Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 39: Xuất Viện Trở Về Nhà




Mới đầu, Thẩm Loan cũng không để ý đến cơ thể mình, cô nghĩ chỉ cần đầu óc đủ dùng là được.

Sau đó nội bộ trong công ty tranh đấu bước vào giai đoạn gay cấn, cô, Thẩm Khiêm và Thẩm Như lập thành 3 phe, mỗi phe đều có người ủng hộ. Đến giai đoạn phát triển sau này, ba bên tranh quyền đoạt lợi, không chỉ đoạt các hạng mục mà còn đoạt người.

Với tư cách là người lãnh đạo và quyết định, mọi hành động của Thẩm Loan đều bị người khác chú ý, chỉ đi sai một bước, không chỉ mình xong đời, mà còn liên lụy đến rất nhiều công nhân “Trộn lẫn” của cô.

Có khi, cô thậm chí quên mất mục đích đoạt quyền lúc đầu, không dám quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại, chỉ có thể không chùn bước, vùi đầu về phía trước.

Vì thế, cô cần phải chú ý từng bước một, ngoài việc hoàn thành công việc còn còn phải để ý ý đồ của hai anh em Thẩm Khiêm và Thẩm Như, đề phòng tai họa khi chưa xảy ra.

Hậu quả của việc mức độ cảm xúc cao căng thẳng là cả đêm mất ngủ, thật vất vả mới ngủ được nhưng không đến một tiếng sau lại bị chuông báo đánh thức. Thẩm Loan chỉ có thể bò dậy từ trên giường, rửa mặt trang điểm, mà giây phút bước vào của công ty, cô lại tự động biến thành hình tượng “Nữ cường nhân sắt thép”, mở ra một ngày làm việc mới.

Cho đến một năm sau, cơ thể của cô hoàn toàn sụp đổ.

Đã bị suy dinh dưỡng bẩm sinh tạo thành bản tính thiếu hụt, lại làm việc lâu ngày và nghỉ ngơi hỗn loạn kiêm mất ngủ làm cho hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

Thẩm Loan thu lại ánh mắt nhìn bình truyền dịch ở trên cao, suy nghĩ đang bay xa cũng theo đó mà trở lại vị trí.

Đủ loại, ví dụ như cái chết ngày hôm qua.

Muốn những việc đó không lặp lại, điều quan trọng là nắm chắc hiện tại.

Thẩm Loan là trẻ sinh non, nghe nói khi còn nhỏ cô bị bệnh nặng mấy lần, đừng thấy vóc dáng cô cao như vậy, nhưng cân nặng lại không đến 45 kg.

Cũng khó trách Thẩm Yên ghét bỏ cô giống như cây gậy trúc…

Thẩm Loan thỉnh thoảng soi gương, chính cô cũng không vừa lòng với dáng người bây giờ của mình.

Phải biết rằng, phụ nữ gầy nhưng mỗi bộ phận đều gãi đúng chỗ ngứa thì mới hoàn mỹ; chứ không phải hai vai kéo xuống dưới, da bọc xương thế này.

Nghĩ lại kiếp trước, sau khi cô đã trải qua lần đả kích đó, bị bác sĩ dọa sợ, cho dù công việc bề bộn cũng sẽ bớt thời gian rèn luyện, có khi chạy bộ, có khi tập yoga, dần dà trở thành thói quen.

Đến lúc 30 tuổi chết trên bàn phẫu thuật, tuy rằng tố chất cơ thể vẫn không tốt như cũ, nhưng dáng người lại lồi lõm trước sau.

Nếu ông trời cho cô một cơ hội sống lại, sao Thẩm Loan lại có thể lãng phí?

Giữa trưa, 12 giờ mười lăm phút.

Lúc Thẩm Khiêm vào phòng bệnh, bình truyền dịch còn dư lại non phân nửa, thiếu nữ ngồi dựa vào đầu giường, bàn tay chích kim đang đặt trên chăn bông màu trắng, đầu ngón tay dường như muốn hòa thành một thể.

Có thể nguyên nhân là như thế, nên mấy vết máu ứ đọng trên mu bàn tay càng thêm rõ ràng hơn.

Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, giữa mày nhíu lại, có lẽ chính anh ta cũng chưa từng phát hiện ra động tác nhỏ theo bản năng này.

Tất nhiên, cho dù nhận ra, Thẩm Khiêm cũng không tra cứu đến cùng.

Người thông minh có thói quen xu lợi tránh hại, không có lý do phải làm khó chính mình.

Đúng lúc này, lông mi thiếu nữ run rẩy, mở hai mắt.

“Anh?!” Vui mừng không thèm che dấu: “Đến đây lúc nào thế?”

“Vừa đến.”

“… Là đưa cơm trưa cho em sao?” Thẩm Loan nhìn qua cái hộp đóng gói trong tay người đàn ông, trên túi nhựa được in logo khách sạn năm sao.

Thẩm Khiêm gật đầu đi qua, lật cái bàn nhỏ đi kèm với giường bệnh lên, lại đặt hộp nhựa lên trên.

Thẩm Loan đúng là rất đói bụng, đôi mắt nhỏ háo hức nhìn thẳng vào bên trong, nhưng giây tiếp theo lại ảm đạm.

“Sao thế? Không hài lòng?”

“Em không…” Cô theo bản năng xua tay, tuy rằng rất nhanh đã ngừng động tác lại, nhưng vẫn không thể tránh được kéo theo ống cao su, ngay cả bình truyền dịch cũng bị liên lụy mà đong đưa.

Nếp nhăn giữa mày người đàn ông càng sâu hơn, nhưng rất nhanh lại giãn ra, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hiểu sao có loại cảm giác xa cách.

Vẻ mặt Thẩm Loan vẫn như cũ, mà trên thực tế, cô cũng hoàn toàn không cảm thấy thất vọng.

Nếu có thể dễ dàng bị cảm động thì không phải là Thẩm Khiêm!

“Ăn đi.”

“… Cảm ơn anh!”

Ở bệnh viện ở năm ngày, vết thương trên trán Thẩm Loan cũng bắt đầu từ từ kết vảy, các chỉ tiêu cơ thể cũng gần như ổn định, cũng tạm thời chưa phát hiện ra di chứng khi va chạm mạnh vào não bộ, bác sĩ đặc biệt phê chuẩn— có thể xuất viện.

Sáng sớm Thẩm Loan đã thu dọn xong xuôi, ngồi trong phòng bệnh lẳng lặng chờ đợi.

Buổi sáng 9 giờ, có người tới đón nhưng lại không phải Thẩm Khiêm.

“Quản gia Chu?”

“Cô ba, sức khỏe thế nào rồi?” Từ trước đến nay là người ít nói lúc này hiếm khi lộ ra ba phần cười, mở miệng hàn huyên.

“Cũng được ạ.” Thẩm Loan cũng mỉm cười mà chống đỡ, thanh thuần vô hại: “Anh tôi…”

“Cậu cả có việc nên để tôi tới đón cô xuất viện.”

Thẩm Loan hơi dừng lại: “Vất vả cho ông rồi.”

Chu Khánh Phúc là người chu đáo, ngoài việc nhanh chóng làm xong thủ tục xuất viện, sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ xong, còn mua thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Cuối cùng, thay Thẩm Loan kéo cửa xe phía sau: “Cô ba, mời.”

“Cảm ơn.”

Suốt quãng đường không nói chuyện, trước khi về đến nhà họ Thẩm, Chu Khánh Phúc đưa một cái điện thoại mới tinh cùng một thẻ ngân hàng cho cô.

“Đây là…”

“Cậu cả chuyển cho tôi, cậu ấy có nói nếu có gì có thể trực tiếp hỏi cậu ấy.”

Thẩm Loan do dự một lúc, nhưng vẫn nhận lấy, vẻ mặt như suy tư gì đó.

Cũng không biết Thẩm Khiêm nói như thế nào, dù sao sau khi Thẩm Loan về nhà, cảm nhận được một sự yên tĩnh xưa nay chưa từng có.

Dương Lam chẳng quan tâm, Thẩm Yên đến trường học, Thẩm Xuân Giang ở công ty, mà ông cụ ra ngoài thăm bạn đã hai ngày chưa về.