Xương rồng không thể nói chuyện.
Đáp lại cô, chỉ là một tiếng xào xạc.
Không có tim...
Có lẽ vậy.
Kiếp trước, Thẩm Loan không có tim, bị cấy ghép để tiếp tục đập ở trong lồng
ngực của một người khác.
Cho nên đời này, cô tình nguyện vô tâm vô tình, mới có thể không lo không sợ.
Ngoại trừ Quyền Hãn Đình...
Những người khác, đều không xứng để cô có một chút mềm lòng!
Không sai, trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện này, đúng là Thẩm Loan không có
mục đích đơn thuần.
Cô mới vào Minh Đạt, mà Thẩm Khiêm tuy không ở trong tập đoàn, nhưng
mạng lưới quan hệ trong tay lại giăng khắp nơi. Nếu anh ta muốn ngáng chân
Thẩm Loan, dù cẩn thận đến đâu, cũng sẽ bị trúng chiêu.
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày đề phòng cướp.
Nếu chuyện này có thể hoà bình giải quyết, là tốt nhất.
Nhưng trước mắt, hình như đã đứt đoạn...
Nhưng mà Thẩm Loan cũng không sợ.
Rầm— Rầm — Rầm —
Pháo hoa bay lên, đột nhiên nổ tung, lập tức thắp sáng đêm tối.
12 giờ, bước vào một năm mới.
Trong tiếng nổ ầm ầm của pháo hoa, dường như truyền đến một âm thanh khác,
Thẩm Loan nghiêng tai, có người đang gõ cửa.
Nói đúng ra, có lẽ là đá cửa,
Dưới âm thanh nở rộ của pháo hoa, cũng không rõ ràng lắm.
"Ai vậy?"
"Mở cửa." Nhả chữ vừa trầm vừa nặng,
Thẩm Khiêm?
Năm lần bảy lượt, trong lòng Thẩm Loan cũng sinh ra tức giận, đột nhiên kéo
cửa: "Anh còn chưa đủ à?"
Lời còn chưa dứt, thân hình cao lớn đập mạnh vào người cô, xen lẫn mùi rượu
nồng đậm.
Nồng hơn mấy lần so với lúc hai người nói chuyện.
Thẩm Loan né tránh: "Anh làm gì thế?!"
"Tôi muốn em chịu thua." Người đàn ông gằn từng chữ một, đáy mắt mờ mịt
men say.
"À... Chịu thua? Chỉ bằng anh sao?" Cô cố gắng dựa ra gần cửa, để lúc nào
cũng có thể thoát thân.
"Con gái đều phải bị chỉnh đốn!" Nói xong, ánh mắt hung ác.
Thẩm Loan lúc này mới ý thức được, nói đạo lý cùng một con ma men là
chuyện ngu ngốc cỡ nào.
Cô không muốn dây dưa nữa, xoay người rời đi.
Thẩm Khiêm lại không chịu bỏ qua, nhanh chóng giơ tay bắt lấy đầu vai thon
gầy của cô gái, định dùng sức mạnh để kéo cô vào trong lòng ngực.
Không ngờ, Thẩm Loan uốn người một cái, xoay người, khống chế cổ tay người
đàn ông, lại dùng lực đẩy về phía sau.
Thẩm Khiêm vốn đang say, mặc dù trên mặt có vẻ ác độc, nhưng bước chân
không vững nữa.
Hơn nữa không có chút đề phòng nào, lảo đảo lui về phía sau, xung quanh cũng
không có gì để mượn lực, cuối cùng đặt mông ngồi trên sàn nhà.
Người đàn ông 1m85, giống đứa trẻ tập tễnh bước đi, cái mông ngồi xổm
xuống.
Đừng nói Thẩm Loan nhìn đến há hốc mồm, mà ngay cả Thẩm Khiêm cũng bối
rối.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm hiện ra một tia mờ mịt, vẻ mặt vô tội, làm người
không khỏi liên tưởng đến từ... "Đáng yêu".
Đúng là điên rồi!
Thẩm Loan ném những suy nghĩ lung tung rối loạn đó đi, xách túi, như một cơn
gió chạy xuống lầu.
Phòng khách.
Ông lão làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, sớm đã trở về phòng ngủ.
Tâm trạng Dương Lam không tốt, hơn nữa có Ngụy Minh Hinh ở đây, bà ta ăn
cơm xong rồi lên lầu, không hề xuất hiện.
Cho nên, chỉ còn lại một nhà nhánh thứ hai và Thẩm Xuân Giang ngồi lại trên
sô pha xem TV.
"Loan Loan, con chạy làm gì thế?"
"Ba. Con đi ra ngoài có chút việc."
"Chuyện này?"
Cô mím môi, dường như có chút khó xử, ngập ngừng: "Là Lục gia..."
Thẩm Xuân Giang vừa nghe, thức thời không hề truy hỏi nữa.
Khoát tay, chỉ nói: "Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
"Vâng, con biết."
Có bia đỡ đạn vạn năng là Quyền Hãn Đình, Thẩm Loan đi đứng rất hùng hồn.
Ngay lúc cô khởi động động cơ, lái xe đi, còn có một người từ nhà họ Thẩm rời
đi, lặng lẽ theo đi phía sau...
Lúc bắt đầu xây dựng nhà cũ đã lựa chọn địa thế cực cao nơi khu vực lưng
chừng núi, cây cối xanh um, không khí tươi mát.
Trên đường xuống núi, sẽ trải qua một đoạn quốc lộ quanh co.
Thẩm Loan rất nhanh đã phát hiện xe không đủ lực, nếu không có chuyến về,
mượn quán tính, chỉ sợ đã sớm tắt máy rồi.
Nhìn đồng hồ đo xăng, chỉ hướng E.
Không đủ xăng.
Nhưng cô rõ ràng nhớ hôm trước mới đổ mà, trong khi vẫn chưa chạy đường
dài, sao lại có thể hết được?
Maserati phiên bản giới hạn, chắc rằng cũng sẽ không tồn tại tình trạng rò rỉ
xăng.
Cho nên, xăng đâu?
Đoạn đường cao tốc này cũng không dễ bắt xe, Thẩm Loan định chạy đến ngã
tư dưới chân núi rồi mới dừng lại.
Đáng tiếc, cô đã đánh giá sai lượng xăng có thể tiếp tục chạy, hoàn toàn bị tắt
máy khi còn cách vị trí chân núi năm km vị.
"Mẹ nó!" Cô rủa thầm một tiếng.
Màn đêm lạnh lẽo, bóng cây lắc lư, đèn đường hắt lên vầng sáng mờ nhạt.
Thẩm Loan lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị bấm số, chiếc Koenigsegg màu xám
phía sau bỗng nhiên tăng tốc, vượt qua chiếc Martha nhỏ của cô, quay nhanh
ngược lại, cuối cùng chặn ngang ngừng ở phía trước, hoàn toàn chắn đường.
Thẩm Loan nhíu mày.
Cách cửa chắn gió thấy cửa xe thể thao kéo mở ra, vươn một cái chân dài ra,
ngay sau đó, người bên trong người khom người đi ra.
"Thẩm Nhượng?!"
Cốc cốc cốc—
Anh ta đi tới, giơ tay gõ cửa sổ xe cô.
Thẩm Loan không phản ứng.
Anh ta lại tiếp tục gõ, dường như cực kì kiên nhẫn.
Không hổ là anh em họ với Thẩm Khiêm, đức hạnh cũng thối như nhau.
"Thẩm Loan, đến mức này sao? Tốt xấu gì cô cũng gọi tôi một tiếng anh đấy."
Cửa xe đóng chặt, Thẩm Loan không nghe rõ anh ta đang nói gì lắm, nhưng có
lẽ cũng không phải lời gì hay.
Nhưng mà...
Cô nhìn chiếc siêu xe chưa đóng cửa cách đó không xa, bỗng nhiên cong môi.
Ngay lúc Thẩm Nhượng cho rằng cô cứng mềm cũng không ăn, đang muốn phí
sức một hồi, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của cô gái,
đèn đường chiếu vào da thịt trắng nõn của cô, có cảm giác yếu ớt mỏng manh.
Đừng nói, cũng khá xinh đẹp...
Á... phì!
Anh ta nghĩ cái quái gì thế?!
Loại con gái lòng dạ rắn rết như vậy thì sao có thế nào dính dáng đến chữ "đẹp"
được?
Đúng! Nhất định là mặt mày đáng ghét, mắt méo miệng nghiêng!
"Có chuyện gì sao?" Không chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói còn lạnh hơn.
Người đàn ông không tự giác rùng mình một cái, nhưng ý cười lại không giảm,
hơi thở ăn chơi trác táng ập vào trước mặt.
Loại khí chất này, Thẩm Loan đã từng thấy qua ở trên người Hạ Hoài.
Nhưng trong mắt Thẩm Nhượng lại nhiều thêm một tia nham hiểm cùng ủ dột,
càng thêm dữ tợn.
Dù sao, cũng không đáng yêu vui tính như Hạ Hoài.
"Ồ, xe của cô hỏng rồi nhỉ?" Anh ta nheo mắt, vui sướng khi người gặp họa.
Thẩm Loan nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nghiêng đầu,
ánh mắt thẳng ngơ ngác đâm vào đáy mắt đối phương: "Anh làm?"
Ánh mắt Thẩm Nhượng chợt lóe: "Tôi không hiểu cô đang nói gì..."
"Anh xả bình xăng của tôi." Cô dùng câu trần thuật, hiển nhiên đã tìm được đủ
chi tiết để khẳng định suy đoán của mình.
Nhớ tới lúc hai người lộn xộn không thoải mái ở trong góc, hơn nữa theo tính
cách của Thẩm Nhượng, muốn không nghi ngờ anh ta cũng khó!
Thẩm Nhượng không ngờ anh ta chỉ mở miệng nói một câu, lập tức đã bị người
nhìn ra.
Không sai, xăng là anh ta xả, cũng là cố ý đuổi theo, muốn nhìn xem Thẩm
Loan thành trò cười.
"Xùy— chính xe của cô xảy ra vấn đề, lại đổ lên trên đầu tôi, cái gì mà xả bình
xăng, chậc chậc... Tôi nói này Thẩm Loan, có ai không nói đạo lý như cô
không?"
Dù sao Thẩm Nhượng đã hạ quyết tâm, chết cũng không thừa nhận.
"Ồ?" Âm cuối nâng lên, cùng với lông mày nhỏ nhẹ nhàng gây chia rẽ, vẻ mặt
cô gái vẫn bình tĩnh như cũ: "Anh nói, tôi không có đạo lý sao?"
Nghe giọng điệu giống như xác nhận chuyện gì đó.
"Đúng vậy." Thẩm Nhượng nở một nụ cười ác liệt, hơi cúi người, tiến đến bên
mép cửa xe: "Mọi người đều nói đứa con hoang đầu đường nuôi thế nào đều
không tốt lên được. Thậm chí tôi hơi nghi ngờ, ngay cả hai chữ " đạo lý " này có
nghĩa là gì mà cô cũng không hiểu được."
Thẩm Loan đẩy cửa xe, Thẩm Nhượng lui về phía sau nửa bước, để lại một
khoảng trống.
Cô xuống xe đứng yên, lạnh lùng giương mắt.
Người đàn ông không né tránh, đôi mắt đào hoa lóe lên một tia hưng phấn.
Đó là trò đùa dai chờ đến lúc đối phương xấu mặt, mới có thể xuất hiện hưng
phấn.
Thẩm Loan cong môi, thở dài: "Tôi là đứa trẻ đầu đường, cũng còn tốt hơn so
với người nào đó ngâm mình trong bình mật có mùi thối. Dù sao, tôi còn có thể
thay đổi được, mà anh không chỉ thân nát tâm phế, mà ngay cả đầu óc cũng bị
dính nước, hoàn toàn hết thuốc chữa."
"Mẹ nó cô đang nói ai thế?!"
"Tôi mẹ nó đang nói anh đấy." Nụ cười nhẹ nhàng.
So với người đàn ông đang kích động phẫn nộ, cảm xúc của Thẩm Loan vẫn
không có gì phập phồng.
Hai con ngươi Thẩm Nhượng híp lại, hiện lên một tia chết chóc.
Thẩm Loan nhìn anh ta: "Một lần cuối cùng, có phải anh giở trò quỷ với bình
xăng không?"
"Là tôi đấy thì sao nào? Cô đánh được tôi à?"
Hai tay giơ lên, lợn chết không sợ nước sôi.
Giống hệt như điệu bộ của bọn du côn lưu manh, nhìn mà thấy gớm.
Bỗng nhiên, ý cười của Thẩm Loan tăng lên, giống như phát hiện được đồ vật
thú vị.
Thẩm Nhượng: "?"
Cô lướt qua người đàn ông, vòng đến cốp xe, mở ra, giống như đang tìm đồ vật
gì đó.
Đứng ở vị trí của Thẩm Nhượng, tầm mắt của anh ta hoàn toàn bị che khuất bởi
tấm ngăn phía sau xe, chỉ có thể thấy dáng vẻ cúi đầu của cô gái, lộ ra vầng trán
no đủ, lông mi run rẩy.
Khoảng chừng mười giây trôi qua, rầm.
Cốp xe đóng lại, mà cô gái mỉm cười ngước mắt, từ xe sau vòng lên, Thẩm
Nhượng mới nhận ra trong tay cô nhiều thêm một cây...gậy bóng chày?!
Thẩm Loan bước đến chỗ anh ta, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng
ngắn.
Thẩm Nhượng nuốt nước miếng, hoàn toàn há hốc mồm.
"Cô... Cô muốn làm gì?"
Đáp lại anh ta, là nụ cười đầy ẩn ý của Thẩm Loan, cùng với ánh mắt ngập tràn
nguy hiểm, giống như đợi một con heo bị làm thịt, bởi vì có thể bán được giá
tốt, cho nên cười cực kì vừa lòng.
Thẩm Nhượng quét qua gậy bóng chày, làm bằng hợp kim, nếu như bị đụng một
chút, rất có thể sẽ ngã xuống đất mà không dậy nổi.
Cho nên anh ta vội vàng lui về phía sau hai bước: "Sao, cô thật sự muốn đánh
tôi đấy à? Được! Vậy để nói trước ở chỗ này luôn, chỉ cần cô dám động tay,
chuyện này tôi sẽ không để yên, tôi nhất định sẽ cho cô ngồi tù mới thôi!"
Cố gắng duy trì tôn nghiêm, nhưng động tác không ngừng lui về phía sau cho
thấy anh ta đang khiếp đảm cùng... sợ hãi.
Sau khi Thẩm Loan nghe xong, dường như vẫn chưa bị dọa, bởi vì trên mặt cô
không hề có bất kỳ sự buông lỏng nào.
Ngược lại, tà khí tích tụ trong mắt càng ngày càng nhiều, ý cười cũng càng lúc
càng lớn.
Ngay lúc khoảng cách giữa hai người còn đúng một bước, Thẩm Nhượng bỗng
nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống: "Con nhóc thối nhà cô! Đừng đánh mà..."
Nửa câu trước còn hùng hổ, nửa câu sau lại hoàn toàn sợ hãi.
Thẩm Loan cười nhạo một tiếng.
Lập tức lướt qua anh ta, đi về chiếc Koenigsegg.
Đau đớn như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, gậy bóng chày cũng
không đánh xuống trên người anh ta, Thẩm Nhượng cúi đầu, chớp mắt, lại chớp
mắt, hơi không hiểu tình huống thế nào.
Một hồi lâu, sau khi xác định Thẩm Loan không phải thật sự muốn đánh anh ta,
Thẩm làm hít sâu, chậm rãi ngẩng đầu, sau đó, thấy một màn làm đau lòng đến
mức gần đứt ruột
Cô gái giơ gậy bóng chày lên, khuơ tay múa chân hai cái bên cửa xe, đến lần
thứ ba đột nhiên không kịp dự phòng được lực đạo của mình, trực tiếp đập
xuống!
Loảng xoảng —
Cửa xe đẹp đẽ bóng loáng một giây sau lại biến thành mạng nhện.
Ngay sau đó, Thẩm Loan lại đi đến đuôi xe, gậy bóng chày trên tay lại lần nữa
giơ lên cao, lúc này không hề khuơ tay múa chân lần nào nữa, trực tiếp vung
xuống.
Dứt khoát nhiệt tình như vậy, giống như đang đào khoai lang đỏ trong đất, một
cuốc xuống, chắc chắn sẽ mang lại được cho mọi người.
Không thanh thúy như tiếng kính vỡ, lại mang theo tiếng vang độc đáo khi kim
loại va chạm với kim loại, phần mông của siêu xe lõm vào thành một cái hố to.
Làm xong mọi thứ, Thẩm Loan khiêng gậy bóng chày trên vai, cũng không
quên xoay người mỉm cười nhìn Thẩm Nhượng một cái.
Người sau hàm răng va vào nhau, nhịn không được rùng mình một cái.
"Chơi vui không?" Cô hỏi.
Thẩm Nhượng dừng một chút, mới phản ứng lại, hốc mắt hơi hồng, khóe mắt
muốn nứt ra: "... Mẹ nó! Có phải cô điên rồi không?!"
Nói xong muốn xông tới phía này.
Thẩm Loan giơ gậy bóng chày trong tay lên, tầm mắt rơi vào trên đầu anh ta:
"Anh nói xem, đầu và mui xe thì cái nào cứng hơn?"
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại lập tức làm người đàn ông dừng bước.
Sắc mặt Thẩm Nhượng tái nhợt, vừa đau lòng cho con xe yêu dấu, lại vừa lo
lắng cho mạng nhỏ của mình.
"Anh nói không sai, đúng là tôi không dám đánh anh, cũng không muốn ngồi tù,
nhưng ta có thể phá đồ vật anh yêu thích, không phải sao?"
Có quá nhiều cách để làm một người đau, bị thương da thịt là loại thấp nhất, mà
đau lòng mới là loại cao cấp nhất.
Thẩm Loan: "Ném chìa khóa lại đây."
"..."
"Chìa khóa xe. Đừng để tôi nói lần thứ ba, có thể, tôi sẽ không nhịn được mà
đạp đầu xe..."
"Cho cô!" Thẩm Nhượng tức giận đến ngứa răng, giơ tay ném đi.
Góc độ xảo quyệt, nhưng cô lại bắt được một cách chắc chắn.
Thẩm Loan xoay người ngồi vào trong xe, đóng cửa, khởi động máy, giây tiếp
theo đã rời đi.
Thẩm Nhượng đứng tại chỗ, trên mặt có chút buồn cười, dường như không
cách nào chấp nhận được sự thật nhìn về hướng Thẩm Loan rời đi.
Anh ta bị đe dọa?
Bị cướp xe, nhưng lại tự mình đưa chìa khóa?
Ước chừng qua hai phút, Thẩm Nhượng mới phản ứng lại, bỗng nhiên xoay
người, giống như nổi điên mà đấm đá Martha nhỏ của Thẩm Loan một trận.
"Khốn nạn!"
"Con hoang!"
"Chết tiệt—"
Sau khi trút giận xong, anh ta mới cảm giác tay đau chân mềm.
Cho nên, ngay cả chiếc xe rẻ rúng này cũng ức hiếp anh ta?!
Mười phút tiếp tục trôi qua, gió lạnh thổi qua, Thẩm Nhượng hoàn toàn bình
tĩnh lại.
Hiện tại vấn đề không phải Thẩm Loan đập, hay cướp xe của anh ta, mà là anh
ta nên làm thế nào để trở về?
Trước mặt chỉ có một chiếc Maserati hết xăng, điện thoại để ở trong xe không
kịp lấy, cũng bị Thẩm Loan mang đi rồi, bây giờ tìm được người giúp cũng
cùng khó khăn.
Thẩm Nhượng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Đêm khuya rạng sáng, vùng hoang vu dã ngoại, không có một bóng người...
Ngoại trừ gió và tiếng hít thở của mình ra, dường như không còn chút tiếng
động nào.
Đèn đường lập loè, bóng cây đung đưa, một trận lạnh lẽo đột nhiên ập vào phía
sau cổ, Thẩm Nhượng nổi hết cả da gà.
Ô hô...
Tiếng gì thế?
Anh ta nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy bất kì vật còn sống nào.
Thẩm Nhượng ứa mồ hôi lạnh, sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu như âm thanh
đang khóc của trẻ con bị bóp cổ, anh ta nhanh chóng kéo cửa xe Maserati ra,
chui vào trong, cửa xe kéo lên, bịt kín không gian vây kín mình cực kỳ chặt chẽ.
Giống như chỉ có làm như vậy mới có thể thoát khỏi bầu không khí quỷ dị và
đáng sợ đó.
Anh ta thử khởi động động cơ, nhưng cũng chỉ thoi thóp được hai cái rồi hoàn
toàn tắt um.
Thẩm Nhượng hối hận.
Sao anh ta lại giống như 250 (đồ ngốc) phá bình xăng của Thẩm Loan chứ?
Bây giờ người chịu khổ vẫn là anh ta......
Thẩm Loan lái Koenigsegg, một đường chạy nhanh đến trung tâm thành phố.
Đây cũng là lí do vì sao cô chỉ xuống tay với cửa xe và đuôi xe, mà không làm
hư kính chắn gió —
Bởi vì cô muốn lái nó!
Hai chỗ mà cô đập hư đó cũng đủ làm Thẩm Nhượng cực kì đau lòng rồi
Thẩm Tịnh thuận thế mở miệng: "Cháu chúc ông nội sống lâu trăm tuổi, miệng
lúc nào cũng cười."
Cũng là hai anh em, rõ ràng chi thứ hai nói ngọt hơn chi đầu, ông cụ cười đến
mặt đầy nếp nhăn.
Qua phân đoạn kính rượu này, còn lại liền tổ hợp tự do.
Ba anh em Thẩm Xuân Giang chắc chắn phải uống một ly.
Đôi chị em dâu Dương Lam và Ngụy Minh Huy này tuy đấu ngầm rất mạnh,
nhưng trường hợp này lại khá ăn ý, đồng thời nâng chén, kính tặng xa xa ---
"Chị dâu, năm trước nhà chị rất không thuận, năm nay nhớ vào miếu đốt nhang
nhiều, xin Bồ Tát phù hộ, Thần Tài chiếu cố."
"Chuyện này không nhọc em dâu lo lắng."
Khẽ nhấp một ngụm, sau đó, hai người đồng thời dời ánh mắt đi, giống như
nhìn thêm một chút sẽ nhịn không được nôn mửa.
Thẩm Khiêm quơ quơ ly đế cao, cười như không cười mà nhìn Thẩm Loan:
"Sao, không định kính anh một ly?"
Thẩm Loan hào phóng: "Được thôi!"
Nói xong, bưng chén rượu lên, ngón tay trắng thuần rõ ràng đối lập với màu đỏ
của rượu.
Keng ---
Ly chạm vào ly, phát ra một âm thanh giòn giã.
"Anh, năm mới vui vẻ, chúc anh năm mới vạn sự như ý."
"Cảm ơn, cũng hy vọng em có thể đạt được những gì mình muốn."
Bốn mắt nhìn nhau, đều có những tia sáng cuộn trào không ai hiểu được.
Đưa miệng ly đến bên môi, Thẩm Loan ngửa đầu, cái cổ trắng như tuyết dưới
ánh đèn hình thành một đường cong duyên dáng, tinh tế, yếu ớt, giống như gập
lại là đứt.
Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lóe, biết rõ là không thích hợp, những cũng luyến
tiếc dời đi.
Đầu ngón tay dưới mặt bàn hơi động đậy, hơi hơi ngứa.
Nâng chén, một hơi cạn sạch.
Mùi rượu thuần túy lên men ở trong cổ họng, hơi say lòng người.
Một bữa cơm đoàn viên, Thẩm Loan ăn cũng không thoải mái. Không có lý do
gì khác, rượu thì uống quá nhiều, mà đồ ăn thì đã nguội.
Cho nên không ăn được mấy miếng, cô đã để đũa xuống, sau khi người thứ nhất
ăn xong, cô cũng rời bàn theo.
"Đây là Loan Loan nhỉ?" Người thứ nhất ăn xong không phải là ai khác, đúng là
Ngụy Minh Hinh.
Nhớ tới những món ăn đó đều do Dương Lam chuẩn bị, bà ta liền hết muốn ăn,
vả lại, đúng là mùi vị chẳng ra gì, thức ăn nóng lạnh hết, bà ta nếm hai miếng
tượng trưng, dù sao cũng nuốt không nổi.
Chân trước Ngụy Minh Hinh mới rời phòng ăn, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện
Thẩm Loan theo sát phía sau bà ta.
"Thím hai." Không thân thiết, cũng không xa cách, là trạng thái lễ phép nhất
giữa người với người.
Ngụy Minh Hinh nhướng mày, lúc này mới đánh giá cô.
Đều nói Thẩm Như, Thẩm Yên đẹp đến cỡ nào, nhưng trong mắt bà ta cũng chỉ
là hào nhoáng bên ngoài, mà vị trước mắt này mới thật sự xinh đẹp.
Xươn cốt tốt, khí chất trong trẻo, đặc biệt là cặp mắt kia, hiện lên ánh sáng linh
động, nhìn sơ qua thì như trong suốt, nhìn thêm lần nữa thì mịt mờ sương mù,
nhìn thêm vài lần nữa lại thấy núi bị sương mù lượn quang, mờ mờ ảo ảo.
Tất cả ấn tượng xấu của Ngụy Minh Hinh đối với cô đều bị phá vỡ.
Quả nhiên, lời đồn không thể tin!
Đứa con gái ngoài giá thú thô tục không có giác dục chỗ nào?
Rõ ràng là còn giống thiên kim đại tiểu thư hơn Thẩm Như!
Ngụy Minh Hinh lập tức thu hồi thái độ không lắm coi trọng, trên mặt mang
theo vẻ tươi cười, nhiều thêm vài phần coi trọng và nghiêm túc: "Nói mới nhớ
cháu đã về nhà họ Thẩm gần nửa năm, thím và chú hai con không ở nhà cũ, vẫn
luôn không tìm được cơ hội chính thức để gặp cháu một lần, đã chạm mặt rất
nhiều lần ở tiệc rượu, đều vội vàng mà qua, không chính thức nói chuyện với
nhau."
Theo hiểu biết kiếp trước của Thẩm Loan với người dì hai này, mấy câu nói như
vậy đã là sự nhiệt tình và thân thiện lớn nhất mà bà ta có thể bày ra với một "đứa
con gái ngoài giá thú".
Thẩm Loan hơi mỉm cười: "Trước kia cháu chỉ nghe người ta nói thím hai là
một mỹ nhân, hôm nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền."
Nếu đối phương đã biểu đạt thành ý trước, tất nhiên Thẩm Loan cũng phải có
qua có lại. Có thể biến thành bạn bè, cần gì phải đi làm kẻ thù?
Ngụy Minh Hinh yêu trang điểm, hứng thú với bảo dưỡng sắc đẹp, thích mua
sắm, tất cả những đặc điểm của một người phụ nữ yêu cái đẹp đều có thể tìm
được ở trên người bà ta.
Tất nhiên cũng gồm thích nghe lời hay, đặc biệt là mấy lời khen bà ta xinh đẹp
đủ kiểu.
Cho nên, câu nịnh bợ vô hình này của Thẩm Loan xem như đã chạm tới điểm
mấu chốt, lập tức chọc Ngụy Minh Hinh mặt mày hớn hở.
"Cái miệng nhỏ này của cháu cũng biết nói chuyện lắm!"
Thẩm Loan nghiêm trang: "Từ trước tới nay cháu chỉ nói thật!"
Người phụ nữ cười đến càng vui vẻ.
"Thảo nào trên mạng đều nói "đào hoa lướt qua, không có một ngọn cỏ", còn gọi
thím là mỹ nhân cổ trong ba ngàn năm có một, sau Kinh Hồng, không có ai có
thể đuổi kịp được dì."
Xuất thân của Ngụy Minh Hinh bình thường, gia đình phổ thông, nhưng thắng ở
một gương mặt hoa đào, khá quyến rũ người khác, lúc còn trẻ học ở học viện hí
kịch Hỗ Châu, nếu không phải kết hôn gả cho Thẩm Xuân Đình, bây giờ chắc
cũng là nữ minh tinh cấp bậc ảnh hậu.
Lúc còn học đại học, bà ta từng là khách mời tham gia một bộ phim cổ trang
nhiều tập "Kinh Hồng Tiên Tử", tuy rằng chỉ có suất diễn ba tập ngắn ngủi,
nhưng vì trang điểm cổ trang quá đẹp, mà sau đó thì không có tác phẩm nào,
nên bị truyền thành có một không hai.
Giới giải trí bây giờ trăm hoa đua nở, diễn viên có được danh xưng "mỹ nữ cổ
trang" cũng không ít, nhưng giống như Ngụy Minh Hinh vì một nhân vật nhỏ
mà được khắc ghi nhiều năm, bây giờ còn liên tiếp xuất hiện video cắt nối biên
tập xem như tuyệt tác kinh điển, đúng là không có mấy ai.
Ngụy Minh Hinh cười như một đóa hoa đoán xuân, lúc này ấn tượng với Thẩm
Loan đã hoàn toàn đổi mới.
Xem cái miệng này của người ta kìa, biết nói chuyện thế?
Vừa nhìn đã biết tìm hiểu từ trước, làm khó tấm lòng này của cô rồi.
Hơn nữa Dương Lam chán ghét Thẩm Loan, đây gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn,
Ngụy Minh Hinh càng thêm hạ quyết tâm muốn qua lại thân thiết với cô cháu
gái Thẩm Loan này.
Giống như đã quên trước đó bỡn cợn Thẩm Loan không đáng một đồng với
Thẩm Xuân Đình như thế nào...
Ừ, thật thơm!
Hai người đi thẳng đến phòng khách, thái độ thân thiết, rất có ý hận khi gặp
nhau quá muộn.
"... Loan Loan này, cháu ở cái nhà này cũng rất vất vả nhỉ?"
Thẩm Loan không biến sắc, vẻ mặt như cũ: "Sao lại hỏi như vậy?"
Ngụy Minh Hinh lạnh lùng hừ một cái: "Người chị dâu kia thế nào thím còn
không biết? Hơn nửa là không thích cháu."
"Haizz..." Ra vẻ ưu sầu.
"Xem đi! Thím biết ngay là cháu sẽ bị bà ta ức hiếp mà."
Thẩm Loan rũ mắt, lông mi run rẩy: "Không sao, quen là được."
"Xem vẻ đáng thương này... Thím hai thật sự đau lòng lắm!"
Thẩm Loan âm thầm cười mỉa, cô không biết nhiệt tình của Ngụy Minh Hinh từ
đâu mà đến, có mục đích gì, lại rất rõ ràng bà ta không phải là loại người lòng
mang nhân từ, đồng cảm tràn lan này.
A...
Hay cho một câu "thật sự đau lòng"!
Chỉ là di chuyển mồm mép, nói một chút mới thôi.
Tin bà ta mới lạ!
Nhưng trên mặt vẫn vô cùng cảm động, Thẩm Loan âm thầm khen kỹ năng diễn
xuất của mình càng ngày càng tăng.
Ngụy Minh Hinh kéo tay cô, dáng vẻ trách trời thương dân, nhỏ giọng trấn an.
"... Nói đi Loan Loan, ngày như hôm nay sao lại không thấy cháu đưa bạn trai
về nhà?"
Tới rồi!
Rốt cuộc không kìm nén được, muốn lộ ra đuôi cáo sao?
Thẩm Loan cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng, như thẹn thùng lắp bắp: "Anh ấy
phải về ăn tết với người nhà..."
Ngụy Minh Hinh kinh ngạc: "Không nghe nói Lục gia còn có người nhà mà?"
Trong giới Ninh Thành lưu truyền phiên bản Quyền Hãn Đình vừa sinh ra đã bị
ba mẹ vứt bỏ, mười tuổi đã trà trộn đầu đường cuối ngõ, từ mấy thằng nhóc lâu
la từng bước bò lên ghế đại ca như giờ, dưới cơ duyên xảo hợp kết bạn với mấy
người anh kết nghĩa có bối cảnh, dưới sự nâng đỡ của ọn họ, mới dần dần có địa
vị hôm nay rộng rãi.
Đó hẳn là một lịch sử làm giàu tràn ngập máu tanh, giống như một đoạn suy
diễn trong phim ảnh, vừa chăm chỉ vừa nhiệt huyết, trở thành một đoạn truyền
kỳ.
Nhưng bây giờ Thẩm Loan lại nói, lục gia còn có người nhà? Hình như quan hệ
cũng không tệ lắm, nếu không sao có thể ỏ bạn gái mà về quê ăn tết?
Tròng mắt Ngụy Minh Hinh chuyển động: "Người nhà của lục gia ở đâu?"
Thẩm Loan nghi hoặc nhìn bà ta.
"Cháu đừng có hiểu lầm, thím không có ý định dò hỏi hành tung của lục gia!"
Bà ta không ngừng xua tay: "Thìm, thím chỉ chỉ là thấy kỳ lạ..."
"Kỳ lạ cái gì?"
"Cháu đã là bạn gái của cậu ta, vì sao về nhà ăn tết cũng không dẫn theo cháu
về?"
Thẩm Loan mím môi, hình như có vài phần ngơ ngẩn và chua xót: "Cháu cũng
không biết..."
Lừa mình dối người! Ngụy Minh Hinh cười thầm.
Xem ra bên ngoài đồn không sai, Quyền lục gia đối với cô cũng chỉ là vui đùa
một chút mà thôi.
"Loan Loan này, vấn đề này rất nghiêm trọng!" Giọng nói trầm xuống, Ngụy
Minh Hinh làm dáng vẻ nghiêm túc.
Thẩm Loan nhất thời luống cuống.
Ngụy Minh Hinh thấy cô dễ dàng cắn câu như vậy, yên lặng mắng câu "đồ ngu"
ở trong lòng, lời nói ra lại khá chân thành: "Vốn dĩ chuyện vợ chồng son các
cháu cũng không tới lượt người ngoài như thím lắm miệng, cũng không biết vì
sao mà thím vừa thấy cháu đã cảm thấy thân thiết, có chút lời trong lòng không
nhịn được."
Thẩm Loan còn chân thành hơn cả bà ta, trong mắt chứa tia sáng cảm kích:
"Cảm ơn thím hai, thím là người tốt."
Đã rất lâu Ngụy Minh Hinh không gặp được đứa ngu dễ lừa như vậy, mới nói
hai câu đã bị mình nắm mũi đi, trong đầu không để não, mà để bã đậu à?
Việc đơn phương đè ép chỉ số thông minh làm Ngụy Minh Hinh vô cùng khoái
trá, bà ta cảm thấy mình giống như một mưu sĩ bày mưu lập kế, ngồi ngay ngắn
phía sau màn nắm được càn khôn, chút cọ xát với Dương Lam lúc trước cũng
trở nên không quan trọng gì.
Đều nói kẻ yếu thì dễ nhận được sự thương hại, nhưng chỉ là số ít tình huống.
Mà càng có rất nhiều "mày yếu đáng đời mày", ở trước mặt thói hư tật xấu của
con người, nhỏ yếu chẳng khác nào dễ bắt nạt.
Nếu hôm nay đổi thành Thẩm Như, Ngụy Minh Hinh tuyệt đối không dám có
loại suy nghĩ này, bởi vì bà ta rất rõ ràng bản thân ở trong tay Thẩm Như sẽ
không chiếm được bất kỳ lợi lộc gì.
Nhưng cố tình lại không phải Thẩm Như, mà là Thẩm Loan ngốc đến bay lên
trời...
"Thím đây liền nói thẳng vậy." Thở dài yếu ớt, hình như có tiếc hận: "Sự coi
trọng của đàn ông đối với phụ nữ thể hiện đơn giản ở hai phương diện, một
trước, một sau. Thím không rõ cháu và lục gia ở chung riêng tư như thế nào,
nhưng cậu ta về nhà ăn tết lại không nhắc đến chuyện đưa cháu về theo, thậm
chí tin tức về người nhà của cậu ta cũng phải gạt, chứng tỏ điều gì?"
Thẩm Loan lúng ta lúng túng: "Điều gì?"
"Cậu ta không đủ coi trọng trọng cháu đấy!"
Ngụy Minh Hinh vẫn luôn ở quan sát vẻ mặt Thẩm Loan, thấy sau khi mình nói
xong câu đó, sắc mặt đối phương chợt tới nhợt và hiện ra ánh mắt sợ hãi, bà ta
liền biết Thẩm Loan đã nghe lọt.
"Không, sẽ..." Miễn cưỡng nở một nụ cười, lại khó coi tới cực điểm.
Ngụy Minh Hinh cũng không nói ra, chỉ xem như không phát hiện: "Đàn ông
mà, đều là kẻ xấu, mấy cái lời nói ngon nói ngọt của bọn họ nghe qua thì thôi,
đừng bao giờ coi là thật!"
"Cháu nên làm gì bây giờ?" Ánh mắt chớp chớp mờ mịt.
Thẩm Loan đã hoàn toàn rút "cái tôi" ra, bây giờ chỉ dư lại kẻ ngu si bị người
khác xúi giục sinh lòng bàng hoàng đi nghi ngờ người đàn ông của mình, vô
cùng mê mang.
Ngụy Minh Hinh thấy cô đi từng bước từng bước theo sắp xếp của mình, chủ
động đạp phải bẫy rập, nụ cười càng xán lạn hơn: "Thật ra thím hai có một
cách..."
"Cách gì?!" Cô giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, hai mắt tỏa sáng.
"Đàn ông đều là đồ đê tiện, cháu lui, cậu ta liền tiến, cháu thả lòng, cậu ta liền
chặt, dựa theo quy luật này, chỉ cần phụ nữ chúng ta chịu bỏ công sức, tốn tâm
tư, còn sợ không thể buộc chặt đàn ông lại ư?"
"Bỏ công sức thế nào? Tốn tâm tư gì?" Vẻ mặt Thẩm Loan ngây thơ.
Lời nói Ngụy Minh Hinh thấm thía: "Cháu có thể yêu cầu cậu ta lúc nào cũng
phải báo hành tung, hoặc là xem thông tin trong điện thoại cậu ta, hoặc là đột
nhiên tập kích, tự mình tra xét... Tóm lại, đàn ông như một con ngựa, cháu mà
nuôi thả, cậu ta sẽ mở chân không có biên giới, nhưng nếu bị nuôi nhốt, lâu
ngày sẽ nghe lời."
Thẩm Loan trầm ngâm trong chớp mắt: "Thím hai, ý thím là bảo cháu thám
thính hành trình của anh ấy, đánh cắp thông tin trong điện thoại anh ấy?"
Ánh mắt Ngụy Minh Hinh hơi lóe: "Đây là chính cháu nghĩ ra được, thím cũng
không nói gì. Nhưng mà..." Lời vừa chuyển: "Cách cháu vừa nói đúng là hiệu
quả."
Thẩm Loan "Ồ" một tiếng.
Ngụy Minh Hinh: "?" Có ý gì? Có làm hay không, cho ra câu trả lời chắc chắn
đi.
Thẩm Loan im lặng, không tỏ thái độ.
Ngụy Minh Hinh có hơi nóng nảy: "Thím hai không lừa cháu, dì thu phục chú
hai của nháu như vậy đó!"
Vẻ mặt Thẩm Loan bỗng trở nên rất phức tạp, nhỏ giọng nói thầm: "Không
pahir chú hai vẫn ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài sao, không ít phụ nữ... Xem ra
cũng chả có ích gì..."
Cô nói rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người lại rất gần!
Ngụy Minh Hinh nghe rành mạch không thiếu một chữ, sắc mặt lập tức tối
xuống, lại không nghĩ ra bất kỳ lời phản bác nào.
Thẩm Xuân Đình ở bên ngoài không thành thật, chuyện này bà ta vẫn luôn giả
bộ hồ đồ, không nghĩ tới lại bị kẻ lỗ mãng Thẩm Loan này một câu nói toạc ra.
Như một cái tát nóng rát ở trên mặt bà ta.
Đau, còn không thể giải thích, bởi vì --- đều là sự thật!
"Khụ... Thím hai, cháu nói như vậy thím sẽ không tức giận nhỉ?" Sợ hãi yếu ớt,
thấp thỏm bất an.
Cơn tức của Ngụy Minh Hinh nghẹn ở trong ngực, lên không nổi, xuống cũng
không xong.
Thẩm Loan cười cười, giống như như trút được gánh nặng: "Thím tốt như vậy,
chắc chắn sẽ không vì một chút việc nhỏ này mà tính toán chi li."
Lời này, cô nói còn tự tin hơn đương sự.
"..." Sao Ngụy Minh Hinh lại cảm giác được mình bị lừa nhỉ?
Thẩm Loan mím môi, sợ đối phương bực bội, liền giải thích, nói: "Lục gia
không giống với chú hai, anh ấy có trách nhiệm, có quyết đoán, cũng có kiến
thức, sẽ không bị hoa lá cỏ cây bên ngoài mê hoặc, cháu tin tưởng anh ấy!"
Cho nên, Thẩm Xuân Đình thì không trách nhiệm, không quyết đoán, không
kiến thức?!
Rõ ràng Thẩm Loan không mang theo một chút mỉa mai nhạo báng nào, nhưng
nghe vào trong tai Ngụy Minh Hinh lại như kim đâm.
"Ha ha..." Người phụ nữ cười gượng hai tiếng, "Cháu cũng quá ngây thơ rồi,
trên đời này nào có đàn ông không vụng trộm chứ?"
"Thím hai không gặp được, không có nghĩa là những người khác cũng không
gặp được mà..." Giọng nói ngây thơ, ánh mắt hoang mang.
Ngụy Minh Hinh tức giận đến suýt phụt ra một ngụm máu.
"Lúc trước cháu chưa từng yêu đương, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng có
một điều cháu vẫn luôn tin tưởng." Lúc Thẩm Loan nói chuyện, vẻ mặt kia, bộ
dạng kia, giống như có vầng hào quang của thánh mẫu ở trên đầu: "Nếu một
cuộc tình cần phải trói buộc đối phương mới có thể giữ lại, vậy chứng tỏ tình
cảm của hai người đã tan vỡ, giữ cũng không giữ được."
Dáng vẻ Ngụy Minh Hinh như ăn phân.
"Cho nên, cháu hy vọng mình và Quyền Hãn Đình không giống như chú hai và
thím hai, có thể tin tưởng lẫn nhau hơn một chút, bớt đi một chút nghi ngờ, tôn
trọng lẫn nhau."
Nói xong, bước chân cô nhẹ nhàng rời đi.
Để lại Ngụy Minh Hinh còn đang nghẹn lời.
Cho nên, ý của Thẩm Loan là ---
Bà ta và Thẩm Xuân Đình nghi ngờ lẫn nhau, không hiểu nhau, sau đó cảm tình
tan vỡ, dù có duy trì bình tĩnh bên ngoài, cuối cùng cũng không thể giữ lại?!
Xùy!
Một con nhóc, tin nó cái mốc!
Chờ Thẩm xuân đình ăn xong, từ phòng ăn đi tới bên người bà ta, Ngụy Minh
Hinh còn có chút lúng ta lúng túng không bình tĩnh nổi.
"Khụ! Em và Thẩm Loan nói chuyện thế nào?" Người đàn ông đè thấp giọng
nói.
Ngụy Minh Hinh đột nhiên phản ứng lại, trong lòng đã sớm nhai nát lời nói kia
của Thẩm Loan, cho nên, đàn ông thật sự không buộc được sao?
Lập tức, ánh mắt bà ta nhìn Thẩm Xuân Đình liền thay đổi...
Người đàn ông không có nhiều kiên nhẫn lắm, thấy bà ta đã lâu không trả lời,
còn dùng ánh mắt như oán phụ này nhìn ông ta, Thẩm Xuân Đình không nhịn
được nhíu mày: "Em rốt cuộc có nghe anh nói không?!"
"... A, anh ồn ào cái gì? Lớn giọng thì giỏi à?!" Sắc mặt Ngụy Minh Hinh trầm
xuống.
"Anh đang hỏi em đấy, tốt xấu gì cũng trả lời anh một câu không được à?" Thấy
tính bà ta hơi nóng nảy, Thẩm Xuân Đình không tự chủ mềm xuống.
Vừa rồi không phải là phong cách của ông ta.
"Em suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc." Người phụ nữ vuốt cằm, như suy
nghĩ gì đó.
"Cái, vấn đề gì?"
"Thẩm Loan này rốt cuộc là ngu thật, hay là giả ngu?"