Cho nên, Quan Hân Đồng khua môi múa mép nói xấu sau lưng Thẩm Loan
được thăng chức?
Mà lại nhảy lên mấy cấp, nhảy trở thành phó giám đốc bộ phận, thay vị trí của
Bạch Vũ?
Tuy Quan Hân Đồng đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn không khỏi sững sờ.
Trong đầu ngoài câu vì sao thì vẫn là vì sao, cô ta ném mấy lời khen chê ra sau
lưng, đủ loại màu sắc hình dạng dị nghị, đuổi theo Thẩm Loan.
"Tiểu Quan thật giỏi, khó chịu không hé răng mà lại làm một quả lớn như vậy!"
"Nếu không nói thì sao có thể chó cắn người thường không sủa? Lúc này chị
Bạch chắc bực muốn chết nhỉ, bị Tiểu Quan cắn ngược lại một cái không nói,
còn cướp đi vị trí phó giám đốc."
Ánh mắt như có như không nhìn về phía Bạch Vũ, sắc mặt người sau tái nhợt,
cả người run rẩy, giống như giây tiếp theo sẽ té xỉu.
Có người giả bộ an ủi, nhưng phần lớn lại thờ ơ lạnh nhạt.
Dù sao bọn họ cũng không hy vọng đến vị trí phó giám đốc này, Bạch Vũ ngồi,
hay Quan Hân Đồng chiếm lấy, đối với bọn họ mà nói thì ngoại trừ trong lòng
có chút chua xót ra thì cũng không ảnh hưởng gì.
Bạch Vũ cho rằng sau khi bị vạch trần trước mặt mọi người, dù chật vật thế nào
cũng không thể bết bát hơn ngày hôm trước, nhưng cách kỳ nghỉ Tết Âm Lịch
một ngày, cô ta lại lần nữa nếm được mùi vị chật vật, mất mặt hơn.
Chịu sự soi mói không có ý tốt đến từ bốn phương tám hướng, tất cả dây thần
kinh của cô ta đều giống như kéo căng lại.
Cho đến khi, không thể chịu được nữa, lạch cạch một tiếng.
Bị đứt rồi.
Rốt cuộc Bạch Vũ cũng không nhịn được nữa, ôm mặt chạy ra phòng họp.
"Xong rồi xong rồi, tâm trạng của chị Bạch hoàn toàn sụp đổ rồi."
"Nếu tôi là cô ta, cũng sẽ sụp đổ thôi."
"Cũng phải nói giám đốc Thẩm rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Loại Bạch Vũ, đẩy
Quan Hân Đồng? Có ý gì?"
"Suy đoán thánh ý, coi chừng bị — răng rắc!" Người nọ làm động tác cắt cổ.
"Tôi cũng có chút không hiểu..."
"Giám đốc Thẩm kia chính là hồ ly ngàn năm, thành tinh rồi! Nếu có thể dễ
dàng bị chúng ta nhìn thấu, thì còn chơi cái gì nữa chứ?"
"Sao thế? Bây giờ lại bắt đầu vuốt mông (nịnh bợ) rồi?"
"Nếu có thể, tôi cũng muốn quỳ thè lưỡi ra liếm."
"Có triển vọng đấy!"
...
"Giám đốc Thẩm xin dừng bước!" Quan Hân Đồng thở hồng hộc.
Dưới chân Thẩm Loan không ngừng, đẩy cửa văn phòng ra: "Vào rồi nói."
Hai người đi vào.
Thẩm Loan ngồi vào trên ghế.
Quan Hân Đồng cụp mí đứng trước bàn làm việc, tuy đã cố gắng bình tĩnh,
nhưng lông mi đang run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thật của cô ta bây giờ.
Thấp thỏm, bất an, khó tin.
"Nói đi."
Quan Hân Đồng bỗng nhiên giương mắt: "Vì sao lại là tôi?"
Đối với câu hỏi của cô ta, Thẩm Loan cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm
đoán trước được.
"Tôi cho rằng lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi chứ."
"Ưu khuyết điểm của tôi sao?"
"Ưu điểm chứng tỏ cô có thể dùng được, khuyết điểm chứng tỏ cô có thể yên
tâm." Nếu thật sự là một người mười phân vẹn mười, mặc dù năng lực làm việc
rất mạnh, Thẩm Loan cũng không dám dùng.
Quan Hân Đồng rõ ràng trong một giây, nhưng sự nghi ngờ trong mắt vẫn chưa
tiêu tan.
Thẩm Loan hỏi lại: "Đáp án quan trọng như vậy sao?"
Cô ta lại càng mờ mịt hơn, nhẹ lẩm bẩm ra tiếng: "Không quan trọng sao?"
"Nói thế, tôi không cần một phó giám đốc quá khôn khéo, thuận lợi thăng quan
tiến chức, ví dụ như Bạch Vũ."
"Không phải Bạch Vũ, cũng có thể là những người khác..."
Quan Hân Đồng rối rắm ở chỗ, vì sao cứ phải là cô ta.
Thái độ của Thẩm Loan làm cô ta không hiểu được, cũng đoán không ra,
nguyên nhân chính là như thế, nên lòng mới bị treo giữa không trung, không thể
rơi xuống mặt đất.
Xem ra không nói rõ ràng, thì sẽ không bằng lòng.
"Nói thế, tôi muốn đó là " cô thần "."
Trong lịch sử, "cô thần" không phải là lời ca ngợi, mà chỉ những người bị cô lập
bất lực hoặc không được trọng dụng.
Đó là ai?
Tất nhiên là đế vương.
Hiện giờ, "cô thần" lại có một ý nghĩa khác.
Thẩm Loan: "Cô hiểu không?"
"Cũng bởi vì tôi bị mọi người cô lập sao?!" Quan Hân Đồng có chút khó tin
được.
Nói trắng ra là, tình trạng như bây giờ của cô ta, cũng do Thẩm Loan gián tiếp
tạo thành.
"Hình như cô có thù oán với tôi?"
Vẻ mặt Quan Hân Đồng khẽ thay đổi.
Đáng tiếc, cô ta thu lại rất nhanh, nhưng cũng không trốn thoát khỏi con mắt
Thẩm Loan.
"Oán hận?" Giống như đang nhìn một trò cười: "Cô cảm thấy cô có tư cách này
sao?"
Quan Hân Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt còn sót lại vẻ không cam lòng,
thần thái trẻ trung, cô đơn cũng không sợ, đây cũng là thứ mà Bạch Vũ không
có được.
"Giám đốc Thẩm, có câu này không dễ nghe, tôi rơi vào tình cảnh như ngày
hôm nay, có phải cũng có bàn tay của ngài ở trong không?"
Thẩm Loan cười nhạo: "Tôi đoán, câu tiếp theo cô sẽ nói tôi cố ý ép buộc cô,
làm cô đi đến bước đường ngày hôm nay."
Quan Hân Đồng chợt ngạc nhiên.
"Xem ra, tôi đoán đúng rồi."
"..."
"Cô nói tôi ép cô? Là tôi ép cô tin tưởng Bạch Vũ, hay là ép cô nói bậy sau lưng
tôi? Hay lại ép cô cắn ngược lại ngay tại chỗ, để mọi người thấy được một mặt
ác độc của cô, để từ nay về sau đứng từ xa mà nhìn?"
Quan Hân Đồng á khẩu không trả lời được.
"Nói đi!" Thẩm Loan chợt sắc bén.
"... Không có."
"Cho nên, cô có lý do gì để chụp cái mũ này cho tôi? Nếu như bất kì người nào
ngồi vào vị trí hôm nay của tôi, lúc xử phạt cô sẽ chỉ càng nặng hơn, chứ không
giảm bớt đâu."
Thẩm Loan ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, hai tròng mắt ngạo nghễ thoáng híp
lại.
Quan Hân Đồng cảm giác có một tầm mắt sắc bén, sức ép kinh thiên động địa
rơi xuống đầu vai của mình, ép tới làm cho cô ta không thở nổi, da đầu tê dại.
"Tôi cho rằng cô là người tự hiểu được, không ngờ..." Nửa câu sau, Thẩm Loan
không nói ra, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định là câu nói cực kỳ thất
vọng.
Quan Hân Đồng cúi đầu, vô cùng xấu hổ, lúc này hận không thể tìm cái lỗ chui
vào, để mình không ngại ngùng như vậy.
"Thật xin lỗi!"
"Nếu cô không cần vị trí phó giám đốc này, tôi đây cũng không miễn cưỡng
nữa..."
"Không phải!" Quan Hân Đồng vội la lên: "Tôi nghĩ kĩ rồi, làm sai thì phải trả
giá, giống như chuyện ngài xử lý tôi, phê bình cũng được, phạt tiền cũng thế,
việc nào ra việc đó. Bây giờ ngài cho rằng tôi có năng lực đảm nhiệm vị trí phó
giám đốc này, thì cũng không hề liên quan gì đến những sai lầm tôi phạm phải
trước đó, tôi đây vì sao lại không dám tiếp nhận chứ?"
"Cho nên, cô dám không?"
"Dám!"
Giải quyết dứt khoát.
Hai ngày sau, phía trên phê duyệt thông qua, Quan Hân Đồng chính thức trở
thành phó giám đốc bộ phận dự án, có văn phòng riêng.
Rất nhiều người đều cho rằng Bạch Vũ sẽ từ chức, nhưng sự thật chứng minh,
bọn họ đã nghĩ nhiều rồi.
Người ta từ vị trí phó giám đốc rớt xuống thành nhân viên bình thường, tin đồn
khắp nơi chĩa vào, sửng sốt nghiến răng vượt qua.
Đến lúc này, bộ phận dự án đã được Thẩm Loan sắp xếp rất rõ ràng, tạm thời
tiến vào trạng thái gió êm biển lặng.
Thứ hai.
Hai trợ lý giám đốc mới tới tới nhậm chức.
Một nam một nữ.
"Chào mọi người, tôi là Lý Phục, Lý trong mộc tử, Phục trong phức tạp. Đã
từng làm việc phong bộ phận dự án của chi nhánh công ty Tương Bắc, bây giờ
là trợ lý của giám đốc Thẩm."
"Buổi sáng tốt lành, tôi là Miêu Miêu, đối với Minh Đạt mà nói thì là một nhân
viên hoàn toàn mới, sau này sẽ làm với mọi người với tư cách là trợ lý của giám
đốc Thẩm, xin chỉ giáo nhiều hơn."
Trợ lý nam mặc một bộ tây trang khéo léo màu đen, mắt kính tơ vàng càng làm
khí chất thêm nhã nhặn, ôn văn nho nhã.
Trợ lý nữ hơi béo, tên rất có ý nghĩa, nụ cười cũng ngọt ngào, càng hiếm thấy
đó là thái độ khiêm tốn, tính cách hiền hoà.
"Quái lạ... vị trí giám đốc lại cần tới hai trợ lý như thế từ lúc nào?"