Nhìn bộ dạng ngơ ngác của anh ta, Miêu Miêu cũng không ôm ấp kỳ vọng gì.
Thẩm Xuân Hàng thì lại cảm thấy hứng thú, không ngừng truy hỏi.
Đối với người học cầm, kì, thi, họa, thơ, rượu, hoa kiêm hiệu trưởng mà nói,
những thứ này giống như thiên văn vật lý trong mắt người bình thường, bởi vì
không hiểu biết nên mới cảm thấy tò mò, càng tăng thêm ham muốn tìm tòi
nghiên cứu.
"Bột mì chính là bột được sử dụng để làm đặc trong nấu." Miêu Miêu suy nghĩ
cả nửa ngày, mới nặn ra được một câu như vậy.
Ừm...
Khá là trừu tượng.
Thẩm Xuân Hàng: "Đó là tinh bột của những nguyên liệu gì?"
"Khoai tây, đậu xanh, củ ấu, củ sen... còn có lúa mì."
"Dưới tầng có siêu thị tiện lợi, bây giờ tôi sẽ đi mua..."
"Úi! Không cần đâu—" Miêu Miêu theo điều kiện phản xạ nắm lấy cánh tay của
người đàn ông: "Có thể dùng lòng trắng trứng gà để thay thế."
Nói xong, tự nhiên như không bỏ tay ra.
Thẩm Xuân Hàng cũng không vì động tác nhỏ này mà để tâm, anh ta đi thẳng
đến tủ lạnh, bên trong có trứng gà mà tuần trước anh ta mới mua về vẫn chưa
động đến.
Miêu Miêu mím môi, vô thức bấm bấm đầu ngón tay, dường như hơi ấm vẫn
còn đọng lại quanh đó...
Cô ấy lắc lắc đầu không nghĩ đễn những thứ đó nữa, bắt đầu chuẩn bị gia vị ướp
cá.
Bột mì là để làm cho thịt cá mềm hơn, lòng trắng trứng gà cũng có hiệu quả như
vậy. Suy nghĩ đến sự hạn chế của nguyên liệu, những món chính như cá cay, cá
chua không thể nấu được, Miêu Miêu suy nghĩ một lát, quyết định làm một món
cá phi lê.
"Lòng trắng trứng chuẩn bị xong chưa?" Cô ta vừa làm đun nóng dầu vừa hỏi.
"..."
Dường như giữa chừng Thẩm Xuân Hàng bỗng dưng mất âm thanh, Miêu Miêu
vô thức quay đầu lại, lại nhìn thấy người đàn ông nghi ngờ nhìn vào cái bát,
trong tay còn cầm vài cái vỏ trứng.
Miêu Miêu bật bếp nhỏ lại sau đó đi đến chỗ anh ta: "Sao vậy?"
"Tôi đang nghĩ, làm thế nào để tách được lòng đỏ và lòng trắng ra." Anh ta thử
đập cả quả trứng vào trong bát, sau đó mới lấy lòng đỏ ở giữa ra, nhưng nếu
không phải làm lòng đỏ lẫn vào với lòng trắng, thì là vớt lên cả lòng đỏ và lòng
trắng, chỉ còn lại một phần lòng trắng có thể dùng.
Đối với chuyện này, hiệu trưởng Thẩm đã lấy ra cả sự chuyên chú khi nghiên
cứu đề tài và lối suy nghĩ thận trọng của luận văn để gánh một quả, à không,
một đống trứng gà.
Miêu Miêu: "..."
"Xin lỗi, những chuyện bếp núc tôi không giỏi lắm..." Người đàn ông xoa xoa
mũi, cũng nhận thức được khả năng của bản thân.
Miêu Miêu tiện tay lấy ra một quả trứng, gõ nhẹ trên miệng bát một cái, ngay
lập tức vỏ trứng tách đôi ra, khẽ đổ lòng đỏ qua lại giữa hai phần vỏ trứng, lòng
trắng sẽ theo đó rơi vào trong bát, đến cuối cùng một cái lòng đỏ hoàn chỉnh
được giữ lại trong vỏ trứng.
Miêu Miêu: "Đó, như thế này không phải được rồi sao?"
Thẩm Xuân Hàng vô cùng ngạc nhiên, giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ
diệu.
"Dầu đủ nóng rồi..." Sau đó Miêu Miêu mới nhận ra, nhanh chóng trở về trước
bếp, tiện tay đổ lòng trắng trứng vào trong miếng cá phi lê, khấy đều, cho vào
nồi.
Tách tách—
Tiếng dầu trong chảo.
Thẩm Xuân Hàng bật máy hút khói lên, cánh tay thon dài choàng qua đầu của
cô gái, đúng lúc đó Miêu Miêu đột nhiên quay người lại, trước mặt là lòng ngực
ấm áp của người đàn ông, chóp mũi chạm vào lớp vải len mềm mại làm cô ta
cảm thấy hơi ngứa.
Lúc Thẩm Xuân Hàng lùi lại, Miêu Miêu thản nhiên như không cầm gừng và tỏi
lên hỏi anh ta: "Ngài có ăn được không?"
"Ăn được." Người đàn ông đón lấy: "Tỏi cho mấy nhánh, gừng cho thì sao?"
Miêu Miêu: "Bảy nhánh tỏi, nửa non miếng gừng."
"Được."
Hoàn thành việc xử lý, Thẩm Xuân Hàng đem đi rửa sau đó đặt lên thớt.
Miêu Miêu dùng dao băm vài nhát, để sang một bên chuẩn bị dùng.
Sau đó đảo cá, vớt các miếng cá từ trong chảo ra.
Thẩm Xuân Hàng: "Bây giờ phải làm gì?"
Miêu Miêu: "Điều nước."
"Cần phải dùng những thứ gì?"
"Nước tương nhạt, nước tương đậm, giấm và cả nước tương hấp cá."
Thẩm Xuân Hàng— lấy ra bày trước mặt cô ta.
Miêu Miêu dựa vào tỷ lệ nhất định bỏ nguyên liệu vào trong nồi, sau đó bỏ
gừng và tỏi: "Có đường trường không?"
"Có."
Điều nước xong, cho cá vào trong nồi, màu trắng vàng ban đầu ngay lập tức
chuyển thành màu vàng, bám vào một lớp màu đậm của nước tương, mùi thơm
nồng đậm.
Bày món lên đĩa xong Miêu Miêu giao cho Thẩm Xuân Hàng, Thẩm Xuân
Hàng bê ra bàn ăn, hai mắt hài lòng tán thưởng, không nhịn được mà nuốt nước
bọt, sau đó mới xoay người đi vào trong bếp.
Tiếp đến Miêu Miêu xào món thịt bò với gừng thái sợi, nấu một nồi canh thịt cà
chua.
Từ lúc cô ấy vào bếp đến lúc nấu xong các món còn chưa đến một tiếng.
Thẩm Xuân Hàng ngửi thấy những mùi thơm này liền cảm thấy chưa bao giờ lại
đói như lúc này.
Một bữa ăn phong phú, hai người ngồi xuống bắt đầu thưởng thức bữa trưa.
"... Mùi vị thế nào?"
Trong miệng người đàn ông vẫn đang nhai không tiện nói chuyện, chỉ dơ ngón
tay cái lên.
Miếng cá thơm, mềm, thịt bò đủ vị, canh thịt thì ngon lạ thường.
Ba món nóng này vừa hay thích hợp với thời tiết lạnh giá như bây giờ.
Thẩm Xuân Hàng không nói khoe khoang khoác lác, mà là sự hài lòng từ đáy
lòng.
"Bạn học thường hay nấu cơm sao?"
"Ừm."
"Bởi vì thích ăn?"
Miêu Miêu hơi ngây ra, sau đó không nhịn được cười: "Đúng vậy." Sẽ ăn, ăn
một cách chậm rãi, điều này với "bệnh lâu thành bác sĩ" là cùng một đạo lý.
Thẩm Xuân Hàng ăn liên tiếp hai bát cơm, miếng cá cuối cùng cũng ăn nốt vào
bụng mới không nỡ đặt đũa xuống.
Miêu Miêu ăn không nhiều, công lao thuộc về bát mỳ cô ta đã dùng để lấp đầy
bụng trước khi ra khỏi nhà.
"Hiệu trưởng Thẩm, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề được không?"
"Nói thử xem lại." Người nào đó ăn uống no say nên tâm trạng rất tốt.
"Nếu như ngài đã không biết nấu cơm, vậy sao lại còn đặc biệt ra ngoài mua
đồ?"
"Tôi biết nấu, chỉ là nấu không được ngon lắm."
"Cũng biết làm cá?" Miêu Miêu nhìn anh ta.
"Khụ... không biết."
"Vậy sao lại mua?"
"... Tôi muốn thử một chút."
Kết quả là đến mổ cá còn không làm được nói gì đến nấu.
"Vậy nếu như tôi cũng không biết, ngài định làm gì với con cá đó?" Miêu Miêu
chớp mắt, vô cùng tò mò.
Vứt đi?
Thẩm Xuân Hàng: "Cho người khác. Tay nghề của bà Vương ở tầng dưới rất lợi
hại."
"Bà ấy nấu xong chắc cũng sẽ đem một phần lên cho ngài."
"..." Hiệu trưởng cười ngượng, có một cảm giác mất tự nhiên vì bị người khác
vạch trần suy nghĩ.
Miêu Miêu: "..." Ồ, hóa ra ngài là một nam thần có tâm cơ như vậy.
Rửa bát là việc của hiệu trưởng Thẩm.
Miêu Miêu cũng không tranh với anh ta.
Đợi Thẩm Xuân Hàng rửa bát xong đi từ trong bếp ra, Miêu Miêu bèn cáo từ.
"Bây giờ đi luôn à?"
"Ừm. Có chuyện vẫn chưa làm xong."
"Chuyện học hành?"
Khuôn mặt Miêu Miêu hơi xao động: "Liên quan đến việc bài thi thực tiễn cuối
cùng..."
Người đàn ông chỉ cười không nói, dường như đang đợi cô ta nói nốt.
"Nhóm của chúng tôi lấy phải dự án có độ khó cao nhất, đó là dự án phát triển
quảng trường Vịnh Thạch Tuyền của tập đoàn Minh Đạt."
Vẻ mặt của Thẩm Xuân Hàng không thay đổi, cho dù nghe thấy bốn chữ "tập
đoàn Minh Đạt", anh ta cũng không có bất cứ biểu cảm thừa thãi nào.
Miêu Miêu muốn nhìn ra điều gì đó từ sắc mặt của anh ta, nhưng lại chẳng thu
được gì.
Ai không biết còn tưởng rằng anh ta và tập đoàn Minh Đạt không liên quan, cho
dù có bắn đại bác cũng không tới, nhưng trên thực tế anh ta cũng mang họ
Thẩm.
Cô ấy không tin Thẩm Xuân Hàng không hề biết gì về chuyện này.
Có khi còn hơn thế, có khả năng anh ta đã làm gì đó thúc đẩy những chuyện
này.
Dù sao, một dự án lớn như thế, động một tý là liên quan đến hàng chục tỷ tiền
đầu tư, có nói thế nào đi nữa cũng không thể rơi vào đầu bọn họ được, không
thể dùng để thí nghiệm chuột bạch được.
Cho dù nói thế nào đi nữa thì chuyện này cũng quá không hợp với lẽ thường!
"Ừm, tôi biết." Người đàn ông đi đến ghế sô pha ngồi xuống, rõ ràng vẫn là con
người đó đến cả nụ cười cũng không hề có chút thay đổi nào, nhưng ánh hào
quang xung quanh lại hoàn toàn không giống.
Nếu như nói Thẩm Xuân Hàng ngồi ăn cơm cùng với cô ta vừa nãy là dịu dàng,
vậy thì người đàn ông có cái nhìn cẩn thận trước mặt này lại càng giống với một
người cấp trên nhanh nhẹn, thông minh, tháo vát.
Bình tĩnh, lý trý, không thể đoán trước.
"Vì thế, em đang muốn nói gì?" Anh ta như vậy.
Miêu Miêu há miệng, đối diện với ánh mắt thâm trầm như biển của người đàn
ông, bỗng dưng cô ta không biết nên nói như thế nào.
Thẩm Xuân Hàng không hề thúc giục mà ngược lại anh ta rất nhẫn nại, giống
như một con báo săn đã có kinh nghiệm phong phú.
"Liên quan đến dự án Vịnh Thạch Tuyền này..." Cô ta hít sâu một hơi: "Ngài có
cách nhìn nhận thế nào."
"Khó."
"Ngài đang nói về bản chất của dự án? Hay là khả năng hoàn thành dự án này
của chúng tôi?"
"Cả hai. Bởi vì bản thân dự án đã khó nên các bạn muốn hoàn thành được
đương nhiên sẽ không dễ dàng gì."
"Một dự án quan trọng như vậy, ngài không sợ sau khi rơi vào tay chúng tôi rồi
sẽ bị loạn cào cào lên sao?" Miêu Miêu cười hỏi, nhưng cảm xúc trong ánh mắt
của cô ta lại không hề thoải mái giống như biểu hiện bề ngoài kia.
"Tôi sợ cái gì?" Cười đàn ông thấp giọng cười: "Đó cũng không phải dự án của
tôi, tôi cần gì phải lo lắng? Dù sao, lỗ hay lãi thì cũng là việc của người khác."
"Không có ý nghĩa."
Thẩm Xuân Hàng nhếch mày: "Em có ý gì?"
"Một dự án không thể hoàn thành được lại dùng làm đề thi thực tiễn cuối cùng
của chúng tôi, hoàn toàn không có ý nghĩa để nỗ lực."
"Cái đó thì chưa chắc."
Ánh mắt Miêu Miêu hiện lên sự thăm dò.
Thẩm Xuân Hàng: "Nếu như bạn thật sự muốn biết, bạn có thể đi hỏi người dẫn
đầu các bạn, nói không chừng bạn ấy sẽ có cách biến đồ mục nát thành thần
kỳ?"
Miêu Miêu rời khỏi chung cư.
Trên đường đi, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên câu nói cuối cùng cùa
người đàn ông.
Người dẫn đầu?
Hóa đồ mục nát thành thần kỳ?
Lẽ nào... anh ta nói là Thẩm Loan?
...
Lúc điện thoại đổ chuông, Thẩm Loan đang xem một tập tài liệu về đất đai, số
hiệu 0019.
Không sai, chính là mảnh đất trống kia.
"Alo." Cô không nhìn vào lời nhắc của điện thoại.
"Giám đốc Thẩm, là tôi..."
Miêu Miêu hẹn cô ngày mai gặp mặt, Thẩm Loan suy nghĩ một lát: "Được. Gọi
cả mấy người Tưởng Thạc Khải nữa."
Là lúc nên nói rõ ngọn ngành cho bọn họ rồi.
...
Ngày hôm sau, quán cà phê.
Thẩm Loan nói đại khái một lần nguyên nhân và hậu quả.
Để lại bốn khuôn mặt nhìn nhau, có chút khó tiêu hóa.
Cổ Thanh: "Ý là chúng ta chỉ cần lấy được mảnh đất trống đó là coi như qua
cửa?"
Thẩm Loan gật đầu.
Tưởng Thạc Khải: "Hợp tình hợp lý." Việc hoàn thành dự án không được thực
tế cho lắm, nhưng nhà trường lại thực sự sắp xếp nhiệm vụ như vậy, vấn đề
phức tạp như vậy bắt buộc phải nắm được mấu chốt.
Đối với dự án quảng trường Vịnh Thạch Tuyền mà nói, khó khăn lớn nhất trước
mắt chính là lấy được mảnh đất đó.
Một khi vấn đề khó khăn được giải quyết, những quy trình còn lại cũng sẽ thuận
lợi, tương đương với việc gián tiếp hoàn thành dự án.
Trương Dương: "Mấu chốt hiện tại là làm thế nào để lấy được mảnh đất đó? Dù
sao, đến chủ nhân của mành đất đó là ai chúng ta cũng không biết."
"Đây chính là mục đích mà tôi tìm mọi người đến đây ngày hôm nay." Thẩm
Loan lướt qua mọi người, bình tĩnh nói: "Tôi không cần biết mọi người dùng
cách gì hay sử dụng thủ đoạn gì, đều phải cố gắng hết sức điều tra được chủ
nhân của mảnh đất này là ai, thời hạn là thời gian hai ngày, sau đó chúng ta sẽ
tiến hành tổng hợp tin tức mà mỗi người điều tra được và đi xây dựng kế hoạch
hành động."
...
Rời khỏi quán cà phê, Cổ Thanh và Trương Dương bắt xe về nhà.
Trên đường đi cặp đôi này lại im lặng khác thường, làm cho tài xe liên tục đánh
giá.
Không phải là cãi nhau rồi chứ?
Cổ Thanh cau mày lại, biểu cảm của Trương Dương thì nghiêm túc, không nói
thì thôi chứ thật sự là giống như đang có mâu thuẫn gì đó.
Bác tài xế là một người già tốt bụng, nhìn thấy hai người như thế thì tận tình
khuyên bảo: "Hai người có thể đi đến bước này thật không dễ dàng gì, có mâu
thuẫn gì thì lên tích cực trao đổi, nói chuyện đàng hoàng với nhau, nhất định
không được kích động. Cuộc sống mà phải có gập gềnh khó khăn thì mới có thú
vị..."
Cổ Thanh: "?"
Trương Dương: "?"
Hai khuôn mặt ngơ ngác.
Cả nửa ngày mới phản ứng lại, mới hiểu được dụng ý của bác tài, lập tức cảm
thấy khó xử.
"Bác hiểu lầm rồi, thật ra bọn cháu không có..."
Trương Dương định mở miệng giải thích nhưng còn chưa nói xong đã bị đối
phương cắt ngang—
"Chàng trai trẻ, không phải tôi nói cháu, nhưng là con trai cho dù bề ngoài có
hung dữ thế nào, có ngang ngược thế nào cũng không sao, nhưng đối với vợ
mình thì thì không nên như vậy. Vợ là để yêu thương, cháu cứ nghe lời bác là
không sai vào đâu được!"
Trương Dương bị dậy dỗ một bài chỉ biết cười gượng, không có cách nào phản
bác, chỉ có thể gật đầu liên tiếp.
Nỗi lo lắng của Cổ Thanh cũng biến mất, quay đầu, che miệng cười trộm.
Bác tài xế: "Đúng không, cứ vui vẻ, hòa hợp như vậy..."
Đến nơi, hai người xuống xe.
Lúc trả tiền, nói một câu cảm ơn ở cửa xe: "Những năm gần đây, người tốt như
bác không còn nhiều."
"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần khách sáo! Chàng trai trẻ, nhớ về nhà làm bài
tập..." Vừa nói vừa nhìn Cổ Thanh đứng ở gần đó, để lại cho Trương Dương
một ánh mắt "là đàn ông đều hiểu."
Khóe miệng Trương Dương hơi co giật: Bác biết không ít đấy!
Hai người trở về nhà, Cổ Thanh thay dép đi vào phòng khách, Trương Dương
tiện tay để đôi boot của cô lại ngay ngắn.
"Chồng ơi, chuyện này anh thấy thế nào?"
Trước khi hai người bay từ Bắc Hải về Ninh Thành phỏng vấn thành công đã đi
đến cục dân chính địa phương lấy giấy chứng nhận.
Vì thế bây giờ hai người là vợ chồng hợp pháp.
Chỉ có điều vẫn chưa kịp nói với mọi người.
Trương Dương tháo cà vạt ra vứt trên ghế sô pha:" Anh đã nhờ người điều tra
qua ở Ủy ban Giám sát và Quản lý tài sản Nhà nước rồi."
"Ồ? Lúc nào vậy? Sao em lại không biết?" Cổ Thanh ngồi thẳng xuống.
"Hôm qua. Chưa chắc đã điều tra được nên chưa nói cho em biết."
"Kết quả thì sao?"
"Tài liệu cho thấy mảnh đất này được đăng ký dưới đứng tên của bất động sản
Chính Vũ."
Cổ Thanh: "Bất động sản Chính Vũ? Ninh Thành chúng ta có doanh nghiệp này
à?"
Theo lý mà nói, có thể có được mảnh đất như thế này thì thực lực nhất định
không phải hạng thường, nhưng đến cả tên của doanh nghiệp này cô ta cũng
chưa nghe qua bao giờ.
Thật là kỳ lạ.
Trương Dương: "Anh đã lên mạng tra thử, là một công ty nhỏ, vốn đăng ký là
mười triệu, nhưng trang bìa làm rất đẹp mắt."
"Vỏ ngoài?"
"Khả năng là 95%."
Cổ Thanh than một tiếng: "Ông chủ lớn đứng đằng sau khá là thần bí, anh nói
xem cần gì phải vậy? Lấy được mảnh đất giá trị hằng trăm triệu sao phải dùng
mấy chiêu nhàm chán đó chứ, thật sự không hiểu nổi trong đầu của mấy người
có tiền này cả ngày đều đang nghĩ cái gì nữa."
"Tục ngữ nói rất đúng, không sợ trộm cắp, chỉ sợ trộm nhớ thương. Đối phương
ẩn giấu thân phận chắc là vì muốn tránh khỏi rắc rối."
"Vậy tiếp đến phải điều tra thế nào?"
Trương Dương nhất thời im lặng, rõ ràng là không nghĩ được cách nào hay hơn.
Cổ Thanh chán nản than thở: "Giám đốc Thẩm đây là cho chúng ta cái đề khó,
nhưng em cứ cảm thấy không đơn giản như vậy. Anh nói xem có phải cô ấy
đang thăm dò chúng ta không?"
"Thăm dò?"
"Cuối tháng ba em và anh phải đi Bắc Hải nhận chức, hơn nữa chức vị cũng
không phải là thấp. Đối phương giao cho chúng ta một công ty trò chơi đang
trong đà phát triển cho chúng ta, mặc dù nói là khâu phỏng vấn và thi viết
nhưng ít nhiều cũng không thể yên tâm được. Em đang nghĩ, giám đốc Thẩm có
phải đang mượn cơ hội này để thăm dò năng lực của chúng ta không?"
Người đàn ông hơi chấn động: "Cũng có khả năng này!"
"Vậy thì chúng ta phải biểu hiện cho tốt."
Trương Dương cắn răng: "Bây giờ anh sẽ đi tìm người, xem có thể nghe ngóng
được tin tức có ích nào không...."
"Tìm ai?"
"Một học trưởng đang là nghiên cứu sinh, bây giờ anh ấy đang làm công việc
quản lý thành phố, chuyên quản lý về mảng xây dựng đô thị, chắc là cũng biết
một chút chuyện nội bộ."
Cùng một thời gian, Miêu Miêu cũng đang có vài vấn đề do dự, cuối cùng vẫn
không nhịn được mà gọi đến số máy của Thẩm Xuân Hàng