Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 44




Chương 39: Cô cũng muốn nếm thử

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Thẩm Loan mỉm cười, lúc này Chu Trì mới phát hiện, cô gái này có một đôi má lúm đồng tiền thật ngọt ngào.

Cô nói, “Không có gì, chỉ là một số suy đoán cần được chứng minh thực tế.”

Chu Trì nghĩ rằng trong lòng cô ấy có đối tượng để hoài nghi, “Được rồi, bây giờ tôi sẽ tiến hành theo dõi ngược, nhưng tôi không cam đoan nhất định có thể thành công.”

“Thử xem đi.” Giọng điệu trầm thấp, dường như cô cũng không thèm để ý, nhưng trong đôi mắt kia lại tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.

Chu Trì bắt đầu hành động, thao tác trên bàn phím nhanh hơn mấy lần trước, trên màn hình bắt đầu hiển thị bắt đầu một lượng lớn mã số.

Thẩm Loan tuy nhìn không hiểu, nhưng vẫn tập trung tinh thần.
Chu Trì lại nhịn không được liếc nhìn cô một cái, mang theo vài phần tò mò, lại bị trực tiếp bị cô bắt được.

“Tập trung.” Cô trầm giọng nhắc nhở.

“Ồ.”

Liếc mắt một cái, đã nửa tiếng trôi qua, Chu Trì đột nhiên thở ra một hơi dài, ngả người ra sau, dựa vào trên ghế, “Xong rồi tự mình xem đi.”

Cô nhìn thấy một thứ gì đó giống như bản đồ xuất hiện trên màn hình hiển thị, các đường nét màu đen đan xen dày đặc, ở góc dưới bên trái còn đánh dấu thước đo, mà trong những đường màu đen này xuất hiện một đường màu đỏ dày lên với một chấm màu xanh lam chuyển động phía trên đó.

“Bản đồ tuyến đường hàng không.” Thẩm Loan nhướng mày.

“Làm sao cô biết?” Chu Trì vẻ mặt kinh ngạc, phải biết rằng, đây không phải là tuyến đường hàng không theo ý nghĩa truyền thống, mà là thông qua một bộ quy tắc bố cục theo thói quen do chính anh làm ra.
Trước đó, Chu Trì dám nói ngoại trừ mình ra, sẽ không còn người khác có thể hiểu được.


Nhưng Thẩm Loan lại hiểu.

Cô ấy dường như biết anh ta rất rõ, về mọi mặt, từ trong ra ngoài.

Mà loại cảm giác này không phải chỉ một lần hai lần, giống như bọn họ quen biết đã lâu, lâu đến nỗi Thẩm Loan đã hiểu rõ anh như lòng bàn tay.

Nhưng Chu Trì nghĩ thế nào cũng không moi ra được chút ký ức nào có liên quan đến cô.

“Vậy nên, tôi đoán đúng rồi à.” Cô gái cười khúc khích.

Chỉ là “đoán” thôi sao? Chu Trì trong lòng thầm hỏi.

“Lợi dụng Duch virus xâm nhập vào thiết bị đầu ra của đối phương sẽ lấy được thông tin định vị, không khó để phát hiện đó cũng là điện thoại di động, mà chủ nhân của chiếc điện thoại lúc này đang dùng tốc độ 950 km/h đi về hướng tây nam, điểm đến là....” Giọng nói vừa dừng lại, Chu Trì lại bắt đầu gõ bàn phím, rất nhanh đã đưa ra đáp án “Bắc Hải.”
Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe, nhưng cũng không quá kinh ngạc.


Lúc cô và Thẩm Khiêm nói chuyện, cô mơ hồ nghe thấy thông tin chuyến bay được phát từ đầu bên kia, trong lòng đã có suy đoán.

Điều duy nhất cô không biết là anh ta sẽ đi đâu.

Bây giờ cô cũng tìm ra được.

Hóa ra là Bắc Hải à.

Bắc Hải, nằm ở bờ biển phía đông của Vịnh Bắc Bộ, là một trong 14 thành phố ven biển rộng mở của Trung Quốc, có môi trường thoải mái và khí hậu dễ chịu.

Mà nơi này cũng là phúc địa của Thẩm Khiêm, dự án “Khu nghỉ dưỡng bãi biển” do anh ta xúc tiến không chỉ trở thành con gà đẻ trứng vàng lớn nhất trong Bất động sản Thiên Thủy, mà còn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của anh ta trong cuộc chiến giành quyền kiểm soát Minh Đạt trong tương lai.

Kiếp trước, Thẩm Loan và anh ta âm thầm tranh đấu, có câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Vì thế, cô còn đặc biệt dành ra thời gian để nghiên cứu về Thẩm Khiêm, bao gồm tính cách, thích và không thích, kinh nghiệm, quá trình khởi nghiệp. Thậm chí cô còn tìm hiểu anh ta có bao nhiêu bạn bè, qua lại với những ai, hẹn hò với cô gái nào, trong cuộc sống có thói quen gì, Thẩm Loan đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đương nhiên, cô biết dự án Bắc Hải có ý nghĩa như thế nào đối với Thẩm Khiêm và nó quan trọng thế nào trong tương lai.

Cô đã sớm biết ở nơi đó ngàn vàng cũng khó mua, một khi đã như vậy, nếu cô không làm chút gì đó, thì làm sao có thể xứng với cơ duyên mà ông trời ban cho cô được?

Chu Trì: “Bây giờ cô đã biết người kia là ai rồi đúng không?”

“Phải.” Nụ cười của Thẩm Loan càng ngày càng sâu, “Tôi đã sớm biết.”

Nhưng suy đoán mà cô muốn chứng minh vẫn chưa dừng lại ở đó, nhưng mà, xem ra trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn, hơn nữa trong lòng cô cũng biết rõ.

Bắc Hải, đó là một miếng bánh ngọt.

Khiến cô cũng muốn nếm thử.