"Đừng đùa chứ lão Khang, chăm sóc tốt chính mình đi." Chu Trì khe nhếch
khóe miệng: "Tất cả đều là ma say hết cả rồi còn đòi lái xe."
Khang Kếm vỗ vỗ đầu: "Đúng nha, sao tôi lại quên mất vừa rồi bản thân đã
uống rượu..."
Quế Đông Nam nhận chìa khóa, trầm ổn nói: "Tôi không uống, để tôi." Chợt,
ánh mắt dò hỏi hướng về phía Thẩm Loan.
Người sau gật đầu, nghe lời: "Cũng được."
Thẩm Loan ngồi vào ghế sau, Miêu Miêu nghĩ nghĩ, mở cửa xe ngồi vào ghế
phụ.
Nếu cô ấy cũng ngồi ghế sau thì Quế Đông Nam thành cái gì?
Tài xế?
Người hầu?
Lâu la?
Dù có là vậy, thì cũng chỉ là vậy với một mình Thẩm Loan, còn cô ấy, vẫn nên
ngoan ngoãn ngồi trước, tự giác tốt hơn.
Trên đường, Thẩm Loan nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa mới trên bàn cơm họ một
người rồi một người kính rượu, phải uống không ít.
Quế Đông Nam nhìn thẳng, tập trung nhìn đường.
Ngoại trừ các yêu cầu cần thiết, hầu như không có bất kỳ giao tiếp nào.
Miêu Miêu thở dài, khuỷu tay khẽ cong để ở cửa sổ xe, khóe mắt liếc qua anh
trai nhỏ bên cạnh vẻ ngoài trung thực nhưng thật ra EQ thấp đến đáng thương,
thầm nghĩ —
Là "đầu gỗ".
Cơ hội ngàn năm có một này, chẳng lẽ không nên tranh thủ thể hiện bản thân
trước mặt sếp chút sao?
Nói nói lời hay, nịnh nọt, thuận tiện kéo gần quan hệ, thăng chức tăng lương
quá dễ dàng.
Miêu Miêu thấy Quế Đông Nam chủ động đưa ra lời đề nghị đưa hai người họ
về khách sạn, còn tưởng rằng anh ta muốn cái gì, kết quả... Ha ha, ngay cả rắm
cũng không thả.
Quên đi, tôi không phải núi thì núi là tôi vậy.
Huống chi hôm nay cô ấy có nhiệm vụ nên mới đến đây.
Tròng mắt Miêu Miêu chuyển động, tùy ý mở miệng: "Vừa rồi nghe họ gọi anh
là " lão quỷ "?"
Không tự phụ, không kiểu cách, nhàn nhã như đang nói chuyện nhà.
Hơn nữa cô ấy vẫn luôn cười tủm tỉm, cảm giác rất dễ ở chung, trong lúc vô
tình khiến người khác thả lỏng cảnh giác.
Nếu cùng là một câu như vậy, đổi thành Thẩm Loan nói, chỉ sợ Quế Đông Nam
không thẹn thùng mà kinh hãi.
"Khụ... Bởi vì tên tôi là Quế Đông Nam, liếc mắt đẫ thấy rất dễ gọi thành "Qua
Đông Nam". Với cả... sách giáo khoa trung học không phải có một nguyên
khúc* nổi tiếng gọi là《khổng tước Đông Nam phi》?"
*nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên gồm tạp kịch và tản khúc.
"Sau đó thì sao?" Miêu Miêu chớp mắt, nghe được mùi ngon.
"Bên trong có một câu "Phủ lại văn chỉ sự, tâm tri trường biệt ly. Bồi hồi đình
thụ hạ, tự qua đông nam chi". Nói về đôi nam nữ chính thắt cổ tự tử vì tình, kết
quả cả hai đều chết. Hơn nữa "quế" và "quỷ" phát âm giống nhau, dần dần gọi tôi
là lão quỷ luôn."
Xì, một đám đàn ông thô lỗ thật đúng là không để ý gì hết, thế mà đặt biệt danh
kiểu này cho người ta.
Mấu chốt là gia hỏa trước mắt này thế mà còn thản nhiên đồng ý?
Đều giống nhau "Vượn ngành kỹ thuật lập trình".
Tuy trong lòng điên cuồng chửi bới, nhưng Miêu Miêu vẫn không thể hiện gì:
"Sách giáo khoa ngữ văn trung học, bây giờ anh vẫn nhớ, quá giỏi!"
Người đàn ông được khen gương mặt co quắp: "Không... Tôi cũng chỉ nhớ có
một câu."
"Vậy cũng vẫn giỏi."
Sau đó, Quế Đông Nam thẹn thùng.
Miêu Miêu thấy thế là đủ rồi, này cũng quá... Dễ lừa?
Xem ra, ngoại trừ "Đầu gỗ" còn "Ngốc bạch ngọt".
Nửa tiếng sau, xe thương vụ màu đen đại chúng dừng ở cửa khách sạn.
Thẩm Loan xuống xe, đứng một bên, tận mắt thấy Miêu Miêu khách khách sáo
sáo nói lời cảm ơn Quế Đông Nam, sau đó lại khiến người ta bỏ bừng cả mặt.
"Ha ha... Đàn ông ngành kỹ thuật lập trình cũng thú vị quá!"
Thẩm Loan: "Đừng đùa quá trớn."
Miêu Miêu giương cằm lên, chí khí đầy cõi lòng: "Vua của con hẻm nhỏ cần
những đứa cà trớn như tôi!"
"Cẩn thận bị người ta đùa lại."
Miêu Miêu héo rũ.
==
Thẩm Loan cắt lời cô ấy: "Vậy bây giờ cô biết là ai chưa?"
"Nguyên Phi?"
"Lý do."
"Người này cà lơ phất phơ, tư duy sinh động, rất am hiểu giao tiếp với người
khác. Hơn nữa anh ta ba lần bốn lượt hỏi những vấn đề riêng tư, lại nhỏ giọng
bàn luận với người khác..."
"Không đúng." Thẩm Loan lắc đầu.
Miêu Miêu nhấp môi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Cô đang căng thẳng."
"... Trong tình huống này, tôi có thể không căng thẳng sao?" Cô ấy bẹp miệng,
tủi thân, cảm giác giống như đang nói giỡn, nhưng hốc mắt đã phiếm hồng.
Miêu Miêu trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ Thẩm Loan thất vọng.
"Quá trình nhận thức vốn dĩ chính là từ không đến có, từ sai đến đúng. Chỉ có
bỏ qua mới có thể tỉnh lại, mới có thể đi đến tổng kết. Bây giờ, cô còn căng
thẳng không?"
Miêu Miêu thở sâu, đột nhiên mỉm cười, đôi mắt không quá to bị thịt chèn ép lại
vô cùng sáng ngời, sáng như ngôi sao.
"Không căng thẳng! Tổng giám đốc Thẩm, ngài có thể nhắc nhở không?"
Thẩm Loan vẫn giữ nụ cười: "Tôi hỏi cô, trung tâm đoàn đội trước mắt là ai?"
Điểm này Miêu Miêu rất chắc chắn: "Chu Trì."
"Vậy cô có biết Chu Trì là thay đổi giữa chừng không?"
"Hả?"
"Trước khi cậu ấy gia nhập, đoàn đội chỉ có bảy người."
Miêu Miêu kinh ngạc: "Này..."
"Rất khó tin tưởng?"
Cô ấy gật đầu hai cái thật mạnh. Một đoàn đội, đặc biệt là mới thành lập, lực
ngưng tụ thường thường rất mạnh, bởi vì có cùng bối cảnh, cùng giấc mộng,
người đến sau rất khó tiến vào.
Đặc biệt là, đoàn đội Khải Hàng thuần kỹ thuật như vậy.
"Chu Trì anh ta... Sao lại làm được?!"
Ma cũ bắt nạt ma mới là thái độ bình thường. Đặc biệt lính nhảy dù như Chu
Trì, chỉ sợ khi mới gia nhập, chắc chắn bị lạnh nhạt.
Thẩm Loan cũng tò mò sao anh ấy lại làm được.
Lúc trước, để Chu Trì tại Bắc Hải, thực sự là có ý định rèn luyện anh ấy, nhưng
sau ngẫm lại, lại sợ chín quá hoá nẫu, áp lực quá lớn ngược lại không ổn.
Đã từng, có một lần Thẩm Loan muốn gọi anh ấy trở về.
Nhưng Chu Trì làm được rất tuyệt.
Anh ấy trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhà cũ ở phố đồng thau, trả phòng, dùng
phương thức đập nồi dìm thuyền biểu thị công khai anh ấy quyết tâm ở tại Bắc
Hải.
"Phòng tôi đã trả, trở về cũng không có chỗ ở."
Thẩm Loan còn có thể nói cái gì?
Chỉ có thể tùy anh ấy.
Sự thật chứng minh, Chu Trì không làm người khác thất vọng, anh ấy không chỉ
làm được, còn làm được tốt hơn so với bất cứ ai.
Đám người Khang Kiếm mở miệng là gọi "Lão Chu", bảy người đều mặc định
coi anh ấy là ông chủ, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Bây giờ Miêu Miêu lau mắt mà nhìn Chu Trì, thậm chí cảm thấy kính nể.
Ban đầu chỉ cho rằng là thanh niên thiên tài vượt qua thử thách, không nghĩ tới
là một người có ý chí kiên định.
"Anh ta..." Miêu Miêu hít sâu, điều chỉnh cảm xúc: "Rất lợi hại."
Nhưng có liên quan gì đến sự phán đoán của cô ấy với những người kia?
Cho dù không phải Chu Trì, họ ở trên cùng một chiếc thuyền.
Thẩm Loan dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô ấy, không nhanh không
chậm, chậm rãi mở miệng: "Trước khi Chu Trì gia nhập, khi mới bắt đầu nhân
vật trung tâm của đoàn đội, cô đoán là ai?"
Miêu Miêu sửng sốt, chợt, hít ngược một hơi khí lạnh.
Sao cô ấy có thể quên điều này!
Tin tức trình ình bày trên mặt, thế mà cô ấy lại xem nhẹ.
Khang Kiếm?
Không, không giống, người này tuy năng lực tổng hợp mạnh, nhưng thiếu sự
quyết đoán và khí thế của người làm lãnh đạo nên có.
Hai anh em Liễu Dư An?
Không phù hợp với điều kiện kẻ độc tài, giữa hai an hem dễ hình thành tư duy ỷ
lại, khó có thể quyết đoán.
Thường Ba?
Trực giác nói với cô ấy không phải.
Còn Nguyên Phi, có thừa ngả ngớn, hơi thiếu ổn trọng.
Vậy chỉ còn —
"Quế Đông Nam?!" Miêu Cả người Miêu ngây ngốc.
Đối diện với ánh mắt ngầm thừa nhận của Thẩm Loan, miệng cô ấy há hốc, khó
có thể tin: "Sao lại là anh ta?!"
"Vì sao không thể là anh ta?"
"Người này có chỗ nào giống người lãnh đạo đoàn đội?"
"Chỗ nào không giống?" Thẩm Loan nhìn Miêu Miêu, hơi không nhịn được
muốn cười.
Cô ấy nuốt nuốt nước miếng: "... Chất phác không thú vị, trì độn tẩm ngẩm tầm
ngầm mà đấm chết voi, có thể làm lãnh đạo của đoàn đội sao?"
"Chẳng lẽ cô có thể giả ngu nhưng không cho người khác giả ngu sao?"
"Ý của cô là, vừa rồi ở trên xe Quế Đông Nam giả vờ thành thật?! Trời ạ, người
này quá gian trá!"
Thẩm Loan: "Cũng không hoàn toàn là giả vờ."
"?"
"Tính cách Quế Đông Nam trầm ổn, khi làm việc rất ít nói, nhưng anh không
bao giờ mơ hồ trong lập trình. Một người lãnh đạo được định sẵn ở vị trí cao
hơn, anh ta muốn cho thành viên tâm phục khẩu phục, ở một mức độ nào đó,
nhất định phải bảo trì khoảng cách nhất định để mang lại cảm giác thần bí."
Sói đầu đàn luôn ở một mình phía trước, cũng không làm bạn với bầy sói phía
sau, chính là như vậy.
"Trong nhận thức của mọi người đều ngầm đồng ý, trầm mặc ít lời và thành thật
chất phác rất dễ bị nhầm lẫn, đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô phán
đoán sai một người."
"Bây giờ ngẫm lại, tôi thật sự bị ấn tượng ban đầu đánh lừa." Miêu Miêu nhấp
môi, tự qua Đông Nam chi đúng không? Được, bà đây nhớ kỹ anh!
"Còn nguyên nhân khác thì sao?"
Thẩm Loan nhìn cô ấy một cái, nhẹ nhàng bâng quơ, Miêu Miêu lại cảm giác
được một áp lực vô hình rơi xuống đầu vai: "Cô quá khinh địch."
Miêu Miêu tìm mọi cách giúp đối phương thả lỏng cảnh giới, đối phương sao
lại không tương kế tựu kế, thuận nước đẩy thuyền?
Lúc ấy, Thẩm Loan ngồi phía sau, tuy nhắm mắt lại, nhưng không ngủ.
Tất nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Cô không nhắc nhở Miêu Miêu, chính là muốn cô ấy ngã đau nhớ lâu.
Lời nói đã nói đến đây, Miêu Miêu có ngốc cũng nên có phản ứng.
Cô ấy tưởng lừa được người ta, kết quả bị người ta lừa lại, xong lại còn mộng
mị, mơ mơ hồ hồ.
"Con quỷ treo cổ kia thật quá đáng! Thế mà anh ta dám chơi tôi một vố?!"
Thẩm Loan hàu lòng rót cho cô ấy một ly trà, đưa qua đi: "Ừm, còn chua ngu
lắm."
Miêu Miêu: "..."
Đau lòng lắm đó bạn ơi!
Uống xong ly trà nóng, Miêu Miêu mới hòa hoãn lại.
Khoảnh khắc cô biết sự thật, cô ấy gần như bị nổ tung!
Phần tồi tệ nhất là bị lừa dối.
Chắc lúc cô ấy nhảy nhót lung tung, tự cho là đúng, trong lòng Quế Đông Nam
đang điên cuồng cười cô ấy ngu xuẩn!
Nhưng —
"Quế Vì sao Đông Nam làm vậy? Cần phải giả ngu giả ngơ sao?"
Nụ cười của Thẩm Loan càng sâu: "Tôi bảo cô âm thầm quan sát họ, họ cũng
đang yên lặng khảo sát chúng ta, đây là một sự công nhận hai chiều."
"Ý là, đội trước mắt đội còn chưa xong?"
"Nếu Quế Đông Nam muốn gây rắc rối."
Hồ Tiên thành công, tuy nói có Chu Trì sáng ý, nhưng toàn bộ trò chơi lại là tâm
huyết của cả đội.
Lúc không thành công, mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau vượt
qua khó khăn, nhưng một khi thành công, danh và lợi, người có thể cộng khổ
chưa chắc nguyện ý cùng cam.
Đoàn đội ban đầu do Đông Nam cầm đầu lo lắng bản thân không phải thân tín,
dốc hết tâm huyết ngược lại vì một người lót đường là Chu Trì, cho nên, mới
không thể không để ý thái độ của Thẩm Loan.
"Họ sợ bị coi là một lừa."
Miêu Miêu bừng tỉnh đại ngộ: "Cô không phải là người như vậy..."
"Nhưng họ không biết."
"Có vấn đề gì không thể nói thẳng sao? Sao cứ phải loanh quanh lòng vòng..."
Nói đến cùng, Miêu Miêu vẫn có khúc mắc.
Cô ấy bị lừa!
Bị một đầu gỗ lừa!
Quả thực vô cùng nhục nhã!