Một nhà bốn người chi thứ hai nói nói cười cười, từ từ đi vào.
Ba đứa nhỏ chi lớn trong mấy năm vừa rồi cũng rất ấm áp, Thẩm Khiêm ở bên
người ông cụ, chiếm vị trí tốt nhất, đây là đãi ngộ chỉ người thừa kế mới có, mà
Thẩm Như dịu dàng đoan trang, ánh sáng chiếu người, Thẩm Yên thì hoạt bát dí
dỏm, bầu không khí sinh động.
Bình thường Thẩm Xuân Giang và Dương Lam có tôn trọng nhau như khách
thế nào, cứ đến ngày này, ở trước mặt ông cụ, chi thứ hai và hậu bối đều sẽ vô
cùng ân ái.
Bây giờ, Thẩm Như và Thẩm Yên đều không có mặt, Thẩm Loan có xuất thân
xấu hổ nhất.
Tuy Thẩm Khiêm vẫn đứng ở bên người ông cụ như cũ, nhưng khuôn mặt vốn
hăng hái như mấy năm trước bây giờ lại có thêm một tia âm trầm.
Còn Thẩm Xuân Giang và Dương Lam, vai dựa vai, dáng vẻ hài hòa ân ái, cũng
không khác gì mấy năm vừa rồi.
Nhưng nếu cẩn thận một chút, thì sẽ phát hiện tuy Dương Lam đang cười, đáy
mắt lại lộ ra vẻ miễn cưỡng.
"Ông nội, cháu trai chúc tết ông!" Thẩm Nhượng đi ở phía trước, vừa thấy
Thẩm Tông Minh thì lập tức mở hình thức tươi cười toe toét, khóe miệng gần
chạm tới sau đầu rồi.
Lại nói quỳ thì quỳ, không có một chút xấu hổ.
Quả nhiên, nụ cười của Thẩm Tông Minh càng đậm hơn, ánh mắt hiện lên vẻ
hài lòng: "Được rồi, đứng lên đi, còn muốn quỳ đến khi nào nữa?"
Nói xong, lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước đó đưa qua.
Thẩm Nhượng cười tít mắt nhận lấy, nhảy đến bên người ông cụ như con khỉ:
"Cảm ơn ông!"
"Khẩu âm này..." Trong mắt Thẩm Tông Minh hiện lên vẻ kinh ngạc.
"À, không phải là cháu ở Kinh Bình gần nửa năm sao, nghe thì học thôi!" Thẩm
Nhượng nói rất nhẹ nhàng, còn cười đùa cợt nhả.
Lại không biết đã làm xúc động đến sợi dây nào trong lòng ông cụ, đáy mắt
nhanh chóng hiện lên một chút hồi ức, nhớ năm đó ông ta ở nhà họ Thẩm Kinh
Bình...
Cũng là giọng Bắc Kinh lưu loát, tuổi trẻ kiêu ngạo, phong lưu phóng túng.
Khẩu âm bây giờ của Thẩm Tông Minh còn mang theo hương vị Bắc Kinh,
hoàn toàn khác với khẩu âm bản địa Ninh Thành.
"Ừ, học nhiều một chút sẽ không có hại, ý nghĩ này của cháu rất tốt!"
Thẩm Nhượng nhoẻn miệng cười, trong mắt tràn đầy nụ cười được như ý.
Thẩm Lan thu hết vẻ mặt của anh ta vào đáy mắt, không khỏi cong môi.
Nói đến ông anh họ này, đời trước là loại người vô cùng ngang ngược, ngay cả
cái danh ăn chơi trác táng danh chính ngôn thuận của Hạ Hoài cũng phải
nhường ngôi cho anh ta.
Trên cùng một dòng thời gian, bốn năm trước, Thẩm Loan còn cho rằng anh ta
còn có thể cứu chữa, đáng tiếc... Thứ đồ chơi như chỉ số thông minh này, không
phải ai cũng có.
Thẩm Nhượng dùng phương ngữ Bắc Kinh để nhận được ánh mắt, phương pháp
rất tốt, phù hợp với hứng thú của ông cụ.
Nhưng diễn còn chưa xong, anh ta đã lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, chưa kết thúc
cũng đã lộ tẩy tại chỗ.
Vẻ mặt dương dương đắc ý kia, ngay cả Thẩm Loan còn có thể nhìn ra, huống
chi Thẩm Tông Minh đã già thành tinh?
Quả nhiên, ý cười trên mặt ông cụ dần giảm bớt, cuối cùng khôi phục thành uy
nghiêm lạnh lùng như thường ngày.
Thú vị chính là, Thẩm Nhượng không hề nhận ra sự thay đổi này, vẫn còn đắm
chìm ở trong niềm sung sướng khi được khen, cười như một người bị bệnh
trung nhị*.
*Bệnh trung nhị: Hay bệnh Chuunibyou, ám chỉ căn bệnh rối loạn tâm lý tuổi
teen.
Thẩm Loan: "..."
Có đôi khi, tấm lòng rộng lớn cũng là một loại may mắn.
"Ba, anh cả." Thẩm Xuân Đình ôm vợ tiến lên, mỉm cười khẽ gọi.
Ngụy Minh Hinh cũng gọi theo, rất có tư thế phu xướng phụ tùy.
"Ừ." Thẩm Tông Minh hơi hơi gật đầu: "Đều đến đông đủ."
"Còn cháu mà, ông nội!" Thẩm Tịnh từ phía sau nhảy lên phía trước, cười nhã
nhặn lịch sự như nước, lại không mất vẻ thông minh đáng yêu.
Sau đó hai chân gập xuống, quỳ trên mặt đấy, mềm mại nói vài câu chúc tết cát
tường, liền nhận được bao lì xì lớn của Thẩm Tông Minh.
"Cảm ơn ông nội!"
"Ừ, bé ngoan."
Tiếp theo là từng cái lạy của Thẩm Khiêm và Thẩm Loan, cũng có bao lì xì tới
tay.
Còn số tiền cụ thể, chỉ ngầm đếm.
"Ô! Đều lạy hết rồi à? Con không tới quá muộn chứ?" Giọng nói trong trẻo dịu
dàng của Thẩm Xuân Hàng truyền tới từ cửa.
Chỉ thấy người đàn ông cởi khăn quàng cổ treo lên giá treo áo, sau đó đổi sang
dép lê người làm chuẩn bị, nhanh chóng đi đến phòng khách.
"Xuân Hàng..."
"Chú ba..."
"Chú út!"
Đều đang gọi anh ta.
Thẩm Tông Minh nhìn thấy đứa con trai út, đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ vui
mừng, lại giả vờ tức giận: "Bữa cơm đoàn viên mà cũng có thể đến trễ, kỳ cục!"
"Hôm qua thức đêm xem một bài luận văn, ngủ hơi trễ. Lát nữa lên bàn, con tự
phạt trước ba ly."
Lần này ông cụ không giả bộ, trừng anh ta một cái, bên trong lại chứa đựng một
chút đau lòng: "Lại là thức đêm, lại là phạt rượu, còn cần sức khở nữa không?!"
"Cần cần ạ." Ý cười của Thẩm Xuân Hàng không đổi.
"Dạ dày sao rồi? Có đến bệnh viện kiểm tra lại đúng hạn không?"
"Bác sĩ nói, đã không sao rồi, chú ý kiêng ăn là được."
"Vậy yên tĩnh một chút cho ba! Bớt đụng vào rượu và thuốc lá đi!"
Thẩm Xuân Hàng sờ sờ cái mũi, trong khoảng thời gian này anh ta đã rất quy củ
rồi, đặc biệt là trên phương diện ăn uống.
Theo thỏa thuận trước đó, mỗi thứ bảy trong tuần Miêu Miêu sẽ làm một bữa
cơm cho anh ta, đã bắt đầu từ nửa tháng trước.
Nếu cô không bận chuyện gì khác, chủ nhật cũng sẽ đến chung cư của anh ta
một chuyến.
Tất nhiên, bao hết bữa trưa và bữa tối.
Thẩm Xuân Hàng phát hiện, cô nhóc mập mạp kia chính là một kho báu, không
chỉ có tài nấu ăn ngon, tính cách cũng dịu dàng, mấu chốt là tam quan của hai
người đều như nhau.
Thấy dạ dày anh ta không tốt, Miêu Miêu thường nấu một ít canh bồi bổ dạ dày,
một lần làm là một nồi lớn, đủ để anh ta uống hai, ba ngày.
Thẩm Xuân Hàng thầm nghĩ, cuộc "mua bán" lúc đó cũng quá có lời rồi!
Chỉ một vài thông tin ít ỏi đã đổi được một cô đầu bếp nhỏ đầy thịt, lời to rồi.
Bởi vì Thẩm Xuân Hàng chưa lập gia đình, sau khi lạy năm mới, cũng nhận
được bao lì xì như hậu bối, ông cụ khó tránh mượn đề tài để nói; "Đầu năm mới
đừng chậm trễ nữa, để cho chị dâu cả, chị dâu hai của con hỗ trợ xem xét chọn
người, nhanh chóng quyết định chuyện hôn nhân đại sự."
Ngụy Minh Hinh nghe vậy, lập tức nhận lời: "Vậy thì tốt quá! Con quen không
ít phu nhân, phần lớn con gái, cháu gái của họ đều chưa kết hôn, không chỉ xinh
đẹp, gia thế cũng hùng hậu, vừa vặn xứng với Xuân Hàng nhà chúng ta! Chị nói
đúng không, chị dâu?"
Dương Lam đột nhiên bị điểm danh, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp: "... Ừ,
Xuân Hàng đẹp trai, lại là người là người trí thức, mấy cô gái trẻ tuổi bây giờ
đều yêu loại hình này, lúc chọn có thể cẩn thận chọn được một người."
"Chị dâu nói đúng lắm. Nhưng mà..." Ánh mắt Ngụy Minh Hinh hơi lóe lên:
"Thấy sắc mặt chị không được tốt, tinh thần cũng hốt hoảng, cơ thể không thoải
mái à?"
"Không sao đâu, hai ngày nay bận bịu thu xếp trước sau, có hơi mệt mà thôi.
Tuổi càng lớn lại càng không ăn thua." Dương Lam cười cười, đoan trang dịu
dàng hiền hậu, khí thế con dâu cả nhà họ Thẩm lập tức hiện ra.
Không đợi Ngụy Minh Hinh phản ứng, ông cụ đã mở miệng trước: "Mấy ngày
nay vợ thằng cả vất vả rồi, trong ngoài đều nhờ con sắp xếp."
Dương Lam cười dịu dàng: "Ba, ba nói như vậy thì hơi khách sáo rồi. Đó là
chuyện mà con nên làm, không dám kể công."
Mắt Thẩm Tông Minh lộ vẻ vừa lòng: "Nhà chúng ta có công thì thưởng, có tội
thì phạt, rành mạch, rõ ràng. Vợ thằng hai cũng học một chút, dù sao tự lập tự
lập môn hộ cũng phải có dáng vẻ của nữ chủ nhân, cả trong lẫn ngoài, mới có
thể làm chồng bớt lo."
Sau khi Thẩm Xuân Đình dọn về nhà cũ, ba anh em nhà họ Thẩm thì như chia
nhà.
Không ở chung một chỗ với ông cụ, cũng không cần phải ngẩng đầu không thấy
cúi đầu thấy bà chị dâu Dương Lam này, Ngụy Minh Hinh như chim bay khỏi
lồng, tự do tự tại, sống vô cùng tiêu dao.
Vì thế, bà ta không ít lần khoe khoang trước mặt Dương Lam. Chính mình tự
làm chủ nhà, dù sao cũng hơn bị ông già một đống tuổi đè ép.
Nhưng lần nào Dương Lam cũng không theo ý bà ta, trên mặt không có một
chút vẻ hâm mộ, chỉ nói: "Chị là con dâu trưởng, mọi cử động đều đại diện cho
toàn bộ nhà họ Thẩm, tất nhiên không thể nhàn nhã như em được. Nhưng ai có
chí nấy, em thích cuộc sống gia đình tạm bợ phía sau cánh cửa, chị lại nguyện
cực nhọc lo liệu vì gia đình lớn, không quan trọng cao hay thấp, theo đuổi thứ
khác nhau mà thôi."
"Nhà nghèo có tự do của nhà nghèo, nhưng dù sao cũng kém hơn cuộc sống xa
hoa đẹp đẽ phồn thịnh, được người khác ngưỡng mộ, em dâu thấy sao?"
Ý rằng, Ngụy Minh Hinh bà ta cũng chỉ xứng làm một thôn nữ xấu xí keo kiệt,
dốt nát, nghèo khó còn cười ngây ngô!
Ám chỉ xuất thân bà ta không cao, tầm mắt chật hẹp.
Tất nhiên Ngụy Minh Hinh không chỉu nổi loại nhục nhã này, cho nên tóm được
cơ hội liền mách lẻo, ngáng chân Dương Lam.
Đáng tiếc, lần này lại kém mất một chiêu cờ, không những không thể vạch trần
được quyết điểm của Dương Lam, còn cho bà ta cơ hội mèo khen mèo dài đuôi,
lợi dụng một quân của ông cụ để chống lại.
Tức thật!
Ngụy Minh Hinh có thể làm lơ Dương Lam, lại không thể không kiêng dò ông
cụ. Bị dạy bảo một lúc, còn phải ngoan ngoãn vâng lời, luôn miệng đồng ý.
Tâm trạng tối tăm mấy ngày nay của Dương Lam bỗng trở nên tốt đẹp hơn nửa,
nở một nụ cười sâu xa với cô em dâu này.
Đấu với bà ta, họ Ngụy còn kém quá xa!
"Được rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy ăn cơm đi."
Thẩm Tông Minh ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người tràn vào phòng ăn.
Tuy rằng lời nói lúc trước của Dương Lam có ý kéo công, nhưng đúng là bà ta
đã tốn không ít tâm tư cho bữa cơm tất niên này.
Bàn lớn dài ba mét, mặt trên phủ lớp gấm nhung màu đỏ, mỗi chỗ ngồi đều có
ngọn nến màu đỏ, ly chén sáng loáng, ở dưới ánh đèn màu cam ấm hơi phát
sáng.
Tổng cộng 66 món, ý chỉ lục lục đại thuận*.
Một nửa món mặn, một nửa món chay, ý chỉ công bằng chính trực.
Đối với một gia đình lớn mà nói, tin chắc rằng không có gì quan trọng hơn hai
điều thuận lợi và công bằng này.
Thẩm Tông Minh gắp đũa đầu tiên, những người khác mới dám cử động.
Thẩm Loan bị sắp xếp ngồi bên cạnh Thẩm Khiêm, nếu Thẩm Như ở đây, vậy
đây hẳn là vị trí của cô ta.
Dương Lam nhìn qua đây vài lần, chua xót và hận ý giằng co trong mắt, nếu có
thể, bà ta hận không thể đạp Thẩm Loan xuống bàn, rồi ném ra ngoài.
Nhưng mà, không có nếu.
Lúc đầu bầu không khí trên bàn không sôi nổi lắm, dù sao cũng có ông cụ ở
đây, sau ba vòng rượu, những người đàn ông tính cả Thẩm Tông Minh vào đều
đã uống say, mùi rượu lơ lửng, lò sưởi đỏ rực, cả phòng ăn tràn ngập hương
thơm và ấm áp.
Thẩm Xuân Giang và Dương Lam đứng dậy, vợ chồng hai người kính rượu với
ông cụ.
Ngay sau đó là Thẩm Xuân Đình và Ngụy Minh Hinh, so sánh với hai vợ chồng
chi đầu quy củ, hai người này nói chút lời vui vẻ, làm ông cụ cười to thoải mái.
Ngụy Minh Hinh cho Dương Lam một ánh mắt khiêu khích, người sau lại ngay
cả nhìn cũng không thèm nhìn bà ta.
Tức điên!
Sau đó là Thẩm Xuân Hàng độc thân, không có vợ để đưa, anh ta một mình
bước lên: "Ba, năm mới vui vẻ."
"A Hàng, quyết định sớm một chút đi."
Tục ngữ đã nói rồi, hoàng đế yêu con trưởng, dân chúng cưng con út.
Thẩm Xuân Hàng sinh ra khi Thẩm Tông Minh đã 45 tuổi, lúc đó, tập đoàn
Minh Đạt đã đi vào quỹ đạo.
Cho nên, Thẩm Tông Minh không cần ngâm mình trong công việc 24 giờ mỗi
ngày như trước, ông ta bắt đầu có lòng dạ thảnh thơi đi chú ý đến thời gian
mang thai và trưởng thành sau khi sinh của đứa con này.
Tờ siêu âm B đầu tiên, lần máy thai đầu tiên, lần trợn mắt đầu tiên, lần xoay
người đầu tiên...
Những điều này chưa từng được trải nghiệm ở hai đứa con trai trước.
Cũng vì vậy mà tình cảm Thẩm Tông Minh dành cho đứa con trai út vô cùng
khác biệt.
Hơn nữa, trước Thẩm Xuân Hàng có hai người anh trai lớn tuổi hơn nhiều, nếu
không có chuyện ngoài ý muốn, tương lai sẽ không tiếp xúc được với quyền lực
trung tâm của tập đoàn, cho nên, sự thương tiếc và yêu thương của Thẩm Tông
Minh dành cho anh ta càng nhiều hơn, rất có ý bồi thường.
Khi Thẩm Xuân Hàng vừa được sáu tuổi, không chỉ có ngoại hình tuấn tú, còn
biểu hiện ra nhạy bén và thông minh vượt xa những đứa trẻ cùng tuổi.
Vì thế, Thẩm Tông Minh đã dẫn riêng anh ta đi kiểm tra, kết quả chứng minh,
chỉ số IQ của con trai út đúng là cao hơn người thường rất nhiều, bồi dưỡng cho
tốt, tương lai có khả năng rất lớn sẽ trở thành nhân tài nghiên cứu cao cấp.
Mà Thẩm Xuân Hàng từ khi bắt đầu tiểu học, mãi đến khi tốt nghiệp trung học,
phàm là cuộc thi anh ta tham gia, thì không bao giờ để cho người khác lấy được
hạng nhất.
Mặt già Thẩm Tông Minh phát sáng, cảm thấy con trai út là một thiên tài, bởi
vậy càng thêm coi trọng.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, sau khi vợ đầu chết Thẩm Tông Minh vẫn
không tái giá lại vì để cho xuất thân của Thẩm Xuân Hàng không bị người khác
lên án, kiên trì cưới mẹ anh ta vào cửa, vừa cho bà ta địa vị nữ chủ nhân, cũng
cho con trai út một thân phận quang minh chính đại.
Đúng như dự đoán, Thẩm Xuân Hàng học hành hết sức ưu tú, tuy rằng không
thể kế thừa gia nghiệp, nhưng danh vọng và lực ảnh hưởng của bản thân lại lớn
hơn hai người anh trai.
Vốn hết thảy đã rất viên mãn, nhưng thời gian trôi qua, Thẩm Xuân Hàng chậm
chạp không kết hôn lại thành một căn bệnh trong tim ông cụ.
Cho nên mới ân cần dạy bảo, dặn dò mấy trăm lần.
"Ba yên tâm, con hiểu rõ."
Hầu như lần nào Thẩm Xuân Hàng cũng dùng những lời này để có lệ cho ông
ba, Thẩm Tông Minh thở dài, cũng được, tùy anh ta vậy.
Thế hệ con cái kính xong, đến lượt thế hệ cháu chắt.
Thẩm Khiêm làm trưởng tôn đi đầu: "Cùng đi."
Thẩm Loan sững sờ, qua hai giây mới phản ứng được anh ta đây là đang nói
chuyện với mình: "?"
"Cùng đi kính rượu."
Thẩm Tông Minh dù sao cũng đã một đống tuổi, không thể uống nhiều rượu,
cho nên lúc Thẩm Xuân Giang kính, đều lấy hình thức hai vợ chồng, như vậy
ông cụ chỉ uống một chén.
Bây giờ đến lượt cháu trai cháu gái, tất nhiên cũng sẽ không uống một chọi một.
Thẩm Khiêm gọi Thẩm Loan, hết sức bình thường, cô không lý do để từ chối.
Hai người nâng chén tiến lên ---
"Ông nội năm mới vui vẻ."
Thẩm Loan cũng đi theo nói một câu, không mắc sai lầm, cũng không làm nổi
bật, quy củ, bình thường.
Thẩm Tông Minh uống xong, buông chén rượu, ánh mắt hơi mang ý sâu xa lướt
qua hai người, mở miệng hiền từ: "Sau này hai anh em các cháu cùng ở tập
đoàn, phải giúp đỡ lẫn nhau, nắm tay sánh bước."
"Vâng." Thẩm Khiêm thấp giọng đáp.
Thẩm Loan thì mỉm cười ngọt nào: "Vâng ạ."
Kính xong xuống sân khấu, đến lượt hai anh em chi thứ hai nhà họ Thẩm.
Thẩm Nhượng bưng chén rượu, Thẩm Tịnh thì mềm mại, yên tĩnh đi ở bên cạnh
anh ta.
"Ông nội, A Nhượng chúc ông năm mới may mắn, khỏe mạnh vừa lòng, vạn sự
như ý!" Nói xong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu vang đỏ đầy, anh ta làm vài cái đã hết sạch, động tác kia, muốn bao
nhiêu khí phách có bấy nhiêu khí phách.
Vừa nhìn đã biết xã giao bên ngoài không ít.