"Không... Em không muốn gì xa xôi..." Người phụ nữ dùng sức lắc đầu: "Cứ
như lúc trước vậy, không hỏi kết quả, không cần danh phận, cũng không can
thiệp lẫn nhau, chỉ làm một người bạn đồng hành trong cuộc sống."
Người đàn ông cười khẽ: "Thì ra, em còn nhớ rõ."
Diệp Toàn Chi hít sâu, giơ tay lau sạch khóe mắt ẩm ướt: "Em cam đoan với
anh, từ nay về sau sẽ không vượt qua nữa, chuyện quán bar cũng sẽ không xảy
ra lần thứ hai."
"Toàn Chi, quá muộn rồi." Lòng bàn tay ấm áp người đàn ông vuốt ve gương
mặt của người phụ nữ, thở dài.
"Sao lại muốn chứ? Sẽ không..."
"Tôi đã biết rồi."
Biết cô ta thật lòng, cũng biết cô ta muốn cái gì.
"Tình yêu của em đáng sợ như vậy sao? Vậy mà lại làm anh tránh như tránh rắn
rết?" Giọng nói người phụ nữ đột nhiên bén nhọn, có lẽ là biết đã khôn còn hy
vọng xoay chuyển, đáy mắt hiện một tia điên cuồng.
Cô ta không cam lòng.
Thật sự không cam lòng!
"Xuân Hàng." Cô ta bỗng nhẹ giọng: "Anh muốn phán em tử hình, có phải nên
cho em một tội danh thích hợp không?"
"Không liên quan đến em." Anh ta rũ mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Là tôi. Tôi sợ
phiền phức."
"Ah... Trước đây lúc đồng ý với anh, em nên biết, anh là người đàn ông lạnh
lùng vô tình. Nhưng mà em lại không tin, luôn cảm thấy chính mình sẽ trở
thành ngoại lệ, đã nhiều năm như vậy, em từ từ cảm thấy chính mình có thể ảnh
hưởng đến anh, nhưng sự thật chứng minh, những thứ đó cũng chỉ là ảo giác mà
thôi, Diệp Toàn Chi em vậy mà cũng có một ngày tự lừa mình dối người! Ha ha
ha... Thật nực cười! Vô cùng nực cười!"
Người đàn ông im lặng nhìn cô ta, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, giống như
chứa đựng hết thảy.
Nhưng càng vào sâu bên trong, lại là sự vắng lặng.
Diệp Toàn Chi gian nan quay đầu sang chỗ khác, cô ta sợ nếu mình quay lại
nhìn một cái, sẽ nhịn không được vứt xuống lòng tự tôn còn sót lại, giống như
tên ăn mày nằm sấp bên chân người đàn ông van xin một tia thương hại.
"Được, em hiểu rồi."
Cô ta xoay người, lúc ngước mắt lên, vẫn nhịn không được chảy xuống hai hàng
dòng nước mắt.
"Xuân Hàng, chỉ mong cả đời này anh sẽ không hiểu tình yêu..."
Nếu không, cũng nên nếm thử mùi vị vạn tiễn xuyên tâm như cô ta ngày hôm
nay!
Người đàn ông đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Diệp Toàn Chi càng lúc càng xa:
"Còn muốn nhìn tới khi nào?"
Miêu Miêu trốn ở sau thân cây nín thở.
Cô ta bị phát hiện?
Không thể nào!
Cô ta đã giấu mình tốt như vậy...
"Ra đây."
Địch không động, ta không động, lỡ đang lừa cô ta thì sao?
Miêu Miêu kiên quyết giả chết.
Thẩm Xuân Hàng: "Xem ra, muốn tôi tự mình đi mời mới được."
Nói xong, đi tới nơi cô ta đang ẩn mình.
Lúc này Miêu Miêu không có cách nào để trốn nữa, trước tiên thò đầu ra từ sau
cây ra, nhếch miệng, cười khúc khích: "Hi, hiệu trưởng Thẩm, trùng hợp quá!"
Sau đó từ từ di chuyển ra ngoài.
Ý cười Thẩm Xuân Hàng không đổi, không hề có xấu hổ khi bị học sinh bắt gặp
chia tay bạn gái: "Sao em lại ở đây?"
"Đường, đi ngang qua."
"Tới Bắc Hải làm gì?"
"... Du lịch."
"Một mình?"
Miêu Miêu lắc đầu: "Đi với bạn."
Tầm mắt người đàn ông lướt qua cô ta, nhìn về phía sau xa xa: "Bạn của em
đâu?"
"Về khách sạn rồi."
"Cho nên." Anh ta nhướng mày, đánh giá Miêu Miêu trên về: "Em đặc biệt tới
đây để cười nhạo tôi?"
Ờ....
Vẻ mặt Miêu Miêu hơi cứng lại: "Sao có thể chứ? Vừa rồi ở xa xa thấy một
bóng lưng, cảm thấy quen mắt, mới đến đây nhìn xem, không nghĩ tới..."
"Có vội không?"
"Cái gì?" Đề tài xoay chuyển quá nhanh, câu hỏi cũng không có ý nghĩa, ánh
mắt Miêu Miêu hơi lờ mờ.
Thẩm Xuân Hàng: "Vội về khách sạn không?"
Cô ta lắc đầu theo bản năng.
"Cùng uống một ly không?"
...
Night, phố cũ Bắc Hải, nổi tiếng sạch sẽ nhất.
"Hai vị uống gì?"
Thẩm Xuân Hàng: "Một ly Whiskey. Còn em?" Quay đầu hỏi Miêu Miêu.
"Gì cũng được."
"Cho cô ấy một ly Cocktail, độ đừng cao lắm."
"Ok."
Rất nhanh, hai ly khác nhau đã được đẩy đến trước mặt hai người.
Miêu Miêu nhìn những lớp rượu khác nhau bên trong, xanh trắng đan xen, trong
trẻo mênh mông như bầu trời.
Lại không phải là bất kỳ loại Cocktail nào mà cô ta biết.
"Loại này tên là gì?" Cô ta hỏi người pha chế.
"Thử làm sản phẩm mới, còn chưa đặt tên, nếu cô có ý tưởng hay, không ngại
đề xuất cho tôi xem?"
"... Tinh Không."
"Cái gì?" Người pha chế nghe không rõ, đến gần dò hỏi.
Miêu Miêu duỗi đến bên tai anh ta: "Tinh Không, BrightSky, sao?"
Lúc này, người pha chế nghe rõ, không hề che dấu sự yêu thích với cái tên này:
"Rất hay, vừa nghe đã làm người ta liên tưởng đến bầu trời xanh thẳm và đám
mây trắng xóa."
Miêu Miêu cười cười.
"Để cảm ơn, ly này tôi mời."
"Cảm ơn."
Miêu Miêu uống một ngụm, chép chép miệng, vừa vào miệng đã có mùi hoa
cúc thơm ngát, còn có vị ngọt của hoa anh đào và hoa hồng, sau đó mới là mùi
rượu cồn lên men.
Còn độ, thật sự không cao.
Hoàn toàn có thể uống như đồ uống.
Người pha chế: "Hương vị như thế nào?"
Miêu Miêu giơ ngón tay cái lên, khen thưởng.
Cạch ---
Đế ly đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng vang, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của
hai người.
Thì ra lúc Miêu Miêu và người pha chế đang nói chuyện với nhau, Thẩm Xuân
Hàng đã uống xong một ly, lúc này vừa để ly rượu không lên.
"Tiếp."
Lời ít mà ý nhiều.
Người pha chế lại rót thêm nửa ly cho anh ta.
Miêu Miêu cho rằng anh ta lại uống trong buồn bã, nhưng Thẩm Xuân Hàng lại
không, anh ta bắt đầu vui vẻ thưởng thức cẩn thận.
"Cô nhóc, sao em lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi?"
Miêu Miêu nghiêm trang: "Đang phán đoán có phải ngài muốn mượn rượu giải
sầu không."
Người đàn ông cười nhẹ, lồng ngực rắn chắc rung rung một lúc: "Cho nên kết
quả sau khi phán đoán là?"
"Không thể xác định, còn phải tiếp tục quan sát."
Lúc này, Thẩm Xuân Hàng trực tiếp bật cười: "Tuổi không lớn, lòng hiếu kỳ lại
rất mạnh."
Miêu Miêu rũ mắt, nhấm nháp miệng ly như con chim cút, không đáp lại.
Thẩm Xuân Hàng thầm nghĩ: Cô nhóc này, có chút thú vị!
Hai người ngồi ở quán bar gần một giờ.
Trong lúc đó, Thẩm Xuân Hàng đã gọi rượu ba lại, lại không phải cắm đầu
uống, mà thưởng thức cẩn thận.
Miêu Miêu không nói sai, cô ấy thật sự nhìn không ra rốt cuộc đối phương vì
muốn uống rượu nên uống rượu hay là muốn mượn rượu giải ngàn sầu.
Lúc rời đi, Thẩm Xuân Hàng đã có men say.
Miêu Miêu còn tốt, một ly rượu Cocktail số độ không cao đối với tửu lượng
không tệ của cô ta thì không hề ảnh hưởng.
"Ôi, ngài chậm một chút..."
Mắt thấy Thẩm Xuân Hàng sắp đụng phải cái cột đá, Miêu Miêu nhanh chóng
duỗi tay, kéo người qua.
"Hả?" Người đàn ông thản nhiên giương mắt, ánh mắt rơi xuống chỗ ống tay áo
bị Miêu Miêu nắm chặt.
Giây tiếp theo, bỗng nhíu mày, như cảm thấy động tác này hình như có chút tổn
hại sự nam tính phái nam của anh ta.
Dù sao, đường đường là người đàn ông cao năm thước, bị một người phụ nữ
kéo đi...
Miêu Miêu mỉm cười: "Không cần cảm ơn."
Thẩm Xuân Hàng: "..." Anh ta muốn nói cảm ơn khi nào?
Cô nhóc này, da mặt không phải dày bình thường.
Miêu Miêu không biết được ý nghĩ của anh ta, ho nhẹ một tiếng: "Chuyện đó...
Hiệu trưởng, ngài kiên nhẫn một chút."
Nói xong, trực tiếp duỗi tay vòng qua eo anh ta, lại thuận thế dùng sức nâng lên,
nghiêng vai, kéo cánh tay anh ta để ở trên vai mình, chỉ mới trong nháy mắt, đã
nâng Thẩm Xuân Hàng cao hơn cô ta một cái đầu vững vàng.
Đối với một loạt "biến cố" này, người đàn ông hơi sững sờ.
Chờ khi phản ứng lại, anh ta đã bị Miêu Miêu đưa ra khỏi cửa quán bar.
"Em..."
Cô ta không nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, khóe miệng nở nụ
cười: "Tôi biết hiệu trưởng muốn cảm ơn tôi, nhưng tôn sư trọng đạo là truyền
thống tốt của dân tộc Trung Hoa, cho nên, không cần cảm ơn, đây là chuyện học
sinh nên làm.
Lần đầu tiên, hiệu trưởng Thẩm với tài ăn nói không tầm thường lại không biết
tiếp lời như thế nào.
"Đúng rồi, ngài ở đâu? Tôi bắt một chiếc xe đưa ngài về?"
"... Không cần. Ở khách sạn bên cạnh, vài bước là đến."
"Ồ." Miêu Miêu đỡ anh ta, trực tiếp đi đến hướng khách sạn.
"Chuyện đó, bạn học Miêu Miêu, thật ra tôi có thể tự mình đi."
"Ngài chắc chứ?"
"Ừ."
"Được thôi." Cô ấy cũng không miễn cưỡng, trực tiếp buông lỏng tay.
Thẩm Xuân Hàng không ngờ cô ta thả sảng khoái như vậy, không kịp ổn định
trọng tâm, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngồi ở trên mặt đất.
Cũng may, Miêu Miêu nhanh tay nhanh mắt, chụp lấy cái áo khoác mới làm cho
người khiêm tốn như hiệu trưởng Thẩm đỡ phải lúng túng.
"Không sao chứ?"
"... Không sao?" Xua xua tay, cố giả bộ bình tĩnh, trong lòng lại hơi hơi lúng
túng.
Miêu Miêu: "Ngài đứng ổn không?"
Thẩm Xuân Hàng cười khổ, anh ta phát hiện đôi chân của mình giống như
không thể dùng sức được.
"Không thì tôi vẫn dìu nhé?"
"... Vậy phiền em."
Miêu Miêu cười không hề có khúc mắc nào, cũng không có nửa ý chế giễu cười
nhạo: "Đã nói không cần khách sáo rồi."
Thẩm Xuân Hàng lại cảm thấy, cô gái này trừ da mặt dày, còn rất thành thật.
Phòng khách sạn.
Tích ---
Đặt thẻ vào chỗ cảm ứng, cửa mở ra.
Miêu Miêu đỡ Thẩm Xuân Hàng đi vào, lập tức đi thắng đến giường, để anh ta
ngồi xuống.
"Haiz ---" Thở phào một hơi.
"Vất vẻ rồi. Trong tủ lạnh có bình đựng nước."
Miêu Miêu cũng không khách sáo, một đường nhưng này làm cô ta mệt muốn
chết, ngày đông mà mồ hôi cũng chảy.
Thuận tay lấy hai bình ra, cân nhắc, hỏi Thẩm Xuân Hàng: "Ngài uống không?"
"Có."
Cô ấy đưa qua.
Người đàn ông giơ tay nhận, nhẹ nhàng vặn nắp bình ra.
Bên Miêu Miêu xảy ra chút vấn đề, cũng không biết là cái nắp bình này chặt
quá, hay là động tác của cô ta không thuận, vặn nửa ngày vẫn không nhúc
nhích.
Thẩm Xuân Hàng ngừng lại, đưa của mình qua: "Cô uống bình này đi."
Sau đó nhận bình của Miêu Miêu, chưa tới hai lần đã vặn ra được rồi.
Miêu Miêu: "..." Cho nên, nắp bình à, mày cố ý, cố ý phải không?
Xem đồ ăn dưới đĩa à? Quá ức hiếp mèo rồi!
Động tác uống nước của người đàn ông tao nhã đẹp đẽ, giống như không phải
uống nước khoáng, mà là uống rượu quý ủ lâu.
Miêu Miêu ừng ực vài hớp đã uống hơn nửa bình: "..."
Chênh lệch, không chỗ nào không có, ngay cả động tác uống nước cũng có
khoảng cách.
"Em đã nghe được?"
Miêu Miêu chớp mắt, không hiểu.
Thẩm Xuân Hàng vặn chặt nắp bình, ném bình nước còn lại hơn nửa sang một
bên, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn về phía cô ta, mơ hồ hiện ra một tia
sắc bén.
Lúc cô ấy muốn thấy rõ ràng một chút, thì lại không có gì.
"Nếu ngài đang nói quá trình chia tay." Miêu Miêu gật đầu, ánh mắt bình tĩnh:
"Tôi nghe thấy được, còn nhiều hay ít, chắc cũng được bảy tám phần mười.
Nhưng mà ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giữ kín như bưng."
"Tôi dựa vào cái gì mà tin em?" Ánh mắt người đàn ông hơi tối.
Miêu Miêu như vẫn chưa phát hiện đề phòng và nguy hiểm trong giọng nói của
đối phương, dang hai tay ra, dáng vẻ "tôi cũng rất bất đắc dĩ": "Chuyện đã đến
nước này rồi, nên nghe hay không nên nghe, tôi đều đã nghe được, ngài cũng
chỉ có thể tin tưởng tôi không phải sao? Đầu năm nay đã không lưu hành giết
người diệt khẩu rồi."
Thẩm Xuân Hàng bị một câu "giết người diệt khẩu" này của cô ta làm bật cười,
gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Em nói đúng, đã không lưu hành."
"Cho nên, ngài chỉ có một lựa chọn là tin tôi."
"Không tò mò sao?"
Miêu Miêu chớp mắt: "Tò mò cái gì?"
"Nguyên nhân chia tay."
Hai mắt cô ta tỏa sáng, giống như chú chó nhỏ thấy thịt thấy xương: "Nếu ngài
sẵn lòng mở miệng, thật ra tôi cũng không ngại nhiều chuyện một chút."
Thẩm Xuân Hàng không nhịn được mà bật cười.
"Tôi bảo đảm, sau khi nghe xong sẽ coi nó như bí mật chôn ở đáy lòng, chắc
chắn không truyền ra ngoài."
"Tuy rằng đầu năm nay đã không còn lưu hành giết người diệt khẩu, nhưng tôi
cảm thấy thỉnh thoảng phục cổ cũng không tồi.
Nụ cười của Miêu Miêu cứng đờ.
Người đàn ông giơ tay lên, làm động tác cắt cổ.
"Chuyện đó... Thời gian đã không còn sớm nữa, tôi phải trở về với bạn. Hiệu
trưởng Thẩm, cảm ơn nước khoáng của ngài, tôi đi trước nha, bye bye!"
Nói một đống như hạt đậu rơi lốp bốp, chưa cho Thẩm Xuân Hàng một chút
thời gian phản ứng, hai chân Miêu Miêu đã bước trước, nhanh chóng rời đi.
Bóng lưng vội vã kia, giống như có quỷ đuổi theo.
Đến khi cửa phòng khép lại một tiếng, người đàn ông mới phản ứng lại, nhớ tới
phản ứng liên tiếp của cô nhóc, anh ta nhịn không được cười ra tiếng.
...
Tắm rửa xong, Thẩm Loan mới rời phòng tắm, liền nghe thấy tiếng thông báo
của Wechat.
Cô đi đến mép giường lấy điện thoại lên, thấy Miêu Miêu gửi tới, nói tối nay cô
ta về muộn một chút.
Thẩm Loan gửi icon "OK", để điện thoại xuống, bắt đầu sấy tóc.
Mười phút sau, mái tóc dài đã khô được một nửa.
Cô tắt máy sấy, mở máy sưởi ra, chờ nó khô tự nhiên.
Quyền Hãn Đình đã rời đi ba ngày, trong thời gian đó vẫn chưa liên hệ với cô.
Thẩm Loan cầm lấy điện thoại, nhấn số ---
"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không thể liên lạc được, vui lòng..."
Quả nhiên, nhận được câu trả lời tương tự.
Tuy trước khi đi Quyền Hãn Đình đã nói với cô rằng sẽ ngắt kết nối, nhưng
Thẩm Loan vẫn muốn thử một chút.
Rốt cuộc là vì chuyện gì, cần cẩn thận như vậy?
Bây giờ, anh có an toàn không?
Thẩm Loan đứng ở trước cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng lạnh lẽo trên bầu trời đêm,
đáy mắt dần hiện sự lo lắng.
...
Cùng dưới bóng đêm.
Trong phòng họp rộng rãi ở tầng cao nhất, đèn đuốc sáng trưng.
Một người đàn ông gầy gò mặc tây trang dày da ngồi ngay ngắn ở trên ghế da,
khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt toát ra vẻ thản nhiên không lo không sợ, nhưng
khóe môi mím chặt và bàn tay phải hơi run rẩy dưới bàn đã tiết lộ cảm xúc chân
thật của anh ta.
Mà ngay phía trước, một người ngồi ngay đối diện, phía sau còn có hai người
như vệ sĩ.
Theo sự im lặng của người kia, không khí trong phòng họp bỗng nặng nề.
Rõ ràng vẫn là vùng xích đạo nhiệt đới, quanh năm nhiệt độ ao, nhưng lại giống
như đặt mình trong trời băng dất tuyết, giống như trong không khí cũng mang
theo vụn băng, ngay cả hơi thở cũng lạnh lẽo.
Người đàn ông gầy gò cố tỏ vẻ điềm tĩnh, nhìn ngoài mặt trông giống như vậy.
Ánh mắt thản nhiên, một chút ý cười, có loại chức chắn tính trước kỹ càng, chỉ
nghe anh ta không kiêu ngạo không siểm nịnh chậm rãi mở miệng với người
ngồi bên ghế kia ---
"Lục gia, ý đồ của tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nó phụ thuộc vào ngài có muốn làm
cuộc mua bán này không."
Người ngồi trên ghế nghe vậy, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng tử đen
nhánh, ánh đèn chiếu vào, lại không thấy bất kì hình chiếu nào.
Lúc anh ngẩng đầu, gió đêm cũng lạnh hơn mấy độ, lạnh đếnn toàn thân cứng
ngắc.
"Lục, gia?" Người đàn ông gầy gò mở miệng thúc giục.
Người đàn ông lại vẫn im lặng, không nói gì, đường nét sâu sắc ở dưới ánh đèn
càng thêm cô đơn đẹp đẽ hơn, một đôi mắt tối tăm như con sói cô độc, bóng tối
tìm không thấy điểm cuối, mà dưới bóng tối tận cùng lại che giấu một linh hồn
lạnh lùng tàn nhẫn!
Nụ cười trên mặt người đàn ông gầy gò khó tiếp tục, bàn tay phía dưới bắt đầu
run rẩy mãnh liệt, có người giới thiệu cho anh ta chuyện làm ăn này, chỉ cần làm
xong, nửa đời sau có thể ăn uống không lo, ung dung sung sướng, không thể
thua như vậy được!
Cắn chặt răng, anh ta cố chống đỡ, chỉ là trên trán lại toát ra mồ hôi lạnh không
đúng lúc.
"Ngài Ngô đúng là rất can đảm!" Mở miệng là Sở Ngộ Giang sau lưng Quyền
Hãn Đình.
Ngày hôm qua bọn họ nhận được tin tức, nói có một chủ tiệm đồ cổ họ Ngô biết
tung tích của "Hải Sa", nhưng vừa mở miệng đã đòi ba chục triệu.
Sau đó, người họ Ngô chủ động liên lạc với bọn họ, nói là muốn nói chuyện
trực tiếp, tiền trao cháo múc.
Lúc ấy Sở Ngộ Giang đã nghĩ, người này không phải là muốn tiền đến điên rồi
chứ?
Một tin tức chưa được xác nhận, đã muốn đổi được ba chục triệu?
Lại còn yêu cầu giao dịch trực tiếp, đúng là xem mình như cây hành rồi.
Nhưng theo nguyên tắc "thà giết nhầm một vạn, cũng không thể tha một người",
Sở Ngộ Giang vẫn kiên nhẫn tiến hành đàm phán với đối phương.
Trong lúc đó đối phương còn thề son sắt, bảo đảm không chỉ có tin tức của Hải
Sa, trong tay còn có thành viên của Hải Sa.
Nhắc đến điểm thứ hai, Quyền Hãn Đình chấp nhận, đồng ý thương lượng trực
tiếp.
Nếu tin tức thật sự có giá trị, ba chục triệu đó cũng không tính là thua thiệt.
Chỉ tiếc ---
Khi bọn biết được "Hải Sa" trong miệng người đàn ông họ Ngô, lại phát hiện con
quạ đen lớn.
"Hải Sa" này, cũng không phải là "Hải Sa" kia, mà là tên gọi chung của những
viên kim cương màu xanh cao cấp ở một mỏ quặng Châu Phi.
*Hải Sa đầu 海沙, Hải Sa sau 海鲨, từ 沙 và 鲨 đều đồng âm "sha".
Quyền Hãn Đình muốn tin tức của tổ chức "Cá Mập", ý đồ một lưới bắt hết.
Mà người trước mắt này lại chào hàng kim cương với bọn họ?
Chậc...
Xem ra trên đời này, người sợ chết rất nhiều, người không sợ chết cũng có!
Lời này của Sở Ngộ Giang vừa nói ra, khóe miệng người đàn ông gầy gò bỗng
cứng đờ, sống lưng hơi lạnh lẽo, nhưng nghĩ lại, trong loại "Hải Sa", kim cương
xanh số 5 cao cấp nhất ở trong tay anh ta, đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, ắt
không dám động đến anh ta, lúc này mới bình tĩnh lại.
Lăng Vân nghiêng đầu, trao đổi một ánh mắt với Sở Ngộ Giang, khóe môi
nhếch lên độ cong lạnh lẽo, giễu cợt lại hơi chế nhạo, nên khen người này dũng
cảm, hay là nên mắng anh ta ngu ngốc?!
Lúc Sở Ngộ Giang chuẩn bị làm rõ, Quyền Hãn Đình lại bỗng liếc anh ta.
Hay là...
"Hải Sa" và "Hải Sa" cũng không phải là hiểu lầm, cũng không đơn giản chỉ là
trùng hợp?
"Ngài Ngô, chúng tôi cần nghiệm hàng trước." Giọng nói Sở Ngộ Giang vững
vàng, lại hơi thẫn thờ, nếu không phá vỡ, vậy chỉ có thể đâm lao thì phải theo
lao, nhìn đối phương rốt cuộc đang chơi cái gì.
Mà người đàn ông họ Ngô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cho rằng thái độ của đối
phương đã dịu xuống.
Kể từ đó, anh ta liền từ tình thế xấu, nháy mắt nhảy sang người bán thị trường,
khống chế quyền chủ động.
Hít sâu, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, anh ta cười nhạt mở miệng nói:
"Chuyện này là đương nhiên. Tôi tin tưởng thành ý của Lục gia, bởi vậy mang
theo kim cương xanh số 5 bên người, nhưng vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý
muốn, tôi đây mua chút bảo hiểm nho nhỏ, xin ngày không cần để ý..."
Chỉ thấy người nọ duỗi tay lấy ra một hộp nhung màu xanh từ trong tây trang
ra, rất cẩn thận đặt ở trên mặt bàn, mở theo hướng lên trên, khi chiếc hộp nhung
từ từ mở ra, ánh sáng xanh tuôn ra một lúc, dưới ánh trăng, một viên kim cương
màu xanh nằm yên tĩnh trong hộp, rực rỡ lấp lánh, giống như biển cả dới ánh
trăng, không hề gợn sóng, lại che giấu sóng gió.
Nhưng động tác của người đàn ông vẫn chưa dừng, chỉ thấy tiếp theo anh ta lại
móc ra một loại điều khiển từ xa nhỏ màu đen, dài rộng không quá 5cm, bên
trên chỉ có hai nút một xanh một đỏ.
Sở Ngộ Giang bình tĩnh, xem anh ta biểu diễn; Lăng Vân nhìn không chớp mắt,
ánh mắt vô cùng hứng thú; còn Quyền Hãn Đình đã hạ mắt xuống sau cái nhấc
mắt ngắn ngủi, giống như tất cả trước mắt đều không thể vào mắt của anh.
Được rồi, rời đi ba ngày, anh nhớ Thẩm Loan...
Nhưng suy nghĩ đến an toàn của cô, Quyền Hãn Đình không thể không chặt đứt
tất cả phương thức liên lạc.
Đám kẻ điên Cá Mập kia đã ghi hận anh ở trong lòng, một khi phát hiện sự tồn
tại của Thẩm Loan, ắt sẽ mượn vào đó để uy hiếp anh, khi đó, Thẩm Loan sẽ rất
nguy hiểm.
Anh không dám đánh cược, cho nên, chỉ có thể chú ý cẩn thận, cẩn thận đến
không thể cẩn thận hơn.
Thu hết phản ứng của Quyền Hãn Đình vào mắt, người đàn ông họ Ngô cũng
không ngốc, đối phương hình như cũng không say mê viên kim cương xanh của
mình, thậm chí có thể nói là vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng, một linh cảm xấu hiện lên, nhưng chuyện
tới nước này, giống như tên đã trên dây, anh ta không thể không bắn!
Từ lúc anh ta chọn dữ hổ mưu bì*, đã không thể quay đầu lại được nữa!
*Dữ hổ mưu bì: Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con
hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy
sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.
Ổn định tâm trí, người đàn ông không hề do dự, quyết đoán ấn xuống cái nút
màu xanh lục, theo tiếng kẽo kẹt, trên trần phòng họp từ từ lộ ra vài họng sóng
đen ngòm, xen lẫn đó là cảm ứng hồng ngoại cực kỳ nhạy bén, Sở Ngộ Giang
chỉ hơi bước một bước nhỏ, tia hồng ngoại kia liền chuyển động theo động tác
của anh ta, trước sau đều nhắm ngay vị trí giữa trán.
"Ngài Ngô, ngài đây là có ý gì?"
Người đàn ông bật cười lớn tiếng, khuôn mặt gầy gò vì quá mức hưng phấn mà
lộ ra hai vệt đỏ ửng: "Ngô tôi đây cũng chỉ là một thương nhân, tuy tôi tin tưởng
thành ý và chính trực của Lục gia, nhưng đảm bảo hơn thì luôn tốt. Cũng xin
chớ trách." Đến giờ phút này, cơ thể lạnh lẽo của anh ta mới hơi hơi ấm lại.
Đây là có chỗ dựa, nên mới không hề sợ hãi.
Ỷ việc có đống vũ khí này, anh ta liền không sợ người của Quyền Hãn Đình ra
vẻ, loại cảm giác nắm giữ quyền khống chế ở trong tay mình, thật là tuyệt
không thể tả được!
Anh ta thậm chí còn nghĩ, nếu như hôm nay, Quyền Hãn Đình bị thương hoặc là
chết trong tay anh ta, vậy anh ta ở trên đường cũng xem như nổi danh.
Đáng tiếc, còn chưa cho anh ta mơ mộng hão huyền đủ, một viên đạn đã lấy khí
thế sấm vang chớp giật bắn thủng đầu của anh ta, giữa trán có một vết đỏ, nụ
cười đắc ý của người đàn ông còn ở bên môi, chỉ là ánh mắt lại bỗng hoảng sợ,
ngón cái hơi cứng, cuối cùng vẫn chưa kịp ấn xuống nút màu đỏ trên điều khiển
từ xa, mọi thứ như đóng băng, người đàn ông từ từ ngã xuống.
Lăng Vân thu tay về, trên khuôn mặt không cảm xúc mới có một chút ý cười
nhẹ: "Ừ, nhanh hơn lúc tôi luyện tập ở sân tập... 0,3 giây."
Chỉ trong chốc lát, người mai phục ở trên trần nhà còn chưa kịp làm gì, đã bị
một lướt bắt hết.
Lăng Vân bóp cổ một người trong đó, mắt lộ vẻ tàn nhẫn: "Nói! Ai phái chúng
mày tới?"
Đối phương ngậm miệng không nói.
"Được thôi, vẫn là một kẻ xương cứng. Nếu không muốn nói, vậy đừng nói
nữa!" Trực tiếp bẻ cằm đối phương, chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết nghẹn
ngào, thành công làm mắt hai người khác lộ ra sợ hãi.
Tay cậu ta vung lên, trực tiếp ném người đó đi, bước về phía hai người còn lại.
Tuy trong lòng hai người sợ hãi, nhưng cũng biết rõ không thể ngồi chờ chết,
nếu không, chỉ có thể trở thành cá trên thớt.
Lúc này, nhanh chóng đứng dậy, ra tay lưu loát, nhanh chuẩn tàn nhẫn, đều
hướng đến mặt Lăng Vân, nếu một cú đấm với sức lực như vậy thật sự rơi
xuống nơi yếu ớt của còn người, ắt não bắn tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Lăng Vân lại nhìn hai người họ như nhìn chú hề, từ lúc nắm đấm đánh úp tới,
cậu ta đã dễ dàng nghiêng người, dĩ nhiên làm đối phương vồ hụt, chính mình
lại bình yên vô sự, sau đó xoay người lại linh hoạt dứt khoát đá xoáy một cái,
thế như gió mạnh, trên mặt hai người liền xuất hiện dấu chân đỏ hồng, ứ máu
sưng to với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Ánh mắt người đàn ông bị đá hiện sự ác động, phun ra một ngụm máu tươi,
kèm theo hai chiếc răng trắng, gân xanh toàn thân lập tức nổi lên, cơ bắp ở cánh
tay bắt đầu tích lũy sức mạnh, đáng tiếc không đợi anh ta bùng nổi, Lăng Vân
đã quăng anh ta xuống đất như con gà con: "Hỏi một lần cuối cùng, rốt cuộc là
ai sai chúng mày làm như vậy?"
Hai người không nói lời nào.
"Kẻ vô dụng, chỉ có thể vứt bỏ, nếu chúng mày không tiếc mạng, vậy tao cũng
không cần khách khí." Nói xong, trực tiếp lấy súng từ trong ngực ra.
Con ngươi hai người co rụt lại.
Một người trong đó còn muốn gắng gượng, nhưng người khác đã có vẻ dao
động.
"À, vậy bắt đầu từ mày trước."
"Không cần! Tôi nói, tôi nói hết!"
Lăng Vân lạnh giọng: "Nói!"
"Thật ra, tôi cũng không biết..."
"Câm miệng." Tên gắng gượng đá một cái vào tên chuẩn bị khai ra: "Nói thêm
câu nữa, tao con mẹ nó giết chết mày!"
Sở Ngộ Giang cười lạnh: "Mạng của mình còn khó giữ, mày còn muốn giết ai?"
"Không được nói!"
"Anh Uy, chúng ta đã không còn lựa chọn rồi! Chẳng lẽ anh muốn chết âm thầm
như vậy? Vậy chị dâu phải làm sao? Đứa trẻ trong bụng chị ấy phải làm sao?"
Cơ thể người đàn ông cứng đờ, vẻ mặt vốn cứng rắn bỗng ngơ ngẩn: "... Nói,
cũng chưa chắc có thể sống."
"Nhưng mà không thì, thì chắc chắn sẽ chết! Em biết anh trọng nghĩa khí,
nhưng cũng không cần lấy mạng để đổi chứ? Sống không tốt sao? Xin lỗi... Em,
em còn chưa cưới vợ, chưa để lại đời sau cho nhà họ Phương, em thật sự không
muốn chết..."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau, chậc, xem ra cũng là người có chuyện
xưa nhỉ?
Quyền Hãn Đình từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, thờ ơ với mọi thứ.
Bình thường, chuyện cấp dưới có thể làm, anh sẽ không tự mình ra tay.
Nếu không, nuôi một hai người làm gì? Ăn cơm trắng à?
Dưới sự van xin đầy nước mắt nước mũi của người anh em, sống lưng thẳng tắp
của người đàn ông bỗng suy sụp, cuối cùng, lựa chọn nói thẳng ra.
"Cậu ấy không hiểu rõ tình huống cụ thể ở đây bằng tao. Bọn mày muốn hỏi cái
gì, tao trả lời."
Lăng Vân lui về phía sau nửa bước, nhường vị trí.
Cậu ta giỏi tra tấn người khác, còn thẩm vấn thì Sở Ngộ Giang vẫn tương đối
thành thạo.
"Ai phái bọn mày tới?"
"Ngô Hữu Toàn, gã đưa tiền, mời bọn tao làm vệ sĩ."
"Ngô?"
"Chính là người bị tụi mày giết chết kia."
Sở Ngộ Giang cười mỉa, nháy mắt với Lăng Vân: "Xem ra có vài kẻ chưa bị
đánh đủ, vẫn không thành thật như vậy."
Người đàn ông hung tợn trợn mắt: "Tao không nói dối!"
"Hừ --- chỉ bằng tụi mày mà có thể có món đồ chơi này?" Sở Ngộ Giang duỗi
chân móc lên, súng bắn tỉa đã rơi vào trong ngực anh ta.
Ánh mắt người đàn ông hơi lóe lên.
Bị Sở Ngộ Giang trở tay đập báng súng lên trán, máu lập tức nhảy như suối:
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đáng đời!"
Người đàn ông kêu lên một tiếng, nhưng vẫn im lặng không nhắc tới nguồn gốc
của vũ khí.
Mà người đàn ông khá nhát gan kia vậy mà cũng nói năng thận trọng, dù có uy
hiếp như thế nào, cũng đều không nói ra.
Có chút thú vị...
Sở Ngộ Giang: "Bọn mày cho rằng, bọn mày không nói, bọn tao sẽ không tra
được? Chỉ là vấn đề thời gian, nhưng chờ đến lúc đó, có lẽ kiên nhẫn của bọn
tao đã bị tiêu hao hết, tất nhiên muốn tìm người xả giận, cho nên, đừng tự cho là
thông minh, đến cuối cùng mất nhiều hơn được."
"Bọn mày!"
"Hỏi một lần nữa, đồ từ đâu ra?"
"Đó là của chính bọn tao!" Tên nhát gan kia buột miệng thốt ra.
"Bọn... mày?"
"Đúng, tổ chức Ác Lang của bọn tao!"
Tổ chức Ác Lang?
Sở Ngộ Giang nhìn Lăng Vân dò hỏi: Biết bang phái thế lực này không?
Vẻ mặt Lăng Vân mờ mịt, còn thiếu vẽ thêm mấy dấu chấm hỏi: Tôi chỉ biết
Sơn Khẩu Tổ nước J.
"Bạn mày có quan hệ gì với "Hải Sa"?
"Hải Sa? Không phải Ngô Hữu Toàn cất giữ mấy viên kim cương bảo bối kia
sao? Bọn tao thật sự không muốn trộm!"
Khóe miệng Sở Ngộ Giang co giật: "Tao nói là --- Hải, Sa! Sa trong cá mập."
"Đó là cái gì? Bột kim cương sao? Vì sao lại lấy tên đồng âm?"
Sở Ngộ Giang: "..."
Lăng Vân: "..."
Cuối cùng, Quyền Hãn Đình lên tiếng: "Được rồi, hỏi tiếp cũng không hỏi ra
được gì, đi thôi."
"Lục gia, nên xử lý ba người này thế nào?"
Khoảnh khắc câu hỏi vừa ra khỏi miệng, ba người bao gồm cả tên bị bẻ cằm
kia, đều đồng thời run rẩy.
Quyền Hãn Đình: "Dẫn đi, còn có tác dụng."
"Vâng!"
"Mấy bọn khốn chúng mày! Đã khai ra rồi, vì sao còn không buông tha cho bọn
tao?!"
Lăng Vân: "Tao nói khai ra là sẽ tha cho bọn mày đi sao?"
Đối phương trợn mắt há hốc mồm.
Hình như... Đúng là không có.
Ngày hôm sau, ánh nắng rực rỡ, dù sao cũng là khu vực nhiệt đới, mùa này rất ít
có mưa, hầu như mỗi ngày đều là bầu trời quang đãng.
Công ty con của tập đoàn Huy Đằng, đứng sừng sững ở bên trong cái nắng gắt.
Thẳng tắp, nguy nga.
Cốc cóc cốc ---
"Mời vào."
Một người vạm vỡ mặc tây trang đẩy cửa đi vào, đây là lần đầu anh ta gặp mặt
vị "lục gia" trong truyền thuyết kia, người đứng đầu tài ba của tập đoàn, kích
động trong lòng khó nén.
Vừa ngước mắt, chỉ thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lẽo ngồi phía sau
bàn làm việc lớn màu đen, như khinh thường thiên hạ, trời sinh vương giả.
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên văn phòng tẻ nhạt một tầng ánh sáng
màu cam, nửa gò má của người đàn ông ẩn dưới ánh nắng chói chang, thoáng
mềm xuống, lại mang theo vài phần quyến rũ.
Ma trước cõi Phật, Phật trước Tu La!
"Có chuyện gì?" Chỉ nghe người đàn ông nặng nề mở miệng, thờ ơ đến tận
xương, ánh mắt thẳng tắp, giống như xuyên qua núi qua sông, mang theo một
chút ấm áp, lại đâm thủng một chút sắc thu.
"Gia, tư liệu tổ chức Ác Lang ngài muốn."
"Để xuống."
"Vâng." Anh ta khom người đi ra ngoài.
...
Lại là một đêm đã định trước không ngủ.
Trong nhà máy bỏ hoang.
Quyền Hãn Đình ngồi ở đầu một cái bàn vuông rộng rãi, bóng đèn sợi đốt kết
mạng nhện, ánh đèn mờ nhạt lúc sáng lúc tối, ngồi ở bên kia bàn vuông là một
người đàn ông cường tráng vạm vỡ, vai rộng eo tròn, cánh tay sắt màu đồng,
khóe miệng có một vết sẹo, khuôn mặt nhìn qua có vẻ khủng bố, nhưng lại là
hình tượng của con người rắn rỏi.
Tôn Nghị nhìn người đàn ông vẻ ngoài đẹp đẽ, màu da trắng nõn và Lăng Vân
phía sau anh, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, nhưng lúc nhìn về phía Sở
Ngộ Giang, có chút tán thưởng, nhìn ra được là một người biết võ!
Quyền Hãn Đình thu hết khinh thường trong mắt anh ta vào mắt, không biến
sắc.
Chẳng lẽ cơ thể cường tráng thì đồng nghĩa với giá trị vũ lực cao?
Không sai, người đàn ông trước mắt này chính là Tôn Nghị, người cầm đầu tổ
chức Ác Lang, mà điều thật sự làm Quyền Hãn Đình cảm thấy hứng thú lại là
thân phận trước đây của anh ta --- bộ đội đặc chủng tác chiến vì vi phạm kỉ luật
mà buộc phải giải ngũ!
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng vì sao anh sẽ tự mình xuất hiện ở đây.
"Ê! Có chuyện mau nói, buổi tối đi bàn chuyện, quấy nhiễu giấc mơ của người
khác, có phiền không?" Tôn Nghị mở miệng kêu gào, rõ ràng đã hơi mất kiên
nhẫn.
Mặt Quyền Hãn Đình hơi nhúc nhích: "Muốn nói chuyện làm ăn ngài Tôn."
"Làm ăn?" Mày Tôn Nghị nhíu lại: "Ông đây là một thằng lưu manh, không
phải thương nhân hơi tiền đầy người! Làm ăn thì đi nơi khác! Đừng tìm tới chỗ
tao!" Anh ta rõ ràng khó chịu, cạn kiệt kiên nhẫn.
"Láo xược!" Sở Ngộ Giang lạnh lùng.
Lại dám tự xưng "ông đây" trước mặt lục gia? Ngại mạng quá dài à?"
"Hừ --- tao láo xược đấy, mày muốn thế nào? Đánh nhau đúng không?" Anh ta
vỗ bàn: "Tôn Nghị tao đếch sợ."
Quyền Hãn Đình thản nhiên mở miệng: "Tạm thời đừng nóng nảy, sao không
nghe tôi nói hết lời trước?"
"Có rắm mau thả!"
So với Tôn Nghị kích động, Quyền Hãn Đình bình tĩnh đến kỳ lạ: "Nói cho tôi,
hành tung của Hải Sa."
Ánh mắt Tôn Nghị khẽ đổi: "Không hiểu mày đang nói cái gì!"
Trong lòng lại lo lắng, lẽ nào bọn A Uy đã...
Quyền Hãn Đình: "Thù lao là ba người anh em kia của anh, còn có cho tổ chức
Ác Lang của anh có cơ hội gia nhập vào tập đoàn Huy Đằng."
Ánh mắt Tôn Nghị căng thẳng: "Mày làm gì bọn họ rồi?!"
"Yên tâm, còn sống. Tôi cũng sẽ không làm gì với bọn họ."
Tôn Nghị thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao, anh ta tin tưởng đối phương
nói được làm được.
Còn việc gia nhập tập đoàn gì đó...
"Mày muốn tao bán mạng cho mày?"
Quyền Hãn Đình: "Có thể hiểu như vậy."
Cười to hai tiếng, mắt Tôn Nghị hiện lên tia sáng, tàn bạo và cương nghị của bộ
đội đặc chủng bỗng bùng nổ, ngay cả Lăng Vân cũng nhíu mày theo bản năng:
"Không, thể, nào!"
Vẻ mặt Quyền Hãn Đình không thay đổi, thậm chí còn nhàn nhã sửa sang lại
ống tay áo.
Tôn Nghị hơi ngạc nhiên, phải biết rằng một thân khí thế này là do anh ta lăn lê
bò lết từ trong quân đội, ra trận giết địch vô số mới luyện được, người bình
thường vừa thấy đã sợ tới mức mềm cả chân, ngay cả cấp dưới của anh ta cũng
không chịu nổi, không nghĩ tới người đàn ông cơ thể yếu ớt này lại mặt không
đổi sắc?! Còn rất nhàn nhã?!
Ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Tôn Nghị, Quyền Hãn Đình chậm rãi mở
miệng: "Tôi kính trọng anh là đàn ông, nhưng xúc động cũng không thể giải
quyết được bất kỳ vấn đề nào, anh không ngại suy nghĩ thật kĩ đề nghị của tôi.
Năm năm trước, anh đã vì xúc động tạm thời của mình mà trả giá đắt, hy vọng
năm năm sau, anh có thể có chút tiến bộ, ít nhất không hành động theo cảm
tính!"
"Mày điều tra tao?!" Toàn thân Tôn Nghị đột nhiên phát lạnh, một khí thế lạnh
lẽo bao phủ xung quanh anh ta, chuyện xảy ra 5 năm trước, là sỉ nhục lớn nhất
trong cuộc đời này của anh ta!
Về Tôn Nghị, về tổ chức Ác Lang, thông qua phần tài liệu đưa đến tay anh
trong buổi sáng hôm nay, Quyền Hãn Đình đã biết rõ ràng.
Mà đối với người Tôn Nghị này, anh chỉ có thể nói đáng tiếc.
Nưm năm trước, Tôn Nghị vẫn là bộ đội đặc chủng tác chiến tinh anh, thăng
quan tiến chức vùn vụt, không nghĩ tới lại bị chiến hữu ghen tị đỏ mắt, bố trí
hãm hại, nói anh ta đánh cắp cơ mật bộ đội, nghi ngờ bán nước, cuối cùng vì
không đủ chứng cứ, không thể thật sự kết án Tôn Nghị, cho nên đến đây thì
thôi.
Vốn đã không còn chuyện gì, nhưng có người lại cố tình nói bóng nói gió vào
tai Tôn Nghị hai lần, Tôn Nghị không ngốc, chỉ cần nghĩ sơ qua là đã có thể biết
được ai làm, cái độ tuổi nóng máu, đâu có nhịn được loại oan ức này, không nói
hai lời đã vọt tới ký túc xá của đối phương, hành hung người đó một trận trước
mặt mọi người, người nọ bị đánh gãy bốn xương sườn, chấn động não, cuối
cùng, Tôn Nghị vì vi phạm kỷ luật, đánh chiến hữu nên bị lệnh cưỡng chế xuất
ngũ.
Tôn Nghị rời bộ đội không có kỹ năng gì, lại là một cô nhi không nơi nương tự,
cuối cùng bất đắc dĩ mới đi lên con đường này.
Thành lập tổ chức Ác Lang để giúp đỡ người khác, thu phí bảo vệ để duy trì các
loại chi tiêu cho bang hội, cấp dưới có khoảng mấy chục anh em, tốt xấu lẫn
lộn, người xấu không đồng đều, mặc dù đứng đầu một bang, nhưng cũng chỉ có
thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Sở Ngộ Giang tiến lên, cười nho nhã: "Thật ra trước đây ngài Tôn có thể dùng
một cách tốt hơn để giải quyết vấn đề, mà không phải trắng trợn táo bạo ra tay
đánh người trước mắt bao người khác."
Lông mày Tôn Nghị khẽ nhúc nhích: "Có ý gì?"
"Tôi chỉ là ví dụ, anh có thể gửi thư tố giác nặc danh cho cấp cao quân đội; hoặc
là gậy ông đập lưng ông, gã bôi nhọ anh tiết lộ cơ mật bộ đội, chẳng lẽ anh
không thể đánh trả? Hoặc là, lúc lên sân bắn bia, họng súng không cẩn thận...
Hay là lúc diễn tập thực chiến, trong lúc hỗn loạn lỡ làm bị thương... Nói chung,
bất kỳ một cách nào trên đều tốt hơn đánh người một trận mạnh mẽ trước mặt
người khác, không những có thể nhanh chóng dồn vào đường chết, xong việc
còn phủi mình sạch sẽ!"
"Đê tiện."
Sở Ngộ Giang cười nhạo một tiếng, không chút lưu tình đâm thủng chút tự tôn
và kiên trì này của anh ta: "Đối với người quang minh lỗi lạc tất nhiên phải
dùng cách quang minh chính đại, nhưng đối với người đê tiện mà nói quang
minh chính đại, đây gọi là ngu ngốc!"
"Mày!"
"Lời của tôi anh có thể suy nghĩ kỹ, người đê tiện bây giờ quyền cao lộc hậu, vợ
đẹp kề bên; mà anh, tự cho là người quang minh chính đại, lưu lạc đến nông nỗi
này, làm người khác khinh thường, gắng sống qua ngày cũng gian nan!"
Sắc mặt Tôn Nghị không rõ ràng, ánh mắt âm u không rõ, anh ta không thể
không thừa nhận, từng chữ người đàn ông này nói như đâm thẳng và tim anh ta,
anh ta đã từng cho rằng thực lực là tất cả, nhưng cuối cùng cũng không sánh
bằng quyền thế, không tính được lòng người, anh ta cũng muốn bất chấp tất cả,
nhưng phần cảm giác sứ mệnh và tinh thần trọng nghĩa tồn tại mơ hồ trong lòng
lại làm anh ta không thể bước đến một bước gian ác đó, cho nên, mặc dù lưu vất
vả, anh ta cũng không nghĩ đến bán đứng tính ngưỡng, vi phạm làm điều phi
pháp.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này nói cho anh ta biết, người đê tiện phải dùng
cách đê tiện, gậy ông đập lưng ông!
Dường như trong nháy mắt, kiên trì của anh ta, đều trở nên vô cùng buồn cười,
tín ngưỡng của anh ta, yếu ớt đến không chịu nổi một đòn.
Thấy anh ta có vẻ xiêu lòng, Sở Ngộ Giang quyết định châm thêm một ngọn lửa
nữa: "Ngài Tôn có nghĩ tới không, làm người đứng đầu, anh không chỉ có trách
nghiệm với một mình anh, còn có những người anh em cùng vào sinh ra tử với
anh, kiên trì của một mình anh lại phải phải để cho tất cả mọi người tính tiền
cho anh, anh cảm thấy kiên trì như vậy còn có ý nghĩa không?"
Tôn Nghị như bị sét đánh.
Trước đây lúc bị xử phạt, có mấy anh em bất bình thay cho anh ta, cùng kháng
nghị với cấp trên, lại bị xử phạt, cuối cùng lựa chọn cùng tiến cùng lùi với anh
ta, bỏ công việc làm ăn ổn định, cùng rời bộ đội!
Nhưng mấy năm nay, bọn họ đi theo anh ta lại chưa từng có một ngày an nhà,
đã một đống tuổi lớn rồi, ngay cả một cô vợ cũng không tìm được! Mặc dù của
tổ chức Ác Lang có chút tiếng tăm ở một vài nơi, nhưng nội bộ lại nghèo rớt
mồng tơi, ngay cả điều kiện ấm no cơ bản nhất là ba bữa cơm ăn thịt cũng
không thể đạt được.
Mắt Tôn Nghị lộ vẻ xấu hổ, anh ta đúng là một người đứng đầu không đủ tư
cách!
Quyền Hãn Đình: "Nếu anh còn có điều do dự, không ngại cùng tôi đến một
nơi..."
Đêm đen, gió lạnh gào thét, bóng đêm dày đặc bao phủ, vũ trường lớn nhất ở
Nam thị, xa hoa trụy lạc, hết sức ồn ào náo nhiệt...
Mà ở ngay sau vũ trường, một con hẻm nhỏ đen như mực, hình thành nên sự đối
lập với cảnh ồn ào náo nhiệt, không khí sôi động, ở đây trừ lạnh lẽo, cũng chỉ
còn có thê lương.
"Anh Cường, đám khốn kiếp bên khu tây kia lại đoạt chuyện làm ăn của chúng
ta, rất nhiều anh em đã bị thương rồi, tiền thuốc men lại là một con số lớn! Mẹ
nó! Nếu như mặc cho bọn họ cứ ngông cuồng như vậy, tổ chức Ác Lang của
chúng ta còn có địa vị gì nữa?!"