Kể từ khi đi dạo quanh bộ phận dự án một vòng, cực kì khí phách đổi tất cả đồ
đạc trong văn phòng, Thẩm Loan đã liên tiếp ba ngày chưa xuất hiện.
Bởi vì cô trở lại học, cùng Miêu Miêu và đám người Tưởng Thạc Khải.
Mục đích: Nộp bài tập!
"...Đã ký hợp đồng? Lúc nào vậy?" Vẻ kinh ngạc trên mặt Miêu Miêu không
che dấu được.
"Ngày hôm qua."
Cô ấy biết chắc chắn Thẩm Loan có thể làm được, nhưng không ngờ sẽ nhanh
như vậy.
Quả thực giống như tốc độ của ánh sáng đấy?
"Làm sao Từ Kính Sinh đồng ý thế?" Đầu óc Miêu Miêu nhanh, miệng cũng
nhanh, hỏi vấn đề mà mọi người đều rất tò mò.
Những người khác tuy rằng không nói lời nào, nhưng lỗ tai lại lập tức dựng
thẳng lên.
"Tìm đúng uy hiếp, một kích bị mất mạng."
"Uy hiếp gì thế?" Miêu Miêu khó có thể tưởng tượng, ông trùm kim cương trải
qua muôn vàn thử thách như Từ Kính Sinh mà cũng sẽ có loại "uy hiếp" thế
này.
Thẩm Loan nhướng mày, liếc Miêu Miêu một cái, dáng vẻ cười như không
cười: "Cô nói đi?"
"Tôi?" Miêu Miêu chớp mắt.
"Đoán xem."
"Người đàn ông này... Không vì lợi, vậy thì vì danh; nếu như cả hai không phải,
vậy chỉ có vì... tình?"
Thẩm Loan từ chối cho ý kiến.
Miêu Miêu ngầm hiểu.
Những người khác cũng như đang suy tư.
Không ngờ tổng giám đốc Từ cũng yêu sâu sắc như vậy, vậy mà lúc ngược bọn
họ thì một chút cũng chẳng thủ hạ lưu tình.
"Đều tới rồi sao?" Trương Phàm từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm tài liệu,
chiếc áo khoác ngoài màu cà phê bọc lấy gió lạnh, mang theo một luồng khí
lạnh thấm người: "Hội nghị vừa kết thúc, xin lỗi, để các em đợi lâu rồi."
"Giáo sư, chúng em đều phải rời trường học làm nhiệm vụ, ngài còn muốn họp
nữa?" Cổ Thanh thuận miệng nói.
"Nguyên nhân chính là vì các em đều không ở đây, chúng ta mới có thời gian
họp. Nói đi, hôm nay tới đầy đủ như vậy, định làm gì thế?" Trương Phàm mở
chén trà, hơi nóng chen chúc nhau tỏa ra bên ngoài, cực kỳ ấm áp giữa mùa
đông khắc nghiệt
Miêu Miêu thấy mọi người đều không mở miệng, nghĩ nghĩ, đứng ra nói: "Giáo
sư, báo cáo một chút tình hình về việc hoàn thành về nhiệm vụ thực tiễn lần thứ
ba của nhóm bọn em được không?"
Trương Phàm uống ngụm trà nóng, trong mắt hiện lên vẻ vừa lòng.
Thầm nghĩ: Học sinh tích cực như vậy hình như cũng không nhiều lắm...
Nếu gặp khó khăn, ở trong phạm vi ông ta có thể kiểm soát được, ông ta có thể
giúp một tay, dù sao cũng là năm hạt giống tốt, tuy nói chấp nhận mưa rền gió
dữ để rửa sạch, nhưng cũng không thể rửa một lần đã sạch ngay!
"Được, vậy nói một chút về tiến độ dự án trước đi."
Ánh mắt Miêu Miêu chợt lóe, vẻ mặt rất chi là vi diệu: "Ngài chắc chắn muốn
nghe sao?"
"Tất nhiên!" Ông ta cần phải hiểu rõ được tiến độ tổng thể, cũng phải nắm chắc
tình hình chung của hạng mục, mới có thể căn cứ theo yêu cầu thực tế để đưa ra
đề xuất tương ứng.
Miêu Miêu há mồm, mấy lần muốn nói lại thôi.
Trương Phàm cho rằng cô ta không làm tốt, hơi xấu hổ mở miệng, nên cười trêu
ghẹo: "Sao thế, còn ngượng ngùng à?"
Miêu Miêu sờ mũi: "Là rất ngượng ngùng..."
Trương Phàm đảo qua mặt mấy người khác, nhận ra vẻ mặt mấy đứa trẻ này đều
không quá bình thường.
Chẳng lẽ thật sự đúng là bị tử nạn rồi? Ông ta âm thầm suy nghĩ.
Nhưng nghĩ lại, bị làm khó cũng rất bình thường, dù sao hạng mục vịnh Thạch
Tuyền ngay cả tập đoàn Minh Đạt cũng bó tay không có biện pháp nào, giao
cho mấy đứa gà mờ này luyện tập cũng dựa vào tâm lí còn nước còn tát, không
ôm bất kỳ hy vọng nào.
Lúc Trương Phàm đang tự hỏi, theo bản năng nâng ấm trà lên, từ từ nhấm nháp.
Anh ta suy nghĩ, nên tìm từ ra sao mới không đả kích đến sự tự tin và tích cực
của những đứa trẻ này.
Miêu Miêu và Cổ Thanh liếc nhau, thấy được tinh nghịch trong mắt lẫn nhau,
sau đó lại chớp chớp mắt nhìn Thẩm Loan.
Trương Dương lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tưởng Thạc Khải ghét bỏ bĩu môi, con gái đều nhàm chán như vậy sao?
Sau một lúc lâu, Trương Dương tựa như đã tổ chức lại lời nói, lúc mở miệng đã
nói lời thấm thía: "Thứ nhất, hạng mục chắc chắn là có khó khăn, nhưng nếu
nhà trường quyết định cho các em hoàn thành, đã chứng tỏ được việc xem trọng
năng lực của các em... Tuy rằng tiến độ không khả quan, nhưng chỉ cần các em
cố gắng làm, cuối cùng cũng sẽ được lợi không nhỏ..."
"Giáo sư." Miêu Miêu yếu ớt cắt ngang lời ông ta: "Thật ra, chúng em đã làm
xong rồi."
Phốc!!!
Trương Phàm phun một ngụm trà nóng lên trên bàn, Tưởng Thạc Khải ngồi gần
nhất nhanh chóng nhảy ra, may mắn thoát nạn.
"Làm, xong rồi? Có ý gì?" Đường đường là một giáo sư kiến thức rộng rãi, lúc
này trong mắt lại hiện ra một tầng ngây thơ cùng mù mịt.
Miêu Miêu cười tủm tỉm mở miệng, ý tứ nước chảy mây trôi: "Ý trên mặt chữ
đó thầy, hạng mục kia chúng em đã làm xong rồi, mới kí hợp đồng xong, không
phải đang tới tìm ngài để báo cáo thành tích à?"
Nói xong, quan tâm lấy hai tờ khăn giấy đưa qua: "Giáo sư, ngài lau đi?"
Trương Phàm choáng váng nhận lấy, máy móc lau khô nước, cả người còn ở
trong trạng thái ngẩn ngơ.
Thật lâu sau, trong lòng còn sợ hãi mà chấp nhận sự thật này.
Sau đó lại nghe Miêu Miêu nói sơ lược chuyện đã trải qua, cuối cùng đã tin.
Sau đó, không khí trở nên xấu hổ hơn.
Nói đúng ra, là Trương Phàm có chút khó xử, vì ấn tượng ban đầu của mình.
Thẩm Loan đứng ra hoà giải, nói mấy câu đã xua tan bầu không khí quái dị kia
đi.
Cổ Thanh hỏi: "Giáo sư, nhóm chúng em bây giờ có được tính là đã hoàn thành
bản khảo hạch một cách viên mãn không?"
"Tính!" Trương Phàm không dám động đến chén trà nữa, chủ yếu là sợ mình lại
phun ra một lần nữa, ai biết bọn nhãi con này có chuẩn bị ")niềm vui đáng sợ
bất ngờ" nào cho anh ta không?
"Yes!" Miêu Miêu vui vẻ đến nhảy dựng lên, nửa tháng, bọn họ chỉ dùng một
nửa thôi.
Độ vui sướng trên mặt mấy người đều cũng khác nhau, nói tóm lại, Thẩm Loan
và Tưởng Thạc Khải là hai người bình tĩnh nhất.
Làm xong thủ tục, báo cáo tình huống cụ thể, mấy người rời khỏi trường học
đến tiệm lẩu.
Trong bữa tiệc, dầu sôi sùng sục, nhiệt cay bừng bừng.
Miêu Miêu: "Tưởng Thạc Khải, sao hôm nay cậu không đến công trường?"
"Cuối năm đều nghỉ."
Mọi người lúc này mới giật mình, còn một tuần nữa là đến 30 Tết, sắp bước
sang một năm mới.
Miêu Miêu: "Cậu không về nhà à?"
Tưởng Thạc Khải nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ tôi còn ở bệnh viện."
Miêu Miêu rụt cổ, không trêu chọc anh ta nữa, quay đầu hỏi Cổ Thanh: "Hai
người định ở đâu thế?"
"Về Bắc Hải, tôi và ba mẹ anh ấy đều ở bđó. Qua đầu năm mới, trực tiếp đến
Khải Hàng báo danh."
"Cũng đúng, Hồ Tiên càng ngày càng nóng, đã trở thành hiện tượng rồi, bên
phía Khải Hàng lại là một đống chỉ lo vùi đầu vào gõ chương trình, hai người
không nhanh qua đó, cứ điều khiển xa như vậy cũng không phải là cách."
Cổ Thanh gật đầu: "Cho nên chúng tôi định lần này sau khi về Bắc Hải, sẽ tạm
thời không tới Ninh Thành, đợi đến lúc giữa tháng ba rồi trở về lấy bằng tốt
nghiệp, sau này cơ bản sẽ không đặt chân đến nơi này nữa."
"Cũng được đấy." Miêu Miêu có chút hâm mộ: "Dốc sức làm nhiều năm như
vậy, cũng coi như lá rụng về cội."
Trong mắt Cổ Thanh có chút hơi nước, không biết do cay hay vì nguyên nhân gì
khác: "Tôi rất cảm ơn cô và tổng giám đốc Thẩm, thật sự, nếu không có cơ hội
phỏng vấn lần đó, tôi cùng Trương Dương cũng sẽ không ổn định nhanh như
vậy."
Dưới chiếc bàn vuông, Miêu Miêu vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, trấn an: "Là các cô
đủ ưu tú mà. Tổng giám đốc Thẩm người đó..." Nói xong, ánh mắt nhẹ nhàng
lướt qua, trên mặt Miêu Miêu nhiễm vài phần ý cười: "Trước nay đều công tư
phân minh. Cho dù quan hệ cá nhân của các người thế nào, quan hệ ra sao, năng
lực không đủ cũng không thể vào được đâu."
Cũng phải nói, Miêu Miêu mới là người có quyền lên tiếng nhất.
Cô ta đi theo Thẩm Loan sớm nhất, từ lúc bắt đầu qua loa cho xong chuyện, đần
độn, đến sau lại thi đậu học viện Khởi Hàng, hiện giờ rất có khả năng trở thành
sinh viên tốt nghiệp ưu tú, trong quá trình này, năng lực của cô ta, tư duy, kiến
thức, ánh mắt đều được nâng cao khác nhau, thậm chí có thể không quá khi nói,
có sự tăng vọt về chất!
Mà tất cả nhưng thứ này đều là Thẩm Loan cho cô ấy.
Cô gái này, tuổi nhỏ hơn cô ấy, dáng người cũng không lớn như cô ấy, cân
nặngg cũng không bằng, nhưng giống như người cố vấn cuộc sống vì chỉ rõ
phương hướng cho cô ấy.
Miêu Miêu đã từng sợ hãi không tự giác, hèn nhát bỉ ổi không biết phản kháng,
sau khi gặp gỡ Thẩm Loan, cô ta mới có cái gọi là "mục tiêu".
Cũng không phải kế hoạch hay ý chí gì lớn, chỉ nghĩ một bước một dấu chân đi
theo phía sau cô, hoàn toàn không cần lo bị lạc đường, đi nhầm, ngã xuống vách
núi hay tình huống bất ngờ.
Miêu Miêu có một loại dự cảm rất mạnh mẽ: Đời này cùng đi với Thẩm Loan,
không dám nói sẽ trở thành người thắng cuộc, nhưng nhất định sẽ không quá
kém!
Không có bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không có căn cứ cụ thể, nhưng cô ấy
lại cứ tin tưởng chắc chắn như vậy.
Mà lúc này, nhìn Cổ Thanh, Miêu Miêu giống như gặp được chính mình lúc
trước.
"Này" Cô ta đâm cánh tay Cổ Thanh, đè thấp tiếng nói, nhấp khóe miệng cười
trộm: "Cô có cảm thấy tổng giám đốc Thẩm tựa như cao tăng đắc đạo, mà
chúng ta là hai tiểu yêu, tất cả đều bị phật quang của cô ấy khai chiếu?"
Phốc —
"Cô so sánh như vậy, thật buồn cười." Cổ Thanh chớp mắt một cái: "Nhưng mà,
cũng rất đúng đấy."
"Hì hì..."
Nồi lẩu này xem như lần liên hoan cuối cùng của năm nay, muốn gặp lại có lẽ
cũng phải chờ tới lễ tốt nghiệp của Khởi Hàng vào tháng ba.
Thẩm Loan lấy cớ đi toilet, vòng đến trước bàn lễ tân chuẩn bị tính tiền.
"Bàn 17 ạ?" Người phục vụ xác nhận nói.
"Ừ." Cô gật đầu.
"Đã trả tiền rồi."
"Trả rồi ư?"
"Đúng vậy."
Thẩm Loan nhướng mày: "Đơn hóa đơn cho tôi."
Người phục vụ giật xuống, đưa qua.
Thẩm Loan liếc mắt một cái đã nhận ra là chữ của Tưởng Thạc Khải, cũng
giương nanh múa vuốt như những người khác.
Cô nghĩ một là Trương Dương hoặc là Cổ Thanh, cũng có thể là Miêu Miêu,
nhưng chưa từng suy nghĩ đến Tưởng Thạc Khải, không phải khinh thường, mà
là thông cảm cho anh ta.
Trước kia nhóm liên hoan, hoặc là tổ trưởng như cô mời, hoặc là mọi người AA,
Tưởng Thạc Khải chưa bao giờ chủ động thanh toán tiền, tất nhiên, Thẩm Loan
cũng sẽ không để anh ta trả.
Hơn nữa đứa trẻ này cũng không tầm thường, anh ta nghèo đến mức trời quang
trăng sáng, không có tiền thì là không có tiền, chưa bao giờ che dấu công việc
dọn gạch bán thời gian ở công trường của mình, cũng không bao giờ phùng má
giả làm người mập.
Ngoại trừ hôm nay.
Chi phí tốn kém hôm nay: 1023.
Tương đương với một tuần dọn gạch của anh ta.
Thẩm Loan đưa hóa đơn cho người phục vụ, trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn, giống
như không biết gì hết.
Lúc rời đi, mọi người đều không đề cập tới chủ đề tính tiền này, hầu như đều
mặc định Thẩm Loan đã trả rồi.
Dưới tình huống như thế, Tưởng Thạc Khải vẫn cứ không rên một tiếng, giống
như một ngàn đồng tiền kia không phải từ trong túi anh ta móc ra.
Sau khi Thẩm Loan xác định anh ta thật sự không định thừa nhận, trực tiếp nói
giúp anh ta.
Miêu Miêu phản ứng trước tiên, tiến lên một bước, hào khí can vân vỗ vỗ bả vai
anh ta: "Cám ơn nhé, người anh em!"
Mắt Tưởng Thạc Khải nhìn chỗ bị cô ta vỗ: "Ớ..." Ai là anh em với cô?
Quá kiêu ngạo rồi đấy!
Miêu Miêu bĩu môi: "Nếu cậu muốn, cũng có thể làm chụy em với tôi mà."
Tưởng Thạc Khải: "..."
Trương Dương trái lại cũng không khách sáo, rút điếu thuốc qua, động tác rất
chi quen thuộc, vừa nhìn đã biết làm không ít lần.
Tưởng Thạc Khải nhận lấy, cầm ở trong tay, không vội hút.
Ngay cả Cổ Thanh cũng không tỏ thái độ...
Người phụ nữ nhếch khóe môi, sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên cũng không
quá thể hiện tình cảm với Tưởng Thạc Khải.
Miêu Miêu thấy thế, tròng mắt chuyển động: "Lẩu ở nhà hàng này ăn cũng khá
ngon, nhưng mà giá cả lại hơi cao, người anh em, đêm nay cậu xuất huyết nhiều
rồi nhỉ?"
Tưởng Thạc Khải không có cảm xúc gì, giống như dáng vẻ ngày đầu tiên khai
giảng của anh ta vậy, lười biếng, rồi lại từ trên cao nhìn xuống.
Người kiêu ngạo, đặc biệt là người nghèo kiêu ngạo, thường càng dễ kích thích
con mắt của người khác hơn.
Bởi vì.
Ánh sáng quá rực rỡ.
Nếu như bởi vì điều kiện gia đình tốt, tiền nhiều không lo hao phí, trái lại cũng
miễn cưỡng có thể làm cân bằng tâm lý.
Nhưng có một số người xuất thân trung bình, thậm chí kém hơn, nhưng luôn có
một loại cao cao tại thượng, giống như một người vượt trội.
Cổ thanh bị sự kiêu ngạo trên người Tưởng Thạc Khải đâm rồi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, giữa hai người cũng không có gì thâm cừu đại hận (thù
hận sâu sắc) gì, huống chi cùng nhau hợp tác ba lần rồi, cũng coi như kề vai
chiến đấu.
Còn có gì không thể tiêu tan chứ?
Sau khi nghĩ thông suốt, cô ta nhẹ giọng, giương mắt nhìn người đàn ông: "Cảm
ơn."
Tưởng Thạc Khải không màng hơn thua, hoặc nói, từ đầu đến cuối cũng chưa
từng để chút cảm xúc này ở trong lòng: "Không nên khách sáo."
Đến tận đây, buổi liên hoan của nhóm mới thực sự coi như viên mãn.
Tưởng Thạc Khải muốn đến bệnh viện, vừa lúc cũng cùng hướng với Thẩm
Loan nên ngồi xe cô luôn.
Chạy nhanh suốt đường, đèn đường lờ mờ.
"Sau này có tính toán gì không?" Thẩm Loan bỗng nhiên mở miệng.
Tưởng Thạc Khải dừng lại, phun ra hai chữ: "Dọn gạch."
Cô nhịn không được nhíu mày, cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp của Khởi Hàng
đi dọn gạch?
Tên tuổi của Khởi Hàng trở nên không đáng tiền như vậy từ bao giờ?
"Tôi nói nghiêm túc."
Anh ta nhếch miệng, dáng vẻ tự do lười nhác: "Cô cho rằng tôi đang nói giỡn
à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Anh ta giơ tay che lại đôi mắt, thuận tiện gục đầu về phía sau, tùy ý, trôi chảy,
lười biếng, chỉ nghe một tiếng lẩm bẩm nhẹ: "Thật ra, dọn gạch cũng khá tốt..."
Thẩm Loan bị dáng vẻ nghiêm túc này của anh ta làm cho tức cười.
"Nói đi, tốt chỗ nào?"
"Không cần động não, chỉ cần có sức lực là được; bây giờ đãi ngộ ở công
trường cũng không kém, nếu full-job, sẽ càng kiếm được nhiều hơn; bầu không
khí rất nhẹ nhàng, tuy rằng đều là một đám đàn ông với nhau, đôi lúc cãi nhau,
thậm chí sẽ đánh nhau, nhưng không như những thành phần tri thức lục đục với
nhau, đánh một trận, ngày hôm sau gặp mặt lại cùng nhau làm việc."
"Không có sao?" Thẩm Loan kiểm soát tay lái, ánh mắt nhìn thẳng về phía
trước, lại rất nghiêm túc mà nghe lời này của Tưởng Thạc Khải.
"Tạm thời chỉ nghĩ vậy thôi."
"Thứ nhất, không cần động đầu óc, xin hỏi cậu là không có đầu óc, hay là
không thông minh?"
"..."
Thẩm Loan: "Có đầu óc nhưng không động não, vậy gọi là lười; có một cái đầu
thông minh nhưng lại không động, thế gọi là tang. Cậu cảm thấy cậu thuộc loại
nào?"
Tưởng Thạc Khải không nói, trực tiếp làm một hũ nút.
"Thứ hai, làm full thời gian có thể kiếm nhiều hơn sao, dọn gạch toàn thời gian
sao? Nhiều hơn...là bao nhiêu? Có thể vượt qua lương một năm của công ty cao
cấp sao? Cậu muốn nói đồ của công nhân cao cấp, tôi tin, nhưng cũng chỉ là
một công nhân dọn gạch..."
Tưởng Thạc Khải vẫn không nói như cũ.
"Cuối cùng, chỗ nào có thì sẽ có giang hồ, chẳng qua khác nhau mà thôi, vũ khí
lạnh và vũ khí nóng. Mấy người đàn ông thì không có tranh đấu sao? Có đôi
khi, người có vũ lực lại càng đáng sợ hơn."
"Vì sao lại nói những điều này?" Tưởng Thạc Khải đột nhiên nhìn về phía cô,
góc mặt nghiêng của cô gái điềm tĩnh, vẻ mắt khắp nơi lộ ra lạnh lẽo, nhưng
không hiểu sao lại rất chăm chú.
Cô tựa như lốc xoáy, nhìn nhiều hơn một cái thì sẽ bị hút vào.
"Bởi vì tôi trọng nhân tài." Giọng nói của Thẩm Loan nhàn nhạt.