"Chỗ này?"
"Bên phải... xoay người, nghiêng đầu..."
Dưới ánh mặt trời, người đàn ông mặc chiếc áo khoác đen đằng sau là hồ nước
xanh thẳm, gương mặt đẹp trai cương nghị, ánh mắt xa xăm, cả người như được
mạ một tầng ánh vàng rực rỡ như một vị thần lâm thế.
Thẩm Loan: "Đến đây nhìn xem em chụp như thế nào."
Quyền Hãn Đình: "Không chụp đẹp bằng anh."
Thẩm Loan: "..." Đại lão, bí kíp theo đuổi phụ nữ của anh còn chưa tu luyện đủ,
nên tiếp tục nỗ lực, cảm ơn.
Giây tiếp theo —
"Yên tâm, anh không chê em." Nói xong ôm cả người và điện thoại vào lòng.
Trong lòng Thẩm Loan như một dòng điện xẹt qua.
Không thích hợp?
Cô bỏ qua đánh giá vừa rồi, rất thích hợp.
Hai người đi đi dừng dừng, vừa đi vừa thở, đi đến một bãi cỏ cách đó không xa
là một tòa giáo đường màu trắng cao chót vót.
Bởi vì còn cách một khoảng nên hai người không vào.
Thẩm Loan đưa điện thoại cho một đôi tình nhân: "Phiền hai bạn có thể giúp
chúng tôi chụp một tấm ảnh không?"
"Tất nhiên có thể. Cô muốn chụp như thế nào?"
Thẩm Loan vừa nói vừa khoa tay múa chân, Quyền Hãn Đình đứng xa không
nghe rõ, chỉ có thể thấy động tác và đối phương không ngừng gật đầu.
"... Kiểu như vậy đó."
"Được! Để tôi chụp thử."
Thẩm Loan vừa cười vừa chạy về phía người đàn ông, càng lúc càng nhanh,
cuối cùng đâm đầu vào ngực Quyền Hãn Đình.
"Xì... Vui đến thế sao?" Không lùi không tránh, ôm chặt cô trong lòng.
Người phụ nữ ngửa đầu, đôi mắt đen trong veo lấp lánh dưới nắng, môi đỏ khẽ
mở —
"A Đình, hôn em."
Người đàn ông ngây ngốc.
Thẩm Loan trực tiếp nhón chân, hai tay ôm cổ anh rồi kéo xuống —
Hình ảnh lúc hai đôi môi dán vào nhau máy ảnh đã thu lại hết.
Ánh mặt trời chiếu vào đôi nam nữ đang ôm hôn đẹp như một bức họa có thể
truyền lại đời sau.
Buổi chiều, hai người về khách sạn rồi trả phòng.
Về lại sơn trang Đông Li, từ xa đã nghe thấy âm thanh bắn bia.
Thẩm Loan nhướng mày: "Họ đã trở lại?"
"Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đều đã về, tiểu thất về Kinh Bình ăn tết có lẽ sẽ ở
lại nhà một thời gian, ngũ ca đi kiểm tra chuyện của liên minh cá mập, tam ca
vẫn như trước, hành tung không rõ, thỉnh thoảng trở về ở mấy hôm."
Hai người vừa nói vừa đi vào trong.
"Vì sao lại ở khách sạn?" Sơn trang Đông Li trống không, nếu cô không muốn
về nhà họ Thẩm thì ở luôn lại đây.
Thẩm Loan ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn anh: "Anh chắc chắn biết rõ
còn hỏi?"
Ánh mắt người đàn ông ấm áp, kéo cổ tay cô kéo vào lòng: "Sợ em nhìn vật nhớ
người?"
"Anh nghĩ hay quá!"
"Anh biết chắc chắn sẽ thế."
Sở Ngộ Giang đứng ở thềm cầu thang đúng lúc nhìn thấy hết cảnh này.
Gia đã xuất sư toàn thắng, cuối cùng cả ngày không phải đen mặt nữa, hại anh
ta và Lăng Vân thấp tha thấp thỏm, thật đáng mừng.
Hiểu lầm đã được hóa giải, sơn trang Đông Li khôi phục lại không khí náo
nhiệt.
Mùng năm tháng giêng âm lịch, Minh Đạt chính thức đi làm, Thẩm Loan cũng
không ngoại lệ.
Sau chuyện Bạch Vũ bị mất chức lần trước, bộ phận dự án yên tĩnh hơn hẳn, ai
cũng không ngờ Thẩm Loan sẽ xuống tay làm vậy, đã tiễn được Bạch Vũ dễ
như trở bàn tay.
Những người khác bắt đầu nghiêm chỉnh hơn đối vị giám đốc "lính nhảy dù"
này, khiến họ thực sự phải suy ngẫm, phải tìm hiểu Thẩm Loan thật sự là như
thế nào, mới đột nhiên nhận ra rằng "cô ba nhà họ Thẩm" luôn gây tranh cãi này
trong mắt họ là nghe sao thấy vậy.
Mọi người bắt đầu cẩn thận đề phòng, có vết xe đổ của Bạch Vũ và Quan Hân
Đồng, ai biết tiếp theo Thẩm Loan sẽ trị người nào chứ?
Tóm lại, cụp đuôi làm người, nhỏ giọng làm việc cho tốt.
Cốc cốc —
Quan Hân Đồng ngước mắt nhìn theo bàn tay đang đặt hờ trên bàn của cô nhẹ
nhàng gõ nhẹ, dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Loan đập thẳng vào mắt.
"Giám đốc Thẩm?" Cô ta hơi ngạc nhiên.
"Đến văn phòng của tôi một chuyến." Nói xong, quay người rời đi.
Quan Hân Đồng nhìn bóng dáng cô, lúc phản ứng lại mới phát hiện lòng bàn tay
đổ mồ hôi lạnh.
Thẩm Loan tìm mình?
Làm gì?
Không đợi cô ta suy nghĩ cẩn thận, bên cạnh đã có người bắt đầu bàn tán —
"Thu hậu toán trướng*?"
* Thu hậu toán trướng: chờ chuyện phát triển đến giai đoạn cuối cùng sẽ nhận
xét ai đúng ai sai; chờ cơ hội trả thù.
"Tôi thấy có khi thế thật!"
"Tiểu Quan thật đen, nói xấu vài câu sau lưng thôi, ai nghĩ khéo thế lại bị bắt
ngay tại trận."
"Đúng vậy, không chỉ mất hết mặt mũi, thưởng cuối năm cũng coi như xong!
Để XX nhặt được của hời, được trích phần trăm dự án."
"Mọi người nghĩ tiểu Quan vô tội? Không phải cô ta đâm chị Bạch một nhát,
hại người ta đang là một phó giám đốc bị đẩy xuống làm nhân viên thường, ngã
cũng quá đau!" Luôn mồm gọi "chị Bạch", nhưng trên thương trường ai coi ai là
chị em chân chính đây?
Nhưng vấn đề mặt mũi cũng không có gì ghê gớm, trong lòng mọi người đều
hiểu rõ mà không nói ra.
Bây giờ Bạch Vũ trèo cao ngã đau, không ít người tỏ ra đồng tình, thật ra đều
đang trộm chế giễu trong lòng.
Còn việc Tiểu Quan đẩy tay, họ vừa xem cô ta diễn trò vừa muốn xoi mói,
mượn vấn đề đạo đức phê phán và chỉ trích cô ta.
Đây là tính người.
Cũng là sự tàn khốc trong môi trường làm việc.
Đã phải cam chịu quy tắc trò chơi, vâng theo người mạnh nhất thì sống sót.
Quan Hân Đồng lạnh mặt, mắt điếc tai ngơ đối với lời bàn tán của mọi người,
hít sâu, nâng bước đi vào văn phòng giám đốc.
Cốc cốc cốc —
"Vào đi."
"Giám đốc Thẩm tìm tôi có việc gì vậy?"
Thẩm Loan nhìn giấy tờ trong tay, vẫn chưa ngẩng đầu: "Quan Hân Đồng, sinh
tháng X năm XX, tốt nghiệp đại học kinh tế tài chính Kinh Đô, thành tích học
tập ưu tú, nhiều lần được học bổng..."
Cô đang xem hồ sơ cá nhân của Quan Hân Đồng.
"Cô rất ưu tú."
Quan Hân Đồng ngạc nhiên.
Ưu tú? Cô ta không nghe lầm chứ?
Thẩm Loan cạch một tiếng khép lại, để sang một bên: "Cô có thể nhìn thấu sự
ích kỷ hiểm ác của Bạch Vũ chứng tỏ đầu óc không ngu ngốc; có thể xuất sắc tự
hoàn thành dự án trong tay, còn có tinh lực giúp Bạch Vũ hoàn thành công việc
chứng tỏ hiệu suất cao, thực lực mạnh. Hôm đó tôi đã xem kế hoạch điều tra sơ
bộ, hoàn hảo chính xác, chứng tỏ cô là người có tầm nhìn xa và ánh mắt tốt."
Quan Hân Đồng nghe như lọt vào sương mù.
Có lẽ bản thân còn chưa ngủ tỉnh, đang nằm mơ...
"Cô có rất nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm cũng không ít. Đầu tiên, cô bị
Bạch Vũ lợi dụng thời gian dài như vậy cũng không có phản ứng chứng tỏ thiếu
sự nhạy bén; tiếp theo, sau khi cô đã phát hiện ra, lựa chọn cách cắn ngược một
cái trước mặt mọi người, đủ tàn nhẫn nhưng không thông minh."
"Giám đốc Thẩm, tôi không hiểu."
"Không hiểu chỗ nào?"
"Vì sao cô lại nói với tôi những điều này?"
"Bởi vì, tôi sẽ dùng cô."
...
Cho đến khi rời khỏi văn phòng, Quan Hân Đồng vẫn còn ngây thơ mờ mịt,
không hiểu được trong hồ lô của đối phương là cái gì.
Cô ta đã đắc tội chết với Thẩm Loan, nhưng vì sao...
Có lẽ chỉ đùa giỡn cô ta đúng không?
Ôm nghi vấn và thấp thỏm như vậy, Quan Hân Đồng mất ngủ suốt ba ngày.
Cho đến tận buổi hội nghị tổng kết thường kỳ của bộ phận vào thứ sáu, Thẩm
Loan tuyên bố trước mặt mọi người: "Tôi đã xin ý kiến cấp trên, chính thức bổ
nhiệm Quan Hân Đồng là phó giám đốc bộ phận dự án."
Lời này vừa nói ra giống như sấm đánh bên tai.
Vẻ mặt mọi người đều ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì xảy ra trông vừa buồn
cười vừa đáng sợ.
Thẩm Loan lại nhàn nhạt mở miệng, ném xuống hai chữ "Tan họp", đứng dậy
rời đi.
Đây không phải thương lượng mà chỉ là thông báo cho mọi người biết.