Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 423




Một đêm cuồng loạn, Thẩm Loan đáng thương hôm sau còn phải dậy sớm đi

học.

Lúc xuống giường hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

Mà người khởi xướng lại dựa trên đầu giường, trong tay cầm điếu thuốc, khóe

miệng mỉm cười như rất vừa lòng với kết quả của mình.

Thẩm Loan: "Cầm thú."

Đàn ông sau khi được ăn uống no đủ tính tình luôn rất tốt: "Ngoan ~"

"..." Tức giận!

Ăn xong bữa sáng, Quyền Hãn Đình đưa cô đi học.

Lớp buổi sáng là của Trương Phàm nhưng anh ta lại chỉ bưng chén trà đi vào,

không thấy giáo án.

Dáng vẻ vui vẻ thoải mái, không giống đi giảng bài mà giống đi dạo hơn.

"Còn khoảng một tháng là chính thức tốt nghiệp, chúng ta còn chưa hoàn thành

lần mô phỏng thực tiễn thứ ba. Hai lần trước đều ở phòng học AI thực hàng trên

máy tính. Lần này, chúng ta sửa lại quy định, đổi một cách chơi khác."

Dưới lớp bắt đầu bàn tán, phần lớn ôm tâm trạng tò mò, chờ đợi.

Chỉ nghe Trương Phàm tiếp tục mở miệng: "Sau cuộc trao đổi và đàm phán giữa

nhà trường và doanh nghiệp, cuối cùng cũng đạt được thống nhất, quyết định

chuyển từ "mô phỏng thực tiễn" thành "diễn tập thực chiến"."

"Diễn tập thực chiến?"

"Là theo ý hiểu của tôi sao?"

"Không giả chứ, thật sự chuyển thành như vậy sao?"

"Có cần phải kích thích như vậy không?"

"..."

Lần diễn tập thực chiến này giới hạn chỉ lớp C tham gia, tổng cộng có 68 người,

chia làm 13 tổ, mỗi tổ nhận một sự án, thời gian nửa tháng, hoàn thành xong thì

được điểm tối đa còn thất bại thì bị điểm0.

"Giáo sư, xin hỏi 13 dự án này do ai cung cấp?"

Trương Phàm: "Công ty bản địa Ninh Thành."

"Giữa các dự án có sự cạnh tranh không?"

Trương Phàm: "Không."

"Đều khó như nhau sao?"

"Có khó có dễ..."

"Như vậy có không công bằng với tổ đó không?"

Trương Phàm xua xua tay: "Nghe tôi nói xong đã. Thực chiến không không như

mô phỏng, thất bại không có cách nào có thể sửa chữa, nói cách khác, dự án của

công ty đó sẽ chết, thiệt hại kinh tế không chỉ đơn thuần chỉ là một con số. Cho

nên, không thể làm bậy. Nếu thực hiện theo cách phân bổ ngẫu nhiên như hai

lần đầu, rất có thể khả năng của tổ đó không phù hợp với độ khó của dự án, đây

không phải là kết quả mà chúng ta muốn thấy."

Lời này vừa nói ra, mọi người mới ý thức được tính nghiêm trọng.

Bước ra khỏi thế giới mô phỏng, đặt mình vào chiến trường thực tế, khi tổn thất

có thể được định lượng bằng tiền và kết quả phải do ai đó gánh chịu, mọi thứ sẽ

trở nên nghiêm trọng và tàn khốc.

"Vì để giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất, để người thích hợp phát huy

được vai trò của mình, chúng tôi đã đánh giá nhiều lần 13 dự án này, xếp hạng

từ cao xuống thấp. Căn cứ vào thành tích hai lần mô phỏng thực tiễn trước của

mọi người, điểm càng cao sẽ nhận được dự án càng khó khăn, tất nhiên, tất

nhiên lợi nhuận thu về cũng tỷ lệ thuận."

"Giáo sư, lợi nhuận gì thế? Có thể lấy ví dụ gì không?"

"Ví dụ như dự án "vịnh Thạch Tuyền" của tập đoàn Minh Đạt, khó nhất, nếu

thành công mỗi thành viên trong tổ đó đều có thể nhận được năm mươi ngàn

tiền thưởng, còn có cơ hội được nhận vào Minh Đạt làm việc, chức vị thấp nhất

cũng là phó giám đốc bộ phận."

Xôn xao —

"Ghê nha! Thế mà cũng kéo được cả Minh Đạt vào!"

"Có gì lạ chứ? Cô đã quên hiệu trưởng của chúng ta họ gì à?"

"Vừa ra tay đã năm mưới ngàn, năm người cộng lại... hai trăm năm mươi

người?! Chậc chậc, Vô nhân đạo!"

"Chút tiền ấy có là gì? Cơ hội làm việc mới quý giá nhất. Nhớ năm đó, tôi đến

Minh Đạt để xin việc, ngay cả tốt nghiệp Ivy League người ta còn không thèm,

bây giờ ngẫm lại vẫn thấy hụt hẫng."

"Chấp niệm của cô rất sâu?"

"Xì — không chỉ tôi, cô hỏi xem mấy người đang ngồi đây có ai không rục

dịch?"

"Đáng tiếc, rục dịch cũng vô dụng. Trước mắt xem ra, chỉ có tổ Thẩm Loan mới

có cơ hội."

Hai lần mô phỏng thực tiễn trước toàn đứng đầu, tất nhiên dự án này rơi vào tổ

của Thẩm Loan.

Hâm mộ rất nhiều, ghen ghét cũng không ít.

Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tổ nhỏ trong góc.

Sắc mặt Thẩm Loan như thường, Miêu Miêu chôn đầu viết viết vẽ vẽ.

Cổ Thanh và Trương Dương cũng bình tĩnh, giống như cơ hội vào Minh Đạt

làm việc đối với họ mà nói không khác gì quả bí được bày bán khắp nơi trong

chợ.

Còn Tưởng Thạc Khải còn khó chiu hơn, thế mà ghé đầu vào bàn ngủ!

Mấy người này là ma quỷ sao?!

Fuck.

Cũng may, cảm xúc như vậy cũng không liên tục lâu lắm.

Thứ nhất, dự án quá khó; thứ hai, mặc dù lợi nhuận của các công ty khác không

hào phóng như Minh Đạt nhưng cũng rất ấn tượng.

Tiết thứ hai, Trương Phàm mang theo một chồng tài liệu dày, tổng cộng mười

ba phần chia đều cho mỗi tổ.

"Từ ngày mai bắt đầu, mọi người không cần tới trường học, tập trung dùng thời

gian mười lăm ngày để thực dự án, tôi chúc mọi người mã đáo thành công!"

"Cảm ơn giáo sư..."

"Cảm ơn lời chúc của thầy."

Lúc mọi người đang hi hi ha ha, Thẩm Loan đã bắt đầu lật xem tài liệu dự án —

"Tan học đừng đi vội."

Miêu Miêu gật đầu: "Được."

Cổ Thanh và Trương Dương tất nhiên cũng không có ý kiến.

Đôi mắt Tưởng Thạc Khải rối rắm.

Thẩm Loan đoán anh ta muốn đi dọn gạch, nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Sẽ không

chiếm nhiều thời gian của mọ người, khoảng hai mươi phút thôi."

Tưởng Thạc Khải khẽ thở phào, nếu anh ta không đến công trường ăn cơm, hai

ba mươi phút hoàn toàn không vấn đề.

"... Được." Anh ta khẽ trở lời.

Tài liệu dự án không nhiều lắm, so với các tổ khác là cả một sấp dày, của họ chỉ

khoảng mười hai trang.

Thẩm Loan dùng di động chụp lại, sau đó đưa cho Miêu Miêu, Miêu Miêu học

theo, sau đó là Cổ Thanh, Trương Dương...

Cuối cùng đến tay Tưởng Thạc Khải, bởi vì di động của anh ta đời quá thấp,

không có chức năng chụp ảnh cho nên trực tiếp cầm giấy xem.

Mọi người đều không nói ra chỉ yên lặng chụp.

Mà loại chăm sóc không tiếng động này dễ chấp nhận hơn nhiều so với những

lời hư tình giả ý treo trên môi.

Đặc biệt với một người kiêu ngạo như Tưởng Thạc Khải.

Anh ta khinh thường sự đồng tình, chỉ muốn sự tôn trọng mà thôi.

Ánh mắt Trương Phàm đảo qua, bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy những người khác còn đang châu đầu ghé tai, ríu rít ở góc lớp, tổ

Thẩm Loan tất cả mọi người cúi đầu, cũng không biết đang xem cái gì, cả nhớm

tập trung cao độ.

Tưởng Thạc Khải cũng không ngủ...

Chuông tan học vang lên, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, rất nhanh, phòng

học to như vậy chỉ cong năm người.

Miêu Miêu đóng cửa lớp lại.

Tưởng Thạc Khải và Trương Dương ghép bàn lại, vây quanh ngồi xuống.

Thẩm Loan gập đốt ngón tay, gõ gõ mặt bàn: "Đã xem xong hết tài liệu chưa?"

"Rồi."

"Nói đi, có ý tưởng gì."

Miêu Miêu: "Tài liệu quá ít, tin tức mơ hồ, tôi nghi ngờ nhà trường vì gia tăng

độ khó khăn, cố ý làm như vậy."

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng: "Còn gì nữa?"

"Tạm thời chỉ có vậy." Cô ấy rụt rụt cổ, nhỏ giọng trả lời.

Trương Dương: "Dự án "vịnh Thạch Tuyền" tôi đã nghe qua, nghe nói tập đoàn

Minh Đạt đã sớm bắt đầu lên kế hoạch từ mấy năm trước, nhưng vẫn chưa

truyền xuống, nguyên nhân chủ yếu vẫn là quá khó."

Dự án "vịnh Thạch Tuyền" có tên đầy đủ là "Dự án phát triển Plaza vịnh Thạch

Tuyền.

Cổ Thanh: "Căn cứ vào tài liệu, Plaza vịnh Thạch Tuyền cuối cùng sẽ có diện

tích 100.000 km2, có tám tòa nhà văn phòng hạng A trở lên, hai tòa chung cư xa

hoa, một trung tâm mua sắm lớn và 1 khách sạn 5 sao sang trọng, về vấn đề

giao thông, gần đó có các ga tàu điện."

"Minh Đạt muốn xây dựng nó thành trung tâm thương mại đứng đầu ở Ninh

Thành, không chỉ phải lớn nhất còn phải xa hoa nhất. Không nói đền vấn đề tài

chính, không có nhiều vị trí địa lý để lựa chọn đáp ứng các khía cạnh trên."

Một địa điểm có diện tích lớn như vậy ở trung tâm thành phố Ninh Thành, trong

lúc cô nói Trương Dương đã lấy di động xem bản đồ.

Rất nhanh đã đưa ra kết luận —

"Tôi chọn ra ba vị trí, đều thỏa mãn các điều kiện trên, nhưng cụ thể chọn cái

nào có ưu thế nhất, còn cần phải thêm một bước khảo sát mới có thể phán đoán

được..."

"Không cần." Tưởng Thạc Khải đột nhiên cất lời.

Trương Dương cũng không thấy bị khinh thường, ngược lại nhìn anh ta đầy tò

mò.

Tưởng Thạc Khải là quỷ tài.

Anh ta không thích nói chuyện, nhưng một khi đã mở miệng nhất định sẽ nói lời

có ích, vẽ mắt cho rồng.

Thẩm Loan cũng không nhịn được nhìn về phía anh ta, ánh mắt mang theo vài

phần kỳ vọng.

Tưởng Thạc Khải bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, ho nhẹ một tiếng che

dấu xấu hổ: "Diện tích 100.000 km2, tòa nhà văn phòng, chung cư xa hoa, trung

tâm mua sắm lớn, còn có khách sạn 5 sao, mọi người không thấy rất quen thuộc

sao?"

Miêu Miêu: "Các trung tâm mua sắm lớn có những tiện ích này không?"

Tưởng Thạc Khải trực tiếp dùng bút vòng vào từ mấu chốt trong tài liệu.

"Trung tâm thương mại đứng đầu? Có vấn đề gì sao?"

"Mọi người không cảm thấy bản vẽ quy hoạch này rất giống Kinh Bình Oriental

Plaza sao?"

"Xuýt... Oriental Plaza?!" Cổ Thanh hít ngược một hơi khí lạnh.

Đây là trung tâm mua sắm đầu tiên được xây dựng dưới chân Đế Đô sau khi

ngoại đô mở cửa, có diện tích 100.000m2, tổng diện tích xây dựng 800.000 m2,

là một trong những tòa nhà thương mại lớn nhất Châu Á, được ca tụng là "thành

phố trong thành phố".

Miêu Miêu nuốt nuốt nước miếng: "...Dã tâm của tập đoàn Minh Đạt các công

ty bình thường thật sự không thể so sánh được."

Một dự án có quy mô lớn như vậy, mang tầm cỡ kỷ nguyên, cứ như vậy qua loa

giao cho họ làm thử nghiệm, thật sự được sao?

Trương Dương cố gắng khống chế cảm xúc, hít sâu để bản thân từ từ bình tĩnh

lại: "Sao tôi lại cảm giác... không thực tế?"

Tưởng Thạc Khải dở khóc dở cười: "Tôi nói ra không phải để mọi người áp lực,

nhẹ nhàng chút được không?"

"Vậy anh nói lời đó để làm gì?"

"Tương tự Oriental Plaza, địa điểm chọn được đã có thể xác định."

Oriental Plaza tọa lạc tạo trung tâm thành phố, vị trí đắc địa tại số 1 Đại lộ

Đông Trường An..

Tưởng Thạc Khải chỉ vào một chỗ được khoanh lại trên bản đồ: "Là chỗ này."

Trương Dương nhíu mày: "Nhưng mảnh đất này..."

Miêu Miêu: "Mảnh đất này có vấn đề gì sao?"

"Quyền sử dụng đã được đấu thầu nhưng may mắn được xếp vào loại đất

thương mại, nếu xác định là đất nền thì chỉ có thể thương lượng chuyển nhượng

với bên kia."

Trong lĩnh vực bất động sản, những thứ khác thì không sao, một khi dính đến

đất đai thì việc bán lại hay mua đi cũng khá rắc rối.

Thủ tục phức tạp không nói tới, tiền nong rất khó bàn bạc.

Rốt cuộc động một cái là hàng chục tỷ thứ, tất cả đều hàng chục triệu.

Vài người họ không thể tùy tiện quyết định, không nói đến chuyện họ không

phải nhân viên của Minh Đạt, cho dù có phải, chỉ sợ cũng không có quyền lực

này.

Cuộc thảo luận lâm vào cục diện bế tắc, bốn người không hẹn mà cùng nhìn về

phía Thẩm Loan, muốn cô đưa ra ý kiến.

Thẩm Loan thu tài liệu, bỏ vào trong túi: "Có vài địa điểm, tôi cũng phải xem

rõ. Hôm nay tới đây thôi, Miêu Miêu nhớ tạo nhóm WeChat, tiện cho mọi người

thảo luận, hẹn thời gian gặp mặt sau."

"Được."

Tưởng Thạc Khải nhìn thời gian, không nhiều không ít đúng hai mươi phút.

...

Ăn cơm trưa xong ở canteen Khởi Hàng, Thẩm Loan lái xe thẳng đến Minh Đạt.

"Cô ba, tôi dẫn ngài lên." Khuôn mặt của người phụ nữ cũng không ngạc nhiên,

mỉm cười đúng tiêu chuẩn.

"Thuưkí Giang hình như đã sớm biết tôi sẽ đến?"

"Ngài nói đùa, tôi chỉ phụ trách truyền đạt xuống."

Ngụ ý, không phải tôi sớm biết mà là Thẩm Xuân Giang liệu sự như thần.

"Một khi đã như vậy, vậy mời thư kí Giang dẫn đường."

"Mời —"

Hai người vào thang máy, Giang Lăng tự giác đứng sau Thẩm Loan, thông qua

cửa thang máy trong suốt tỏa ánh sáng lẳng lặng đánh giá vị "cô ba nhà họ

Thẩm" trong truyền thuyết.

Là thư kí, cô ta hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán được ý của Thẩm Xuân Giang.

Dù chưa xác minh tỏ thái độ, nhưng trong lòng ông ta thật ra đã có ý định đưa

Thẩm Loan vào làm việc trong tập đoàn.

Điểm này, hội đồng quản trị nhìn không thấu nhưng cô ta lại rõ ràng.

Cho nên mới càng tò mò về Thẩm Loan.

Theo cô ta biết, vị cô bà nhà họ Thẩm này xuất thân cũng không sáng rọi, là con

riêng về nhà họ Thẩm còn chưa đến một năm.

Học sinh tốt nghiệp trung học, trình độ học vấn không đủ.

Lớn lên xinh đẹp, dáng người cũng tốt, cái này là trời sinh, nhưng thứ như khí

chất cũng có thể có từ trong bụng mẹ sao?

Dù sao Giang Lăng không tin.

Nếu nhất quyết so sánh với Thẩm Như và Thẩm Loan thì từ cảm quan, người

trước sẽ làm người khác liếc mắt một cái chỉ thấy vẻ đẹp, trong khi người sau sẽ

khiến người khác kinh ngạc trước khí chất của cô, sau đó mới là ngoại hình...

Ban đầu Giang Lăng cho rằng người đẹp như Thẩm Như đã hiếm thấy, cho đến

nhìn thấy Thẩm Loan, cô ta mới hiểu được cái gì gọi là khả ngộ bất khả cầu*.

*Khả ngộ bất khả cầu: chỉ gặp được mà không cầu được.

Lại nghĩ đến chuyện cô đỗ vào Khởi Hàng với điểm số tối đa, hơn nữa im hơi

lặng tiếng bắt được Quyền lục gia, trở thành đối tượng bị ghét nhất trong giới

tiểu thư con nhà giàu, từ đứa con riêng đáng thương trở thành bông hoa xinh

đẹp, Giang Lăng không nghĩ rằng cô tốt số.

Điều này cũng không khó lý giải, vì sao Thẩm Xuân Giang kiên trì để cô vào

tập đoàn.

Tinh —

Thang máy tới.

Giang Lăng: "Quẹo trái là văn phòng, chủ tịch đang đợi ngài, có thể trực tiếp

vào."

"Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ không tốn sức."

Thẩm Loan không phải không nhìn thấy thái độ của Giang Lăng, cô cũng thích

người thông minh, nhưng bây giờ không phải lúc đáp lại.

Giang Lăng nhìn bóng dáng thẳng tắp của người phụ nữ, cúi đầu nháy mắt, nở

nụ cười nhạt: "Còn trầm ổn hơn so với tưởng tượng của mình..."

Đầu năm nay các cô gái nhỏ đều lợi hại như vậy sao?

...

Tuy Giang Lăng để cô vào thẳng, nhưng Thẩm Loan vẫn gõ cửa, sau khi được

cho phép mới đẩy cửa đi vào.

"Loan Loan tới." Thẩm Xuân Giang tươi cười.

"Hình như ba đang rất vui?"

"Tới, ngồi xuống nói chuyện."

Thẩm Loan nghe lời đi vào, quả thực là một đứa bé ngoan biết nghe lời.

Thông thường đứa trẻ như vậy rất dễ khiến người lớn yêu thích, quả nhiên —

Thẩm Xuân Giang cười càng tươi hơn, dáng vẻ đúng mực của một người ba:

"Tài liệu dự án đã nhận được rồi sao?"

Thẩm Loan tỏ ra kinh ngạc: "Ba, chuyện này..."

"Đừng căng thẳng, đây cũng là ý của chú nhỏ con."

"Con không hiểu."

"A Như nhận chức ở tỉnh Việt, giám đốc phòng dự án vẫn trống, đúng lúc con

còn ba tháng nữa là tốt nghiệp, ba định để con ngồi vào vị trí đó."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân Giang nói thẳng ra.

Tuy Thẩm Loan đã sớm trù tính đến, nhưng vẫn tận chức tận trách duy trì dáng

vẻ thụ sủng nhược kinh.

Trong mắt đã rung động cũng ngạc nhiên, nhưng càng kính trọng và cảm ơn của

con gái với ba.

Không có cách nào khác, Thẩm Xuân Giang thích dáng vẻ này.

Được con gái nhìn như vậy, trái tim người ba căng đầy, chỉ cảm thấy cả người

thoải mái, vô cùng dễ chịu.

"Ba..." Cô hút hút mũi, đuôi mắt phiếm hồng: "Cảm ơn ba."

"Đứa nhỏ ngốc."

Thẩm Loan thở sâu, giống như muốn làm vậy để nén lại nước mắt sắp trào ra.

Thẩm Xuân Giang càng cảm khái, trong lòng phức tạp.

Vốn còn hơi cố kỵ hội đồng quản trị, nhưng giờ phút này, còn có điều gì có thể

ngăn trở tình yêu của một người ba với con gái đây?

Thẩm Xuân Giang muốn làm "ba hiền", được thôi, Thẩm Loan sẽ thỏa mãn tất

cả ảo tưởng của ông ta.

Đều là diễn trò, chẳng qua một người đã hoàn toàn nhập vai, không thể tự kềm

chế, một người khác đã hãm sâu nhưng lại rất tỉnh táo.

Ai cao ai thấp, vừa nhìn đã hiểu.

Kiếp trước Thẩm Loan đã được nếm trải mùi vị hám lợi của người ba này, kiếp

này đã không còn ôm bất cứ kỳ vọng gì.

Nếu cô không thể thi đậu Khởi Hàng, chỉ sợ Thẩm Xuân Giang bủn xỉn không

bố thí cả một cái liếc mắt.

Nếu không có tầng thân phận "bạn gái Quyền Hãn Đình" này, đừng nói vào tập

đoàn nhậm chức, còn vị trí giám đốc bộ phận như vậy, chỉ sợ ngay cả cửa công

ty cô cũng không thể bước vào.

Có lẽ Thẩm Xuân Giang thật sự muốn làm một người ba hiền, nhưng thân tình

cũng phải nhường đường cho lợi ích.

Nói đơn giản một chút, người có giá trị, có thể tạo ra lợi, mới xứng có được ông

ta bố thí chút thân tình, nếu không, cũng giống như Thẩm Như và Thẩm Yên lúc

nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Mà bây giờ Thẩm Loan có tác dụng lớn nhất, chính là một cây cầu nối liền

Minh Đạt và Huy Đằng, dù không thể lấy được thứ tốt gì trong tay Quyền Hãn

Đình, cũng có thể cáo mượn oai hùm.

Thẩm Loan nhìn rất rõ, đã từng, cô có lẽ sẽ cảm thấy đau lòng, bây giờ đã sớm

không sao cả.

Dù sao đều là lợi dụng lẫn nhau, cảnh thái bình giả tạo.

Chính cái gọi là, trò giỏi hơn thầy, cô còn cao minh hơn Thẩm Xuân Giang.

Ít nhất, cho tới nay còn chưa để lộ bất cứ dấu vết gì.

"Con có tin không?"

Thẩm Loan gật đầu: "Nhưng..."

"Có chuyện nói thẳng."

"Con sợ bản thân đột nhiên ngồi vào đó, mọi người sẽ khó tin phục."

Ánh mắt Thẩm Xuân Giang hơi lóe: "Cái này dễ làm, con chỉ cần làm được dự

án "vịnh Thạch Tuyền" coi như đã thông qua khảo hạch của hội đồng quản trị,

sau đó, mọi người tự nhiên tâm phục khẩu phục."

"Ba, ngài đang nói đùa với con sao?" Cô trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt vô tội.

Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống: "Sao, con không làm được?"

Thẩm Loan gật đầu: "Không làm được."

"..." Thẩm Xuân Giang thiếu chút nữa bị cô làm sặc, đang chuẩn bị nổi giận, lại

nghe cô nhỏ giọng nói tiếp —

"Một dự án như vậy, chưa kể chi phí rất lớn, thời gian thi công kéo dài, cần phải

có đội ngũ chuyên nghiệp, giàu kinh nghiệm theo sát, bây giờ trong tay con

cũng chỉ có mấy binh tôm tướng cua, không có khả năng hoàn thành một dự án

khổng lồ và phức tạp như vậy một cách độc lập được."

Thẩm Loan không phải không dám cũng không phải không nghĩ, mà là trang bị

phần cứng không đủ.

Cho dù khí thế vang dội, trong tay không có vũ khí sắc bén, sao có thể ra trận

đối địch?

Cho dù cô dám nhận, Thẩm Xuân Giang cũng chưa chắc dám cấp, bởi vì ông ta

không nhận nổi thất bại nguy hiểm.

Sau khi người đàn ông nghe xong, sắc mặt hơi hoãn: "Con suy xét thật sự chu

toàn, loại dự án lớn thế này, thật sự không thể để một các nhân thực hiện."

Trong mắt Thẩm Loan xẹt qua sắc lạnh, rốt cuộc, đuôi cáo đã lộ ra.

"Nhưng" Thẩm Xuân Giang chuyển lời: "Con chỉ cần giải quyết vấn đề mấu

chốt của dự án này, chuyện còn lại cũng sẽ nước chảy mây bay, công lao vẫn

tính trên đầu con."

"Vấn đề mấu chốt gì?" Thẩm Loan nỗ lực sắm vai "con gái ngây thơ", tuyệt đối

tin tưởng và khâm phục người ba hiền.

Thẩm Xuân Giang vô cùng vừa lòng, trong lúc lơ đãng khóe mắt ngập ý cười,

giọng điệu ôn hòa đi rất nhiều.

"Con đã xem qua tài liệu dự án, chắc đã rõ quy hoạch sơ bộ của vịnh Thạch

Tuyền Plaza đã được hoàn thiện, nguồn vốn sẵn sàng được đầu tư bất cứ lúc

nào, vấn đề duy nhất bây giờ là vị trí."

Thẩm Loan gật đầu, nói ra phương án lúc trước đã thảo luận, chính là số đăng

ký của cục tài nguyên đất đai của ba khu đất mà Trương Dương đã khoanh tròn

trên điện thoại: "... Ba nhìn chút, ba địa điểm này đều không tệ."

Đôi mắt Thẩm Xuân Giang lộ ra sự kinh ngạc: "Đây đều do con nghĩ ra?"

Không trách ông ta kinh ngạc, bởi vì đoàn đội của Minh Đạt sau bao lần chọn

lựa mới chọn được ba chỗ này, vẫn chưa viết lên tài liệu, cho nên Thẩm Loan

chỉ có thể buột miệng thốt ra, thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta.

"Con và bạn học cùng nhau phân tích đưa ra kết luận." Cô cười thẹn thùng.

Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên cực kỳ phức tạp.

Đứa con này thật sự rất có thiên phú...

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Xuân Giang lại trở lại như bình thường: "Không sai,

ba mảnh đất này đều có thể, nhưng có một mảnh thích hợp hơn hai mảnh còn

lại."

"0019?"

"Ha ha... Không hổ là con gái nhà họ Thẩm!" Thẩm Xuân Giang phát ra tiếng

cười thật lòng, mang theo vài phần tự hào, vài phần vui mừng.

Nếu Thẩm Loan là con trai, ông ta nhất định sẽ bất kể chí phí tỉ mỉ bồi dưỡng.

Đáng tiếc...

"Nếu con có thể có được mảnh 0019 này, chẳng khác nào rót sự sống vào dự án

này, như vậy, lần diễn tập thực chiến sẽ được điểm tối đa, hơn nữa vị trí giám

đốc bộ phận cũng là của con."

Thẩm Loan đã hiểu, Thẩm Xuân Giang không cần cô hoàn thành toàn bộ dự án,

chỉ muốn làm cô lấy được mảnh đất mà thôi.

Nhưng...

"Với thực lực của tập đoàn mà còn không lấy được miếng đất đó, chỉ dựa vào

con và bạn học mà có thể làm được sao?"

Thẩm Xuân Giang cười: "Con không thể, nhưng có người có thể."

Cô giả ngu: "Ai?" Trong lòng đã có suy đoán.

"Quyền Hãn Đình."

Thẩm Loan âm thầm cười lạnh, vẻ mặt lại không mảy may.

Khó trách giao dự án quan trọng như vậy cho cô, còn lợi dụng Khởi Hàng làm

lá chắn, lấy vị trí giám đốc bộ phận làm mồi nhử, náo loạn nửa ngày, đều nhằm

vào Quyền Hãn Đình!

Cuối cùng, Thẩm Loan đồng ý, giống một đứa ngốc bạch ngọt hoàn toàn chẳng

biết gì cả.

Không cần phải xung đột trực diện với Thẩm Xuân Giang.

Lại nói, ông ta cho rằng đất là cải trắng trên đường, muốn mua là mua sao?

"Loan Loan, nắm chắc cơ hội, bộ phận dự án rất nhanh sẽ là thiên hạ của con."

"Cảm ơn ba, con sẽ làm hết sức."

"Ừ."

Làm rõ mục đích của Thẩm Xuân Giang, Thẩm Loan ngược lại bình tĩnh.

"Khó khăn" không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là "không biết", cảm giác đôi

mắt đen kịt dễ kích động nội tâm hoảng sợ.

Rời khỏi văn phòng chủ tịch, Thẩm Loan cũng không rời đi luôn mà đi xuống

bộ phận dự án với Giang Lăng.

"Thư kí Giang." Tiếp dón hai người là một cô gái trẻ, cô ta không biết Thẩm

Loan, cho nên chỉ chào hỏi Giang Lăng.

Giang Lăng không dám lên mặt, lập tức giới thiệu: "Vị này là cô Thẩm, chủ tịch

để tôi đưa cô ấy xuống đây tìm một vài tài liệu."

Cô... Thẩm...?

Họ Thẩm!

Cô gái trẻ phản ứng rất nhanh, không nhịn được nhìn Thẩm Loan, hơi hơi cúi

đầu, cung kính nói: "Cô Thẩm, xin chào, xin hỏi cô cần tài liệu gì? Bình thường

đều do tôi phụ trách sửa sang lại giấy tờ."

"Nghiên cứu thị trường, ứng dụng dự án và lập phương án quy hoạch cụ thể của

dự án vịnh Thạch Tuyền."

"Chuyện này..."

Thẩm Loan: "Không có sao?"

"Có thì có, nhưng bởi vì dự án quá mức quan trọng, tài liệu liên quan đều giới

hạn quyền xem, ngoại trừ cấp bậc giám đốc, nếu không không thể xem."

Thẩm Loan không có phản ứng gì, nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện biểu

cảm của cô nhạt đi rất nhiều.

Hơi sắc lạnh.

Giang Lăng thầm mắng, cô gái này nhìn thì thông minh nhưng không có mắt

hay sao, còn phải để cô ta tới giúp thu dọn cục diện rối rắm —

"Không nghe rõ lời vừa rồi sao? Là chủ tịch để tôi dẫn cô Thẩm đến đây một

chuyến, xin hỏi bây giờ đã có tư cách xem chưa?"

Thư kí và giám đốc bộ phận cùng một cấp.

Cô gái trẻ co cổ lại, vội vàng gật đầu: "Tất, tất nhiên có thể. Mời hai vị chờ một

lát, tôi đi lấy ngay."

Thẩm Loan chỉ mang bản sao chép: "... Vất vả thư ký Giang đi với tôi một

chuyến rồi."

"Nên vậy, ngài đi thong thả." Tiễn người đến cửa thang máy, nhìn Thẩm Loan đi

vào, cửa khép lại, Giang Lăng mới nhẹ nhàng thở ra.

Đừng nhìn đối phương chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng nói chuyện làm việc có trật

tự, người khác không dám khinh thường.

Giang Lăng chỉ có thể vực dậy tinh thần để ứng phó, mệt quá sức.

Hít sâu, thở ra một hơi, cô ta quay lại bộ phận dự án.

"Liễu Đình." Cô ta trực tiếp gọi tên cô gái trẻ vừa rồi.

"Đây ạ — chị Giang, còn có việc gì sao?"

"Sau này, nếu cô Thẩm lại qua đây yêu cầu tài liệu, cô trực tiếp đưa cho cô ấy,

cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của cô ấy."

"Nhưng còn phó giám đốc..." Vẻ mặt do dự, rất khó xử.

Giang Lăng biết, cô bé này ở giữa cũng khó xử: "Yên tâm, tôi sẽ đi chào hỏi."

Cô gái trẻ thở phào nhẹ nhõm, vô tình để lộ nhan sắc không tuổi: "Cảm ơn chị

Giang! Vị "cô Thẩm" vừa rồi có phải là..."

"Có vài lời, trong lòng biết là được rồi, không cần phải nói ra." Giang Lăng kịp

thời mở miệng, cắt ngang lời cô ta.

Cô gái trẻ lập tức hiểu rõ.

Hóa ra thật sự là vị "cô ba" gây nhiều sóng gió kia...

Không chỉ khí chất tốt, dáng người cũng siêu đẹp.

Thẩm Loan đi thang máy đến tầng một lấy xe.

Cô vừa ra khỏi thang máy, cánh cửa bên cạnh cũng mở ra.

"Loan Loan."

Người đàn ông cả người mặc tây trang, giày da bóng loáng.

Hai tay đang đút túi quần, dạo bước tới.

Khuôn mặt đẹp trai đang nở nụ cười ấm áp dịu dàng, nhưng cặp mắt lại rất thâm

trầm như ngăn cách một thế giới khác.

Giây tiếp theo, người đàn ông rũ mí mắt, che dấu sự phức tạp đang cuồn cuộn

trong đó.

Lại ngẩng đầu, vân đạm phong khinh*: "Tới tìm ba? Vì dự án vịnh Thạch

Tuyền?"

* Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì

khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Thẩm Loan híp mắt, sự đen tối xẹt qua đáy mắt: "Sao anh biết?"

"Có hài lòng với sự sắp xếp của anh không?"

"Anh cố ý giăng bẫy để em nhảy vào?"

"Bẫy là anh giăng, không sai; nhưng nhảy hay không nhảy, do chính em chọn."

"Nguyên nhân." Cô lạnh lùng mở miệng.

"Nhiều đôi mắt ở hội đồng quản trị như vậy đang nhìn em chằm chằm, khó

khăn tất nhiên không thể quá thấp, nếu không còn có gì để xem?"

Nói rất đường hoàng thật ra lại vui sướng khi người gặp họa.

"Anh cảm thấy em không làm được?" Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan không

trốn tránh.

Người đàn ông đón nhận sự đánh giá của cô: "Hoàn thành một dự án, đặc biệt là

dự án lớn như vịn Thạch Tuyền Plaza như vậy, chậm thì một hai năm, nhiều thì

bốn năm năm, thậm chí còn lâu hơn. Chỉ với nửa tháng ngắn ngủi, em có thể

làm gì? Sau đó, không chỉ phải nộp giấy trắng với Khởi Hàng còn không biết

phải nói gì với hội đồng quản trị."

Thẩm Loan cười nhạt, một nụ cười tràn đầy trào phúng: "Anh thật sự hao công

tốn sức."

"Loan Loan" anh ta tiến lên nửa bước, giọng nói áp lực, giọng điệu cũng trở nên

trầm thấp khàn khàn: "Chúng ta không nên có cục diện như thế này."

Cô cười lạnh không nói.

"Vì sao không nghe khuyên bảo? Một hai phải và Minh Đạt? Nếu em quá nhàn,

có thể đi dạo phố, tụ hội, thậm chí đi du lịch thế giới. Nhà họ Thẩm sẽ không

thiếu em một phân tiền nào, cần gì phải tự tìm phiền não?"

"Nếu như anh nói chơi bời lêu lổng lại sung sướng như vậy, sao anh không dứt

khoát bỏ xuống tất cả? Dù sao trong mắt anh, đều là "phiền não" mà thôi." Thẩm

Loan nhún nhún vai, đá lại vấn đề cho anh ta.

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Có thể giống nhau sao?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Chỗ nào không giống?"