"Đàn ông chinh phục thiên hạ, mà phụ nữ chỉ cần chinh phục đàn ông."
"Anh" cô nhếch khóe miệng: "Đại Thanh đã diệt vong từ sớm rồi, anh tỉnh lại
đi."
"Không liên quan gì đến chuyện kỳ thị giới tính, mà là sự bất đồng phân công
giữa nam nữ."
Thẩm Loan không kiên nhẫn nghe anh ta nói lung tung, làm bộ phải đi, lại bị
Thẩm Khiêm giữ chặt đầu vai.
May mắn cô sớm đã có phòng bị, nhấc cách tay tránh thoát, thoáng chốc lui xa
hai bước.
"Đều sai, em sẽ không tái phạm lần thứ hai."
Người đàn ông khẽ mím môi mỏng, ánh mắt nặng nề.
"Anh, anh thật sự cho rằng em sẽ thua? Không sai, thời gian nửa tháng thực sự
không làm được gì, càng đừng nói hoàn thành một dự án? Nhưng ba đã đồng ý
với em, chỉ cần lấy được mảnh đất 0019, giải quyết vấn đề khó khăn nhất trước
mắt thì coi như thông qua khảo hạch của hội đồng quản trị, bên Khởi Hàng cũng
sẽ được điểm tối đa."
Giọng điệu Thẩm Loan đều đều, vừa nói vừa chú ý sự biến hóa của người đàn
ông.
Đối với chuyện này, Thẩm Khiêm cũng không kinh ngạc.
Xem ra đã sớm biết Thẩm Xuân Giang có ý định này.
Tiểu nhân đều là hồ ly thành tinh!
Thẩm Khiêm: "Dù vậy, em cũng không có bất cứ điều gì để có thể thắng."
Giọng điệu của người đàn ông quá mức chắc chắn, Thẩm Loan không khỏi nhíu
mày.
"Em không lấy được miếng đất này."
"Thử rồi mới biết." Nói xong, xoay người tìm chiếc Martha nhỏ, kéo cửa xe
ngồi vào, sau đó khởi động xe rời đi.
Thẩm Khiêm đứng tại chỗ, nhìn chiếc xem thể thao màu trắng càng lúc càng xa,
bỗng dưng nắm chặt hai tay, ánh mắt đen xì.
"Loan Loan, em quá ngoan cố..."
Giọng điệu vừa yêu vừa hận nhưng cũng bất lực.
Cuối cùng hóa thành một nụ cười nhạt kèm theo một tiếng thở dài.
Thẩm Khiêm nghĩ, chắc chắn kiếp trước bản thân tạo nghiệt, kiếp này mới có
thể gặp được một người phụ nữ như vậy đến xử lý anh ta.
...
Lái xe trở lại sơn trang Đông Li đã là chạng vạng tối.
Mặt trời đã ngả về tây, hoàng hôn mờ ảo và âm u.
Gió lạnh thấu xương, mới vừa xuống xe đã luồn vào cổ áo cô, Thẩm Loan
không khỏi quấn chặt áo khoác, chôn nửa khuôn mặt vào khăn quàng cổ giống
như chim cút.
"Đã về?"
Cô đổi xong dép lê, đi qua, ngồi sát vào Quyền Hãn Đình, sau đó tay dán vào
đùi anh.
"Ôi... Ấm quá."
Cơ chân căng cứng tràn đầy nhiệt, không chỉ nhiệt độ cao, mà cảm giác chạm
vào cũng rất tốt.
Thẩm Loan không nhịn được cọ cọ mặt.
Mới đầu còn tốt, sau vài lần thân hình người đàn ông cứng đờ.
Cô chớp mắt, nụ cười vô tội: "Chuyện đó... Cọ ra lửa sao?."
Nhanh chóng thu tay lại, xách túi đi thẳng vào phòng: "Em lên lầu hai xem tài
liệu, khi nào ăn cơm gọi em."
Quyền Hãn Đình: "..." Còn lửa thì sao!
Rủa thầm một tiếng, vẫn kiềm chế.
Cách đó không xa Lục Thâm đã nhìn thấy hết cảnh này không nhịn được bĩu
môi.
"Còn cứ như vậy, lục ca sớm hay muộn cũng bị tiểu yêu tinh đào rỗng. Sầu
quá..." Khoảng thời gian trước đại thọ ông lão, anh ta về Kinh Bình hai tuần,
hôm qua mới về.
Đúng lúc Lăng Vân đi qua bên cạnh anh ta, Lục Thâm nhanh chóng gọi người
lại: "Đầu nấm nhỏ, nghe nói gần đây không tồi hả?"
Lăng Vân không nghe hiểu anh ta có ý gì, nhưng cũng không gây trở ngại việc
cậu ta hiểu mặt chữ: "Tôi vẫn luôn rất tốt."
Lục Thâm xoa xoa tay, lặng lẽ cười hai tiếng: "Nghe nói, quả dưa chuột nhỏ của
cậu bị tam ca và ngũ ca cùng ủ chín rồi?"
"Tiểu thất gia, rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Không hiểu hả?"
"Không hiểu."
"Chính là chuyện mấy cái video, ôm gái, hôn môi, sờ ngực sờ chân... Ừm!"
Giây tiếp theo, đã bị Lăng Vân che miệng, kéo đến một góc như kéo bao tải đè
trên tường.
Lục Thâm bị che nửa khuôn mặt, nói không nên lời, chỉ lộ một đôi mắt đen
bóng bức người, vừa kinh ngạc vừa giận trừng mắt Lăng Vân.
"Ưm ưm ưm ưm ưm ưm..." Cậu dám không buông tay, chúng ta đấu với nhau
một ván đi?!
Lăng Vân không dao động, càng dùng sức ấn anh ta lên tường, tư thế ép tường
tiêu chuẩn: "Ai bảo anh nói hươu nói vượn, đáng đời!"
Đầu nấm nhỏ bắt đầu buông lời tàn nhẫn.
Quả nhiên, con thỏ nóng nảy muốn cắn người!
"Còn không nói?"
"Ưm ưm!" Nói!
Ánh mắt Lăng Vân hung ác, éo người qua, lại đập vào tường: "Còn không
nói?!"
Con sói nhỏ tàn nhẫn.
Lục Thâm đau đớn cả gương mặt nhăn nhó, bây giờ mới ý thức được đã đùa quá
trớn.
Đáng thương chớp chớp mắt: "Ưm ưm..." Không nói nữa được chưa?
Bây giờ Lăng Vân mới buông tay.
Lục Thâm cảm thấy hàm răng sắp rụng đến nơi rồi.
"Fuck! Nói chơi thôi, có cần phải ra tay tàn nhẫn như vậy không?"
"Tôi không thích đùa." Gằn từng chữ một, rời đi.
Xoay người một cơn gió lạnh lướt qua cổ, Lục Thâm không nhịn được rùng
mình.
"Kèn kẹt — uống lộn thuốc?"
Anh ta xoa xoa cơ mặt thiếu chút nữa bị Lăng Vân ấn đến biến dạng, vừa đi vừa
mắng.
"Tiểu thất?" Hồ Chí Bắc khó có được ngày ở nhà, mới từ lầu hai xuống đã thấy
dáng vẻ Lục Thâm đầy bụng oán khí, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Anh ba..." Ủ rũ héo úa, dấu tay trên nửa khuôn mặt dưới rất rõ ràng.
Hồ Chí Bắc nhíu mày: "Ai làm?"
Lục Thâm méo miệng, trong lòng tiểu gia tủi thân thật sự: "Đầu nấm nhỏ khốn
khiếp."
"Lăng Vân?" Hồ Chí Bắc Mày rậm khẽ nhíu.
"Tiểu Vân làm sao vậy?" Đúng lúc Thiệu An Hành đi lên từ phòng thí nghiệm,
nghe thấy một câu như vậy, thay đổi bước chân tiến lên.
Lục Thâm: "Cũng không có gì... Chỉ là em đem chuyện hôm trực đêm ra nói
đùa, kết quả cậu ta che miệng em như vậy..."
Hồ Chí Bắc: "Nên!"
Thiệu An Hành lắc đầu: "Tự làm bậy, không thể sống."
Cả người Lục Thâm đều không tốt: "Hai người không thấy cậu ta tức giận như
thế nào đâu, hận không thể nuốt em vào bụng."
"Tính cách tiểu Vân thẹn thùng, em lấy loại chuyện này chê cười cậu ấy, không
tức giận mới là lạ."
"Thật sự em cũng chỉ nói một câu, ai biết cậu ấy nói trở mặt liền trở mặt, một
chút chuẩn bị cũng không có, đánh em không kịp trở tay."
"Xem em lần tới còn dám không..."
"Không phải..." Lục Thâm bực bội gãi gãi tóc: "Em cảm thấy trạng thái cậu ấy
không tốt lắm, hay tâm trạng không tốt? Dù sao toàn thân đều không thích hợp."
Thân thủ của Lăng Vân tốt, nhưng từ trước đến nay đều có chừng mực, lúc Lục
Thâm bị cậu ấy ấn vào tường, sự tàn nhẫn và sát khí rất rõ ràng.
Nếu không, Lục Thâm cũng không thể nhanh như vậy bị kiềm chế.
Hồ Chí Bắc nhíu mày: "Lời này của em có ý gì? Nghĩ kĩ rồi hãy nói, đừng vô
căn cứ."
"Em cảm giác đầu nấm nhỏ giống như rất táo bạo... Tuy cậu ấy không biểu hiện
trên mặt, nhưng một chuyện nhỏ đã khiến cậu ấy mất khống chế."
"Trong khoảng thời gian này tiểu Vân hình như càng ngày càng không thích nói
chuyện..." Thiệu An Hành vuốt cằm, đột nhiên mở miệng, "Có phải hôm đó
chúng ta đã đùa quá trớn nên đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng vị thành
niên?"
Hồ Chí Bắc há miệng thở dốc: "... Có thể."
Ban đêm.
Lăng Vân nằm ở trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà,
không hề buồn ngủ.
Hoặc là nói, cậu ấy bài xích ngủ.
Nói sâu hơn là sợ hãi nằm mơ.
Cậu ấy sợ bản thân lại mơ thấy cảnh tượng đó, mà khuôn mặt người phụ nữ
trong mơ cũng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng giống Thẩm Loan.
Sao lại có thể?!
Đó là phụ nữ của Lục gia!
Cậu ấy cảm thấy cảm thấy thẹn, hổ thẹn, không chỗ dung thân.
Vì tránh cảnh tượng đó lại xuất hiện trong mơ, sau khi từ phía nam về, Lăng
Vân nghiêm khắc khống chế chỉ ngủ mỗi ngày hai tiếng.
Vây tới cực điểm, chắc sẽ không có tinh lực nằm mơ nữa?
Thời gian ngắn thì dù có mơ thấy cũng sẽ kịp cắt đứt.
Như vậy rất tốt.
Cậu ấy bắt đầu điều chỉnh hòa hoãn lại, đã dần dần quên đi cảnh trong mơ,
nhưng tiểu thất gia cố tình nói những lời đó khiến cậu ấy không thể khống chế
nhớ lại tất cả.
Lăng Vân cảm thấy tất cả cố gắng của bản thân trong thời gian này đều uổng
phí, mới có thể thẹn quá hóa giận, xuống tay tàn nhẫn.
Đêm nay, có lẽ kể cả hai tiếng cũng không thể ngủ......
Cốc cốc cốc!
Ánh mắt Lăng Vân trầm xuống, xoay người ngồi dậy: "Ai?"
"Tôi."
"Cả tôi nữa."
Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành.
Lăng Vân nhíu mày, bây giờ họ tới làm gì?
Trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa cho hai người: "Tam gia, ngũ gia."
Không đợi cậu ấy tiếp đón xong, hai người nhanh chóng chen vào phòng, linh
hoạt như cá chạch.
Lăng Vân: "..."
Cậu ấy đóng cửa lại rồi bật đèn lên.
"Khụ khụ... Tiểu Vân, cậu nhìn xem ánh trăng đêm nay thật đẹp." Hồ Chí Bắc
đao to búa lớn ngồi xuống ghế.
Lời dạo đầu không hiểu nổi.
Lăng Vân: "..."
Thiệu An Hành: "..."
Hồ Chí Bắc cảm thấy lời nói của mình thật ngu xuẩn, nhưng tên đã phóng, căng
da đầu cũng phải kiên trì đến cùng: "Một đêm tốt đẹp như vậy rất hợp để nói
chuyện nha!"
"?"
Hồ Chí Bắc đột nhiên nghiêm túc, ông ta phát hiện bản thân vẫn tương đối thích
hợp phong cách này, vỗ vỗ vào cái ghế trước mặt: "Ngồi xuống, chúng ta nói
chuyện một chút."
"Ồ." Lăng Vân nghe lời, ngồi xuống.
Hồ Chí Bắc hỏi cậu ấy: "Gần đây không vui?"
"..."
Không nói gì chính là thừa nhận.
Tam gia ngẫm nghĩ trong đầu, khẽ hắng giọng hai tiếng: "Là do bia ngắm trong
sân không thực tế làm cậu không đánh cho đã, hay là chán khẩu súng trên tay
rồi, muốn thay một cái mới hơn? Nếu không thì hay là do từ thành phố Nam trở
về, trong sơn trang không có ao hồ, nên cậu không câu được cá, hả?"
Trong mắt Hồ Chí Bắc, Lăng Vân chỉ là một đứa trẻ ngây ngô đơn giản, ham
muốn không nhiều, sở thích cũng chỉ có vài loại. Cho nên liệt kê hết những điều
mà mình có thể nghĩ đến ra.
Lăng Vân nghe xong, lắc đầu: "Không phải."
Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành nhìn nhau, không muốn hỏi lòng vòng nữa, dứt
khoát hỏi thẳng ra: "Vậy thì cậu có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Lăng Vân bỗng dưng hiện lên một tia hoang mang.
Cậu làm sao vậy?
... Chính bản thân cậu ta cũng không biết mình bị làm sao.
Hồ Chí Bắc thử thăm dò mở miệng: "Có phải là do lần trước lão ngũ dẫn cậu
đi... khụ... đi đến chỗ kia, nên cậu không vui, hả?"
Vậy thì mối thù kia có vẻ như nhớ hơi lâu rồi.
Khuôn mặt non nớt của Lăng Vân rất nhanh xoẹt qua một tia xoắn xuýt, hình
như chính là từ hôm đó bản thân cậu bắt đầu có gì đó là lạ.
Hồ Chí Bắc nhìn thấy, lập tức cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.
Tự não bổ cảnh tượng chàng thanh niên ngây thơ bị hai tên đàn ông đáng khinh
bắt cóc dẫn vào câu lạc bộ đêm, xem một buổi biểu diễn người thật việc thật,
sau đó lưu lại bóng ma tâm lý trong lòng.
Tội lỗi tội lỗi...
Lăng Vân còn chưa đủ mười tám, anh ta và lão Ngũ đã đầu độc trẻ vị thành niên
như thế, hình như đúng là hơi quá đáng.
Nhưng nói đi nói lại thì thằng nhóc này cũng quá ngây thơ rồi.
Đây còn chưa có súng thật đạn thật nữa, chỉ mới nhìn thấy chiến trường mấy
lần, mới nghe thấy mấy tiếng pháo, đã hồn vía lên mây như thế thì sau này làm
sao lấy được vợ cơ chứ?
Dù sao giống như lão lục tốt số thế kia cũng chỉ là số ít.
Đến lúc đó, anh ta phải đi đâu tìm một Thẩm Loan thứ hai cho Lăng Vân đây?
Tam gia sầu thúi ruột.
Ngẫm nghĩ, nếu như đã phát hiện ra vẫn đề thì không thể mặc kệ được, phải bẻ
thẳng lại tư tưởng.
"Tiểu Vân à, thật ra cậu đừng cảm thấy khó chịu, bởi vì đây là con đường mà
mỗi một người đàn ông trưởng thành phải đi qua." Hồ Chí Bắc thái độ nghiêm
túc, nghiêm chỉnh giống như mở đại hội sống còn vậy.
"Đàn ông trưởng thành ạ?"
"Đúng thế. Bây giờ cậu còn đang trong thời kỳ phát triển, đối với việc hiểu biết
giới tính còn nhiều điều chưa biết, mục đích của tôi và lão ngũ đưa cậu tới câu
lạc bộ đêm, chính là để cậu có nhận thức toàn diện và trực quan nhất."
Thiệu An Hành ngồi một bên hơi hoang mang, bọn họ thực sự xuất phát từ mục
đích này à?
Chẳng lẽ không phải là trêu chọc với cười đùa chiếm đa số sao?
Hồ Chí Bắc lén lút nháy mắt ra hiệu cho anh ta: Anh mày nói là phải là phải,
đừng quấy rối.
À.
Thiệu An Hành nháy mắt hiểu ngay.
Ánh mắt Lăng Vân hơi chớp chớp, không hề chống chọi như trước nữa:
"Chuyện này cũng cần phải nhận thức sao?"
"Tất nhiên rồi! Bên trong chứa tri thức vô cùng rộng lớn!"
Cảm xúc trên gương mặt thiếu niên chưa đổi, nhưng ánh mắt lại toát ra sự tò
mò, tìm tòi nghiên cứu.
Hồ Chí Bắc lập tức bắt đầu phổ cập khoa học: "Con trai nhá, đến một số tuổi
nhất định thì sẽ nghĩ đến chuyện yêu đương..."
Tam gia là người quê mùa, anh ta sẽ không dùng những câu từ tinh tế trong sách
vở, vốn từ ngữ chuyên nghiệp thì lại càng thiếu thốn, anh ta chỉ biết dùng những
từ thô thiển dễ hiểu, nhưng ngôn ngữ dễ hiểu kết hợp với kinh nghiệm thực
chiến của bản thân, nói hết cho Lăng Vân những chuyện giữa nam và nữ.
Quả nhiên, cái con gà non tơ Lăng Vân kia như nghe thấy mồi ngon, vẻ mặt ủ
dột ban nãy cũng bay đi không ít.
"... Nằm mơ thấy chuyện như vậy cũng rất bình thường ạ?" Dưới ánh mắt cổ vũ
của Hồ Chí Bắc, Lăng Vân cuối cùng cũng dũng cảm nói ra.
Nếu như không phải do không khí vô cùng nghiêm túc đứng đắn, Hồ Chí Bắc
cũng sợ thất bại trong gang tấc, không thì anh ta thật sự rất muốn cười phá lên
hỏi lại một câu: Cho nên thằng nhóc mi đã mơ thấy cái gì?
Rốt cuộc thì không thể mở miệng trêu chọc, lỡ như lại làm cho thằng nhóc này
sợ, chui rụt vào trong xác thì toi công!
"Tất nhiên chuyện đó là chuyện bình thường. Đứa con trai nào mà chẳng từng
mộng xuân? Ngoại trừ sinh ra đã bị yếu sinh lý."
"Nhưng mà người xuất hiện trong mơ..."
Tính hóng hớt của Hồ Chí Bắc hừng hực bùng cháy, ngay cả Thiệu An Hành
cũng không kiềm chế được, vểnh tai lên nghe ngóng.
"Tiểu Vân, cậu mơ thấy ai?"
Lăng Vân ánh mắt hơi lóe: "Không nhìn rõ..."
"Thật sự?"
Chàng trai dùng sự trầm mặc để bày tỏ thái độ, Hồ Chí Bắc cũng không tiện
truy hỏi tiếp.
Bỗng nhiên, Lăng Vân hỏi: "Tam gia cũng từng mơ như vậy?"
"Xùy— bằng tuổi cậu đã ăn thịt từ lâu rồi, ai còn dựa vào giấc mơ giải quyết
chứ?" Đắc ý, khoe khoang, giống như chính mình rất trâu bò.
Lăng Vân hơi nghi ngờ, chuyện như này không phải là rất ngại ngùng, xấu hổ
nói ra sao?
Tại sao Tam gia lại nói hợp tình hợp lý như thế?
Thiệu An Hành nhìn thấy sự ngờ vực của cậu ta, khẽ cười một tiếng, nói thẳng
ra: "Tay mơ mới vào đời tất nhiên sẽ e dè cẩn thận, còn có cả sợ hãi, khi cậu tu
luyện thành tay già đời, à, giống như tam gia của cậu đây, thì sẽ coi đua xe là
thú vui, càng kích thích thì càng hưng phấn."
Lăng Vân gật gù giống như đã có điều hiểu ra.
Nhưng đối với chuyện người trong mộng là Thẩm Loan, cậu ta vẫn cứ cảm thấy
không thể xóa đi.
Suy nghĩ cậu ta hỏi người phụ nữ Hồ Chí Bắc lần đầu tiên mộng xuân mơ thấy
là ai.
Tam gia nghĩ một hồi lâu, ăn ngay nói thật: "...Không nhớ nổi."
"Thế những người có thể nhớ ra?"
"Khà khà, thế thì hơi nhiều đấy." Anh ta bắt đầu thuộc như lòng bàn tay: "Cô
chủ cửa hàng bán hoa, nữ sát thủ, phục vụ trong tiệc rượu, tiếp tân, cô tài xế
xinh đẹp còn có cả tình nhân của bạn bè, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cấp hai
cũng từng mơ thấy."
"Vợ bạn cũng có nữa?" Trong lòng Lăng Vân vô cùng sửng sốt, nhưng biểu cảm
vẫn mảy may để lộ: "Chuyện này cũng có thể?"
"Tại sao lại không thể?" Hồ Chí Bắc hỏi lại: "Ai mà chả có lòng yêu cái đẹp.
Hơn nữa, giấc mơ cũng không phải chính mình có thể khống chế, muốn mơ
thấy cái gì thì mơ cái đó. Ai biết sẽ xuất hiện những người kỳ quái gì? Tôi còn
mơ thấy cả thỏ trắng, chính là động vật thật, không phải yêu tinh biến thành
người đâu..."
Thiệu An Hành giật giật khóe môi.
Cái này thì khẩu vị hơi mặn.
Lăng Vân phát hiện ra, có lẽ từ nay trở đi cậu ta có thể sẽ không dám nhìn thẳng
Tam gia nữa, nhưng mà trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thứ đè ép trên người cậu ta mấy ngày nay, trong phút chốc bỗng tan biến.
Trải qua một cuộc tâm sự đêm khuya, tất nhiên chủ yếu vẫn là Hồ Chí Bắc tận
tình khuyên bảo, truyền thụ kinh nghiệm.
Nếu như nói rằng mấy cái đĩa phim mở ra một cánh cửa cho Lăng Vân, sau đó
là những gì nhìn thấy trong câu lạc bộ đêm đưa cậu ta vào một thế giới mới đầy
lạ lẫm, như vậy đêm nay những lời dạy dỗ của Hồ Chí Bắc đã dạy cậu ta thản
nhiên đối mặt với thế giới mới này như thế nào.
Tiễn hai người kia đi, Lăng Vân nằm lại trên giường, ngủ một giấc say nhất
trong suốt thời gian qua.
Mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Cậu ta hơi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tỏa sáng, hóa ra cậu ta dĩ
nhiên đã ngủ hơn mười tiếng.
...
"Ôi ghê, nay mặt trời mọc từ hướng tây à?" Lục Thâm ngồi trên ghế sofa, nhìn
Lăng Vân đang từ trên tầng hai bước xuống, lại nhìn đồng hồ treo trên tường.
Thường thì vào lúc này, Lăng Vân không phải là ở sân luyện bắn, thì cũng ở
phòng tập luyện đánh bao cát, tóm lại thì không có chuyện vừa thức dậy.
"Ôi, Tiểu Giang Giang, nhìn thấy không?"
Sở Ngộ Giang thu lại tầm mắt, biểu cảm cũng rất khó hiểu: "Thấy rồi."
"Này anh nói xem có phải là do cây nấm nhỏ vận động quá mức, nên mới ngủ
nướng không?"
"Vận động... quá mức?! Tiểu Thất gia, ngài chắc chắn chứ?"
Lục Thâm lặng lẽ cười đáng khinh.
"Lăng Vân chưa trưởng thành, cũng không có bạn gái." Sở Ngộ Giang nhắc nhở
anh ta.
"Vậy thì sao? Chưa trưởng thành thì có nghĩa là không có năng lực à, ngay cả
bạn gái, hình như cậu ta đúng là không có, nhưng mà cậu ta có "ngũ chỉ cô
nương", rất thuận tiện!"
Sở Ngộ Giang: "..." Hơi chóng mặt.
Khi Thẩm Loan cầm ly nước từ trong phòng ăn bước ra, vừa lúc thấy phải Lăng
Vân đi đến.
"Chào buổi sáng." Cậu ta thẹn thùng cười cười, mở miệng chào hỏi.
Thẩm Loan ngạc nhiên, nháy mắt trong đầu cũng hiện lên suy nghĩ giống với
Lục Thâm —
Mặt trời mọc đằng tây à?
Chàng trai mà mấy ngày trước nhìn thấy cô giống như gặp quỷ, ngẫu nhiên nhìn
nhau thì mau chóng né tránh, vậy mà sao hôm nay không những không tránh,
lại còn chủ động chào hỏi?
Trong lòng Thẩm Loan ngờ vực, nhưng trên mặt lại không hiện ra, hơi gật đầu,
đáp lại lời chào: "Bây giờ là mười giờ rồi, không sớm nữa."
Hai lỗ tai Lăng Vân hồng hồng, ấp úng nói: "... À."
Phụt—
"Cậu cũng đùa quá rồi." Nói xong, người phụ nữ cười cười, nghiêng người rời
đi.
Đột nhiên bước chân dừng lại, nhắc nhở cậu ta: "Cách bữa trưa còn một khoảng
thời gian, trong tủ lạnh còn thừa sandwich, cậu bảo Lolita hâm nóng lại là có
thể ăn."
"Ừm." Ngẫm nghĩ, lại cảm thấy có vẻ hơi cứng ngắc, bèn bổ sung một câu:
"Cảm ơn."
Thẩm Loan không để trong lòng, một tay cầm nước, một tay kẹp tài liệu đi lên
tầng.
Quyền Hãn Đình quản lý cả một tập đoàn khổng lồ, lại còn là một tập đoàn có
địa vị lũng đoạn cả ngành giao thông vận tải như thế, mặc dù mời giám đốc
quản lý, không cần tự mình đến công ty điều hành, nhưng vẫn có một số tài liệu
và quyết định quan trọng phải qua tay anh mới có thể quyết định.
Thế nên, khi anh bận cũng đúng là rất bận.
Tối hôm qua, anh và Thẩm Loan mở họp trong phòng làm việc, xem xét tài liệu
trong phòng ngủ chính, cũng phải đến khoảng hai giờ sáng mới được nghỉ ngơi.
Đàn ông khai vị có mệt cũng vẫn còn nhớ thương đến chuyện ấy.
Nhưng Thẩm Loan thực sự không chịu được nữa, nũng nịu dỗ dành mấy câu, lại
tặng kèm một cái hôn môi, mới xoa dịu con sói đuôi to kia xuống.
Hai người cái gì cũng chưa làm, ôm nhau mà ngủ một giấc ngon lành.
Buổi sáng, Thẩm Loan lại tiếp tục đọc tài liệu.
Tất cả đều là hôm qua lấy về từ phòng dự án của Minh Đạt, theo sự hiểu biết
ngày càng rõ ràng về dự án vịnh Thạch Tuyền, cô cũng hiểu tại sao Minh Đạt lại
kéo dài lâu như thế mà không thể thuận lợi hoàn thành.
Đầu tiên là tài chính mở đầu là một số tiền không nhỏ, sau đó đổ thêm vào thì sẽ
càng nhiều hơn.
Ngược lại điều này không thể hiện rằng Minh Đạt không có tiền, chỉ là yêu cầu
phải cẩn thận hơn nữa, đó cũng là lý do vì sao lúc Thẩm Như còn ở phòng dự án
không dám tùy tiện ra tay.
Tiếp theo, phương án kế hoạch đưa ra đối tượng góp vốn đầu tư có, ba cơ cấu
tài chính, hai công ty hợp tác, tổng cộng có năm đối tác, nhưng mà trong đó có
ba nhà vẫn chưa xác định xong.
Chuyện này không quan trọng, đơn giản là vấn đề bên phía Minh Đạt được lợi
bao nhiêu.
Cuối cùng là mảnh đất không thể không nhắc đến kia— 0019!
Thẩm Loan thử thăm dò người nắm giữ sau lưng, trên hồ sơ giấy tờ của cục đất
đai viết tên một công ty lạ lẫm— Bất động sản Chính Vũ.
Cô cũng đã tìm kiếm trên mạng, cũng nhờ Miêu Miêu tra giúp, người đứng tên
là Lưu Vũ.
Nhưng trong ngành bất động sản chưa từng nghe qua tên người này.
Có năng lực nắm giữ mảnh đất cả chục tỷ tệ, lại giống như một kẻ vô danh, điều
này vốn dĩ chính là điều khác thường.
Vì vậy, Thẩm Loan có lý do để nghi ngờ đây là một "công ty ma".
Kiểu công ty như này có tư cách niêm yết, nhưng tình trạng kinh doanh rất kém
cỏi, sinh ra chính là để cho những công ty khác thu mua, sau đó rót tài chính
vào, đưa ra thị trường.
Sau lưng chắc chắn còn có một công ty khác, cũng chính là chủ nhân thật sự của
mảnh đất này.
"Giám đốc Thẩm, tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà vẫn không thể điều tra
ra."
Giọng nói Miêu Miêu có chút uể oải.
Thẩm Loan cũng không bất ngờ, an ủi cô ấy: "Nếu như để chúng ta dễ dàng
điều tra ra, thì đối phương cũng không xứng có được mảnh đất như vậy."
0019 nằm trong đoạn đường hoàng kim của trung tâm Ninh Thành, trên mạng
còn có thông tin công ty XX còn mời cả thầy phong thủy ở Hong Kong đến
xem, phát hiện mảnh đất này trời sinh là vùng đất hội tụ linh khí trời đất, có thế
thu hút tài lộc, không chỉ có Minh Đạt suy tính, mà còn có những người khác ở
trong tối nhăm nhe, chờ đợi cơ hội.
Một miếng bánh táo thơm ngon như vậy, nếu như không có thực lực thì làm sao
có thể giữ được?
Có thực lực, đồng nghĩa với việc khó có thể bí mật dò xét, sâu không lường
được.
Như vậy việc Miêu Miêu thất bại cũng nằm trong dự kiến.
Thậm chí có thể nói là hợp tình hợp lý.
Thẩm Loan an ủi: "Đừng nóng nảy, chúng ta còn thời gian."
Miêu Miêu đáp lại: "... Tôi lại tiếp tục nghĩ cách vậy."
Kết thúc trò chuyện, Thẩm Loan tiếp tục lật xem tài liệu, phần lớn chỉ xem sơ
qua, cũng không nhìn kỹ.
Mà những cái cần xem xét kỹ lưỡng và nghiên cứu sâu thêm, đều bị cô phân
loại ra một chồng khác, tối hôm qua cũng đã thu phục xong.
Khi Quyền Hãn Đình đẩy cửa bước vào, liền thấy người phụ nữ ngồi bên cửa
sổ, bên tay là giấy tờ tài liệu rơi lả tả, điện thoại đè lên trên tài liệu, bên cạnh
điện thoại là một ly nước, bên trong còn dư lại một nửa chưa uống hết.
Mà người phụ nữ mặc váy ngủ, nghiêng người dựa vào trên đầu giường, hơi cúi
đầu, ánh mắt chăm chú nhìn tờ giấy A4 trong tay.
Tia sáng ngoài cửa sổ bao phủ lên người cô, cùng bóng tối trong căn phòng
giống như mở ra một cái kết giới, tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Trong lúc lơ đãng lộ ra mỹ lệ khiến trái tim anh đập thổn thức, đầu óc ngất
ngây.
Quyền Hãn Đình không khỏi bước nhẹ, không muốn, nhưng vẫn làm kinh động
đến cô.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong xanh như làn nước nhìn anh.
Người đàn ông nhẹ giọng: "Làm phiền em sao?"
"Không có."
Quyền Hãn Đình bước tới, Thẩm Loan kéo tay anh đến: "Tới đúng lúc lắm, có
vấn đề muốn hỏi anh."
"Vấn đề gì?" Anh ngồi xuống bên cạnh.
Thẩm Loan đơn giản trực tiếp gối đầu lên vai anh, đưa tờ giấy A4 cho anh, bên
trên là những tin tức liên quan đến mảnh đất này mà trước đó cô đã thu thập
được.
Quyền Hãn Đình nhìn lướt qua: "0019 hả?"
"Làm sao? Có vấn đề à?"
"Tại sao đột nhiên em lại có hứng thú với mảnh đất này?"
Thẩm Loan không giấu anh, thẳng thắn nói ra dự án vịnh Tuyền Thủy và khảo
hạch cảu trường học cùng cả yêu cầu của Thẩm Xuân Giang.
"Ha, ông ta là cái thá gì?!" Quyền Hãn Đình không khỏi cười lạnh.
Người con gái anh nâng niu trong lòng bàn tay, ở trong mắt lão già kia lại chỉ là
một công cụ để lợi dụng?
Thẩm Loan cười nhéo má anh, sau đó đổi thành mười ngón tay đan vào nhau:
"Em còn chưa tức giận, anh phản ứng mạnh như vậy làm gì?"
"Loan Loan..." Cô càng không để ý, thờ ơ, anh càng đau lòng.
"Vốn dĩ em cũng không kỳ vọng nhiều vào ông ta, bây giờ cũng không cảm
thấy thất vọng." Trong đôi mắt trong sáng của người phụ nữ bao phủ một tầng
lạnh nhạt, không có ấm áp, cũng không có căm hận, giống như biển sâu tĩnh
lặng, không hề gợn sóng: "Nếu như ông ta đã đưa thang đến, nếu như em không
nhân cơ hội bò lên, vậy thì có phải là không nể mặt mũi của người ta đúng
không?"
"Ừ." Quyền Hãn Đình ôm chặt vòng tay: "Em thích là được."
Thẩm Loan cười: "Nói chuyện mảnh đất này đi."
"Người đứng sau lưng là ai thì anh không rõ, nhưng mà có thể chắc chắn, người
đó và Nhị gia có liên quan đến nhau."
"Nhị gia? Chuyện như thế nào?"
"Mảnh đất này có vị trí quá tốt, sau khi mua xong đã có ruồi bọ theo dõi, nhưng
không lâu sau đó Nhị gia đã truyền lời ra, nói mảnh đất này và chủ nhân mảnh
đất đều là anh ta che chở..."