Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 457




"Vậy ông nội xin lỗi như thế nào ạ?"

Bà cụ cười, đôi mắt nheo lại: "Ông ấy mua một bó hoa hồng, nói vô số lời âu

yếm mật ngọt."

Trên khuôn mặt An Tử Chiêu toàn là sự kinh hãi.

Hình ảnh này quá đẹp, khó có thể tưởng tượng được.

Quyền Hãn Đình giường như đã được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đột nhiên

đứng bật dậy: "Ông ngoại, bà ngoại, hôm nay con phải về thành phố Ninh ngay

—"

Thẩm Loan đứng trước quầy tiếp tân tiếp tục thuê phòng, không sai, cô định ở

lại thêm mấy ngày.

Sau khi ngủ trưa, hẹn Miêu Miêu cùng đi ăn cơm.

Người sau vui vẻ nhận lời.

Sau khi gặp mặt Thẩm Loan ngạc nhiên phát hiện: "Lần này cô giảm đi bao

nhiêu ký vậy?"

Đầu tiên là mặt nhỏ đi, có thể nhìn ra dáng V line, không có nọng cằm, đôi mắt

vốn dĩ dài nhỏ trở nên to tròn, một đôi mắt hai mí xinh đẹp.

Sau đó bụng thon lại, vòng eo mặc dù không thể nói là nhỏ nhắn, nhưng chiếc

bụng nhỏ không còn phì ra nữa.

Đùi, cánh tay cũng gầy đi vài lần.

Miêu Miêu khoe khoang: "Giảm hẳn mười ký đó~"

Cô ấy cao 1m 64, hiện tại nặng sáu mươi kg, cố gắng tranh thủ ba tháng trước

khi tốt nghiệp lại giảm tiếp mười kg.

Vì không để cho kế hoạch giảm béo của quý cô Miêu đây tan theo mây khói,

Thẩm Loan từ bỏ món mặn, chọn một quán đồ chay khá ngon.

Mùi vị quá tuyệt vời, bù đắp tiếc nuối không được ăn thịt, Thẩm Loan vô cùng

thỏa mãn.

Còn Miêu Miêu, mặc dù là đồ chay, nhưng cô ấy vẫn ăn không ít.

"Haiz... tý nữa mình về phải tập nửa tiếng, không, tập một tiếng!"

Ăn no đi dạo phố, là chủ đề không bao giờ thay đổi của phụ nữ.

Vẫn là trung tâm thương mại nọ, Thẩm Loan lại gặp phải Thẩm Xuân Giang...

và người tình của ông ta.

Miêu Miêu đứng trước quầy bán hàng của cửa hàng son C, dưới sự nồng nhiệt

tiếp đón của cô nhân viên bán hàng, tích cực thử màu.

Thẩm Loan đứng bên cạnh cô ấy, trước mặt đặt một chiếc gương, cô mỉm cười

nhìn vào trong gương, không phải nhìn bản thân mình, mà là nhìn cửa hàng xa

xỉ sau lưng mình, một nam một nữ âu yếm khoác vai nhau.

Cao lớn ôm lấy nhỏ bé, phù hợp một cách hoàn mỹ.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo dạ màu vàng, ủng ngắn đẹp đẽ, mái tóc dài

mềm mại suôn mượt chảy xuống đầu vai, nhìn tổng thể vô cùng phóng khoáng,

tuy khôn thể so với Dương Lam ung dung quý phái, khí chất đoan trang, nhưng

cũng trong trắng như ngọc, khuôn mặt thanh tú.

Chỉ thấy cô ta ngoan ngoãn dựa vào trong lồng ngực Thẩm Xuân Giang, ngoan

ngoãn nghe theo ý kiến của người đàn ông, luôn luôn cười gật đầu, nghe theo

không điều kiện.

Không thể không nói, một người phụ nữ như vậy, là lời giải thích thỏa mãn cho

đa số đàn ông về bốn chữ "nhã nhặn dịu dàng".

Là kiểu người hoàn toàn khác biệt với Dương Lam.

Lần trước nhìn thấy đôi mèo mả gà đồng này cũng khoảng tầm ba bốn tháng

trước đó, Thẩm Loan cho rằng người mới của Thẩm Xuân Giang, tình cảm còn

đang mặn nồng, nếu không cũng không thể cùng cô ta đi dạo phố giữa ban ngày

ban mặt như thế.

Có lẽ qua một khoảng thời gian nữa sẽ nguội đi, không ngờ rằng thời kỳ nồng

nhiệt của Thẩm Xuân Giang còn lâu hơn cô tưởng.

Nhìn hai người kia dính nhau như sam, giống như một đôi tình nhân cuồng

nhiệt lúc mới yêu nhau.

Thẩm Loan không nhịn được cong khóe môi.

Xem ra bức ảnh lần trước mà cô chụp không phải không có tác dụng, đúng lúc

hôm nay gặp phải, cô lấy điện thoại di động ra —

"Giám đốc Thẩm, cô chụp cái gì đấy?"

"Chuyện thú vị." Cô cười, cất di động vào trong túi xách.

Miêu Miêu cũng không nghĩ nhiều, hỏi cô: "Hai màu này, màu nào đẹp hơn

nhỉ?"

"Đều hợp với cô."

"Được." Miêu Miêu vung tay lên: "Lấy hết."

Ý cười của Thẩm Loan càng sâu thêm, chỉ là hình ảnh trong đôi mắt lúc này vô

cùng động lòng người.

...

Khi Thẩm Loan quay lại khách sạn đã là tám giờ tối, màn đêm u tối, đèn đuốc

rực rỡ.

Lúc cô bước chân vào thang máy, cô hình như thấy được một bóng dáng quen

thuộc, cười tự giễu, Thẩm Loan thu hồi ánh mắt.

Làm sao có thể là anh được?

Người nọ trên tay còn cầm một bó hồng lớn, cơ bản không giống với tác phong

thẳng nam ung thư của Quyền Hãn Đình.

Thang máy di chuyển thẳng lên trên. Ting!

Cửa mở, cô bước ra khỏi thang máy, lấy thẻ phòng, chỉ nghe hai tiếng "tích tích",

cửa mở ra, đầu tiên bỏ túi mua đồ xuống, khi xoay người đóng cửa lại, một

bóng đen đột nhiên xông vào.

Ký ức bị kẻ bịt mặt bắt cóc vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của cô, Thẩm Loan lập

tức vung nắm đấm, lại bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, không dùng sức

được, cũng không thoát ra được.

Giây tiếp theo, một bó hoa hồng đỏ tươi xuất hiện trước mắt.

Lạch cạch!

Sau đó đèn cũng được bật lên.

Gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông đập vào mắt: "Loan Loan, anh đã về rồi."

Thẩm Loan nhìn chằm chằm anh, một giây, hai giây...

Chớp chớp mắt, vẻ mặt khôi phục lại sự bình tĩnh, rút tay khỏi bàn tay đang

nắm chặt của anh, xoay người đi vào bên trong.

Ngay cả người cầm hoa cũng hoàn toàn không để ý đến.

Quyền Hãn Đình: "?"

Tại sao không giống như những gì bà ngoại nói vậy?

À, còn chưa nói lời yêu thương dỗ dành...

"Loan Loan, em hãy nghe anh giải thích." Người đàn ông đi theo sau lưng cô,

tiện tay đóng cửa.

Thẩm Loan quay đầu lại, lạnh lùng cong môi: "Ai cho anh vào đây? Đi ra

ngoài! Trước tiên phải gõ cửa."

Đáy mắt Quyền Hãn Đình xẹt qua một tia sáng kỳ dị, kiên định lắc đầu:

"Không gõ."

"Cái gì?" Thẩm Loan trừng mắt, mang thái độ ương ngạnh xác định là đến hòa

giải, chứ không phải là đến đánh nhau à?

Lục gia không để ý đến cảm xúc của cô, nghiêm trang: "Anh không gõ cửa, bởi

vì anh cảm thấy mọi cánh cửa đều nên để em gõ."

Mặt Thẩm Loan ngơ ngác, giống như gặp phải quỷ, nhìn chằm chằm anh: "Là

sao?"

Quyền Hãn Đình: "Bởi vì em siêu đẹp*."

* Gõ (敲:qiao) đọc gần giống siêu (超:chao).

"..."

Nếu có thể thêm hiệu ứng ngay hiện trường, vậy thì hãy thêm ba đường kẻ đen

lên trán Thẩm Loan, ở giữa lại thêm một đám quạ.

Không khí yên tĩnh có chút kỳ dị.

Người đàn ông nhíu mày, chẳng lẽ không thích câu này?

Không phải phụ nữ đều thích được khen xinh đẹp sao?

Thẩm Loan bĩu môi, xoay người đi không nhìn anh, chủ yếu là... sợ bản thân

nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh, không nhịn được phì cười.

Món nợ tắm rửa kia còn chưa tính xong, không thể để anh dễ dàng qua cửa

được.

"Thẩm Loan." Anh gọi tên cô, thêm một chút cẩn thận: "Anh nói cho em, bây

giờ không trân trọng, đợi đến lúc qua thôn này..."

"Rồi sao nữa." Cô quay đầu lại, cười lạnh.

Ai ngờ, Quyền Hãn Đình dĩ nhiên lại cười nịnh nọt: "Vậy anh sẽ bèn đợi em ở

thôn tiếp theo."

"..."

Hôm nay không thể nào nói chuyện tử tế được hả! Lộn bàn!

"Không đúng, anh có thể nói chuyện hẳn hoi được không hả?" Da gà cũng đã

nổi hai lần, Thẩm Loan không muốn lần thứ ba nữa.

"Có thể. Em nhận hoa đi."

"Hoa hồng à?"

"Ừ."

Người phụ nữ nhướng mày: "Tặng em sao?"

Vẻ mặt Quyền Hãn Đình nghi ngờ: "Không phải thì còn có thể tặng ai?"

"Ồ." Thẩm Loan đón lấy, lại chỉ ngắm hoa, không nhìn người tặng, dù sao thì bó

hoa cũng rất đẹp, đỏ tươi như máu.

"Vì vậy, có thể đừng tức giận nữa được không?"

Thẩm Loan chọc giọt sương trong suốt trên cánh hoa, nhẹ nhàng bâng quơ:

"Không có."

"Nói dối. Nếu như em không tức giận, thì tại sao không bắt máy? Còn tắt

máy..." giọng điệu lên án, vô cùng ấm ức.

"Điện thoại hỏng rồi."

"Đổi điện thoại, chẳng lẽ đổi cả sim sao?"

Thẩm Loan: "..."

"Em chính là cố ý không nhận điện thoại của anh."

"Đúng đấy, em không muốn nghe." Tiện tay còn kéo vào danh sách đen.

Thẳng thắn sảng khoái, hợp tình hợp lý.

Thẩm Loan muốn tìm một chỗ cắm hóa, người có tội, nhưng hoa không có lỗi,

cô tội gì phải trút giận lên những thứ đẹp đẽ này.

Quyền Hãn Đình nhắm mắt theo đuôi: "Còn nói là không tức giận, anh đã trở

về, em cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh một cái."