡng sát thủ, chủ yếu chọn từ cô

nhi viện, thiên phú cao thì mang về tổng bộ, giao cho chuyên gia nuôi dưỡng,

cũng sắp xếp nhân viên có liên quan tiến hành giảng dạy.

Bởi vì mất tự do và tính linh hoạt, cộng với sự trừng phạt vô cùng khắc nghiệt,

hầu hết thành viên lựa chọn rời đi, chỉ có một bộ phận cực nhỏ ở lại.

Diêm Tẫn cũng không giữ lại, trái lại trả lại một khoản trợ cấp cho những

người đã đào thoát.

Ngay cả khi sau khi những sát thủ kia rời đi, cũng không ai nói anh ta nửa câu

không tốt.

Từ đây, "Huyết Ngục" thay hình đổi dạng, hoàn toàn trở thành thiên hạ của

Diêm Tẫn.

Mà những sát thủ được mang về để bồi dưỡng sát rất nhanh đã thân thế vị trí

của những thành viên rời đi, bọn họ càng nghe lời, càng dễ dàng bị điều khiển,

cũng càng có tác dụng với Diêm Tẫn.

Hồ Chí Bắc: "Họ Diêm này cũng là một nhân vật lớn đấy. Cá Mập vừa tái nhậm

chức không lâu, theo lý thuyết thì không thể đối đầu trực tiếp với " Huyết Ngục "

nhanh như vậy được?"

Thiệu An Hành: "Nếu thứ Cá Mập nhằm vào không phải "Huyết Ngục", mà là

Diêm Tẫn thì sao?"

"Lý do?"

"Năm đó ông cụ ra tay, La Sát Bà mất tích, nhưng lại không có tin tức nào nói

đã chết, hơn phân nửa là vẫn còn hơi tàn. Hiện giờ Cá Mập vừa phục hồi đã gấp

gáp không chờ nổi xuất động tất cả thành viên nhằm vào Diêm Tẫn, Ma Ba

Tuần thậm chí còn ban " lệnh phải giết ". Cậu cảm thấy còn có thể có lý do gì?"

Giữa mày Hồ Chí Bắc căng thẳng: "Cậu là nói...rất có thể Diêm Tẫn đã giết La

Sát Bà?"

"Cũng chỉ có một lý do này thôi, không phải sao?"

Nếu chỉ là mối thù riêng của Ma Ba Tuần, muốn đưa Diêm Tẫn vào chỗ chết,

như vậy cũng sẽ không cần điều động toàn bộ Cá Mập, cũng không đến mức độ

"lệnh phải giết".

Sở Ngộ Giang: "Khó trách trong khoảng thời gian này Cá Mập yên tĩnh đến lạ,

hóa ra là có mục tiêu mới."

"Cũng đúng lúc nửa năm rồi, lão lục muốn đi suối sơn trang nước nóng tĩnh

dưỡng, cũng không cần lo lắng Cá Mập sẽ tiến vào..."

Thiệu An Hành không phải đặc biệt đồng ý, nhưng cũng không trực tiếp phản

bác, chỉ nói: "Tuy là nói thế, nhưng vẫn là không thể lơi lỏng cảnh giác, chỉ sợ

đối phương hư hoảng nhất chiêu*, dương đông kích tây."

*Dùng những hành động giả tạo để che mắt và tai của mọi người vào một mục

đích khác.

Hồ Chí Bắc gật đầu: "Là tôi có thiếu cân nhắc, khinh thường rồi."

Thiệu An Hành vỗ vỗ bả vai anh ta: "Đều là vì lão Lục..."

Sự ăn ý giữa anh em lúc này đã được hiện rõ, Hồ Chí Bắc sang sảng cười:

"Giữa anh em, chẳng lẽ tôi còn sẽ trách cậu?"

"Lão Ngũ, cậu đi chuyến còn có thu hoạch nào khác không?"

"Có!" Thiệu An Hành hai mắt tỏa sáng: "Thu hoạch lớn."

Quyền Hãn Đình cũng hứng thú: "Nói nghe một chút đi."

"Đêm giao thừa đó, Diêm Tẫn đã từng xuất hiện ở Ninh Thành, trên người có

thương tích."

"Diêm Tẫn bị thương?" Hồ Chí Bắc kéo khóe miệng, cười một tiếng: "Đúng là

sống lâu mới thấy."

Anh ta đã từng quen biết với "Huyết Ngục", sự chặt chẽ trong tổ chức cùng tính

kỷ luật, làm Hồ Chí Bắc kinh ngạc cảm thán không thôi, thế thì người tự tay

sáng lập ra mọi thứ như vậy thì sẽ tuyệt vời đến mức nào?

Lăng Vân: "Nghe nói Diêm Tẫn này vĩnh viễn luôn mang mặt nạ, không dùng

gương mặt thật xuất hiện à?"

Thiệu An Hành gật đầu: "Cùng ngày giao thừa, có người ở quán bar đã từng gặp

một người đàn ông đeo mặt nạ bị thương, các phương diện đặc thù khác đều

phù hợp."

"Vậy thì, có phải chúng ta có thể làm ra một phỏng đoán: Cá mập ban "lệnh phải

giết " với Diêm Tẫn, mà Diêm Tẫn lại bị thương xuất hiện ở Ninh Thành, như

vậy người của Cá Mập cũng cực kỳ có khả năng đang ẩn núp ở Ninh Thành!"

Khuôn mặt Quyền Hãn Đình đột nhiên sắc bén hơn: "Nếu đã tới rồi, vậy thì tốt

nhất đừng đi."

Hồ Chí Bắc: "Lão Lục, ý của cậu là?"

"Nhân cơ hội này, nhổ tận gốc."

"Được! Tôi đây sẽ đi sắp xếp." Hồ Chí Bắc hưng phấn giống như tiêm máu gà,

nhưng mà...

"Lão Ngũ, sao cậu không nói lời nào?"

Thiệu An Hành trầm ngâm một giây, có chút muốn nói lại thôi.

"Có gì mà không thể nói thẳng, sao cứ phải ấp a ấp úng thế?"

"Không có chứng cứ." Thiệu An Hành tạm dừng một giây, tiếp tục nói: "Chỉ là

cảm giác."

"Cảm giác gì?"

"Có lẽ, Cá Mập khôi phục cũng không phải nhằm vào chúng ta."

Hồ Chí Bắc ngạc nhiên, lão Ngũ thế nhưng nói chuyện giúp Cá Mập?

Làm cái quỷ gì?

Rõ ràng phía trước anh ta còn rất kiên định...

Quyền Hãn Đình tạm chưa thể hiện thái độ.

Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân liếc nhau, thái độ của Ngũ gia này, thật sự rất kì

lạ?

Ngay cả bọn họ cũng đều nhìn ra, có thể thấy được rõ ràng ra sao...

"Được rồi." Thiệu An Hành chậm rãi thở ra một hơi ủ rũ: "Xem như tôi chưa

nói gì."

Mặt mày lúc đó, lại mang theo vài phần u sầu, có chút giống với biểu hiện của

anh ta khi nghiên cứu nhưng đụng phải vấn đề nan giải.

Sau khi thương lượng một hồi, quyết định Hồ Chí Bắc sẽ quan sát hướng đi của

Cá Mập trước, nếu đối phương thức thời mau chóng rút khỏi Ninh Thành, như

vậy có thể không đuổi cùng giết tận, nhưng nếu như ăn vạ không đi, vậy... vĩnh

viễn đừng đi nữa

Mối thù sáu năm trước, cùng với việc gặp nạn giữa rừng rậm kia, Quyền Hãn

Đình có thể đưa ra quyết định như vậy, có thể nói nhân từ đến không nhân từ

hơn rồi, cùng không xứng với tác phong máu lạnh của anh.

Dù sao, hai người Sở Ngộ Giang cùng Lăng Vân đã đi theo anh thời gian dài

cũng đã nhìn ra.

Hồ Chí Bắc nói gì làm nấy, định ra tay sắp xếp.

"Ngũ ca dừng bước."

Dưới chân Thiệu An Hành cứng lại, chờ mọi người đi rồi, mới bình tĩnh mở

miệng: "Lão Lục, có phải cậu có chuyện muốn hỏi không?"

"Ừ, có vài câu."

"Nói đi." Anh ta thản nhiên cười, với đầu óc của Quyền Hãn Đình, Thiệu An

Hành cũng không bất ngờ chút nào khi mình bị nhìn thấu.

"Anh với Cá Mập... Tuy rằng em tò mò, nhưng anh không muốn nói thì chắc

chắn sẽ có lí do của mình, em sẽ không truy hỏi, cũng sẽ không vận dụng mạng

lưới tình báo để điều tra."

Ngũ gia âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Quyền Hãn Đình: "Lần này nể mặt mũi của anh, em cho Cá Mập một con ngựa,

nhưng không có lần sau."

"Lão Lục, thật ra anh..."

"Năm đó Nhị ca chắc chắn em giết Đại ca, mặc cho em giải thích thế nào, anh ta

cũng đều không tin, nhưng anh lại kiên định đứng về phía em. Lúc trước anh

cho em rất nhiều sự tin tưởng, cùng vượt qua khó khăn; bây giờ, em cũng trả lại

sự tin tưởng ấy cho anh..."

Chỉ mong sẽ không bị phụ lòng.

...

Đảo mắt đã đến thứ bảy, thời gian không phải đi làm, nhưng Miêu Miêu lại

không thể nghỉ ngơi, bởi vì còn có một đại gia ở nhà chờ cô ấy nấu cơm.

Bảy giờ, rời giường rửa mặt.

Tám giờ, đúng giờ ra ngoài.

Vì tiết kiệm phí đỗ xe, bình thường Miêu Miêu toàn đỗ xe cộng đồng ở cửa sau

tiểu khu, từ cửa ra vào đi bộ khoảng mười phút.

Nhưng mà vì giảm béo, cô ấy đều chạy.

Lúc bắt đầu bảy tám phút, cũng không khác với tốc độ đi bộ lắm, đến bây giờ

đã có thể ổn định khoảng ba bốn phút.

Trên đường, cô ấy nhận được điện thoại của Thẩm Xuân Hàng.

"Hiệu trưởng ạ?"

"Cô ở đâu?" Giọng nói trầm thấp có một loại gợi cảm khác.

Miêu Miêu ăn ngay nói thật: "Lấy xe ở trên đường."

"Sau đó sắp xếp thế nào?"

"Lái xe mua đồ ăn, sau đó qua nấu cơm cho ngài."

"Ừ, chúng ta đi cùng nhau."

"Cái gì?" Miêu Miêu cho rằng mình nghe lầm.

Đầu kia nhẹ nhàng bâng quơ lặp lại: "Tôi nói, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ

ăn."

"...Ừm."

Sau khi hai người gặp nhau ở địa điểm đã thống nhất, Miêu Miêu dịch đến ghế

phụ, để Thẩm Xuân Hàng lái xe.

Buổi sáng 9 giờ, hai người đến siêu thị.