Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Chu Trì chắc là vẫn chưa tỉnh ngủ, biểu cảm vẫn mang theo vài phần ngốc nghếch.
Thẩm Loan lặp lại một lần nữa, anh mới “Ồ” một tiếng, mở cửa ra, mời cô vào.
Chu Trì có chút căng thẳng xoa xoa tay, “Cái kia, cô muốn uống gì?”
“Nước dừa.”
Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên kỳ quái, mà loại kỳ quái này đã xuất hiện không chỉ một lần.
“Làm sao cô biết trong nhà tôi có nước dừa.”
“Có thật à.” Thẩm Loan cười khẽ, “Tôi chỉ thuận miệng nói.”
Chu Trì muốn nói lại thôi.
“Có phải anh lại muốn hỏi tôi, trước kia chúng ta có quen nhau không?”
“Ách”
Thẩm Loan nháy mắt với anh, “Trước kia không quen biết, có lẽ kiếp trước quen biết cũng nên.”
“Chậc, tuổi còn trẻ lại rất mê tín, còn kiếp trước nữa cơ.”
Chu Trì chỉ coi như cô nói đùa.
Thẩm Loan cũng dừng chủ đề này đúng lúc.
“Này, nước dừa.”
“Cảm ơn.”
Chu Trì lấy ba lô của cô từ trong tủ ra, đưa qua, “Cô kiểm tra lại một chút.”
“Kiểm tra cái gì?” Cô gái nghi hoặc nhìn anh một cái, thuận tay nhận lấy.
Chu Trì hơi sững sờ, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ ấm áp.
Anh gãi gãi đầu, tươi cười lộ ra vẻ ngốc nghếch: “Trong này hình như có rất nhiều tiền, cô không sợ tôi ở sau lưng cô lén rút mười mấy hai mươi tờ sao?”
Thẩm Loan hỏi ngược lại: “Vậy anh sẽ làm thế sao?”
Chu Trì lắc đầu, anh biết trong túi có nhiều tiền, cũng không phải anh lén lút lật ra xem, mà là lúc ở tiệm net anh thấy Thẩm Loan trả tiền, mở khóa kéo ra, đập vào mắt anh là một tiền màu đỏ thực sự là quá bắt mắt.
Lúc ấy anh còn nghĩ, gia cảnh của cô gái này chắc cũng không tệ, biết đâu còn là thiên kim hào môn gì đó thì sao? Nhưng nếu là thiên kim hào môn, thì làm sao có thể chủ động tiếp cận một thằng nhóc nghèo khổ như anh cơ chứ.
Thẩm Loan đưa hai tay ra: “Nếu anh không biết, vậy tôi còn kiểm tra cái gì? Đếm từng tờ từng tờ một sao?”
“Nhưng tôi nói tôi không có, cô sẽ tin sao?”
“Tin ah.” Cô nói mà không cần suy nghĩ.
Trong mắt Chu Trì lại có thêm vài phần phức tạp.
Thẩm Loan vỗ vỗ sofa, “Anh không ngồi sao?”
“Không, không cần.....”
“Nhưng tôi ngồi, anh đứng, lúc tôi nói chuyện cổ sẽ đau.” Cô không phải là khách sáo, mà là thực sự tôn trọng nguyên tắc “Bạn tốt, tôi tốt” để đề ra một kiến nghị khá tốt.
Chu Trì còn có thể đưa đẩy nữa sao?
Đương nhiên là không thể.
Anh nghe lời ngồi xuống, chỉ là tay chân đặt xuống có chút co quắp, ngược lại Thẩm Loan lại thong dong bình tĩnh, cũng không coi nơi này là bên ngoài, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng cô mới là chủ nhân, mà Chu Trì mới là khách.
“Ngày đó, cảm ơn cô.” Một lúc lâu sau, thiếu niên cụp mắt xuống, đột nhiên mở miệng.
Nếu như không phải Thẩm Loan lái xe taxi đâm vào trước một bước, anh ta có thể đã chết dưới lốp xe tải, mặc dù may mắn không chết, nhưng hơn một nửa cũng sẽ thành tàn phế.
Cái đêm từ bệnh viện trở về, anh đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ lặp đi lặp lại khoảnh khắc anh bị tai nạn giao thông, vẫn là chiếc xe tải lớn kia, nhưng anh lái mô tô, ở đó cũng không có Thẩm Loan, càng không có chiếc taxi kia.
Vì nỗi đau thất tình, nên anh tức giận, liều mạng đạp chân ga và chạy như điên trên đường.
Cuối cùng, do vi phạm quy định chuyển làn nên anh đã va chạm với xe tải lớn, cơ thể bị cuốn vào gầm xe, hai chân bị bánh xe sau của xe tải nghiền nát.
Người ta đều nói trong mộng sẽ không có cảm giác đau, nhưng Chu Trì dường như lại đang ở trong tình cảnh đó, ngoại trừ cảm giác đau đớn rõ ràng ra, còn có loại tuyệt vọng vì cuộc sống bị hủy hoại cũng chân thật như thế.
Liệt nửa người trên, anh thành tàn phế, chỉ có thể mượn xe lăn để di chuyển.
Trong nháy mắt bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của Chu Trì là sờ vào chân mình, vẫn còn.
Mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cái loại cảm giác sợ hãi này, lại khiến anh thật lâu cũng không hòa hoãn được, nếu anh không còn hai chân……
Chu Trì không dám nghĩ tiếp.
“Mạng của tôi, là cô cứu về.” Thiếu niên hít sâu, bắt gặp ánh mắt trong trẻo của Thẩm Loan, gằn từng chữ, giống như đang trịnh trọng thề, “Nếu cô có bất cứ yêu cầu gì, cho dù là gϊếŧ người phóng hỏa, tôi đều sẽ không từ chối.”
----------
Chu Trì 21 tuổi, Thẩm Loan 19 tuổi nên mk sẽ đổi xưng hô nha.