Thẩm Loan
tiện tay chỉ một người: "Cô làm nhé."Mí mắt Bạch Vũ giật mạnh.Tiểu Quan bất
ngờ.Mà người phụ nữ trung niên được Thẩm Loan chỉ không thể tin nổi, nhưng
rất nhanh đã phản ứng lại, cười ha ha nhận: "Cảm ơn giám đốc tín nhiệm, tôi
nhất định sẽ nghiêm túc làm việc!""Rất tốt."Thẩm Loan quấy đục một hồ nước
xong, tâm trạng không tồi rời đi.Bây giờ cô là sếp của bộ phận dự án, tất nhiên
có quyền tiến hành điều động.Không phục sao?Tự mình gây ra, trách ai được?
Nghẹn!Mà người phụ nữ trung niên mà cô tiện tay chỉ, cũng không phải thật sự
tiện tay.Cô ta đứng xa Bạch Vũ nhất, cũng là người luôn im lặng từ khí Thẩm
Loan xuất hiện - không an ủi Bạch Vũ, cũng không mắng chửi Thẩm Loan.Mà
tiểu Quan nhìn như vô tội, thật ra thảm nhất.Dự án trên tay cô ta sắp đến lúc kết
thúc rồi, không có gì bất ngờ xảy ra tháng sau có thể được trích phần trăm.Bây
giờ, bị Thẩm Loan chặn ngang một chân, tất cả ngâm nước nóng.Chiêu thức ấy
khác gì muốn mạng của cô ta!Đó là những tờ tiền đỏ rực đó...Chương 438: Cắt
giống hoa hồng giấy, cậu chủ Quyền về đảo Thẩm Loan rời đi, nhẹ nhàng như
một cơn gió.Tạo ra song gió dễ như trở bàn tay rồi lại không chịu trách nhiệm
xoa dịu, sau khi lướt qua để lại mặt hồ không còn phẳng lặng.Người phụ nữ
trung niên vừa được lợi cũng im ắng rời đi.Lúc này ở lại có thể sẽ càng bị ghét
thêm, bà ta vẫn nên tránh một chút thì hơn.Những người còn lại vây xung quanh
quanh Tiểu Quan, anh với cô một câu, tôi một câu, mồm năm miệng mười an
ủi."Quan Quan, cô đừng sợ, chúng ta trực tiếp đi tìm tổng giám đốc nói chuyện
cho ra lẽ đi!""Thẩm Loan quá coi thường người khác rồi! Cô ta cho rằng cô ta là
ai cơ chứ? Tùy tiện nói một câu đã muốn cướp hạng mục của Tiểu Quan đi, trên
đời này làm gì có chuyện vô lý đến như vậy được!""Trong khoảng thời gian này
Quan Quan vất vả biết bao nhiêu, trong lòng mọi người chúng ta đều biết rõ.
Bây giờ thấy hạng mục sắp kết thúc, chuẩn bị được trích phần trăm rồi, sao cô
ta lại có thể làm như vậy?! Chặn con đường kiếm tiền của người khác cũng
giống như giết cha mẹ người ta, sự bất công này không thể chịu đựng rồi cho
qua được!"Nếu nói là mọi người đang cùng nhau an ủi Tiểu Quan, không bằng
nói là đang nhân cơ hội mắng Thẩm Loan.Mắng cô có, hận cô có, muốn liên lạc
với cấp trên để cáo trạng cô cũng có! Rõ ràng là không liên quan gì đến mình,
lại cố tình tỏ ra căm phẫn hơn nhiều so với người bị hại là Tiểu Quan.Đột nhiên,
giữa những tiếng ồn ào này, có một giọng nói rất nhỏ chui vào trong lỗ tai của
mọi người: "Nhưng chị Quan nói xấu sau lưng giám đốc Thẩm, cô ấy không vui
cũng là chuyện rất bình thường..."Đúng rồi.Đây mới là nguyên nhân chân chính
gây ra mọi chuyện.Cho nên, không phải Thẩm Loan đang tức giận vô cớ, ngược
lại, đây còn điều dễ hiểu cả về tình hay lý.Một người cấp trên tay cầm quyền to
không có bất kì nghĩa vụ gì phải xuống tay nhẹ nhàng, nể nang đối với một
nhân viên cấp dưới khua môi múa mép chửi bới sau lưng chính mình.Dù sao
cũng không phải thánh mẫu Maria...Nếu Thẩm Loan có đủ lý do để làm khó
Quan Hân Đồng, vậy thì vì cái gì mà cô phải nhẫn nhịn chứ?Muốn trách thì
trách người nào đó không quản được mồm miệng của chính mình, đã sai trước
thì cũng đừng trách người khác trả thù.Nghĩ thông suốt được điểm này, mọi
người cùng nhau im lặng."Khụ... Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta
đi ăn cơm nhanh đi thôi, muộn hơn chút nữa là chỉ còn đồ ăn thừa thôi đấy mọi
người.""Đúng đúng đúng, nghe nói hôm nay có thịt kho tàu và thịt bò nạm,
hương vị thơm ngon vô cùng.""Đi thôi, mọi người hành động nhanh nhẹn lên
đi! Đúng rồi Tiểu Quan, cô có muốn đi cùng không?"Mọi người nín thở nhìn
lại, chỉ thấy cô gái cụp mí mắt xuống, không nhìn rõ được cảm xúc trong đó, có
vẻ rất nản lòng.Nghe vậy, lắc đầu nhè nhẹ: "Mọi người cứ đi ăn đi thôi, tôi chưa
thấy đói bụng."Mọi người thấy trạng thái của cô ta không ổn, cũng không
khuyên gì thêm.Quay đầu hỏi Bạch Vũ: "Chị, chị có muốn mọi người gói mang
về giúp cho không?""Được, vậy chị cảm ơn."Một đám người đông đúc lần lượt
kéo nhau rời đi, khu làm công lớn như vậy chỉ còn Bạch Vũ và Quan Hân
Đồng.Bạch Vũ thở dài, bước đi qua, vỗ nhẹ lên đầu vai Tiểu Quan dỗ dành
giống như chị cả, giọng điệu dịu dàng, mang theo ý an ủi rất rõ ràng: "Không
sao chứ?"Quan Hân Đồng không lên tiếng."Tôi hiểu tâm trạng hiện tại của cô,
nhưng cô cũng đã thấy thái độ của giám đốc Thẩm rồi, cô ta rõ ràng là đang cố
tình muốn dằn mặt, dạy dỗ cô. Chờ thêm một thời gian cô ta hết giận, tôi lại đi
nói vài lời hay giúp cô, ít nhất cũng có thể giữ lại được hạng mục...""Chị Bạch,
vì sao chị luôn muốn nhắc đến nó vậy?" Quan Hân Đồng vẫn luôn giữ im lặng
nãy giờ, đột nhiên mở miệng ngắt lời Bạch Vũ nói."Cái gì?" Bạch Vũ ngẩn
người.Quan Hân Đồng đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén: "Vì sao cứ
phải nhắc đến hạng mục?"Cô ta gằn từng chữ một, dường như đang cố hết sức
đè nén một cảm xúc nào đó."Trên tay Tiểu Quan còn có một hạng mục chưa
làm xong, đang tiến vào thời kỳ mấu chốt, mỗi ngày vội đến mức chân không
chạm đất, sợ là không có lúc nào rảnh để giúp đỡ." Đây là nguyên văn lời Bạch
Vũ nói."Sao lại...sao cô có thể nói như vậy?" Người phụ nữ nhất thời kinh
ngạc.Quan Hân Đồng: "Nếu không phải đột nhiên chị đề cập đến, giám đốc
Thẩm căn bản sẽ không biết trong tay tôi có hạng mục gì cả."Bạch Vũ nhíu
mày, nụ cười trên mặt cũng dần dần được thu lại: "Cô đang trách tôi sao?""Chị
Bạch, tôi bị Thẩm Loan bắt ngay lúc đang bất bình cho chuyện của chị, lúc sau
mỗi một câu mà chị hát đệm không những không thể giải vây cho tôi, ngược lại
càng giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cô ta càng thêm tức giận. Chị
cảm thấy, tôi không nên trách chị sao?"Quan Hân Đồng không ngốc, thậm chí
ngược lại, thời gian cô ta ở Minh Đạt không phải là ngắn, những chuyện liên
quan đến lục đục tranh chức như thế này, cô ta tuy không dám nhận là hiểu rõ,
nhưng cũng không đến mức ngây thơ.Bạch Vũ muốn làm người tốt, dùng hết
sức lực nói tốt giúp cô ta, lại chưa từng suy nghĩ xem những lời này đối với cô
ta mà nói đến cùng là "Lợi" hay là "Hại".Thật là ích kỷ biết bao!"Tiểu Quan,
bây giờ tâm trạng của em đang không tốt, chị không so đo với em. Nhưng làm
người phải suy xét mọi chuyện thật kỹ càng, ý tốt của chị, sao em lại có thể..."
Dáng vẻ của Bạch Vũ như đã bị tổn thương: "Lúc ấy, căn bản là tôi không nghĩ
tới những chuyện này, một lòng muốn nói chuyện giúp cho cô, hừ... Kết quả là,
bây giờ ngược lại biến thành người xấu?""Chị Bạch à, vậy tôi cũng rất là cảm
ơn ý tốt của chị!" Lời này, Quan Hân Đồng nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, rõ
ràng mang theo ý châm chọc.Trên mặt Bạch Vũ có chút xấu hổ, nhưng lại
nhanh chóng khôi phục bình thường.Dù sao cũng không phải cô ta bắt Quan
Hân Đồng nói xấu sau lưng Thẩm Loan, cái nồi này dù có ném như thế nào
cũng không chụp được lên trên đầu mình, Bạch Vũ vừa nghĩ như vậy, ngay lập
tức cảm thấy yên tâm thoải mái."Tiểu Quan..." Trong mắt cô ta lộ ra sự khó xử,
lại giống như vô tội.Vừa vô tội vừa ấm ức.Quan Hân Đồng cảm thấy dường như
đây là ngày đầu tiên mình quen cô ta, trong mắt hiện lên sự thất vọng, rồi lại
nhanh chóng nở một nụ cười đầy mỉa mai.Không chỉ cười Bạch Vũ dối trá, mà
còn cười bản thân mình ngu xuẩn!"Chị Bạch, hẳn là trong lòng chị đang rất bất
mãn đối với giám đốc Thẩm nhỉ?"Bạch Vũ nhíu mày: "Rốt cuộc là cô đang nói
cái gì?""Nơi này cũng chỉ có hai người chúng ta, có diễn cũng không cần thiết.
Chị là phó giám đốc, sau khi Thẩm Như đi rồi, vốn chị là người có cơ hội lên
chức nhất. Nhưng nửa đường lại nhảy ra một Thẩm Loan, trực tiếp giành mất vị
trí của chị, hẳn là trong lòng chị không phục?"Ánh mắt của Bạch Vũ hơi
lóe.Quan Hân Đồng cũng không cần cô ta phải thừa nhận cái gì, chỉ tự mình
tiếp tục: "Tuy rằng chị tức giận bất bình, nhưng lại không dám xung đột chính
diện với cô ta, ngược lại còn cúi đầu giả dối, nịnh nọt lấy lòng.""Tiểu Quan!
Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời lại không thể nói bậy, chú ý cẩn thận đến lời nói
của cô!"Ngoài mạnh trong yếu.Quan Hân Đồng cười lạnh, tỏ vẻ "bất chấp tất
cả": "Sống ở dưới áp lực và luôn phải ngụy trang như vậy, sự hận thù trong nội
tâm chị sẽ càng ngày càng tăng, nhưng chị hèn nhát như vậy, đến một câu nói
bậy cũng không dám tự mình nói ra, vậy thì phải làm sao bây giờ? Nói bóng nói
gió những lời không hay về Thẩm Loan, mặt không đổi sắc âm thầm châm ngòi
cho những người khác đứng ở mặt đối lập với Thẩm Loan, ngây ngốc mà đấu
tranh anh dũng vì chị, mà chị chỉ cần sống chết mặc bây.""Chờ đến khi cả hai
cùng bị tổn hại, chị vừa lúc có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Chị Bạch,
trước kia giám đốc Thẩm thường xuyên khen chị thông minh, không thế ngờ
được lại là loại khôn lỏi độc ác âm ngoan như thế này!"Quan Hân Đồng nói
xong, cũng không cho Bạch Vũ có bất kỳ cơ hội nào để cãi lại, trực tiếp chạy
lấy người....Sắp đến cuối năm, phố lớn ngõ nhỏ đều có màu sắc tết đến xuân
về.Lúc Thẩm Loan lái xe đi ngang qua đầu hẻm, thường xuyên nhìn thấy các
quầy đồ tết bên trong cửa hàng. Các món đồ màu đỏ rực trông rất vui mừng,
những bức tranh tết, câu đối xuân, pháo trúc linh tinh...Cô dừng xe, đi vào ngõ
nhỏ, đến trước cửa cửa hàng.Chủ cửa hàng đang cúi đầu sửa sang lại những câu
đối xuân mà khách vừa chọn còn dư lại, xếp đều vào rồi cuốn thành một cái ống
rỗng ruột, sau đó dùng dây da gân buộc lại, thả trên kệ để hàng."Cô gái, cô
muốn mua gì nhỉ?" Thấy Thẩm Loan đi vào, ông ta nhiệt tình tiếp đón....Thẩm
Loan lái xe trở về sơn trang Đông Li.Hiện giờ nhà họ Thẩm bên kia gần như
không hề hỏi đến cô ở đâu, chủ yếu là dù muốn hỏi cũng không có lá gan đó, dù
sao thì đa số thời điểm cô đều ở bên Quyền Hãn Đình.Hành tung của ông lớn
cũng không phải là thứ dễ nghe ngóng được như vậy.Nhỡ đâu một ngày có sự
kiện ám sát gì đó, người đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn sẽ là bọn họ...Thêm
nữa, đối với mối tình này của hai người, Thẩm Xuân Giang vẫn luôn cảm thất
rất vui mừng, có đôi khi còn lo lắng Thẩm Loan quá nhu nhược, không biết
quyến rũ người đàn ông, hận không thể tay cầm tay dạy cho cô làm thế nào để
giữ được Quyền Hãn Đình.Đối với việc này, Thẩm Loan chỉ coi như xem một
trò cười.Nhưng Thẩm Xuân Giang lại không hề cảm thấy mình đang làm xiếc
như con khỉ mà ngược lại còn rất kiêu ngạo."Đã về rồi đấy à?" Sau bàn làm
việc, người đàn ông mỉm cười ngẩng đầu."Ừm." Thẩm Loan xoay tay đóng cửa
phòng đọc sách lại, bước chân nhanh hơn đi qua, sau đó, đặt mông ngồi lên trên
đùi Quyền Hãn Đình."Không phải đi làm sao?"Bây giờ còn chưa đến bốn
giờ."Em về sớm, không được à?"Vẻ mặt người đàn ông bất đắc dĩ, ôm lấy vòng
eo mảnh khảnh của cô: "Được rồi, em thấy vui là được.""Sắp ăn tết rồi." Thẩm
Loan nói, hai tay quấn lên trên cổ của người đàn ông."Cho nên?""Anh định sẽ
ăn tết như thế nào?"Sau một lúc lâu không thấy Quyền Hãn Đình nói gì, ngay
lúc Thẩm Loan chuẩn bị ngẩng đầu nhìn xem biểu cảm của anh, đỉnh đầu bỗng
nhiên truyền đến một giọng nói trầm ấm."Loan Loan, về Chiêm Ngao ăn tết
cùng anh đi."Chiêm Ngao?*Từ gốc là 占鳌Cô nhớ lại, lúc hai người bị nhốt
trong động âm dương, anh cũng đã từng nhắc tới nơi này, nghe nói là một hòn
đảo nhỏ, không tồn tại trên bản đồ, cũng không để bất kì một tín hiệu vệ tinh
nào từ phía chính phủ thâm nhập, che một tầng khăn che mặt thần bí, giống như
một thế giới khác.Hiện tại Quyền Hãn Đình nói, muốn đưa cô cùng đi?Hơi thở
của Thẩm Loan hơi chậm lại, tim đập nhanh hơn: "Anh...anh muốn đưa em đi
gặp người nhà à?""Sao vậy, không vui à?"Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe, giây
tiếp theo, lòng bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông đã nắm lấy cằm cô, hơi
dùng một chút sức.Thẩm Loan bị bắt ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.Sự chần
chừ và do dự của cô đều đã bị Quyền Hãn Đình nhìn thất rõ."Em xin lỗi..."Cô
còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.Đối với đáp án này, Quyền Hãn Đình đã ngờ đến từ
sớm, nhưng vẫn không nhịn được biểu cảm thất vọng.Một lúc lâu sau, một tiếng
than nhẹ chợt vang lên: "Anh có thể chờ, chờ đến khi em không còn có nỗi lo về
sau, cam tâm tình nguyện."Hốc mắt của Thẩm Loan nóng lên.Cô không đành
lòng...Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng phất
qua đuôi mắt phiếm hồng của cô, cười mắng một tiếng: "Ngốc."Nhưng Thẩm
Loan lại cảm thấy, người thật sự ngốc là anh mới đúng."Khi nào đi?"Quyền Hãn
Đình có người nhà, hơn nữa thành viên trong gia đình hẳn là còn không ít, chắc
chắn sẽ không ở lại Ninh Thành ăn tết."Ngày mai.""Gấp vậy sao?""Bà ngoại
làm tiệc mừng thọ, Chiêm Ngao sẽ mở ra sớm nửa tháng để nghênh đón khách
từ các nơi đến, có thể ba mẹ anh, còn có hai người bác đều sẽ trở về, cho nên,
anh sẽ về sớm hơn một chút."Trong đầu Thẩm Loan hiện ra khuôn mặt vị ảnh
hậu kia, mặc dù đã không còn trẻ tuổi nhưng cũng vẫn cao quý ung dung như
cũ.Cô không khỏi kính trọng từ đáy lòng: "Thay em chào hỏi bà cụ nhé.""Ừm.
Còn gì nữa?"Thẩm Loan nhướng mày: "Còn có cái gì?""Chỉ chào hỏi bà ngoại,
chẳng lẽ em không chuẩn bị thăm hỏi cha mẹ chồng tương lai một câu à?"Cô
cười vùi mặt vào ngực người đàn ông, ồm ồm nói: "Em bảo muốn gả cho anh
khi nào chứ?"Còn cha mẹ chồng...Thật là biết cách tự dát vàng mặt.Quyền Hãn
Đình ôm cô càng chặt, từ từ mở miệng: "Dù sao cũng là chuyện sớm hay
muộn."Thẩm Loan: "..."Thấy túi xách cô lộ ra một góc túi màu đỏ: "Mua gì
vậy?"Suýt chút nữa Thẩm Loan đã quên mất việc này, lấy đồ ra đưa cho anh
như hiến vật quý: "Giống không anh?"Chỉ thấy hai hình người nho nhỏ được cắt
bằng giấy hồng được đặt trong lòng bàn tay khô ráo dày rộng của Quyền Hãn
Đình, một nam một nữ, ngũ quan rõ ràng.Nghiễm nhiên là dáng vẻ của Quyền
Hãn Đình và Thẩm Loan.Hai hình người nhỏ tay trong tay, mặc áo khoác, đeo
khăn quàng cổ, tươi cười xán lạn."Ai làm cho?""Chủ cửa hàng làm song cửa sổ
năm mới cắt ra cho em.""Rất giống.""Em cũng cảm thấy vậy."Ngày hôm sau
Quyền Hãn Đình đã phải đi, trong lòng Thẩm Loan ít nhiều cũng có chút lưu
luyến, ban ngày cô không biểu hiện ra ngoài, nhưng tới buổi tối, đặc biệt là sau
khi hai người nằm ở trên giường..."Loan Loan, đừng làm loạn." Trong bóng
đêm, giọng nói của người đàn ông khàn khàn và trầm đến không bình
thường."Em cứ làm loạn đó, sao hả, anh không chịu được à?" Yêu tinh nhỏ ngọ
nguậy một lát thì thò một cái đầu từ chăn bông ra, tươi cười khiêu khích, ánh
mắt quyến rũ.Quyền Hãn Đình vốn đã không chịu nổi sự trêu chọc của cô,
huống chi vẫn là ở trên tiền đề Thẩm Loan chủ động, nếu anh mà nhịn được,
heo mẹ cũng có thể lên cây!"Đây là do em tự tìm!"Sự nhiệt tình của Thẩm Loan
đã đem lại cho người đàn ông trải nghiệm hoàn toàn khác với dĩ vãng.Thế
Quyền Hãn Đình mới biết, nếu một người phụ nữ muốn làm cho bạn sung
sướng, vậy cô sẽ luôn có rất nhiều thủ đoạn làm cho bạn dục tiên dục tử.Từ trên
giường, đến sô pha, rồi lại đến bồn tắm, thậm chí là sàn nhà, lan can, bàn trang
điểm, mỗi một chỗ đều để lại dấu vết của hai người.Mặc kệ anh đề xuất ra loại
yêu cầu nào, Thẩm Loan đều phối hợp tốt đến ngoài dự đoán.Có một số động
tác yêu cầu cao cũng đồng ý thử, vòng eo nhỏ dài hết sức mềm mại kia dường
như có thể tùy ý gập lại.Quyền Hãn Đình cảm thấy mình sắp điên rồi."Điên
cuồng" "Điên".Sau khi chấm dứt, anh ôm lấy Thẩm Loan đi vào giấc ngủ, giây
phút trước tiến vào mộng đẹp, Lục gia không nhịn được mà nghĩ: Thật ra không
trở về Chiêm Ngao cũng được nhỉ...Có điều đến ngày xuất phát, Quyền Hãn
Đình vẫn quyết định đi, dẫn theo Lăng Vân và Sở Ngộ Giang.Thiệu An Hành,
Hồ Chí Bắc cũng có một số mối quan hệ với nhà họ An, bởi vậy cũng định góp
vui đến tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ.Đông Li sơn trang lớn như vậy, bây
giờ cũng chỉ còn mỗi Thẩm Loan và một con người máy Lolita.Trong nhà
không có người mình mong nhớ, đa số thời gian cô đều ở Minh Đạt.Cho nên
công nhân trong bộ hạng mục gần đây cảm thấy rất thần kỳ khi phát hiện giám
đốc Thẩm thế nhưng không còn về sớm nữa.Cốc cốc cốc."Mời vào."Bạch Vũ
đẩy cửa vào: "Tài liệu đã được phân loại sửa sang lại dựa theo yêu cầu của cô
rồi, bây giờ cô có muốn đưa vào không?"Thẩm Loan gật đầu: "Vất vả rồi."Nụ
cười của Bạch Vũ có chút miễn cưỡng, cô ta mệt chết mệt sống làm nhiều ngày
như vậy, dường như đã xem hết tất cả tài liệu một lần, đọc đến mức hai mắt
nhức mỏi, còn hy sinh thời gian ngủ dưỡng da để tăng ca thức đêm, cuối cùng
lại chỉ nhận được hai chữ "vất vả" nhẹ nhàng bâng quơ như vậy sao?A ha!Trong
nội tâm cô ta cười lạnh không thôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa mấy chồng tài
liệu vào trong.Thẩm Loan đảo mắt qua một cái: "Để ở đây là được, cô đi ra
ngoài trước đi."Bạch Vũ: "..."Thấy cô ta lề mề mãi chưa động đậy: "Sao, còn có
việc gì?"Bạch Vũ mím môi, nhìn qua có chút ngại ngùng: "Việc hôm trước của
Tiểu Quan..."Thẩm Loan nhướng mày.Bạch Vũ thấy động tác này của cô, trong
lòng không nhịn được rùng mình một cái, có chút ý muốn lùi bước.Nhưng lời
nói đã nói một nửa, chỉ có thể căng da đầu nói cho xong: "Cô ấy đã biết sai rồi,
hạng mục hôm đó có thể trả lại cho cô ấy không?"Thẩm Loan không vội vã tỏ
thái độ.Lòng bàn tay của Bạch Vũ mướt mồ hôi, giọng điệu cũng bởi vì chột dạ
mà không rõ ràng: "Dù, dù sao cũng đã đến cuối năm rồi, trừ tiền lương, mọi
người chỉ mong ngóng được trích phần trăm và thưởng cuối năm, gia đình nhà
Tiểu Quan có mức chi tiêu lớn, cần phải dùng tiền gấp, hạng mục kia khi cô ấy
giao ra cũng đã tới giai đoạn kết thúc rồi, cho nên...cô có thể giơ cao đánh khẽ
chút không?"Cô ta nói xong, mắt lộ ra vẻ chờ mong.Thẩm Loan không tiếp lời
ngay lập tức.Bởi thế, trong văn phòng lớn như vậy tràn ngập sự im lặng đến kì
lạ