Thẩm Như điên cuồng lắc đầu, trong xương cốt cô ta vẫn còn sự cao ngạo của
cô cả nhà họ Thẩm ngồi tít trên cao, kiêu ngạo ngập trời, không chịu sự khuất
phục hèn hạ trước dục vọng, cũng không bị chinh phục bởi đàn ông.
Cô ta thật sự không biết, chính là sự cao ngạo như thế mới khiến cho đàn ông
càng điên cuồng muốn phá hủy.
Cô ta càng cứng đầu anh ta càng cảm thấy thú vị.
Kết thúc một hồi, người đàn ông bế cô ta lên giường.
Hai mắt Thẩm Như ngơ ngác, không nói lên lời nhìn trần nhà, hai má còn sót lại
dư vị đỏ ửng.
Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, hút xong một điếu thuốc, sung sướng
hơn thần tiên.
"Cô cả nhà họ Thẩm, có hứng thú không?" Dập tắt tàn thuốc, Cảnh Ngạo đưa
tay vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ, nhẹ nhàng dùng sức, kéo cô ta lại đối diện
với mình.
Ánh mắt Thẩm Như hơi lóe lên, phản chiếu ánh đèn, rực rõ như một vì sao.
Cảnh Ngạo hơi ngây ra.
Không thể không thừa nhận đây là cô gái đoan chính nhất mà anh ta từng quan
hệ.
Khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp, eo thon chân dài, lồi lõm có đủ.
Đáng tiếc tính khí lại quá tệ, tình cách lại bướng bỉnh, là một con ngựa son
không dạy dỗ thì không biết ngoan ngoãn.
Anh ta cưỡi vừa hợp.
"Lúc đầu, người trêu đùa tôi trước là cô; bây giờ không thích không đồng ý
cũng là cô. Là phụ nữ thành thật một chút thì sẽ tốt hơn, làm kỹ nữ còn muốn
lập đền thờ, mẹ nó không thú vị tí nào."
Con người Thẩm Như co chặt, bị câu nói "làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ" của
anh ta đâm sâu một nhát.
Mím chặt đôi cánh môi, cả người run rẩy.
Dưới chăn, Cảnh Ngạo đưa tay ra muốn ôm cô ta.
Người phụ nữ như tránh rắn rết: "Đừng chạm vào tôi—"
"Xuỵt! Nói cô béo thì cô suyễn thật đấy à? Nếu như không muốn bị làm, sao lúc
đó còn đồng ý? Có một điểm cô nên làm rõ ràng, không phải là tôi muốn, mà là
cô xin tôi muốn."
Người đàn ông cười lạnh, lời nói ra thô tục khó nghe, từng chữ một như gõ lên
tim Thẩm Như.
Không sai, phiền phức này chính là do cô ta chọc vào trước.
Lúc mới đến Quảng Đông, xung quanh không có bất cứ người than nào, lại bị
nhảy dù xuống chi nhánh công ty, Thẩm Như bị bài xích và cô lập.
Đây là chuyện tuyệt đối không bao giờ xảy ra ở Ninh Thành.
Bởi vì thân phận cô cả nhà họ Thẩm, con vợ cả chính thống, danh chính ngôn
thuận, trên dưới công ty có ai dám lên mặt với cô ta? Một khi cáo trạng lên tổng
giám đốc Thẩm chỉ sợ rằng đến bát cơm cũng không giữ được.
Bám vào còn không được thì sao lại có chuyện bài xích và cô lập cô ta?
Nhưng đây Quảng Đông, trời cao lại cách xa hoàng đế, vì vậy khỉ xưng bá
vương.
Cho dù cô ta có thân phận "hoàng thân quốc thích" đi nữa thì cũng không mà
dùng được, nên cho mặt mũi, không bao giờ đặt lầm.
Thêm nữa cô ta là bình xét điều động, vẫn đảm nhiệm vị trí giám đốc phòng dự
án của chi nhánh, nhưng bị đá ra khỏi trung tâm quyền lực ở Ninh Thành, điều
này chứng tỏ điều gì?
Cô cả nhà họ Thẩm đã bị thất sủng!
Bị điều đến Quảng Đông ngồi băng ghế lạnh, tương đương với một con cờ, nếu
như đã vậy thì bọn họ cần gì phải khách sáo?
Từ trước đến giờ Thẩm Như chưa từng đối diện với tình huống như thế này.
Trước khi đến Quảng Đông, dã tâm của cô ta hừng hực, thề sẽ bỏ túi công ty
con này.
Nhưng hiện thực cho cô một cái bạt tai vang dội.
Đừng nói là công ty con, đến cả một cái phòng dự án nhỏ nhoi Thẩm Như cũng
không nắm được.
Những nhân viên đó đều là những kẻ già đời đã làm việc bảy tám năm, thậm chí
còn có cả những người đã ở bộ phận này mười mấy năm. Tuân theo quy định
của tập đoàn, một nhân viên hoàn toàn không thể ở cùng một bộ phận quá năm
năm, nhưng ở đây chỉ coi hệ thống điều lệ là một mớ giấy lộn, trên có chính
sách dưới có đối sách.
Thẩm Như là một người mới, lại còn mơ mộng hão huyền muốn rào đất trong
lãnh thổ của họ, chưng ra cái mác giám đốc phòng dự án, ngông cuồng tự cao tự
đại, rất nhanh chóng vấp phải sự bất mãn của những nhân viên cấp dưới trực hệ
này.
Nhân viên không hài lòng với cấp trên, nếu như chỉ có một hai người còn dễ
nói, áp dụng một số quy tắc chắc chắn sẽ đi vào nề nếp, nhưng nếu như trở
thành hiện tượng phổ thông, tất cả nhân viên bắt tay hát lệch điệu với cô ta, vậy
thì những công việc thường ngày không có cách nào triển khai.
Phòng dự án dường như ngừng làm việc.
Vì thế tổng giám đốc chi nhánh đã đặc biệt tìm Thẩm Như nói chuyện, mặc dù
cô ta là thiên kim tiểu như nhảy từ trên xuống, nhưng nếu đã đến địa bàn của
anh ta thì đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của anh ta, vì thế vị tổng giám đốc
này không hề khách sáo, bợ đỡ cô cả nhà họ Thẩm như trong tưởng tượng của
cô ta, mà ngược lại còn có chút không hài lòng với những việc cô ta làm.
"Giám đốc Thẩm, lúc trước phòng dự án vẫn còn đang tốt như vậy, sao cô vửa
đến liền biến thành thế này!"
Lúc đó, Thẩm Như vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của bản thận, dùng lý lẽ
biện luận: "Bọn họ không giữ quy củ, làm việc không tập trung, gian trá dùng
mánh khóe, không có bất cứ dáng vẻ nào của nhân viên chính thức, ngược lại
giống như những kẻ bụi đời vô lại kiếm sống bằng việc lừa gạt tiền lương, lẽ ra
không nên nhân nhượng với họ như vậy từ lâu rồi!"
"Hừ, xem ra giám đốc Thẩm rất có ý kiến với cách quản lý công ty của chúng
ta." Nếu như nghe kỹ lời này thì có thể nhận ra trong lời lẽ của anh ta đã có một
tia lạnh lẽo.
Đáng tiếc, Thẩm Như làm "đại tiểu thư" quen rồi, trong một thời gian ngắn vẫn
chưa ý thức được mình đã biến thành "tôm tép nhỏ".
Không chỉ không phủ nhận bù đắp lỗi lầm, xin lỗi, mà ngược lại còn gật đầu,
nói tiếp theo ý của đối phương—
"Dựa vào tình hình trước mắt, công ty thật sự cần phải chỉnh đốn triệt để lại một
lần."
"Ồ? Vậy theo ý của giám đốc Thẩm thì nên chỉnh đốn thế nào?" Trên khuôn mặt
người đàn ông không có một ý cười.
"Giết gà dọa khỉ là biện pháp có hữu hiệu nhất, tôi đề nghị bắt đầu từ phòng dự
án trước!" Nói thẳng ra, cũng là vì dựng lên uy tín cho bản thân.
Nhưng Thẩm Như lại xem nhẹ một điểm, cô là thân phân cấp dưới mà lại chất
vấn cấp trên, cho dù nói có đạo lý hay không cũng không phù hợp.
Làm như vậy chắc chắn là đang khiêu khích.
Những điều cấm kỵ tại nơi làm việc, cô ta lại phạm vào hết lần này đến lần
khác.
Đối phương không phải là không cho cô lối thoát, nhưng Thẩm Như lại chìm
trong cách nghĩ và sự cặm phẫn của mình, hoàn toàn không chú ý. Cho dù có ý
thức được, nhưng dựa vào tính khí đại tiểu thư cao ngạo lạnh lùng của cô ta,
chắc cũng sẽ không thỏa hiệp dễ dàng.
Tổng giám đốc suy nghĩ trong nháy mắt, cười cười: "Cách nghĩ của giám đốc
Thẩm rất hay, nhưng chuyện này là chuyện lớn, tôi cần một chút thời gian suy
nghĩ sau đó phải thương lượng với các lãnh đạo cấp cao khác."
Thẩm Như bị lý do thoái thác này thành công khuyên đi.
Trong lòng cô ta ôm đầy hy vọng chờ đợi, chớp mắt đã qua một tuần, những
bên trên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Lúc cô ta đang chuẩn bị đi tìm tổng giám đốc hỏi một lần nữa thì mấy lời đồn
đại đã xuất hiện khắp các phòng ban trong công ty.
"Là cô ta sao? Người ở phòng ban của mình không bảo vệ, còn nghĩ trăm
phương ngàn kế đi chèn ép, có phải đầu cô ta có vấn đề rồi không?"
"Chuyện này thì cậu lại không hiểu rồi, người ta tâm tư thâm sâu! Giám đốc
mới nhận chức đốt ba đống lửa, một mặt là ra oai phủ đầu với nhân viên trong
phòng ban của mình, một mặt khác vừa hay bài trừ dị kỷ, dựng lên uy tín, đá hết
những người không phục cô ta đi."
"Hừ, không ngờ cô ta lại lắm ý định như vậy, nhìn có vẻ cũng không giống với
mấy người có âm mưu mà?"
"Người xưa nói rất đúng, biết người biết mặt không biết lòng. Nhỡ đâu người ta
chỉ biết giả vờ biết diễn thôi thì sao?"
"Cũng phải, thiên kim tập đoàn mà, những người con gái được nuôi dưỡng
trưởng thành trong những gia đình quyền quý ấy mà tâm tư không biết trừng lại
u ám như thế, sau này vẫn nên tránh càng xa càng tốt."
"Xùy— cái gì mà thiên kim tập đoàn? Chẳng qua chỉ là một con sâu mọt bị nhà
họ Thẩm từ bỏ mà thôi."
"Sâu mọt"
"Thời gian trước, tổng bộ tập đoàn ầm ĩ chật vật một thời gian dài vì chuyện
"bức xạ đá quý", chắc cũng nghe qua rồi hả?"
"Biết chứ, bởi vì chuyện này mà công ty con của chúng ta mất đi bao nhiêu đơn
hàng, tổn thất lên đến bảy con số, đã được báo cáo trong cuộc họp thường kỳ
trước đó."
"Tin xấu bùng nổ, cô cả nhà họ Thẩm của chúng ta đây có thể nói là "đóng góp
lớn"!"
"Nói thế nào?"
Mấy người muốn nghe tin hóng hớt nhanh chóng tụm lại.