Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 409




Anh Cường không biết nói gì, nuốt nước bọt: "Cậu muốn làm thế nào?"

"Đương nhiên là tìm người xử hắn ta!"

"Chuyện này tôi không làm chủ được, cậu tìm anh Tôn, anh ấy mà đồng ý thì tôi

tuyệt đối không hai lời."

Người kia lại ỉu xìu: "Vẫn là thôi đi... anh Tôn vẫn luôn không đồng ý chúng ta

làm mấy chuyện hăm dọa ầm ĩ, đấu đá ác liệt."

"Biết thế rồi cậu còn nhắc đến làm gì?" Vừa nói vừa thuận tay đập vào gáy cậu

ta một cái.

"Anh Cường, sao anh lại đánh em?!"

"Tên nhóc thối, về sau đừng nói mấy lời như thế này. Nghe lời anh Tôn, ít gây

sự, làm việc nhiều."

"Chúng ta làm việc còn ít sao? Anh nhìn xem cả cái vùng này, có chỗ nào mà

chúng ta không tận chức tận trách, lúc gặp phải mấy chuyện ầm ĩ, náo loạn, vệ

sĩ chính quy còn chưa có động tĩnh gì, chúng ta đã xông lên trước, thu nhập

hàng tháng thấp thì thôi không nói, bị thương lại còn phải tự mình bỏ tiền mua

thuốc, băng bó. Em chưa từng gặp qua đám côn đồ nào thảm hơn chúng ta,

những ngày như thế này, bao giờ mới lớn hơn được?"

Nói đến vế sau, có lẽ anh ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, hoặc là hoàn

toàn không quan trọng, từ sắc mặt thái độ cho đến động tác đều để hiện lên sự

mệt mỏi.

Những này tháng đó còn có thể sống như thế nào?

Cứ sống như vậy đi!

Sống một ngày, tính một ngày.

Đứng trong một góc khuất ở đầu ngõ, Quyền Hãn Đình khẽ gật đầu với Lăng

Vân, Lăng Vân đẩy ba người đã bắt được trước đó ra.

"Nhìn xem! Là mấy người A Uy và lão Cam."

Một đám người vây quanh.

"Bình tĩnh một chút đi! Đừng tụm lại quá gần, để có khí mà thở. Chính Xương,

cậu kiểm tra tình trạng của bọn họ một chút; lão Châu, cậu đến cởi dây trói; tiểu

Hoa, cậu dẫn vài người đuổi theo, tôi muốn xem thử rốt cuộc là ai điên cuồng

ngang ngược như vậy, dám trèo lên đầu chúng ta!"

Những sắp xếp này của anh Cường nhanh chóng làm mọi người bình tĩnh trở

lại.

Sau đó đều chấp hành đâu vào đấy.

Đứng trong chỗ khuất, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhìn nhau, không ngờ rằng

một đám côn đồ đầu phố mà cũng khá là có trật tự.

"Cằm của lão Cam bị họ đập vào, trong miệng toàn là máu; vết thương của A

Uy là nghiêm trọng nhất, nhưng cũng may không nguy hiểm đến tính mạng;

Lâm Tể Nhi thì không sao, nhưng gọi mãi mà cũng không tỉnh lại. Anh Cường,

bây giờ làm thế nào?"

"Đưa họ vào bệnh viện trước đã, tôi lập tức đi thông báo cho anh Tôn."

"Nhưng..." Chính Xương muốn nói lại dừng.

"Đừng lề mề nữa, muốn nói gì thì nói nhanh đi!"

"Chúng ta không có tiền để đi bệnh viện...."

"Kệ đi, cứ đưa vào bệnh viện trước rồi nói, mấy người khoác áo blue trắng đó

không thể thấy chết mà không cứu!"

"Vô dụng thôi, chúng ta nằm trong danh sách đen của mấy bệnh viện gần đây,

trừ khi thật sự rất nghiêm trọng, sắp không xong rồi, nếu không người ta hoàn

toàn không tiếp nhận chữa trị... cứ đi như vậy không phải là phí công chạy một

chuyến sao?"

Anh Cường chau mày đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi: "... Không đi bệnh

viện, vậy chúng ta tìm một phòng khám nào đó xem xem."

"Được! Trên người tôi vẫn còn một trăm tệ, chắc là đủ rồi. Lão Châu, cậu giúp

một tay, tôi cõng A Uy..."

"Khoan đã." Anh Cường đưa tay móc từ trong túi áo trong ra một phong bao

màu đỏ được cuộn tròn.

Mở ra, sau đó dốc vào tay, một sợi dây chuyền vàng: "Tiểu Hoa, cậu quen biết

với em gái ở tiệm vàng đối diện, đem sợi dây này bán đi, ít nhất phải ba nghìn

tệ, kém một chút cũng không được!"

"Anh Cường, đây không phải là sợi dây của chị dâu sao..."

"Được rồi, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, làm gì mà nhiều lời vậy."

"...Vâng. Vậy em sẽ cố gắng bán được nhiều một chút."

"Ừm, đến lúc đó trích phần trăm cho cậu."

"Em không cần!" Nói xong, xoay người chạy ra khỏi ngõ.

Đợi đến khi đám người này rời đi, Quyền Hãn Đình mới đi từ chỗ khuất ra.

Theo sau anh, ngoại trừ Sở Ngộ Giang và Lăng Vân ra còn có Tôn Nghị.

Lúc này, vành mắt anh ta đỏ lên, trên mặt đầy sự áy náy.

"Là do tôi vô dụng... hại anh em của mình..."

"Từ khi anh quyết định tiếp nhận cuộc làm ăn của Cá Mập, thì anh nên nghĩ đến

sẽ có kết quả như ngày hôm nay. Cơ hội chỉ có một lần, quyền quyết định ở chỗ

anh."

Sắc mặt của Tôn Nghị hơi xao động: "Ban nãy anh nói, chỉ cần tôi khai hết ra

thì sẽ sắp xếp cho tôi và đàn em dưới chướng một đường sống, có thật không?"

Sở Ngộ Giang không quen nghe câu hỏi chất vấn của anh ta, giọng trầm trầm,

lạnh lùng hừ một tiếng: "Từ trước đến nay Lục gia đều là người nhất ngôn cửu

đỉnh!"

"Được! Tôi nói!"

...

Tôn Nghị không hề biết "Cá Mập" là cái gì, anh ta chỉ nhận được tiền của một

người họ Ngô, phái ba người thân thủ tốt nhất làm vệ sĩ cho ông ta, đương nhiên

ba khẩu súng ngắm kiểu cũ kia cũng là do Tôn Nghị cung cấp.

Mục đích không phải là để làm người khác bị thương mà chỉ để hù dọa họ.

Còn về việc hù dọa ai?

Đầu tiên Ngô Hữu Quyền, người biết thì để giữ cửa, người không hiểu thì thấy

oai phong, có người trong tay, người họ Ngô đó mới có thể cảm nhận được giá

trị của đồng tiền, can tâm tình nguyện móc tiền ra.

Còn một chuyện đương nhiên là họ là người đã đàm phán với Ngô Hữu Quyền.

Nếu như bọn họ đã nhận tiền thì đương nhiên phải tuân theo đuy định giúp

người chủ thuê làm việc một cách hoàn hảo nhất.

Tôn Nghị để ba người A Uy đi trước, cũng là vì thân thủ còn bọn họ tốt nhất.

Mặc dù Lâm Tể Nhi tính cách hơi mềm yếu, nhưng khả năng bắn súng của anh

ta không tệ, là một kiểu người mà ông trời thưởng cơm cho ăn.

Nói đến cùng, Tôn Nghị cầm đầu đám côn đồ, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến

đạo nghĩa, nhận tiền của người họ Ngô kia, cũng không nghĩ đến dùng mánh

khóe mà nghiêm túc làm việc giúp ông ta.

Sở Ngộ Giang cảm thấy, Ác Lang lại có "tinh thần hào hiệp" như vậy, có thể

kiên trì đến ngày hôm nay vẫn không bị người khác xử đẹp, đơn thuần là do

may mắn.

"...Mặc dù tôi đồng ý với Ngô Hữu Quyền, nhưng chuyện liên quan đến an

nguy của anh em, tôi không dám sơ ý, chỉ là muốn làm rõ độ khó của nhiệm vụ

này, muốn xem thêm có phải Ngô Hữu Quyền đã chọc phải người không nên

chọc hay không. Vì thế mấy hôm sau, tôi lặng lẽ theo dõi ông ta..."

Ngô Hữu Quyền là ông chủ của một tiệm đồ cổ, nhìn thì có vẻ là một người có

văn hóa, nhưng đôi mắt kia vô cùng khôn khéo.

Trong quá trình theo dõi, mấy lần Tôn Nghị suýt chút nữa bị phát hiện.

Cũng may là không sao, anh ta đều ứng phó được.

Quyền Hãn Đình: "Anh nhận ra ông ta bất thường từ khi nào?"

"Từ lúc ông ta bắt đầu đến đàm phán chuyện làm ăn với tôi, tôi liền cảm thấy lạ.

Theo lý mà nói cuộc gặp mặt liên quan đến những vụ giao dịch nguy hiểm như

thế này, vì để đảm bảo chắc chắn sẽ không định trước thời gian cụ thể, nhưng

ông ta lại tìm đến tôi trước một tuần, dường như đã biết các người sẽ đồng ý

gặp mặt ông ta."

Quyền Hãn Đình: "Vậy sau một thời gian theo dõi ông ta, anh có phát hiện gì

không?"

"Cứ cách hai ngày, có lúc ba ngày, tầm sẩm tối sẽ có một đám người đến tiệm

của ông ta, nhìn có vẻ không giống người bản địa thành phố Nam, khẩu âm

cũng không giống. Thời tiết như thế này mà bọn họ lúc nào cũng chỉ mặc mỗi

áo khoác ngoài dài tay, hơn nữa còn là kiểu rất rộng rãi, có một lần, tôi giả vờ đi

ngang qua, va vào một người bọn họ, phát hiện ra bọn họ mặc đồ đánh trận ở

bên trong!"

"Đồ đánh trận?"

"Không sai! Hơn nữa còn là đồ được chế tạo đặc biệt, chịu nhiệt độ cao, chống

được nhiệt độ thấp, chống nước chống lửa, lúc trước ở trong bộ đội đặc chủng

tôi đã từng nhìn thấy, cho nên tuyệt đối không thể nhận nhầm được!"

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhìn nhau: Chắc là đám người của bang Cá Mập!

Quả nhiên bọn họ bí mật huấn luyện trong rừng mưa ở thành phố Nam, xem ra

tình báo của Nhị gia không sai.

Quyền Hãn Đình: "Đám người đó đi đến chỗ nào?"

Tôn Nghị: "Tôi từng thử đi theo bọn họ, nhưng năng lực phản trinh sát của đối

phương rất mạnh, tôi không dám đi theo quá sát, đến vùng ngoại ô phía Tây thì

bị mất dấu. Cứ đi thẳng về phía trước chính là rừng nguyên sinh, tôi không dám

vào trong."

Hai mắt Sở Ngộ Giang phát sáng, tìm thấy rồi!

Rừng nguyên sinh phía tây!

"Tôi không rõ rốt cuộc "Cá Mập" mà các người nói là cái gì, nhưng tôi đã nói ra

hết những chuyện mà tôi biết rồi."

Quyền Hãn Đình: "Cho anh ta quyền của một nhà kho ở bến tàu, để cậu ta đưa

đàn em của mình qua đó."

Sở Ngộ Giang: "Vâng."

Có được tin tức muốn có, Quyền Hãn Đình cũng không ở lại lâu.

Lăng Vân theo sát đằng sau, rời đi.

Chỉ còn lại Sở Ngộ Giang ở lại để thực hiện lời hứa.

Tôn Nghị nghe xong như lạc vào trong sương mù: "Cái gì mà nhà kho ở bến

tàu? Là... khuân vác để sống sao?"

"Sao, anh coi thường?"

Tôn Nghị Lắc đầu: "Bản thân tôi vẫn còn sức, bả vai cánh tay đều không có vấn

đề gì, nhưng có một số anh em từng bị thương, để lại di chứng, xương khớp

chân tay không còn được tốt lắm, chỉ sợ rằng quá sức."

"Vậy thì anh cứ sắp xếp cho bọn họ công việc nhẹ nhàng một chút là được..."

Chuyện đơn giản như vậy cũng đáng để do dự sao?

"Tôi sắp xếp? Anh đừng nói đùa..." Tôn Nghị cố gắng kéo khóe miệng lên, để lộ

ra một hàm ý khổ tâm.

Thật ra, anh ta cũng chẳng trông mong vào việc Quyền Hãn Đình có thật sự

thực hiện lời hứa của mình hay không.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đạo lý này anh ta đã hiểu

được rất rõ từ ngày rời khỏi quân đội.

Sở Ngộ Giang: "Cậu chủ nói cho phép anh quản lý một nhà kho, đương nhiên là

anh có quyền sắp xếp công việc cho những người khác. Tìm hàng, vận chuyện,

sắp xếp, quản lý kho, quản lý việc xuất nhập kho, tài vụ.... bao nhiêu vị trí như

vậy, lẽ nào còn chăm sóc không nổi những anh em bị thương dưới tay anh?"

Tôn Nghị trợn tròn mắt: "Anh nói là cho tôi một nhà kho?"

"Ừm, bến đò Giang Nam, từ số chín đến số hai mươi bảy, anh có thể tùy chọn.

Nhà kho không thể tặng không cho anh, nhưng sau khi tiếp nhận, ngoại trừ việc

đảm bảo chất lượng hoàn thành các đơn hàng vận chuyển bắt buộc do tập đoàn

chuyển xuống thì cho phép các anh có thể nhận đơn riêng."

"Tập đoàn? Tập đoàn gì?"

"Lúc trước cậu chủ đã đừng nói qua—Tập đoàn Huy Đằng."

"Là tập đoàn Huy Đằng có tổng bộ ở Ninh Thành?!" Tôn Nghị kinh ngạc, một

người đàn ông cao to, nghiêm túc, trên mặt lại có một biểu cảm như đang làm

xấu.

Khóe miệng Sở Ngộ Giang hơi giật giật: "Nếu không thì còn tập đoàn Huy

Đằng nào khác?"

"Vậy vị vừa nãy... là Quyền Lục gia?"

"Đúng vậy."

Tôn Nghị hoàn toàn đơ ra, vì thế, người của anh ta giơ súng vào Quyền Lục gia,

hơn nữa anh ta còn không giữ nỗi miệng xưng "ông đây" trước mặt đối phương.

Hối hận, sợ hãi, ngạc nhiên, kinh hoàng, hoảng hốt,... đủ các loại cảm xúc ập

đến.

"Tôi..."

Bây giờ thậm chí anh ta còn không biết nên nói gì.

Sở Ngộ Giang: "Coi như anh may mắn, gặp được Lục gia nhà chúng tôi, nếu

không..." Nửa câu sau, anh ta không nói hết.

Nhưng Tôn Nghĩ suy nghĩ một chút là biết, sẽ không phải là một kết cục tốt

đẹp.

"Từ nay về sau, anh và đám đàn em của anh là nhân công của Huy Đằng, đừng

để cậu chủ thất vọng."

"Tôi rõ rồi."

"Còn về việc nhận đơn hàng riêng, tất cả các kho đều có quyền lợi này, ăn thịt

hay là uống canh thì phải tự dựa vào bản lĩnh của mỗi người, anh tự lo tốt cho

bản thân. Suy nghĩ xem chọn nhà kho nào, ngày mai đến Huy Đằng báo danh,

tìm một quản lý họ Hoàng, anh ta sẽ sắp xếp giúp anh."

Sở Ngộ Giang nói xong, đưa danh thiếp cho Tôn Nghị, sau đó nhanh chóng rời

đi.

Tối hôm đó, Quyền Hãn Đình trọ lại ở một khách sạn.

"Cậu chủ, tôi có một vấn đề mà từ đầu đến cuối vẫn nghĩ không ra."

"Nói ra nghe thử."

Sở Ngộ Giang do dự trong nháy mắt, sắp xếp lại từ ngữ: "Nếu như Cá Mập đã

biết chúng ta đến thành phố Nam, theo lý mà nói nên cố gắng thấp điệu xuống,

tránh việc bại lộ, nhưng bọn họ lại ngược lại, tìm cách chuẩn bị một màn kịch

như vậy, mục đích là gì chứ?"

Quyền Hãn Đình: "Chú cảm thấy hàng loạt kim cương xanh "Cát Biển" và liên

minh "Cá Mập", thật sự không có một chút liên quan nào?"

"Ngoại trừ đồng âm, tôi thật sự không nghĩ ra còn có liên quan nào khác."

("Cát Biển" và "Cá Mập" trong tiếng Trung đều đọc là "hai sha".)

"Ngốc!" Lăng Vân dừng động tác lau súng lại, ngắm bắn về phía anh ta: "Đồng

âm chính là liên quan lớn nhất."

Sở Ngộ Giang: "Là sao?"

Lăng Vân lại không hề để ý đến anh ta, tiếp tục lau khẩu súng đáng yêu trong

tay.

Sở Ngộ Giang: "..."

Lăng Vân: Cậu ta không nói chuyện với đồ ngốc.

"Cậu chủ?"

Quyền Hãn Đình: "Qua lời của Tôn Nghị có thể biết được, Ngô Hữu Quyền

sớm đã có liên quan đến Cá Mập, ông ta biết lấy kim cương xanh "Cát Biển" ra

giao dịch với chúng ta, phần lớn là nhận chỉ thị của đối phương, hoặc là nói

hướng dẫn. Mà loại hướng dẫn này lại ẩn chứa tin tức liên quan, cũng tức là nói

Ngô Hữu Quyền không hề hay biết thứ chúng ta cần là "Cá Mập", hoàn toàn

không phải "Cát Biển" trong tay ông ta, nếu không ông ta cũng không ngu xuẩn

đến nỗi chủ động đến trước tìm cái chết."

"Mà Cá Mập cũng không phái người bảo vệ an toàn cho ông ta, có thể thấy Ngô

Hữu Quyền chỉ là một khâu tìm hiểu trước khi hành động, viên đá bị vứt đi mà

thôi."

Từ giây phút mà Cá Mập chọn ông ta, thì ông ta đã được định sẵn là người phải

chết.

"Tìm hiểu trước khi hành động?" Sở Ngộ Giang không hiểu: "Bọn họ muốn

thăm dò gì?"

Quyền Hãn Đình không nói gì, đứng trước cửa sổ lớn chạm đất, nhìn xuống

muôn vàn ánh đèn của thành phố.

Lăng Vân khẽ ho một tiếng, đang chuẩn bị mắng một câu "ngu xuẩn", suy nghĩ

một lát lại nuốt vào trong bụng: "Cá Mập muốn hiểu rõ thái độ của cậu chủ."

Nếu như chỉ đơn giản là vì một từ "Cát Biển" đồng âm cũng có thể dẫn đến việc

quyết tâm muốn tiêu diệt của Quyền Hãn Đình, vậy đến lúc thật sự không thể

nhịn được "Cá Mập" thật thì sẽ biến thành trận solo như thế nào chứ?

Đối phương đang thử thăm dò quyết tâm của chuyến đi này của Quyền Hãn

Đình.

Còn Quyền Hãn Đình trực tiếp dùng cái chết của Ngô Hữu Quyền để nói cho

đối phương biết đáp án— Phá hủy tất cả, kiên định không đổi!

Sở Ngộ Giang bỗng dưng hiểu ra, nhưng suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy có

chỗ nào đó không đúng: "Cái kiểu làm việc vòng vo này hoàn toàn không phải

phong cách của Cá Mập."

Trước đây, liên minh sát thủ này nổi tiếng là máu lạnh.

Sau một thời gian ngủ đông, lại biến thành bẽn lẽn như vậy.

Nếu nói Cá Mập của trước đây là rắn rỏi kiên cường như sắt thép, vậy thì Cá

Mập của bây giờ giống như một cô dâu nhỏ do dự.

Lăng Vân: "Nghe nói, trận chiến năm đó, ông ngoại của cậu chủ đích thân chỉ

huy, Cá Mập không chỉ tổn thất một nhóm thành viên lớn, mà đến thủ lĩnh là Bà

La Sát cũng không rõ tăm tích."

Sở Ngộ Giang: "Vì thế?"

Lăng Vân: "Nếu như Bà La Sát vẫn chưa chết, sớm đã nhân lúc chúng ta đàm

phán với Ngô Hữu Quyền mà chuẩn bị một trận ám sát, sao lại có thể dùng kiểu

quanh co nhẹ nhàng như thế này để thăm dò thái độ của cậu chủ?"

"Cậu nghi ngờ rằng Cá Mập không muốn đối địch với chúng ta?"

Lăng Vân: "Không phải là không muốn, mà là không dám. Dù sao, rất có khả

năng là Bà La Sát đã không còn sống."

Chỉ có đổi một thủ lĩnh mới, mới có thể xuất hiện hai phong cách lãnh đạo trước

sau khác biệt như vậy.

"Đương nhiên, nhưng điều này chỉ là suy đoán, cần phải tiến hành thêm một

bước để chứng thực."

Sở Ngộ Giang rơi vào trầm tư.

Đúng vào lúc đó, Quyền Hãn Đình bỗng dưng mở miệng: ".... Chuẩn bị tốt để

ngày mai tiến vào trong rừng."

Cá Mập có thái độ gì, có phải đã thay thủ lĩnh mới hay không, tìm hiểu thì sẽ

biết!

"Cậu chủ, ngày mai đi luôn có phải hơi vội vàng?"

Quyền Hãn Đình chỉ nói bốn chữ-- đêm dài lắm mộng.

"Vậy có cần tập hợp các anh em ở thành phố Nam..."

"Không cần. Bọn họ chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, khu vực rừng mưa

lại quá nguy hiểm, đến lúc đó chưa chắc đã giúp được gì, có khi còn bị liên lụy.

Hơn nữa, nhiều người dễ đánh rắn động cỏ."

Không đến hai tiếng đồng hồ, Sở Ngộ Giang đã chuẩn bị xong nhưng thứ cần

chuẩn bị. Vũ khí đương nhiên là thứ bắt buộc phải đem, hơn nữa còn phải bảo

đảm đạn dược đầy đủ, thêm một số đồ dễ mang theo, ngoài ra còn phải chuẩn bị

một ít lương khô và các loại thuốc bột phòng, đuổi các loại côn trùng, thuốc giải

độc,... những thứ bắt buộc phải mang theo khi đi vào rừng mưa, thậm chí đến cả

huyết thanh rắn độc cũng phải mang theo.

"Cậu chủ, cậu xem còn gì phải chuẩn bị nữa không ạ?"

Quyền Hãn Đình cẩn thận kiểm tra kĩ càng lại một lần, sau khi xác nhận không

còn gì: "Không còn. Cậu đi nghỉ ngơi đi, hai tiếng sau xuất phát."

"Vâng." Sở Ngộ Giang lui ra khỏi phòng.

Quyền Hãn Đình chỉnh lại ba lô, đứng ở trước cửa sổ lớn, sau nghĩ một hồi suy

nghĩ cân nhắc, vẫn không nhịn được mà lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số

quen thuộc.

...

Chuyến bay buổi sáng của Thẩm Loan vì nguyên nhân thời tiết nên bị hoãn mấy

tiếng đồng hồ, đến tận chiều mới về được đến Ninh Thành.

Cô không về nhà họ Thẩm mà đi đến sơn trang Đông Li.

Đáng tiếc, người mỗi lần đều đứng trước cổng mở rộng vòng tay chào đón cô

trở về, lần này lại không thấy tung tích đâu.

Sơn trang vắng vẻ trống không, lá rụng và sương giá đầy dưới đất.

Trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, thay vào đó là những cảm giác cô đơn và sợ

hãi.

Cô mở cửa, đi vào phòng khách, điên cuồng gọi "Lolita".

Có lẽ trong nhà mấy ngày rồi không có người ở, cô ta không tìm được đối tượng

tương tác, tự động khởi động trạng thái nghỉ ngơi, Thẩm Loan gọi hai phút cũng

không thấy cô trả lời.

Cuối cùng, vẫn là tìm thấy cô ta ở một góc trong phòng ăn.

Bật nguồn, khởi động.

"Ya! Bảo bảo của bạn tỉnh dậy rồi ~" Đây là lời chào bật nguồn mà Thiệu An

Hành cài đặt.

Ba mươi giây sau, Lolita nhỏ bé đáng yêu chính thức hoạt động trở lại.

"Tiểu Loan Loan! Loan Loan bé bỏng! Cô cuối cùng cũng trở lại rồi! Lolita thật

sự rất nhớ cô, ôm một cái ~"

Thẩm Loan xoa đầu cô ta: "Ngoan, làm giúp tôi một việc trước đã, sau đó sẽ ôm

cô một cái thật chặt, thế nào?"

"Được thôi! Xin hỏi tôi có thể giúp được gì đây?"

"Xác định vị trí hiện tại của Quyền Hãn Đình!"

Tít tít—

"Khởi động chức năng định vị vệ tinh— đang tìm kiếm—"

Hai phút đối với Thẩm Loan mà nói lại dài như một năm.

Cuối cùng—

"Đã định vị xong! Mục tiêu: Quyền Hãn Đình. Vị trí: Thành phố Nam..."

Theo báo cáo của Lolita, màn hình hiện thị trên bụng cô cũng hiện lên một tấm

bản đồ, cuối cùng xác định khu vực là ở thành phố Nam!

Đương nhiên, nguyên lý định vị không phải là tín hiệu không dây của các sản

phẩm điện tử như điện thoại di động, mà là kết nối vệ tinh thông qua một con

chip được cấy dưới da của cơ thể người, còn Lolita đóng vai trò là người gửi và

nhận lệnh, để nhận được thông tin phản hồi.

Chức năng này là do lần trước Thiệu An Hành vô tình nhắc đến, Thẩm Loan

cảm thấy tò mò, mới hỏi anh ta các phương pháp và thao tác cụ thể.

Không ngờ lại thật sự có tác dụng!

Vừa nãy đứng ở ngoài sân, ánh mắt cô lướt qua bốn phía thấy một khoảng

hoang vắng đìu hiu, Thẩm Loan bỗng dưng cảm thấy hoang mang sợ hãi, trong

tăm tối cô cảm thấy lo lắng, dường như giác quan thứ sáu của Quyền Hãn Đình

đang báo hiệu cho cô điều gì đó!

Thẩm Loan mới điên cuồng chạy vào phòng, bảo Lolita định vị như vậy.

Con chíp anh cấy dưới da vẫn có thể nhận được tín hiệu, ít nhất chứng tỏ giây

phút này Quyền Hãn Đình vẫn còn sống.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó cô cũng dùng cách này, xác định vị trí của Hồ Chí Bắc và Thiệu

An Hành, phát hiện ra mặc dù khoảng cách của họ rất gần nhưng lại không hề ở

cùng nhau.

Đêm khuya, Thẩm Loan nằm trên giường, lăn qua lăn lại, không thể ngủ được.

Cô dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu xử lý một số tài liệu.

Trong lúc đó cô cũng liên tục gọi cho Quyền Hãn Đình, nhưng vẫn không thể

nào gọi được.

Trong lòng cô có một cảm giác không nói lên lời, nhưng chung quy phần lớn là

lo lắng.

Bỏ điện thoại sang một bên, cô cố gắng bình tĩnh lại, bắt đầu lướt xem những tài

liệu.

Trong đó phần lớn là yêu cầu công việc của ba công ty Khởi Hàng, Hàng Á và

Phi Dương gửi đến, sau khi Thẩm Loan xem qua thì trả lời.

Bất tri bất giác, kim đồng hồ đã chỉ đến mười hai giờ.

Bỗng dưng, điện thoại vang lên!

Là một dãy số lạ, địa chỉ vùng là của... thành phố Nam?!

Mắt cô sáng lên, vội vàng nhận điện thoại, nhưng đến lúc nhận rồi thì lại không

biết nên nói gì.

"... Là anh sao?" Cẩn thận dè dặt, vô thức nín thở.

"Loan Loan..." Giọng nói quen thuộc, chứa đựng vài phần không biết làm thế

nào và cưng chiều, cuối cùng lại biến thành sự nhớ nhung sâu sắc.

Giây phút đó, sống mũi Thẩm Loan cay cay, suýt chút nữa khóc òa lên.

"Sao bây giờ anh mới gọi điện thoại cho em?"

"...Anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi."

"Ai lo lắng cho anh chứ? Em mới không thèm lo lắng!"

Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Phải, em không lo lắng, một chút

cũng không có."

Thẩm Loan nén nước mắt lại, mím chặt môi.

"Loan Loan, anh nhớ em rồi." Anh nói.

Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông trầm lặng mà lại trong veo,

nói những điều bình thường nhất nhưng lại là những lời tâm tình cảm động

nhất, anh nhớ em rồi, bốn chữ đơn giản nhưng lại làm cho tai Thẩm Loan cảm

thấy buồn buồn, trái tim trở lên ấm áp.

"Ừm, em cũng nhớ anh rồi..."

"Nhớ như thế nào?"

Thẩm Loan không trả lời.

Đầu bên kia tự hỏi tự trả lời: "Vậy anh nói cho em biết, anh nhớ em như thế

nào, được không?"

"..."

"Không nói gì, coi như em đồng ý. Anh á, lúc ăn cơm nhớ, ra ngoài nhớ, lúc

ngủ càng nhớ, nhớ việc kéo em vào lòng ôm thật chặt, sau đó đưa tay vào trong

áo, lướt qua chiếc eo mảnh khảnh, bám lên ngọn núi tuyết cao vút, nếu như có

thể qua bãi cỏ..."

"Khụ! Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?!" Thẩm Loan mở miệng cắt ngang, hai má

đỏ ửng lên.

Cũng may, ngăn cách qua đường dây điện thoại, người đàn ông không nhìn thấy

bộ dạng xấu hổ quẫn bách, thẹn thùng của cô.

"Cục cưng, em rõ ràng hiểu anh đang nói gì mà."

"Không, em không hiểu." Cô chững chạc đàng hoàng.

"Được, vậy anh nói lại một lần nữa."

"Anh! Im miệng!"

"Không phải vừa nãy nghe chưa hiểu sao?"

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật, cái người này còn chưa ngừng,

"Đồ lừa đảo, chỉ biết dỗ anh."

"Ai bảo trong miệng anh chỉ toàn mấy lời cợt nhả... không đúng mực."

"Trước mặt em, anh còn quan tâm đến cái gì mà đúng mực hay không, cứ trực

tiếp miệng nói tay làm, làm xong rồi nói tiếp."

Thẩm Loan: "Anh nhịn đói lâu rồi chứ gì?" Lại còn học qua nghiện miệng.

"Đợi anh về, sẽ khiến em ba ngày ba đêm không xuống nổi giường!"

"Anh sao lại trắng trợn như vậy chứ, không sợ tương lai có lòng nhưng không

có sức sao?"

Ahd: "Anh là động cơ vĩnh cữu."

Thẩm Loan: "..."

Rõ ràng là lâu ngày không gặp, dùng bầu không khí ấm áp để an ủi sự nhớ

nhung, lệch đi lệch đi lại trở thành đề tài tồi tệ.

"Công chuyện xử lý ổn thỏa chưa?" Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.

Đầu bên kia im lặng trong giây lát: "... Vẫn chưa."

"Vậy lúc nào anh mới về nhà?"

Nghe thấy hai chữ "về nhà", trái tim người đàn ông mềm nhũn.

Quyền Hãn Đình: "Rất nhanh."

Thẩm Loan không hỏi tiếp "rất nhanh" là nhanh bao nhiêu, bởi vì cô biết, vì

cũng không có đáp án, đến bản thân anh cũng không thể chắc chắn được, thì nói

cho cô như thế nào?

"Chú ý an toàn."

"Sao vậy, sợ anh xảy ra chuyện?"

"Đúng vậy, sợ anh chết rồi, em lại trở thành một mình." Cô đơn, không có

người để ỷ lại dựa dẫm.

Thẩm Loan tưởng rằng, ý nghĩ của việc sống lại của cô nằm ở chuyện báo thù,

định trước là không có được tình thân, cũng chưa từng nghĩ đến tình yêu.

Nhưng sự xuất hiện của Quyền Hãn Đình làm cô dần dần thay đổi.

"Anh không thể vào lúc em đã quen có anh, yêu anh rồi, lại vứt em lại một mình

không chịu trách nhiệm. Nếu như, anh thật sự làm như vậy, em sẽ hận anh cả

đời này."

"Bảo bảo, em vừa nói... em yêu anh sao?"

Thẩm Loan đưa tay lau khóe mắt ướt nhòe, cắn môi, cố gắng giả vờ lạnh nhạt:

"Anh nghe nhầm rồi."

"Ngoan, nói lại một lần nữa."

"Nói cái gì?" Cô giả ngốc.

"Nói em yêu anh."

"Ừm, anh yêu em."

Quyền Hãn Đình cười, không biết thế nào: "Nghe cho kỹ, là - anh yêu em."

Mặt Thẩm Loan dãn ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đêm tối vô tận, trong lòng lại

có một sự tự do ấm áp cùng với ánh sáng rực rõ: "Em biết, anh yêu em."

Từ lúc bắt đầu cô đã biết.

(Trong tiếng Trung ngôi 1 và 3 giống như "I" và "You", nên trong trường hợp

này QHĐ nói "Nói là you love me", Thẩm Loan lặp lại "you love me.")

Thật sự xin lỗi, bây giờ em mới đáp lại anh: "Em yêu anh."

Đầu bên kia dường như ngây ra, sau một hồi tim đập loạn nhịp và thích điên

lên: "Loan Loan! Nói lại một lần nữa! Ngoan, nghe lời, nói lại một lần nữa!"

"Đợi anh trở về, nói một trăm lần cũng được."

Quyền Hãn Đình: "Được, một lời đã định!"

...

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, cả thành phố Nam vẫn còn đang chìm trong

giấc ngủ say.

Một chiếc xe việt dã màu đen đã đến ngoại ô phía tây.

"Cậu chủ, cứ đi thẳng về phía trước là sẽ vào trong rừng nguyên sinh rồi."

Quyền Hãn Đình: "Tình hình bên phía Tam gia và Ngũ gia như thế nào rồi?"

"Tam gia từ thành phố Hoài đang nhanh chóng qua đây, bên Ngũ gia thì tạm

thời vẫn chưa liên lạc được."

Hôm đó, bọn họ cùng xuất phát từ Ninh Thành, ngồi máy bay riêng đến thành

phố Nam, nhưng địa điểm hạ cánh lại không giống nhau.

Quyền Hãn Đình cùng với Sở Ngộ Giang và Lăng Vân, ba người đến thành phố

Nam, còn Hồ Chí Bắc đem theo mấy đàn em nữa đến phía bắc thành phố Hoài,

Thiệu An Hành thì đơn phương độc mã bay thẳng đến phía tây thành phố Lâm.

Mà cả ba thành phố này, đều có rừng nguyên sinh.

Không ngờ rằng, vẫn là Quyền Hãn Đình trên đường gặp được.

An toàn mà nói thì nên đợi Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành đến rồi mới hành

động, nhưng thời gian gấp rút, đám người Cá Mập kia lại vô cùng giảo hoạt,

kéo dài thêm một ngày thì biến số lại càng tăng thêm.

Quyền Hãn Đình: "Gửi tin thông báo là được, chúng ta không đợi được nữa,

bây giờ kiểm tra lại trang bị, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị đi vào trong

rừng!"

"Vâng!"

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đều đã sẵn sàng.

Khoảng mười năm phút sau.

Quyền Hãn Đình: "Xuất phát!"

...

Kỳ nghỉ ba ngày đầu năm đã kết thúc, nên trở lại trưởng học tập.

Thẩm Loan ngủ không được ngon, cả đêm mơ thấy ác mộng, buổi sáng đồng hồ

sinh học còn chưa đến giờ cô đã tự thức dậy.

Tình huống này trước đây chưa hề xảy ra.

Cô cảm thấy hơi bất an, cảm thấy hơi tức ngực khó thở, cho dù đã mở cửa sổ ra,

hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mới mẻ nhưng cũng không có cách

nào làm dịu đi được.

Cô nhìn chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nghĩ đến cuộc điện thoại tối hôm

qua với Quyền Hãn Đình.

Cô nhanh chóng đi đến cầm điện thoại lên, gọi lại vào dãy số hôm qua.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Cạch!

Cô tức đến nỗi vứt cả điện thoại đi.

Bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, Thẩm Loan chạy nhanh xuống dưới phòng khách,

Lolita đang trong nhà ăn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô thì bị cô gọi...

Định vị hiển thị, Quyền Hãn Đình vẫn đang ở thành phố Nam.

Thấy vậy cô mới khó khăn thở dài một hơi.

Trên đường lái xe đến trường, xảy ra chút sự cố nhỏ, đối phương cứ làm phiền

không thôi, Thẩm Loan không có sức lực mà đi tranh chấp với họ, cuối cùng

đền tiền người mới chịu đi, nhưng vẫn không tránh được việc đến lớp muộn.

Miêu Miêu hơi ngạc nhiên: "... Hôm qua nghỉ ngơi không được tốt sao?" Phải

biết rằng, từ lúc bắt đầu đi học đến giờ, hơn ba tháng, Thẩm Loan chưa một lần

đến muộn, ngoại trừ hôm nay.

"Trên đường gặp chút sự cố nhỏ." Vừa nói vừa lấy vở ra ghi chép, nghe giảng.

Miêu Miêu thấy tinh thần của Thẩm Loan không được tốt, không có ý định nói

chuyện tiếp, cô ấy cũng biết quan sát sắc mặt, không tiếp tục truy hỏi.

Kết thúc tiết học buổi sáng.

Cổ Thanh và Trương Dương gọi hai người họ cùng đến căng tin ăn trưa.

Miêu Miêu: "Giám đốc Thẩm đi thôi."

Thẩm Loan xua tay: "Hôm nay tôi không đi đâu, mọi người đi đi."

Cổ Thanh nhìn cô một cái, bất giác chau mày: "Sắc mặt cô kém như vậy, có

phải bị ốm rồi không?"

Thẩm Loan nghĩ một lát, bỗng dưng đứng lên: "Ừ, tôi bị ốm rồi. Nên bây giờ tôi

phải đi xin nghỉ."

Nói xong, lập tức rời khỏi phòng học.

Để lại ba khuôn mặt ngơ ngác.

Cổ Thanh nhỏ tiếng hỏi: "Giám đốc Thẩm làm sao vậy?"

Sau khi vào Khởi Hàng, cô ta và Trương Dương đều tự động đổi cách xưng hô,

gọi Thẩm Loan là" giám đốc Thẩm".

Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm."

Hôm qua lúc bay từ Bắc Hải về không phải vẫn còn rất tốt sao, mới qua một

đêm, sao lại...

Văn phòng.

"Bạn muốn xin phép nghỉ học?" Trương Phàm chau mày.

Biểu cảm của Thẩm Loan lạnh nhạt: "Vâng."

"Nguyên nhân."

"Bị ốm."

Trương Phàm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, thấy sắc mặt cô dường

như có hơi trắng bệch.

"Được, vậy bạn về nhà nghỉ ngơi một ngày..."

"Có lẽ bệnh này ngày mai vẫn chưa khỏe lại được." Cô mở miệng cắt ngang,

đôi mắt đen sâu thẳm đối diện với Trương Phàm.

Trương Phàm hơi sựng lại, nghĩ một lát, năng lực của Thẩm Loan rất xuất

chúng, lại chưa từng qua loa trong việc học hành, cộng thêm quan hệ với hiệu

trưởng, bản thân cũng không có lý do gì làm khó cô: "Vậy thì nghỉ ngơi hai

hôm..."

"Giáo sư, đợi khi em khỏi bệnh, em sẽ tự động quay lại trường học."

Nói xong, không đợi Trương Phàm phản ứng lại, cô liền xoay người rời khỏi.

Đợi anh ta phản ứng lại, làm gì còn thấy bóng dáng của Thẩm Loan ở đâu?

"Con bé này rốt cuộc đang vội vàng làm gì?"

Nhưng đáp lại ông ta, chỉ có một mảnh yên tĩnh trống không, cùng với gió lạnh

từ bên ngoài lùa vào qua cửa sổ.

...

Thẩm Loan không bị ốm, cô chỉ là có một cảm giác rất mạnh mẽ là bắt buộc

phải trở về sơn trang Đông Li!

Trên đường đi, cô lái xe như bay.

Về đến nơi, chuyện đầu tiên cô làm chính là tìm Lolita, tra tìm vị trí cụ thể của

Quyền Hãn Đình.

Tít tít—

"Đã hiện thị kết quả!"

Thẩm Loan nhìn chằm chằm vào màn hình, ngay sau đó ánh mắt lập tức đơ ra.

Nhưng trong chớp mắt, cô đã lấy lại bình tĩnh.

Có những chuyện cuối cùng rồi cũng sẽ xảy ra, phải bình tĩnh đối diện, so với

việc nơm nớm lo sợ, không biết làm gì, cô càng thích hết thảy đều kết thúc như

thế này.

Cô không sợ chuyện xảy ra, chỉ sợ tâm trí treo lơ lửng trên không, ngồi đợi

trong vô vọng không biết đến bao giờ.

Chỉ nhìn thấy chấm đỏ đại biểu cho Quyền Hãn Đình đã không còn ở thành phố

Nam nữa, mà đang ở hải phận gần đó của thành phố Nam.

"Lolita, thu hẹp phạm vi vị trí của Quyền Hãn Đình lại một cách nhỏ nhất, rõ

ràng nhất."

"Ok!"

Rất nhanh, đã có kết quả.

Cũng may không phải trôi nổi trên biển mà là trên một hòn đào hoang nào đó.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Tra tiếp vị trí của Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành."

Một người đang ở thành phố Hoài, một người thì đang ở thành phố Lâm.

Thẩm Loan im lặng quan sát mười phút, điểm đỏ không hề di chuyển, cũng tức

là nói, hai người vẫn chưa biết Quyền Hãn Đình đang gặp nguy hiểm ở thành

phố Nam, hoặc là nói, bị chuyện gì đó đột ngột phát sinh làm vướng chân,

không thể kịp thời thoát ra được để đến cứu viện cho Quyền Hãn Đình.

Cô ôm một tia hy vọng, gọi điện thoại cho hai người, nhưng đáp lại đều là

"không thể liên lạc được".

Trong đầu Thẩm Loan trống rỗng.

Sao lại như thế này?

Không...

Không được hoảng loạn!

Bên phía Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành đã không thể trông mong gì được, bây

giờ cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình!

Ninh Thành còn có người nào có thể cầu cứu?

Đúng vậy! Hạ Hồng Nghiệp!

"Xin chào, xin hỏi ai vậy?"

"Tôi tìm tổng giám đốc Hạ."

"Xin lỗi, tổng giám đốc Hạ cùng bạn lên núi trượt tuyết rồi, hai hôm nữa mới có

về, tôi là thư ký của tổng giám đốc Hạ, cô có chuyện gì tôi có thể truyền đạt lại

với ngài ấy."

"Lên núi trượt tuyết?!" Lông mày Thẩm Loan nhíu chặt lại.

"Đúng vậy."

"Núi nào? Cụ thể ở khu vực nào? Tôi có chuyện rất gấp cần phải gặp anh ta

ngay lập tức!"

"Xin lỗi, chuyện này có thể có chút khó khăn... vì bây giờ tổng giám đốc Hạ

đang ở núi tuyết ở vùng cực địa Bắc Âu..."

Thẩm Loan cẳt ngang điện thoại, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả lúc trước.

Hạ Hồng Nhiệp không ở đây, vậy còn có thể tìm ai?

Trong đầu cô bỗng dưng xuất hiện một bóng người mặc đồ thời Đường, tay cầm

chuỗi vòng phật—

Nhị gia, Tống Cảnh!

Nói ra thì anh ta còn thích hợp hơn cả Hạ Hồng Nghiệp, dù sao cũng là người

cùng ngành với Quyền Hãn Đình, sẽ hiểu biết hơn về các quy tắc của ngành!

Nhưng độ khó cũng tỉ lệ thuận.

Nếu như Thẩm Loan nhớ không nhầm, thì Tống Cảnh và Quyền Hãn Đình, Hồ

Chí Bắc mấy người này... có thù với nhau!

Nhưng trước mắt chỉ còn cách này, có khó hơn nữa, cũng chỉ có thể cứng đầu đi

thử.

Nắm chắc chủ ý, Thẩm Loan cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại.

Thẩm Loan không loạn cào cào lên giống mấy con ruổi nhặng không có đầu,

mà lên tầng trước, dùng nước ấm rửa mặt, còn đặc biệt dùng cả sữa rửa mặt.

Nhìn trong gương thấy mình đã hoàn toàn lấy lại trạng thái ban đầu, không

nhìn ra bản thân có một kẽ hở nào, cô hài lòng nhếch môi.

Tìm trong tủ quần áo, lấy một chiếc váy dài màu đen ra, sau khi thay xong, ngồi

trước bàn trang điểm.

Thẩm Loan cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng.

Vẽ nhè nhẹ lông mày, đôi môi hơi đỏ, sau đó phủ một lớp phấn đỏ mỏng, nhàn

nhạt mà bướng bỉnh.

Nhưng cô lại không được hài lòng lắm.

Cúi đầu nhìn chiếc váy đen dài trên người, cô lấy bút kẻ mắt, vẽ hai nét nhẹ

nhàng, lại ngước mắt lên, một con gái có đôi mắt quyến rũ xuất hiện trong

gương.

Suy ngẫm trong giây lát, cô đổi sang một màu sắc đậm hơn, phủ lên môi một

lớp phấn màu anh đào lên đôi môi mỏng manh, trong chớp mắt, đôi môi trở lên

đỏ hơn, gợi cảm hơn.

Thẩm Loan cầm túi xách, đi đôi giày cao gót bảy phân bước xuống tầng.

Trước khi ra khỏi cửa, cô quay đầu lại nhìn Lolita một cái, đôi môi đỏ khé mấp

máy...

Cô nói: Đợi tôi.

Thời gian buổi trưa, Paris Night vẫn chưa làm việc.

Sau khi Thẩm Loan vào, người đầu tiên nhìn thấy chính là bartender: "Hi, sao

cô lại đến vào ban ngày..."

Đáng tiếc, lần này người phụ nữ không hề trả lời anh ta, mà trực tiếp đến văn

phòng quản lý.

Bartender xoa xoa mũi, không để ý anh ta cũng được, dù sao mỗi lần người phụ

nữ này đến là lại có chuyện xảy ra...

"Tôi tìm Nhị gia."

Người quản lý nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một lượt: "Cô là

ai?"

"Nói lại một lần nữa, tôi tìm Tống Cảnh!"

"Shit! Người điên ở đâu đây, tự nhiên lại chạy đến Paris Night ngang ngược?

Hai người bảo vệ đến đây, đuổi người này ra ngoài cho tôi!"

Ánh mắt Thẩm Loan sắc lạnh, mang theo sát khí lướt qua, hai người bảo vệ

chần chờ, không dám bước lên.

Quản lý tức giận đùng đùng: "Mấy người làm ăn kiểu gì đây?! Còn muốn làm

tiếp công việc này không?!"

Hai người bảo vệ không dám ngơ ra, dơ tay về phía Thẩm Loan...

Đúng vào lúc chuẩn bị ra tay thì có một giọng nói truyền đến: "Có chuyện gì

vậy? Đừng động chân động tay vậy chứ, có gì thì từ từ nói!"

Lệ Hiểu Đàm nhẹ nhàng đi đến.

Lúc nhìn thấy Thẩm Loan, phản ứng đầu tiên là khóe miệng hơi giật giật, cô ta

lập tức biết người này đúng chuẩn là kẻ gây rắc rối!

"A Đàm, cô quen người phụ nữ này à?" Người quản lý nhếch mày.

"Quen, một người bạn của tôi."

"Cái gì vậy chứ! Vừa đến đã muốn tìm Nhị gia, Tam gia, ai mà biết cô ta nói

linh tinh cái gì. Nếu như đã là bạn của cô, vậy hôm nay tôi nể mặt cô, không

truy cứu nữa, nhanh chóng dẫn người đi cho tôi!"

"Vâng vâng vâng... cảm ơn quản lý, hôm khác tôi mời anh uống trà."

Lệ Hiểu Đàm lôi Thẩm Loan đến một góc: "Cô muốn tìm Nhị gia?"

Cô không trả lời, hiển nhiên là đang mặc nhận.

"Người quản lý kia là người mới, cấp bậc quá thấp, hoàn toàn không biết Nhị

gia là ai."

Thẩm Loan cứ nhìn chằm chằm cô ta, dường như có thể hiểu rõ tất cả: "Cô

biết."

"Cái gì?"

"Cô biết tung tích của Tống Cảnh, đưa tôi đi!"

Ánh mắt Lệ Hiểu Đàm lóe lên: "Tôi cũng chỉ nghe nói..."

"Ở đâu?!"

"Không phải... cô ăn mặc thành thế này, vội vội vàng vàng chạy đến đây, rốt

cuộc là muốn làm gì?"

Thẩm Loan nhấn mạng từng chữ: "Tôi nói rồi, tìm Tống Cảnh!"

"Mỗi lần cô đến tìm Nhị gia chắc chắn là không phải chuyện tốt, lần trước tôi

còn bị cô hại cho thê thảm đến nỗi phải nằm viện..."

"Không nói thì thôi đi, tôi tự nghĩ cách." Nói xong xoay người rời đi.

"Cô quay lại! Tôi nói— tôi nói hết cho cô—"