Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 406




Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Thẩm Loan và Miêu Miêu đến công ty từ rất sớm.

Thấy hai người vào cửa, mọi người đồng loạt ngừng lại.

So với áo khoác, quần jean và giày bệt ngày hôm qua, hôm nay Thẩm Loan mặc

một bộ đồ màu trắng, đường may vừa vặn làm tôn lên dáng người cao gầy của

cô.

Một đôi giày cao gót mũi nhọn màu nude tôn đôi chân thon dài đến nghịch thiên

của cô.

Vẻ mặt lại lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng làm khí chất như cao lên 1m8.

Ấn tượng đầu tiên mang đến là xinh đẹp khiến người khác không dời mắt nổi.

Ấn tượng thứ hai là sự sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Miêu Miêu nhận lấy hết ánh mắt của mọi người, không nhịn được hếch cằm,

giống như người khiến mọi người kinh ngạc trước sự xinh đẹp là mình.

Cái này gọi là có chung vinh dự.

"Mười phút sau, mở họp." Thẩm Loan ném xuống một câu như vậy, rồi dẫm

giày cao gót dẫn đầu đi vào.

Miêu Miêu theo sát sau.

Chu Trì thu hồi tầm mắt, rũ mắt che dấu sự kích động: "Khụ... Mọi người chuẩn

bị một chút, còn chín phút lẻ sáu giây."

Nói xong, lấy laptop và tập tài liệu đi vào văn phòng.

Khang Kiếm mở miệng gọi mọi người hoàn hồn: "Từ từ, tôi đi với cậu."

Dương Vĩ Ninh vẫn còn đắm chìm trong chấn động mà Thẩm Loan sở mang

đến, thật lâu sau vẫn không thể phản ứng.

Cho đến khi anh ta bị đập một cái vào vai: "Ngây người cái gì? Linh hồn nhỏ bé

còn đó không?"

"... Đau mà anh! Anh xuống tay nhẹ chút không được sao?"

"Nhẹ em không phản ứng."

"..." Fuck!

Nguyên Phi ngoéo một ngón tay của Thường Ba, người sau bỗng dưng hoàn

hồn, quay đầu nhìn anh ta: "Làm sao vậy?"

"Đẹp sao?"

Thường Ba theo bản năng gật gật đầu.

Thẩm Loan đẹp không phải mặt đẹp mà là khí chất.

Cô ấy không cần làm gì, chỉ cần đứng trước người khác, cho dù mặt vô cảm,

cũng vẫn duyên dáng thướt tha.

Và điểm này khiến cô trở nên nổi bật và trở thành tâm điểm của sự chú ý dù ở

bất kỳ thời điểm nào và bất kỳ đâu.

Thường Ba là một người đàn ông, tuy anh ta không thích nữ, nhưng đối với xấu

đẹp vẫn có thẩm mỹ.

Mà Thẩm Loan vừa vặn phù hợp với tiêu chuẩn "đẹp" của anh ta, không chút do

dự nào lựa chọn gật đầu.

Nguyên Phi cười lạnh: "Được nha, khó trách tròng mắt không đảo."

Thường Ba hậu tri hậu giác: "Nói bừa cái gì đó? Em rõ ràng biết anh... chỉ đơn

thuần thưởng thức!"

"Nên, anh thưởng thức Thẩm Loan?"

Đây là vấn đề dễ mất mạng.

Thường Ba trầm ngâm: "Em hỏi anh chậu sen đá trên cửa sổ có đẹp không, anh

cũng sẽ gật đầu, hai người như nhau."

Anh ta thưởng thức Thẩm Loan và thưởng thức một đóa hoa, một cái cây, một

chậu cây xanh không có gì khác nhau.

Nguyên Phi hừ nhẹ, trên mặt đã có ý cười: "Coi như anh phản ứng nhanh,

không kém lắm."

Thường Ba: "Đi, đi mở họp." Nói xong, ôm eo anh ta, đấy người về phía trước.

"Đợi chút, em lấy tài liệu. Người ta là quan mói nhậm chức, ánh lửa đầu tiên

phải mạnh, em phải chuẩn bị sẵn sàng, miễn cho bị đốt thành tro."

Thường Ba gật đầu, có lý.

Nghe giọng điệu lão quỷ tối hôm qua, phải cảnh giác vị Boss này.

Có thể thấy được, đối phương cũng không phải đèn cạn dầu.

Tùy Châu dựa vào bàn làm việc, cách lối đi nhỏ gần nhất, từ lúc Thẩm Loan vào

cửa, tầm mắt của anh ta dính chặt vào đôi chân dài miên man của người phụ nữ,

dứt cũng không dứt được.

Cho đến khi Thẩm Loan vào phòng họp, anh ta mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

"Ai, lão quỷ..." Anh ta dẫm chân lên, ghế văng xa một đoạn, dừng lại bên cạnh

Quế Đông Nam: "Tôi đột nhiên cảm thấy bà chủ nhỏ của chúng ta còn rất cay."

"Cay?" Động tác trên tay Quế Đông Nam ngừng lại: "Cậu chỉ phương diện

kia?"

"Tất nhiên là dáng người!"

"... Nhàm chán."

"Xí, không biết thưởng thức, tôi không trách cậu." Nói xong lại lăn về vị trí của

mình.

Mười phút, không nhiều không ít, mọi người đến đông đủ.

Thẩm Loan không dong dài những chuyện không cần thiết, đi thẳng vào vấn đề:

"... Các vị đều là thành viên nòng cốt của đội kỹ thuật, trong giai đoạn nghiên

cứu phát minh trò chơi, vì không muốn mọi người phân tâm, rất nhiều chuyện

chưa giải quyết xong, ví dụ như phân phối vốn cổ phần, sắp xếp chức vị, đánh

giá hiệu suất, vân vân."

Khuôn mặt của mọi người rung lên.

Không thể không nói, Thẩm Loan liệt kê mấy điều này đều là điểm mấu chốt.

Vẻ mặt héo úa không hẹn mà cùng thu lại, sôi nổi ngồi thẳng, dựng lỗ tai...

Hội nghị giằng co suốt hai giờ.

Chuyện phân phối vốn cổ phần, 20% cổ phần danh nghĩa Quế Đông Nam cầm

cho bảy người vẫn giữ nguyên như cũ, đồng thời, Thẩm Loan cũng bảo đảm chỉ

cần họ không tìm đường chết, không gây ảnh hưởng xấu đến lợi ích công ty thì

sẽ không dùng thủ đoạn đưa họ đi lưu đày.

Còn hứa hẹn, những người đang ngồi đây chỉ cần làm đủ mười năm, cô sẽ dùng

chính cổ phần của mình làm phần thưởng.

Tất nhiên, chắc chắn tỉ lệ sẽ không quá nhiều.

Nhưng với tốc độ phát triển trước mắt, ai có thể đoán trước lúc ấy Khải Hàng sẽ

phát triển thành cái gì? Có lẽ 0.1% cổ phần danh nghĩa cũng đủ người thường

áo cơm vô lo cả đời.

Vấn đề phân phối cổ phần, tất cả đều vui.

Quế Đông Nam nhẹ nhàng thở ra, như trút được gánh nặng.

Nếu có thể, anh ta không muốn đối nghịch với Thẩm Loan một chút nào, nhưng

lại không thể không bận tâm đến các thành viên trong đội, cho nên trước ngày

hôm nay, anh ta rất khó xử, cũng rất giãy giụa.

Cục diện như bây giờ quá tốt, vừa không đắc tội Thẩm Loan, vừa có sự công

bằng với các anh em.

Rồi lại nói đến chuyện sắp xếp chức vị.

Thẩm Loan một chút không khách khí, không che dấu chút nào sự coi trọng và

tín nhiệm của bản thân với Chu Trì, trực tiếp đem vị trí tổng giám đốc kỹ thuật

giao cho anh ấy, có quyền quyết sách tối cao với phòng kỹ thuật.

Hai vị trí phó tổng giám đốc, Thẩm Loan trực tiếp giao cho Quế Đông Nam và

Khang Kiếm.

Quế Đông Nam lên chức, mọi người cũng không có gì ngạc nhiên. Suy cho

cùng anh ta là người lãnh đạo cũ của cả đội, Thẩm Loan vẫn phải cho chút mặt

mũi.

Còn Khang Kiếm...

Người khác còn chưa nói gì, anh ta đã tự nhảy dựng, vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi?"

Thẩm Loan giương mắt, nhàn nhạt đảo qua: "Có vấn đề sao?"

"Vì sao chọn tôi?"

Những người khác cũng tò mò.

"Thông thường, những người ủng hộ cấp trên vô điều kiện sẽ được trọng dụng

hơn."

Tựa như hoàng đế cần sự ủng hộ của quan thần.

Anh có thể không ủng hộ, thậm chí làm trái lại thì tôi sẽ bồi dưỡng mấy người

nghe lời, hiểu chuyện, chiếm vị trí của anh, đoạt quyền của anh.

Chính là đơn giản thô bạo như vậy!

Khang Kiếm ủng hộ Chu Trì, cũng có nghĩa là ủng hộ Thẩm Loan.

Cô dìu anh lên chức, hiển nhiên là bồi dưỡng thân tín.

Khang Kiếm hiểu, Chu Trì hiểu, những người khác tất nhiên cũng hiểu.

Thẩm Loan: "Anh có thể từ chối, nhưng cơ hội chỉ có một lần."

Khang Kiếm bỗng nhiên giương mắt, đối diện với ánh mắt hiểu rõ của người

phụ nữ, đột nhiên muốn chứng tỏ bản thân, gần như dũng cảm —

Anh ta nói: "Tôi nhận!"

Chu Trì cười.

Thẩm Loan gật đầu: "Vậy cứ quyết định vậy. Tiếp theo là chuyện đánh giá hiệu

suất có liên quan đến lương một năm của mọi người..."

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi có điều muốn hỏi." Tùy Châu đột nhiên đứng lên.

"Anh nói đi."

"Kết cấu hoàn chỉnh của công ty và phòng trò chơi đơn giản hoàn toàn khác

biệt. Ngoại trừ bộ phần kỹ thuật, chẳng lẽ không nên thành lập bộ phận phụ

trách tiếp thị và kinh doanh sao?"

Thẩm Loan: "Nên."

"Bộ phận nhân sự cô định sắp xếp thế nào?" Anh ta hỏi trắng ra.

Thẩm Loan cũng đáp dứt khoát: "Trước khi đến, tôi đã ủy thác cho một công ty

chuyện săn người để giới thiệu những ứng viên phù hợp, phần thi viết đã kết

thúc, buổi phỏng vấn dự kiến vào chiều nay, nếu cảm thấy hứng thú, có thể qua

xem. Suy cho cùng, cũng là đồng nghiệp tương lại của mọi người, mọi người

đều có quyền lên tiếng."

Nhưng, quyền quyết sách vẫn trong tay cô.

Tùy Chậu "Ồ" một tiếng, hơi buồn, xám xịt ngồi về chỗ.

Cuối cùng là đánh giá hiệu suất.

Thẩm Loan lấy ra một hệ thống đánh giá hoàn thiện, định lượng các chỉ số khác

nhau, đưa ra phần thưởng cuối năm với các mức độ khác nhau theo kết quả

đánh giá cuối cùng.

Nguyên Phi không nhịn được hít sâu.

Thường Ba nghiêng đầu hỏi anh ta: "Lại cảm khái cái gì?"

"Bà chủ nhỏ có chuẩn bị mới đến, quá ghê gớm!"

"Lão quỷ và Khang Kiếm phán đoán không sai, cô ấy thật sự có năng lực, cũng

có thành ý."

Sau khi tan họp là đến gần giờ ăn cơm.

Không khí coi như vui vẻ.

Trước đó Miêu Miêu đã gọi cơm, cuộc họp kết thúc, cũng đúng lúc ship đến.

Mọi người còn đang suy nghĩ xem trưa nay nên ăn cái gì thì mùi thơm bay

thẳng vào trong mũi.

"Cơm hải sản?"

"Tôi cảm thấy giống canh vịt già nấu củ cải chua."

Mọi người hít hít mũi, dáng vẻ không khác gì chó đang đánh mùi.

Trong nháy mắt Miêu Miêu đã dỡ xong ba hộp đồ ăn, dọn xong, sau đó mời mọi

người tới ăn.

Còn gì vui sướng hơn khi được ăn một bữa tiệc lớn nóng hổi sau cuộc họp buồn

tẻ?

"Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm!"

"Boss vạn tuế!"

"Ngài cũng thật chu đáo..."

Miêu Miêu lui về phía sau một bước, để cho họ ngồi xuống, mỉm cười, lẳng

lặng lui về bên cạnh Thẩm Loan.

Sau khi xong chuyện, lui về ẩn danh.

Hai giờ chiều, người của công ty săn người giới thiệu lục tục đến.

Ngày đông mà một đám tây trang giày da, vẫn duy trì tốt phong độ và khí chất.

Lúc Thẩm Loan đi ngang qua, đảo qua một lượt, có nam có nữ, cơ bản đều trên

dưới 30 tuổi.

Công ty săn người là Thái Vân giới thiệu, cô ta biết Thẩm Loan muốn thuê

trưởng bộ phận nên khi liên lạc đã trực tiếp đưa ra yêu cầu không cần người

mới.

Theo vận đỏ của "Hồ tiên", Khải Hàng cũng trở nên chạm tay là bỏng.

Tương phản rõ nhất là thời điểm Hồ Tiên mới có bản beta, công ty săn người đề

cử những người không đáng tin cậy, tạm được cũng không có, bây giờ nhân tài

đông đúc, nhìn qua đều là người tài giỏi.

Miêu Miêu: "Lần này thông báo tuyển dụng chức vị có hai vị trí — CEO và

tổng giám đốc. Số người nộp đơn cho vị trí thứ nhất là 20 người, vị trí thứ hai là

18 người."

Thẩm Loan nhíu mày: "Không phải đã thông qua bài thi viết sàng lọc một lần

rồi, sao còn có nhiều người như vậy?"

Nói là bài thi, nhưng trên thực tế chỉ có một đề, hơn nữa đề rất đơn giản.

Không phải kiến thức kinh tế học cũng không phải ứng dụng đầu tư học.

Mà là —

Một bài đồng dao.

Con thỏ thứ nhất bị bệnh,

Con thỏ thứ hai nhìn,

Con thỏ thứ ba mua thuốc,

Con thỏ thứ tư sắc thuốc,

Con thỏ thứ năm đã chết,

Con thỏ thứ sáu khiêng,

Con thỏ thứ bảy đào hố,

Con thỏ thứ tám chôn,

Con thỏ thứ chín ngồi dưới đất khóc thút thít,

Con thỏ thứ mười hỏi nó vì sao khóc?

Con thỏ thứ chín nói,

Năm con thỏ vừa đi không trở lại!

—— tuyển tự 《Ngỗng mẹ đồng dao》

Đây là đề làm.

Vấn đề vừa xem đã hiểu: Mời anh/chị phân tích trinh thám, đưa ra ít nhất ba kết

luận.

Thời gian: 40 phút.

Miêu Miêu nhìn mọi người hoặc kinh ngạc hoặc sầu khổ hoặc mờ mịt, trong

lòng sùng bái với Thẩm Loan lại nâng vao thêm một bậc.

40 phút, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Miêu Miêu đúng giờ thu bài: "Mời các vị ngồi đây chờ thông báo."

Có người hỏi: "Thông báo ngay tại đây sao?"

"Tất nhiên."

Điều này cũng đảm bảo sự công bằng và công khai ở một mức độ nhất định.

Nếu có thắc mắc, có thể đưa ra ngay tại chỗ, thể hiện ngay tại chỗ.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Miêu Miêu hơi hơi gật đầu, cầm bài thi xoay người rời đi.

Ước chừng mười lăm phút sau, Miêu Miêu phản hồi: "Mời mười người có tên

sau đây đứng dậy."

Trong đó có hai tên khiến cô ấy hơi ngừng lại: "... Cổ Thanh, Trương Dương."

Khi họ đứng lên, Miêu Miêu giương mắt nhìn lên, quả nhiên là người quen.

Nhưng hai người lại làm như không quen biết cô ấy.

Thật ra, Cổ Thanh và Trương Dương lúc Miêu Miêu xuất hiện, tuyên bố quy tắc

đã phát hiện ra.

Hai người còn đang suy đoán Miêu Miêu có chức vị gì.

Bộ phận nhân sự? Hay vẫn như lúc ở trường học, là thư ký?

Nhưng Miêu Miêu khi làm việc lại khác xa lúc làm việc, nên thân thiện và tốt

bụng, nên nghiêm khắc ít khi nói cười.

"Tôi hơi lo lắng......"

Trương Dương than nhẹ, vỗ vỗ bả vai cô ta: "Cô ấy không phải là người quyết

định cuối cùng, không cần phải căng thẳng như vậy."

"Nhưng cô ấy biết quan hệ của chúng ta..."

Cùng công ty, đặc biệt là công ty game kiểu mới như Khải Hàng, yêu cầu đối

với nhân sự thoải mái hơn so với các công ty truyền thống, nhưng có thoải mái

đến đâu cũng không cho phép hai người có quan hệ cùng đảm nhận vị trí CEO

và tổng giám đốc.

Không sai, Cổ Thanh và Trương Dương đến vì hai vị trí này.

Ban đầu định giấu quan hệ yêu đương của hai người, giữ khoảng cách, làm bộ

không quen biết, nhưng bây giờ lại nhảy ra biến số gây chết người Miêu Miêu

...

Cổ Thanh: "Thôi đi, tới cũng tới rồi, thử xem thế nào, cho dù không được cũng

không sao."

Trương Dương gật đầu: "Em nghĩ được vậy là tốt rồi."

Mười người được gọi tên, số còn lại tất nhiên bị loại.

Trong phòng có người không phục, yêu cầu kiểm tra ngẫu nhiên câu trả lời của

mười người này.

Miêu Miêu đã sớm đoán trước được tình huống này, lập tức mở máy chiếu, để

người đó tự rút bừa một bài rồi chiếu lên máy.

Đúng lúc là của Cổ Thanh.

Kết luận: Đây là một câu chuyện mưu sát thỏ.

Phân tích như sau: Đầu tiên, con thỏ cũng có giai cấp, con thỏ thứ nhất bị bệnh,

muốn trị bệnh, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí hy sinh một

con thỏ làm thuốc dẫn. Người bị bệnh là con thỏ thứ nhất, năm con thỏ còn lại

đột nhiên chết, hiển nhiên là bị làm thành thuốc dẫn