Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 403




Đối với các lời trêu chọc, Chu Trì thản nhiên như không có gì xảy ra.

Mặt không đỏ, cũng không quát mọi người dừng lại.

Cuối cùng, ném xuống một câu: "Mọi người biết cái gì!" Không quay đầu lại

vào văn phòng.

Rầm!

Đóng cửa, hình ảnh yên tĩnh.

Mọi người đều cho rằng anh ấy thẹn quá hóa giận, không dám lại đi hỏi đến

cùng, ngược lại quấn Khang Kiếm.

"Lão Khang, cậu là người chứng kiến, nói xem tình hình lúc ấy là thế nào."

"Còn có, hai em gái có quan hệ gì với lão Chu?"

"Tên gì?"

"Cao bao nhiêu?"

"Trẻ không?"

"..."

Khang Kiếm sống hơn hai mươi năm, từ trước đến nay chưa bao giờ được chào

đón như vậy.

Một đám người vây quanh anh ta, mồm năm miệng mười, giống như đối đãi với

động vật.

"Không phải...Tôi nói mọi người không lằng nhằng không yên đúng không?"

Mọi người trăm miệng một lời: "Không để yên!"

Khang Kiếm: "..."

"Được rồi lão Khang, giấu giếm là gì? Tục ngữ có câu, một người vui không

bằng mọi người cùng vui, đúng không?"

"Nếu hôm nay cậu không nôn ra thứ gì đó hữu ích, mọi người sẽ không bỏ qua

dễ dàng đâu."

"Cậu xem để chúng tôi ép cậu nói hay cậu tự chủ động mở miệng?"

Khang Kiếm: "..." Một đám thổ phỉ!

Cuối cùng dưới sự tấn công của mọi người, Khang Kiếm héo thành một đống

bùn, giải thích mọi thứ —

Một là Thẩm Loan, một người khác không biết.

Người cao hơn có khí chất tuyệt vời, người béo thì có cảm giác vui vẻ tươi

sáng.

Không rõ mối quan hệ của hai người họ với Chu Trì.

Nhưng lúc mới ra sân bay, lão Chu và một trong hai người đó ôm nhau.

"... Chính là như vậy." Khang Kiếm nuốt nuốt nước miếng, vừa ngước lên đã

bắt gặp một hai ba... sáu đôi mắt đang tỏa sáng lập lòe, dáng vẻ hận không thể

mở não anh ta ra xem bên trong còn gì nữa không.

"Tiểu Kiếm Kiếm, cậu biết không ít nha, hi hi..."

"Còn có gì? Thẳng thắn được khoan hồng, cậu hiểu mà."

Run bần bật.

Đột nhiên, cửa văn phòng mở ra, Chu Trì từ bên trong ra, hắng hắng giọng:

"Bảy giờ tối nay, phòng bao 108 Chiết Quế Cung."

Không đợi mọi người có phản ứng, Chu Trì quay lại phòng, rầm một tiếng —

Môn lại lần nữa đóng cửa.

"Fuck! Phòng bao Chiết Quế Cung, một bữa cơm 188.880 tệ?"

"Bắc Hải chắc không có Chiết Quế Cung thứ hai đúng không?"

"Thế... Tôi khá quan tâm ai mời khách."

"Tất nhiên là lão Chu, cậu ấy bỏ tiền!"

"Xì, một suất cơm hộp còn chia tiền, mọi người trông cậy cậu ấy sẽ vung tiền

như rác?"

"Chưa chắc, có khi giới thiệu bạn gái cho mọi người làm quen thì sao?"

Mọi người liếc nhau, sau đó, cười đến trong lòng hiểu nhưng không nói.

Xem ra thật sự có chuyện gì đó nha...

Đến tối, tại cửa Chiết Quế Cung.

"Nguyên Phi, cậu dừng xe xong chưa? Nhanh lên, 7 rưỡi rồi, sắp muộn rồi."

Khang Kiếm vừa xem đồng hồ vừa thúc giục.

"Không phải sắp muộn mà là đã muộn rồi." Nguyên Phi ném chìa khóa xe,

không vội chút nào.

Thường Ba đã đứng trước cánh cổng nguy nga tráng lệ: "Hai cậu xong chưa?

Động tác nhanh lên đi!"

Một đám bảy người nghênh ngang đi vào.

Nhờ sự chỉ dẫn của người phục vụ họ đã đến được phòng bao trong truyền

thuyết.

Đụng phải Chu Trì đang ra cửa đón người.

"Hi! Lão Chu! Ở đây —"

"Mọi người làm gì thế? Tôi đến trước mười phút, kết quả mọ người lại chậm

những nửa tiếng."

Khang Kiếm ho nhẹ: "Background của trò chơi có vấn đề, chúng tôi sửa xong

mới chạy đến đây, cho nên..." Anh ta dang hai tay ra, nhún nhún vai, dáng vẻ

bất lực.

Chu Trì không phải thật sự muốn trách ai, tình trạng công việc của họ bây giờ

có thể bớt chút thời giờ ra ăn bữa cơm đã rất khó.

"Đi thôi, vào rồi lại nói" quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Có thể mang đồ

ăn lên rồi."

Nguyên Phi vừa đẩy cửa phòng vừa quay đầu nói chuyện với người đằng sau:

"Tùy Châu, tôi nói này, lỗi bug vừa rồi thật ra không cần phải dùng đến..."

Lời mới nói được một nửa, đối phương nháy mặt ra hiệu với anh ta.

Nguyên Phi ù ù cạc cạc: "Làm sao vậy? Mắt rút gân à?"

"Nhìn bên trong, ngu ngốc..."

Nguyên Phi bất tri bất giác quay đầu lại đúng lúc đối diện với ánh mắt mỉm

cười của người phụ nữ.

"!"

Người đi vào sau cũng không khác anh ta là bao, đều ngây ngẩn và kinh ngạc

như nhau.

Vốn đang ríu rít cười nói chuyện trên trời dưới đất lập tức yên tĩnh như gà ăn

thóc.

Khi không khí trong phòng bao đang rơi vào tình trạng xấu hổ, Chu Trì chen từ

phía sau lên, không vội, muốn sắp xếp mọi người ngồi xuống. Anh ấy ngồi vào

vị trí mé bên trái Thẩm Loan, Miêu Miêu bên phải, hai người lấy Thẩm Loan

làm mốc, thể hiện trạng thái hài hòa và đối xứng.

Mười người, không nhiều không ít, vừa vặn đủ một bàn.

"Khụ... Lão Chu, còn chờ gì nữa? Không định giới thiệu cho anh em sao?"

Nguyên Phi làm mặt quỷ với Chu Trì.

Chu Trì nghe lời, kéo Thẩm Loan đứng lên.

Nói đúng ra, không phải "Kéo" mà là "Mời".

Đáng tiếc, động tác của hai người không lớn, hơn nữa trước đó mọi người đều

cho rằng Chu Trì sắp công khai bạn gái là Thẩm Loan.

Đó đó, không lôi lôi kéo kéo thì cũng tình chàng ý thiếp.

"Khụ......" Chu Trì hắng hắng giọng: "Giới thiệu một chút, đây là Khang Kiếm,

buổi chiều đã gặp, theo thứ tự tiếp theo là Liễu Dư An, Dương Vĩ Ninh, hai

người họ là anh em song sinh, một người theo họ ba, một người theo họ mẹ;

Thường Ba và Nguyên Phi chủ yếu phụ trách thiết kế hình ảnh trò chơi và sản

xuất bối cảnh, là partners tuyệt nhất; Quế Đông Nam và Tùy Châu, thiên tài lập

trình và mã hóa."

Thẩm Loan vừa nghe vừa lần lượt nhìn từng người một.

Dù tầm mắt thỉnh thoảng có chạm nhau, cô cũng không tránh không né, loại ánh

mắt này, không giống đang tùy ý nhìn qua mà chất chứa sự nghiền ngẫm.

Nói quá một chút, giống như đang đánh giá... hàng hóa?

Hai anh em Liễu Dư An và Dương Vĩ Ninh trao đổi ánh mắt.

Liễu: Làm cái quỷ gì vậy?

Dương: Cảm giác như bản thân bị bán.

Ánh Mắt Nguyên Phi chợt lóe, trong lòng đột nhiên thấy quái dị.

Nhìn dáng vẻ vừa rồi, còn tưởng Chu Trì phải giới thiệu bạn gái với mọi người,

không nghĩ tới thế mà lại giới thiệu họ?

Này...

Hơi không biết nói thế nào?

Chẳng lẽ không nên nói trước đây là bạn gái tôi, sau đó lại lần lượt giới thiệu

từng người họ?

Huống hồ, ánh mắt người phụ nữ này không đúng!

Nhìn thẳng chằm chằm mọi người, còn thể hiện rất có hứng thú, không sợ lão

Chu ghen sao?

Cung phản xạ của Khang Kiếm tương đối dài, lại ngây ngốc, cũng đã nhận ra sự

quỷ dị trong không khí.

... Đã xảy ra chuyện gì?

Đúng lúc này, Thẩm Loan đột nhiên mỉm cười, ngay sau đó Chu Trì mở miệng:

"Còn vị này... Thẩm Loan, bà chủ phía sau của công ty, cũng là Boss mà mọi

người hay gọi."

Lời này vừa nói ra, tất cả yên ắng.

Sau một lúc lâu, Nguyên Phi cất tiếng: "Fuck —" Sau tiếng thô tục đó mọi

người mới bừng tỉnh.

"Thật hay giả?"

"Cô bé này là bà chủ sau lưng?"

Bốp!

"Đau quá! Xem ra không phải nằm mơ."

"Ngu ngốc." Tự tát mình một cái.

Cho mọi người đủ thời gian kinh ngạc, cho đến khi tiếng bàn tán mất dần, Thẩm

Loan mới mở miệng —

"Thật vui khi gặp mọi người, sự thành công của Hồ Tiên không thể thiếu công

lao của các vị đang ngồi đây, cho nên, chi phí đêm nay tính hết cho tôi, mọi

người chơi vui vẻ là được."

"Hú —"

"Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm!"

"Boss muôn năm!"

"..."

Đồ ăn lục tục đưa lên, rượu vang đỏ, bia, rượu trắng mọi thứ đều có.

Mới đầu còn ngại bà chủ ở đây, mọi người còn rụt rè, sau khi làm vài chén rượu

xuống bụng thì bắt đầu thả bay.

"Tổng, tổng giám đốc Thẩm, có thể mạo muội hỏi ngài một vấn đề tương đối cá

nhân không?" Khang Kiếm uống đến hai má phiếm hồng, đầu lưỡi líu vào nhau.

"Vấn đề gì? Nói nghe xem, tôi quyết định muốn trả lời hay không."

"Chính là... Năm nay ngài bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi."

Không chỉ có Khang Kiếm bị dọa, những người khác cũng kinh ngạc không

thôi.

Ban đầu còn cho rằng Thẩm Loan chăm sóc tốt nên trông rất trẻ, không nghĩ tới

người ta thật sự trẻ tuổi.

Nguyên Phi: "Vãi chưởng, hai mươi tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học đúng

không?"

Thẩm Loan: "Tôi chưa từng vào đại học."

Lại lần nữa thu hoạch thêm sự kinh ngạc.

Liễu Dư An: "Tôi đang ngẫm lại lúc hai mươi tuổi tôi đang làm gì..."

Dương Vĩ Ninh: "Anh, đừng giãy giụa. Khi đó anh thường xuyên trốn học ở ký

túc xá ngủ bì, sau đó bị chủ nhiệm bắt được, làm gương cho toàn bộ sinh viên

trong trường!"

Liễu Dư An cắn răng: "Em thật đúng là em trai ruột của anh!"

"Lão Quế, sao cậu không nói lời nào?" Tùy Châu đè thấp tiếng nói, khóe mắt lại

liếc về phía Thẩm Loan.

"Nói cái gì?"

"Cậu không kinh ngạc? Không tò mò?"

"Hả... Tôi còn chưa hiểu."

Khóe miệng Tùy Châu run rẩy: "Cậu nói xem bà chủ của chúng ta có địa vị gì?

Còn trẻ lại không học đại học, thế mà lại có nhiều tiền đầu tư phòng làm việc,

từng bước phát triển trở thành một công ty như hôm nay. Quan trọng nhất, cậu

xem lão Chu bình thường kiêu ngạo như một khúc xương cứng, bây giờ lại tôn

trọng cô ấy như vậy, hận không thể mềm thành cao su dính lên."

Quế Đông Nam: "... Cậu hỏi tôi?"

"Nếu không tôi đang nói chuyện với ai?"

"Nhưng tôi cũng không biết mà."

"..." Được! Đồ không có mắt nhìn.

Tùy Châu lười lẩm bẩm với một người đầu gỗ, ló đầu ra, mắng mắng hai tiếng

khiến Thường Ba chú ý.

Thường Ba đổi vị trí với Quế Đông Nam, hai người ghé đầu nhỏ giọng bàn tán.

"Chắc là con nhà giàu có nào đó?"

Thường Ba lắc đầu: "Xã hội bây giờ, con nhà giàu không đi học đại học sao?

Coi như không đỗ được đại học công lập thì cũng có thừa tiền ra nước ngoài du

học."

"Nói cũng đúng... Xem ra, bà chủ nhỏ của chúng ta có rất nhiều bí mật." Tùy

Châu không khỏi cảm khái.

Thường Ba nhớ gần đây anh ta đang nghiên cứu kỹ thuật hack, theo bản năng

nhíu mày: "Tôi khuyên cậu dừng lại đi, tò mò hại chết mèo, người cũng vậy."

"Xì — đến mức đó sao?" Anh ta không cho là đúng, đối với kỹ thuật của bản

thân, Tùy Châu khá tin tưởng, tra tư liệu cá nhân quá dễ dàng.

Thường Châu cẩn thân hơn anh ta: "Thôi đi, người phụ nữ có thể khiến lão Chu

cúi đầu nghe theo, chỉ có cậu mới xem người ta là cô gái nhỏ."

Tùy Châu sửng sốt.

Thường Ba: "Những người biết bơi thường hay chết thế nào?"

"Chết thế nào?"

"Không biết nông sâu, chết chìm."

Ánh mắt Tùy Châu trì trệ.

Thường Ba biết anh ta nghe lọt tai lời mình, chọc chọc khuỷu tay Quế Đông

Nam: "Lão quỷ, chúng ta đổi lại vị trí."

"... Ồ."

Vấn đề của mọi người còn coi như khách sáo, không đề cập đến vấn đề riêng tư.

Thẩm Loan cũng không xấu hổ, trả lời dứt khoát sảng khoái.

Phải biết rằng, đây đều là cải trắng cô đập tiền vào, từng nhánh từng nhánh xanh

mướt, tất nhiên phải kiên nhẫn hơn.

380.000 tệ?!

Còn không tính số lẻ.

Vừa rồi họ ăn gan rồng hay là gan phượng? Sao một chút ấn tượng cũng không

có?

Được rồi, ngoài con vịt nướng Bắc Kinh, còn lại anh ta không thể đọc tên

những món còn lại, thậm chí món ăn đó dùng nguyên liệu gì để chế biến anh ta

cũng không biết luôn.

"Vạn — loan!" Một câu "ông Vạn" Dịch Hoằng thiếu chút nữa buột miệng thốt

ra, may là phản ứng nhanh, kịp thời sửa miệng.

Uống rượu qua ba vòng, mọi người cũng đã ăn uống no đủ.

Lúc rời đi, một đám người đông đúc xuất hiện ở đại sảnh, vô cùng chói mắt.

Thẩm Loan quẹt thẻ, ký hóa đơn và tính tiền.

Khang Kiếm cách gần nhất, trong lúc vô tình nhìn thấy hóa đơn, hai mắt trừng

to như quả trứng gà.

Thẩm Loan đang chuẩn bị ký tên thì nghe thấy có người gọi cô, quay đầu lại thì

thấy gương mặt Dịch Hoằng đầy kích động, đi nhanh về phía cô.

Khang Kiếm lui lại, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với các bạn nhỏ.

Lại nói, Dịch Hoằng là người đầu tư trước của họ, kim chủ ba ba tiền nhiệm.

Trước kia chỉ cần nói tới đề tài rót thêm vốn đầu tư, vị đại gia này vô cùng cao

ngạo, thường xuyên để thư ký tống cổ họ, cơ hội gặp mặt cũng không cho càng

đừng nói đến việc anh ta cho mọi người sắc mặt tốt.

Nhưng bây giờ họ thấy gì?

Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hằng Dịch, nhà tư bản quỷ hút máu

ngồi trên cao hóng mát, bây giờ lại trưng một khuôn mặt tươi cười như hoa

hướng dương, còn hưng phấn hơn chó Sa Bì nhìn thấy bánh bao thịt đi về phía

Thẩm Loan.

Áo khoác bay lên vẽ ra độ cung tiêu sái, thể hiện tâm trạng vô cùng hớn hở của

chủ nhân.

"Tổng giám đốc Dịch?"

"Ôi! Đã lâu không gặp, đến Bắc Hải lúc nào vậy?"

"Vừa đến lúc sáng."

Dịch Hoằng lẳng lặng liếc qua đám người Chu Trì, lập tức hiểu rõ mục địch

hôm nay Thẩm Loan xuất hiện ở đây.

Khao cấp dưới!

Cũng đúng, sự của thành công "Hồ tiên" khiến ông ta ghe tị đỏ mắt, chỉ cần

không phải chết, kinh doanh cho tốt, tin rằng chỉ dựa vào tác phẩm đang hot

này, tương lai Khải Hàng không thể tưởng tượng.

Có đôi khi Dịch Hoằng cũng sẽ không nhịn được nghĩ, nếu lúc trước không

chuyển nhượng phòng làm việc cho Thẩm Loan, bản thân giữ lại, vậy bây giờ...

Mỗi khi nhắc đến chuyện này, anh ta đều ép bản thân quên đi.

Chu Trì mới là người khai phá trò chơi này, mà không có Thẩm Loan thì không

có Chu Trì, càng sẽ không có "Hồ tiên" như bây giờ.

Nói đến cùng, mắt xích mấu chốt nhất vẫn là Thẩm Loan!

Cho nên, có vài thứ thật sự không thể cưỡng cầu.

"Ăn xong rồi hả?" Dịch Hoằng bùi ngùi, nhưng khuôn mặt lại không có biểu

cảm gì.

"Ừm."

"Tôi tiếp mấy vị khách, không ngờ đi mua bao thuốc cũng có thể gặp được cô.

Thật khéo."

Thẩm Loan mỉm cười chống đỡ.

Dịch Hoằng lấy tờ hóa đơn trong tay cô, đưa cho nhân viên thu ngân: "Thanh

toán dưới tên tôi."

"Được, tổng giám đốc Dịch."

Thẩm Loan đang muốn mở miệng, người đàn ông như có điều muốn nói, giành

nói —

"Cô là khách, khó có được một lần đến Bắc Hải, cho nên đừng khách sáo. Lại

nói, tôi và ông chủ chỗ này có chút quen biết" hạ giọng: "Có giảm giá."

Thẩm Loan: "..."

Dịch Hoằng: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi."

Thịnh tình của đối phương không thể từ chối, Thẩm Loan cũng không phải

không biết tốt xấu.

Tổng bộ Khải Hàng ở Bắc Hải, sau này không tránh được phải giao thiệp với

Dịch Hoằng, có rắn độc là họ che chở cũng tốt hơn đơn độc một mình.

Tóm lại, có quan hệ tốt với tập đoàn Hoằng Dịch, trăm lợi không hại.

Huống chi, Thẩm Loan và Dịch Hoằng cũng coi như "Đồng phạm", quá khách

sáo, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng, làm tổn hại đến quan hệ hai bên.

"Cảm ơn."

Dịch Hoằng cầm bao thuốc ở quầy tiếp tân xoay người trở về phòng.

Thẩm Loan và mọi người cùng nhau đi ra ngoài, Miêu Miêu dùng di động gọi

xe.

Khang Kiếm: "Nếu không tôi đưa hai người về khách sạn?"