Bộp bộp bộp —
Quyền Hãn Đình vỗ tay.
Đáng tiếc, Thẩm Loan không để ý tới anh.
Người đàn ông sờ sờ mũi, trong lòng không dễ chịu.
Thẩm Loan cúi đầu lên đạn, vòng bia phía trước cũng đúng lúc đổi thành cái
mới.
Cô giơ tay, nghiêng đầu, thở sâu, bắt đầu ngắm chuẩn.
Mu bàn tay cảm nhận được luồng ấm áp, bàn tay có lực của người đàn ông bao
bọc lấy bàn tay trắng nhỏ của cô.
"Nhìn bia, nhấn súng*, ba điểm một đường, góc điều chỉnh hơi lệch sang trái
—"
*Nhấn súng có nghĩa là trong quá trình bắn liên tục hoặc bắn phá, tầm nhìn phía
trước của súng buộc phải được điều chỉnh xuống một khoảng nhất định để bù
lại tầm nhìn bị dịch lên trên do súng giật, để việc bắn chính xác hơn.
Đoàng!
Bóp cò.
Quyền Hãn Đình thu tay lại, lùi lại nửa bước.
Bởi vì không chuẩn bị bất cứ trang bị phòng hộ nào nên bây giờ anh hơi ù tai,
gan bàn tay cũng bị giật đến tê dại, nhưng khuôn mặt vẫn lẳng lặng như cũ.
Thẩm Loan dựa theo chỉ dẫn của anh, hiểu ngắn gọn, tiếp tục bắn nốt mấy viên
đạn còn lại.
Quả nhiên, thành tích tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô thả súng, Quyền Hãn Đình tiến lên bỏ bịt tai xuống cho cô.
Thẩm Loan đã hết giận, duỗi tay xoa xoa lỗ tai người đàn ông, trong mắt có
chút đau lòng: "Không sợ biến thành kẻ điếc sao..."
"Không sợ." Thuận thế cọ cọ vào tay cô.
Thẩm Loan than nhẹ, là bất đắc dĩ cũng là thỏa hiệp, không bắt tay rút về nữa,
để mặc anh làm nũng.
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Loan cảm thấy bản thân thật không có nguyên tắc.
Quyền Hãn Đình lại được đà tiến lên, ánh mắt mỉm cười: "Không tức giận
nữa?"
Cô quay đầu đi, không để cho người nào đó quá đắc ý.
Giây tiếp theo, lại bị cứng rắn bẻ trở lại, chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp giằng
co: "Trốn cái gì?"
"Có người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không nhìn nổi!"
"Loan Loan... Đến lúc phải nói với em, anh nhất định sẽ nói."
Thẩm Loan thấy đáy mắt anh hiện lên sự trịnh trọng và khó xử, mím môi, khẽ ừ
một tiếng.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
"Có nguy hiểm sao?" Cô hỏi.
"Lo lắng cho gia?"
"Anh không trả lời chính diện vấn đề của em." Cô thỏa hiệp, không có nghĩa cô
ngốc.
Quyền Hãn Đình nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ, ngực cứng lại,
những lời trấn an đều bị anh nuốt lại vào bụng, tránh nặng tìm nhẹ: "Yên tâm,
đều đã sắp xếp tốt."
Thẩm Loan không nhịn được nhíu mày: "Cho nên, vẫn có nguy hiểm?"
Anh không nói.
Nhưng thái độ nghiễm nhiên cam chịu như vậy.
"... Không thể không đi?" Thật lâu sau, cô mới mở miệng một lần nữa.
Quyền Hãn Đình gật đầu: "Ừm."
Cá mập không trừ, sớm hay muộn sẽ biến thành họa lớn.
Thay vì trợn mắt nhìn cánh của đối phương cứng cáp, không bằng nhân lúc còn
sớm bóp chết từ trong trứng.
"Loan Loan, chắc là em biết, làm bất cứ chuyện gì đều có nguy hiểm, nhưng
anh bảo đảm, nhất định sẽ không lấy tánh mạng ra nói giỡn."
"Được."
Những ngày cuối cùng tháng mười hai, Ninh Thành bắt đầu có trận tuyết mùa
đông.
Không lớn, không đóng băng trên mặt đường, chỉ đủ dính ướt mặt đường.
Duỗi tay đón tuyết, có thể thấy được trong suốt, nhưng rất nhanh do nhiệt độ cơ
thể mà tan thành nước.
Mấy người Quyền Hãn Đình xuất phát vào ngày này.
Tam gia Hồ Chí Bắc và ngũ gia Thiệu An Hành đều đi.
Tất nhiên, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân hai mãnh tướng này ắt không thể thiếu.
Sơn trang Đông Li to như vậy, trong một đêm đã không còn ai.
Ngoài Lolita thỉnh thoảng làm nũng đáng yêu, kẽo kẹt vài tiếng bên ngoài,
không khí yên tĩnh đến kỳ cục.
Tất nhiên, Thẩm Loan cũng không nhàn rỗi, nhân lúc kỳ nghỉ Nguyên Đán
không có lớp, cô và Miêu Miêu tranh thủ đi Bắc Hải.
Mười giờ sáng, chuyến bay an toàn đáp đất.
"Nóng quá mà..." Miêu Miêu cởi khăn quàng cổ, cánh tay quạt quạt.
Khuôn mặt trắng trẻo mập mạp rướm ra một tầng phấn mây, tươi sáng và đẹp
mắt.
Không nói xinh đẹp, nhưng vô cùng dễ thương.
Thẩm Loan cũng sợ nóng, cởi áo khoác vắt ở khuỷu tay, bây giờ chỉ mặc một
chiếc áo len cao cổ màu trắng, quần jean skinny với đôi bốt bằng, bên hông
quấn một chiếc xích bạc, phác hoạ ra một vòng eo thon.
Vóc dáng cô cao, lại gầy, đi đến đâu cũng rất chói mắt.
Đặc biệt khí chất lãnh đạm kia như hạc trong bầy gà.
"Bắc Hải ở phương nam, mùa đông nhiệt độ không thấp, chúng ta tới mặc hơi
nhiều, muốn đi WC thay đồ không?"
Miêu Miêu xua tay: "Không cần phiền toái như vậy, tôi cởi áo khoác ra là
được."
Thẩm Loan nhận khăn quàng cổ trong tay cô ấy.
Miêu Miêu cởi áo ngoài, hít một hơi dài —
"Cuối cùng cũng thoải mái. Nhưng..." Cô ấy hơi ngưng lại, thử nói, "Tổng giám
đốc Thẩm, chúng ta tới Bắc Hải làm gì?"
Nhìn kiểu này không giống đi du lịch, thời gian ba ngày đủ không?
Huống chi trước khi xuất phát, Thẩm Loan đã nói với cô ấy, chuyến này là đi
công tác.
Nhưng Miêu Miêu vắt hết óc cũng không thể tưởng được bên này Hàng Á có
nghiệp vụ gì.
Cho dù có, cũng nên do CEO Trần Mặc ra mặt, Thẩm Loan từ lúc bắt đầu đã cố
gắng không để lộ mặt nhất có thể, không có lý gì bây giờ lại chủ động bại lộ.
Cho nên, cô ấy lớn mật suy đoán, lần này đi công tác không liên quan đến Hàng
Á.
Nhưng cụ thể tình huống như thế nào, Thẩm Loan tạm thời chưa nói rõ với cô
ấy, trong lòng Miêu Miêu ngứa ngáy.
Thẩm Loan nghe vậy, cười như không cười nhìn cô ấy: "Muốn biết?"
Đôi mắt Miêu Miêu tỏa sáng, gật đầu điên cuồng như gà con mổ thóc.
"Không vội, còn rất nhiều cơ hội."
"..." Oa! Nói như chưa nói, khơi dậy lòng tò mò mà!
Hai người ra tới sảng, Miêu Miêu lấy di động, chuẩn bị dùng phần mềm gọi xe
đưa hai người đến khách sạn.
Nhưng lại bị Thẩm Loan ngăn.
"Hửm?"
"Không cần, có người tới đón."
Miêu Miêu cảm giác chân tướng như đang vẫy vẫy tay với cô ấy.
Rất nhanh, Một chiếc Volkswagen màu đen dừng trước mặt hai người, một
người đàn ông bước xuống từ ghế phụ.
Miêu Miêu liếc khóe mắt một cái, không quen biết, tiếp tục cúi đầu chơi di
động.
Gần đây, cô ấy đang mê đắm một trò chơi nhập vai có tên là "Hồ tiên".
Tên hơi tục, nhưng thật sự chơi rất hay!
Mới đầu cô ấy nghe người khác lôi kéo, ôm thái độ thử một lần download APP,
kết quả là không thể quay đầu lại...
Thỉnh thoảng lướt diễn đàn trò chơi, xem một chút《 dưỡng thành công lược 》
và 《 cạnh kỹ công lược 》 được đại thần chia sẻ.
Người chơi càng ngày càng nhiều, diễn đàn thiếu chút nữa bị nghẽn mạng, rất
nhanh đã trở thành thánh địa để giết chó.
Miêu Miêu là cẩu độc thân, không nghĩ lại bị người xa lạ nhét cẩu lương, dần
dần cũng không đi dạo nữa, chuyên tâm chơi trò chơi, luyện cấp bậc.
Bây giờ cũng là một trong những người chơi đứng đầu trong server tám.
Tối hôm qua cô ấy thành công vượt qua hai ải, đối phương cũng rất mạnh, tuy
cô ấy thắng, nhưng con hồ lý nhỏ của cô ấy bị thương không nhẹ.
Bây giờ đang tranh thủ lúc rảnh rỗi mua mấy viên hoàn đan bổ, buổi tối còn có
thể tiếp tục rong chơi ~
Lúc cô nhập giao diện cửa hàng, chuẩn bị trả tiền, người kia từ trên xe xuống
dưới thế mà đi về phía các cô.
Miêu Miêu hơi ngừng tay lại, sâu trong lòng đang có suy nghĩ ở nơi đất khách
quê người lỡ như gặp phải người xấu...
Được thôi, tuy tổng giám đốc Thẩm có thể đánh nhau, hình thể của cô ấy cũng
đủ hù người, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Đối phương càng ngày càng gần, Miêu Miêu cũng càng lúc càng đề phòng, quả
nhiên đã làm tốt công tác chuẩn bị lúc nào cũng có thể phản kích.
"Loan Loan —" Người đàn ông dừng lại, nhếch miệng, lộ ra một hàm răng
trắng.
Miêu Miêu hơi ngớ.
Lại thấy Thẩm Loan tiến lên, nhẹ nhàng ôm anh ta một cái: "Đã lâu không gặp."
Chu Trì cảm khái: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."
"Nếu cậu không trở về Ninh Thành ăn tết, tôi đành phải đến thăm cậu vậy."
Tuy biết cô chỉ vui đùa trêu ghẹo, nhưng trong lòng Chu Trì vẫn không nhịn
được cảm thấy ấm áp: "Có phải nên mời tôi một bữa cơm đoàn viên không?"
"Không thành vấn đề, gọi cả mấy người ở phòng làm việc, đêm nay tôi mời
khách."
Nguyên Đán, mùng một tháng một, tuy không phải tết nguyên đán, nhưng miễn
cưỡng cũng coi như đã qua năm mới.
Chu Trì: "Vậy cũng được, họ đã ồn ào rất nhiều lần, muốn gặp đại Boss."
"Tôi được hoan nghênh như vậy sao?"
Anh ấy không khỏi than nhẹ: "Thứ càng thần bí càng hấp dẫn người khác tìm
tòi. Vị này là..." Ánh mắt hướng về phía Miêu Miêu.
Thẩm Loan: "Giới thiệu một chút, thư ký của tôi Miêu Miêu" sau đó chỉ chỉ
Chu Trì: "Quân tiên phong của tôi."
Chu Trì chủ động báo tên, lại chủ động bắt tay với Miêu Miêu, khá có phong độ
thân sĩ.
Quả nhiên là đã trưởng thành không ít, so với người thanh niên lúc cô mới gặp
muốn tự tử vì bị một cô gái đểu lừa tình khác nhau một trời một vực.
Thẩm Loan rất vừa lòng.
Sự tiếc nuối ở kiếp trước mất đi một phần.
Tuy Miêu Miêu không hiểu gì, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô ấy hiểu
hai chữ "tiên phong" trong miệng Thẩm Loan, xem ra che giấu một đại tướng,
lập tức nở một nụ cười khách sáo nhưng không xa cách: "Xin chào, anh Chu."
"Gọi tôi là Chu Trì là được rồi." Anh ấy rất thoải mái.
"Như thế không tốt lắm đâu?"
"Có gì không tốt? Hay là cô bắt chước họ gọi tôi là lão Chu?"
Miêu Miêu: "..." Vậy càng không được.
Lại nói, chắc chắn anh thật sự già (lão)?
Rõ ràng là một thanh niên đẹp trai ngời ngời...
Hai người hàn huyên, cảm thấy đối phương không tệ lắm.
Chu Trì trong mắt Miêu Miêu không tự cao tự đại, còn đẹp trai.
Miêu Miêu trong mắt Chu Trì tuy hơi béo, ngoại hình với chức vụ thư ký không
liên quan cho lắm, nhưng khi tươi cười nhiệt tình, nhìn qua thấy có vẻ là một cô
gái dễ ở chung.
Nếu tương lai hai người có thể là đồng nghiệp, nói vậy có thể hợp tác vui vẻ.
"Lên xe đi."
Chu Trì nhận hành lý của hai người để vào cốp xe, sau khi Thẩm Loan và Miêu
Miêu ngồi vào mới phát hiện ghế lái còn một người khác.
Đúng rồi, vừa rồi Chu Trì xuống xe từ vị trí ghế phụ.
Khang Kiếm liếc nhanh một cái qua kính chiếu hậu, rốt cuộc không kìm nén
được lòng nhiều chuyện đang hừng hực thiêu đốt.
Thế mà lại hai cô gái!
Một người bụ bẫm, nụ cười xán lạn khiến cho tâm tình thoải mái.
Một người lạnh như băng, khí chất xuất chúng, thuộc về loại đẹp từ trong xương
cốt.
Khi anh ta liếc mắt qua lần thứ hai, đã bị tầm mắt Thẩm Loan đúng lúc bắt gặp,
Khang Kiếm cứng đờ, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Hi~"
Trước đó Thẩm Loan đã biết qua các thành viên trong team, không đến mức học
thuộc lòng tư liệu của từng người, nhưng tin tức cơ bản vẫn nắm rõ, cũng bao
gồm diện mạo từng người.
"Xin chào." Cô hơi hơi gật đầu.
Người này gọi là Khang Kiếm, sinh viên hàng đầu tốt nghiệp khoa máy tính của
đại học Q, không chỉ là bậc thầy về chương trình, mà còn là một chuyên gia giải
mã.
Có lẽ đã là trạch nam tương đối lâu, chưa tiếp xúc với phụ nữ nhiều, bị Thẩm
Loan nhìn chằm chằm hai má đã đỏ rực, ánh mắt né tránh.
"Tôi, tôi là Khang Kiếm..."
Thẩm Loan báo tên của mình.
"Loan nào?"
Tròng mắt Miêu Miêu chuyển động, vội trả lời: "Một bộ nữ, một bộ quan."
"Ồ ồ! Thật là dễ nghe..." Thanh niên gãi gãi đầu, thiệt tình khen ngợi, không
giống ba mẹ anh ta, đặt tên gì không đăt lại đặt "Kiếm", nghe như "tiện" (rẻ
rúm, hạ đẳng)?
Kiếm và Tiện có pinyin giống nhau, đều là jian.
Cả công ty đều gọi anh ta là "Tiểu tiện tiện".
Miêu Miêu nhìn dáng vẻ ngây ngốc kia, không nhịn được mím môi, may mắn
không cười ra tiếng.
EQ của đổi phương thấp thật sự.
Để xong hành lý Chu Trì mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, thuận miệng hỏi: "Đang
nói chuyện gì vậy?"
Thẩm Loan không nói.
Miêu Miêu cười hì hì.
"Không... Không có gì..." Chỉ có Khang Kiếm mới có thể ngây ngốc trả lời,
nhưng anh ta trả lời thì trả lời, ấp úng cái gì?
Giống như họ tâm sự chuyện gì không thể để người khác biết.
Miêu Miêu lắc đầu, vẫn còn cảm khái: Đến tột cùng đây là sinh vật kỳ quái gì?
Ước chừng hai mươi phút sau, đi vào nội thành.
Trước khi xuất phát Miêu Miêu đã tận chức trách mà đặt khách sạn trước, dùng
bản đồ di động, rất nhanh đã tới nơi.
Chu Trì đưa hai người đi check-in, chờ làm thủ tục xong xuôi, đã là mười lăm
phút sau.
Anh ấy trở lại trên xe, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt không mấy thiện
cảm của Khang Kiếm.
"Làm gì vậy? Làm tôi hết hồn."
"Thằng nhóc, cậu không thành thật." Nói xong còn lặng lẽ cười hai tiếng.
"Xì... Tôi mới phát hiện sao cậu dung tục như vậy?" Chu Trì xụ mặt: "Đừng
cười, cay lỗ tai."
"Được lắm lão Chu, cậu còn kẻ xấu cáo trạng trước!"
"Sao lại kẻ xấu cáo trạng trước?"
Khang Kiếm nhìn qua cửa xe, nhìn về phía cửa khách sạn, ý ám chỉ đặc biệt rõ
ràng: "Nói đi, cậu có quan hệ gì với người đẹp kia?"
"Tôi..."
"Đừng có mà nói dối! Ở sân bay tôi thấy hết rồi, hai người ôm nhau rất thân
thiết!"
Hai tai Chu Trì phiếm hồng.
Đúng lúc bị Khang Kiếm phát hiện, lập tức khắc làm ầm ĩ càng hăng, một hai
bắt anh ấy phải khai ra quan hệ với Thẩm Loan.
"... Tôi thấy cậu vẫn quá nhàn, trong đầu mới có thể nghĩ lung tung, được, cử
cậu đi bảo trì nên, đúng lúc chữa bug."
Khang Kiếm nghe xong, cả người đều không ổn.
"Không ngờ cậu mượn chuyện công báo tư thù! Tôi mới hỏi hai câu, sao cậu đã
xù lồng như nhím vậy?"
Dáng vẻ của Chu Trì "Tôi cứ gây khó dễ cho cậu đấy thì sao nào".
Khang Kiếm: "..." Mẹ nó! Bắt nạt người khác mà!
Hai người lại ngựa không ngừng vó quay về công ty.
Bây giờ "Hồ tiên" rất nổi, người chơi càng ngày càng nhiều, tất cả các cổng
phải được theo dõi để tránh các tình huống bất ngờ.
Có thể dành ra một buổi sáng đến sân bay đón người coi như là đã được nghỉ.
Cũng may Khang Kiếm lanh lợi, bắt được cơ hội mới có thể làm tài xế, nếu
không lại phải ngồi trước máy tính khổ sở làm cả sáng, uống miếng nước, đi
WC cũng không có thời gian.
"Lão Chu, nói thật, với tình trạng bây giờ của công ty chúng ta không tuyển
thêm người không được. Trước kia, Hồ Tiên còn chưa hoàn thành, mọi người
chuyên tâm làm kỹ thuật, bây giờ Hồ Tiên nổi rồi, việc hành chính, xã giao, việc
vặt vãnh chung quy phải có người đi làm, nếu không sớm hay muộn cũng xảy ra
chuyện."
"Ừm, tôi biết."
Khang Kiếm mắt trợn trắng: "Cậu biết cái rắm! Mỗi lần hỏi cậu, cậu đều biết
biết, kết quả thì sao? Đã nửa tháng rồi, còn chưa tuyển thêm người."
"Xùy, nói thì dễ dàng, cậu tuyển đi?"
Khang Kiếm không nói.
Chu Trì: "Chúng ta không chuyên nghiệp, chỉ biết mân mê mấy thứ thuộc về kỹ
thuật, không thể tuyển lung tung."
"Chẳng lẽ cứ để vậy?"
"Không đến mức đó."
Khang Kiếm đã quen với kiểu nói mồm của anh ấy, ha ha hai tiếng không nói
lời nào, nghiêm trọng tỏ vẻ nghi ngờ.
"Không thấy người đã tới sao?"
"Người? Ở đâu? Cậu chỉ cho tôi xem?"
Chu Trì đang chuẩn bị nói Thẩm Loan, nghĩ nghĩ, vẫn nên để chuyện chấn động
này đến lúc ăn tối rồi nói thì tốt hơn: "Cậu chờ coi!"
"Lão Chu, lão Khang, hai ngươi đã về rồi! Đón được người chưa?"
Khang Kiếm gật đầu: "Đón được rồi."
"Nói, đón ai thế? Đối tác? Bạn bè, người thân?"
Trước đó Chu Trì chưa nói, cũng chỉ nói muốn mượn xe công ty dùng, đến sân
bay, còn gọi tài xế là Khang Kiếm đi cùng.
Cho nên mọi người vẫn chưa hay biết gì, hoàn toàn không biết gì cả.
Đối với ánh mắt tò mò của mọi người Khang Kiếm, nghĩ nghĩ: "Là hai cô gái."
"Ồ —"
Một trận cười vang.
"Xinh đẹp không?"
"Còn một lúc đón hai người, được lắm lão Chu!"