Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 389




Phòng ngủ chính.

Thẩm Loan đang đứng ở trước tủ quần áo, Quyền Hãn Đình đẩy cửa tiến vào.

"Đi đâu vậy?"

"Tìm tiểu thất có chút việc."

"Ồ." Cô không hỏi nhiều nữa.

Quyền Hãn Đình đi tới, đứng phía sau cô: "Đang làm gì thế?"

"Trước kia em có một bộ áo ngủ tay dài màu xanh, sao giờ lại tìm không ra

nhỉ?"

Từ khi Thẩm Loan dọn vào sơn trang Đông Li, hai tủ quần áo của phòng ngủ

chính dần dần bị nhét đầy, bên trong có quần áo cô mang từ nhà họ Thẩm đến,

cũng có những bộ sau này mới thêm vào.

Đồ đạc tuy nhiều, nhưng ngăn nắp sạch sẽ có thứ tự.

"Em nhớ là đã xếp để ở đây rồi mà..."

Quyền Hãn Đình thấy thế, duỗi tay một cái: "Có phải bộ này không?"

Thẩm Loan chớp mắt: "Sao anh lại biết?"

Bên môi người đàn ông nở nụ cười nhạt: "Chuyện của em, gia đều rõ như lòng

bàn tay."

"Phải không?" Thẩm Loan không tin: "Vậy anh tìm giúp em bộ nội y màu đen

đi."

"Nội y màu đen?"

"Ừ."

"Là bộ tơ tằm, hay là bộ dây an toàn đan chéo, hay là bộ viền ren kia?"

Thẩm Loan nhướng mày: "Dây an toàn đan chéo."

"Không phải em đang mặc ở trên người sao?"

"..."

Quyền Hãn Đỉnh đảo qua trước ngực người phụ nữ, mắt đen trầm xuống, ánh

sáng tối tăm dâng lên: "Hay là, để gia đích than kiểm tra một chút?"

Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, nhưng cô đã quên, sau lưng chính là tủ

quần áo.

Quyền Hãn Đình đưa tay ra, eo thon vào vòng tay: "Cẩn thận một chút, va đập

lại thâm..."

Cái gì gọi là da thịt non mịn?

Trước kia Quyền Hãn Đình không hiểu, nhưng sau khi thấy được những dấu vết

xanh tím loang lổ trên người phụ nữ sau một đêm phóng túng, anh biết rồi.

Vốn tưởng rằng sức của anh quá lớn, không khống chế được, nhưng sau này rõ

ràng anh đã rất cẩn thận, lại vẫn không thể nào tránh được.

Sau đó mới phát hiện chỉ cần chạm nhẹ Thẩm Loan một cái, đã rất dễ bị bầm

tím.

"Đâu có đến mức như vậy?"

Quyền Hãn Đình kéo cổ áo cô ra, nhẹ nhàng nhìn qua: "Xem ra, anh nhớ không

nhầm."

Thật sự là dây an toàn đen chéo.

Khóe miệng Thẩm Loan giật giật một cái: "Vậy anh giúp em tìm bộ tơ tằm kia."

"Không cần tìm."

"?"

"Phơi ở ban công."

"..." Cô phục rồi.

Thẩm Loan: "Anh nói xem mấy cái khác anh không nhớ được, nhưng lại quen

mấy cái này trong lòng, không thấy xấu hổ à?"

"Đều đã hôn qua, sờ qua, ngủ qua, còn xấu hổ cái gì nữa?"

"Già không biết xấu hổ."

Cánh tay người đàn ông căng thẳng, tia sáng trong mắt kích động: "Già?"

Đây đã là lần thứ hai nghe được cái từ này trong tối nay.

Từ "chó sói già" ở rạp chiếu phim, đến "già không biết xấu hổ" trong nhà hiện tại,

Quyền Hãn Đình nhịn không được nghi ngờ, anh thật sự già sao?

Khụ...

Được rồi, anh thừa nhận, so với đóa hoa hai mươi tuổi yêu kiều Thẩm Loan này,

anh đúng là có một chút già.

Nhưng mà ---

"Tuổi lớn một chút, trưởng thành chững chạc, không tốt chỗ nào?"

Lại nói, cơ thể anh cũng không phải kém, mỗi bữa đều đút cho cô ăn no, còn

không hài lòng gì nữa?

Thẩm Loan ôm cái eo cường tráng của người đàn ông, nghiêng đầu dựa ở trên

ngực anh: "Không còn cách nào, em thích loại như anh, còn tuổi..." Trong mắt

cô đầy ý cười: "Lớn một chút thì lớn một chút vậy."

Quyền Hãn Đình hừ nhẹ: "Xem như em biết hàng."

"Được rồi, còn muốn ôm bao lâu? Em muốn đi tắm..."

"Cùng đi."

Hai người vào phòng tắm, Quyền Hãn Đình đứng đắn ngoài dự đoán.

Không có ra tay, cũng không ra chân, chỉ nhìn chằm chằm vào cái bàn cẩm

thạch bên cạnh.

Thẩm Loan thuận thế nhìn qua, từ một đống chai lọ của mình ra, cũng không có

thứ gì đặc biệt.

Mà giờ phút này, Quyền Hãn Đình đưa lưng về phía Thẩm Loan rơi vào trong

rối rắm chưa từng có.

Nước tẩy trang, rốt cuộc là cái nào?

"Anh đang nhìn gì thế?"

"... Không có gì." Anh xoay người, vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh không tắm à?" Người này đứng ngốc nghếch làm cái gì?

Quyền Hãn Đình muốn nói lại thôi.

Thẩm Loan thuận tay lấy nước tẩy trang, thói quen tắm rửa của cô là tắm trước,

sau đó tẩy trang, cuối cùng lại tắm vòi sen.

Không ngờ, người đàn ông lại cầm chai nước tẩy trang ở trong tay trước một

bước, nghiêm trang: "Anh làm."

"Làm cái gì?"

"Tẩy trang cho em."

Vẻ mặt Thẩm Loan kỳ lạ, không khác với ánh mắt Lục Thâm nhìn anh lúc

trước: "Anh... chắc chứ?"

"Chắc chắn."

"Anh biết làm không?"

"Biết." Như đinh đóng cột.

Thẩm Loan lấy chiếc khăn tắm bọc mình lại, sau đó hai tay chống lên, ngồi vào

trước bàn rửa mặt, thoải mái lộ mặt ra: "Được thôi."

Quyền Hãn Đình cầm nước tẩy trang, quơ quơ, ồ, là chất lỏng, cho nên còn cần

một công cụ.

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh tìm cái gì?"

"Bông tẩy trang." Hẳn là gọi như vậy nhỉ? Chỉ cần tiểu thất không nói sai, anh

sẽ không nhớ lầm.

"Chậc, còn biết phải dùng bông tẩy trang, có chuẩn bị mà đến à?" Thẩm Loan

khoang tay trước ngực, cặp chân dài rũ ở bên bàn đá cẩm thạch, màu đen và

trắng, lạnh băng và ấm áp đối lập mạnh.

Yết hầu người đàn ông nhẹ di chuyển, khó khăn tự kiềm chế dời tầm mắt.

"Bên phải, ngăn kéo thứ hai." Cuối cùng vẫn là Thẩm Loan nhìn không nổi anh

đi loạn như con ruồi không đầu, kịp thời nói ra vị trí.

Sau khi Quyền Hãn Đình tìm được, lấy ra một miếng, dùng nước tẩy trong thấm

ướt.

Thẩm Loan thấy tuy động tác của anh mới lạ, nhưng lại có trật tự, lại liên tưởng

đến anh vào phòng chậm hơn một lát, chắc là tìm người để lấy kinh nghiệm rồi.

Còn chuyện, người kia là ai...

Tam gia không ở nhà, ngũ gia cả ngày ở phòng thí nghiệm, mà Sở Ngộ Giang

và Lăng Vân cũng không giống như giỏi việc này, vậy chỉ còn một mình Lục

Thâm.

Thẩm Loan than nhẹ, nhìn người đàn ông động tác cẩn thận, vô cùng chăm chú

trước mắt, nơi nào đó trong lòng dần dần mềm mại, cho đến khi tan chảy băng

lạnh.

"Nhắm mắt."

Cô nghe lời.

Một lúc sau, cảm giác lạnh buốt chạm vào giữa mày, mềm nhẹ từ từ chà lau.

Lau một miếng xong, lại tới miếng thứ hai.

Đến khi lớp trang điểm bị mất đi, lộ ra dáng vẻ vốn có của người phụ nữ.

Màu da trắng nõn, lông mi cong cong, một đôi mắt đen trong trẻo lấp lánh, như

ngôi sao trên trời.

Quyền Hãn Đình giữa mặt cô, ánh mắt từ từ dịu dàng.

Thẩm Loan cũng nhìn anh chăm chú, ý cười từ khóe miệng lan tới đuôi lông

mày: "Ngày nào cũng nhìn, vẫn chưa nhìn đủ à?"

"... Không đủ, đời này đều không đủ."

"Không chán sao?"

Người đàn ông lắc đầu.

"Sau này sẽ chán." Tuyệt thế mỹ nhân cũng có lúc bị ghen ghét, huống chi là

cô?

Quyền Hãn Đình: "Anh nhìn, chưa bao giờ là vẻ bề ngoài."

"Vậy thì cái gì?"

"Em."

Từ đầu tới cuối chỉ có em, từ khuôn mặt đến linh hồn, từ bên ngoài đến bên

trong.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Loan thấy tình cảm vô tận bên trong, giây tiếp theo,

cô ôm lấy cổ người đàn ông: "Cảm ơn."

Sống lại một đời, cảm ơn anh đã cho em cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận

được người khác che chở, mùi vị ngưỡng mộ.

"Đồ ngốc! Giữa chúng ta, không bao giờ cần nói cảm ơn..."

Quyền Hãn Đình bế cô lên, như ôm đứa trẻ, bước tới dưới vòi phun: "Còn thiếu

một bước cuối cùng."

Rửa sạch sẽ, Quyền Hãn Đình cẩn thận lau khô cho cô.

Thẩm Loan nói tự mình làm vài lần, bị anh thẳng thắn từ chối.

Chờ làm xong tất cả, chính anh cũng qua loa tắm một chút, sau đó ôm cô rời

phòng tắm.

"Anh cũng sẽ tẩy trang." Thẩm Loan ngồi ở mép giường, Quyền Hãn Đình dùng

làm khăn lông lau tóc cho cô, rõ ràng là giọng nói bình tĩnh, bên trong lại có

khoe khoang.

"Cho nên?"

Mí mắt người đàn ông không nâng, lời lại chắc như đinh đóng cột: "Chó sói già

không kém hơn tiểu thịt tươi."

Thẩm Loan nhịn không được cười ra tiếng: "Em nói anh kém khi nào?"

"Chưa nói, em khen người khác."

"..." Bình giấm này lật cũng quá dễ rồi.

Quyền Hãn Đình lau khô tóc giúp cô, Thẩm Loan cũng làm khô cho anh.

Hai người nằm vào ổ chăn ấm áp.

Cô duỗi chân đễn giữa hai đùi Quyền Hãn Đình, ấm áp xông đến, Thẩm Loan

thoải mái đến than thở ra tiếng.

Thật ấm!

"Vừa mới tắm xong, sao chân lại lạnh như vậy?" Người đàn ông nhíu mày.

"Nguyên nhân thể chất, anh cũng không phải không biết."

"Thuốc Đông y ngài Trâu kê đã uống chưa?"

"... Rồi." Đều là một số phương thuốc bổ máu.

"Còn lại bao nhiêu?"

"Hết rồi."

Lông mày Quyền Hãn Đình nhăn lại: "Uống hết lúc nào?"

Thẩm Loan: "... Tuần trước."

"Sao lại không nói?" Chó sói già nghiêm túc lên còn rất hung dữ.

"Anh cũng không hỏi."

Dưới chăn bông, eo thon nhỏ của Thẩm Loan bị tay lớn như kìm sắt giữ lại:

"Ngứa... Anh nhẹ chút..."

Người đàn ông không nói lời nào, cũng không buông tay, nhưng sức lực rất

đúng mực, không đến mức làm cô đau.

Rõ ràng là tức giận.

Thẩm Loan: "Thuốc quá đắng."

"Thuốc đắng dã tật."

"..."

"Ngày mai anh bảo ngài Trâu đến đây một chuyến."

Thẩm Loan không dám phản bác, thật ra, có người như ác bá vừa hung dữ lại

vừa quan tâm cô, cảm giác này... Nói thế nào nhỉ?

Thuốc có đắng, lòng cũng ngọt.

Đêm nay, bọn họ chỉ làm hai lần, nhưng thời gian hai lần đều bị người nào đó ác

ý kéo dài.

Thẩm Loan tựa như treo ở giữa không trung, cái loại cảm giác không thể đi lên

lại không thể đi xuống này hạnh hạ cô muốn nổi điên.

Nói không được, mắng không nghe, cô chỉ có xuống tay với lưng người đàn

ông, một móng hung hăng cào xuống, rõ ràng nghe được tiếng Quyền Hãn Đình

hít khí lạnh.

Kế tiếp lại là một vòng trả thù và tra tấn mới.

Sóng lớn cuồn cuồn, kéo dài không thôi.

...

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Thẩm Loan.

Cô ngồi dậy, giây tiếp theo, đã bị người đàn ông kéo vào trong lòng ngực, ôm

chặt: "Ngủ tiếp một chút."

Thẩm Loan cảm giác mình như dán vào một cái lò sưởi lớn, ấm đến mức cả

người cô mềm như bông không muốn di chuyển.

Hơn nữa mùa đông là mùa tốt để ngủ nướng, cô tìm một vị trí thoải mái, nhắm

mắt lại ngủ.

Buổi sáng không có tiết học, thỏa thích buông thả.

Mở mắt ra lần nữa, bên cạnh đã không có cơ thể người đàn ông, ổ chăn cũng trở

nên hơi lạnh lẽo.

Thẩm Loan không có nằm nữa, rời giường rửa mặt.

Lúc đi WC bụng có hơi đau, cúi đầu vừa nhìn, họ hàng đến thăm.

Chờ cô thay quần áo xong rồi xuống lầu, tìm một vòng quanh phòng khách, lại

chuyển đến sân bắn dưới lòng đất, cũng không thấy bóng dáng Quyền Hãn

Đình.

Nhưng Lăng Vân lại đang luyện bắn.

Thấy Thẩm Loan đi tới, cái đầu nấm nhỏ luôn lạnh như băng lại vô cùng thân

thiết chào hỏi với cô.

Bởi vì đùa giỡn cậu nhóc này ở siêu thị, cũng gặp được dáng vẻ kinh ngạc đỏ

mặt của cậu, cho nên, bây giờ dù biết sức chiến đấu của Lăng Vân siêu mạnh,

nói không hợp thì đấu võ, Thẩm Loan vẫn không sợ cậu chút nào.

Lăng Vân: "Muốn chơi không?"

Thẩm Loan có chút đồng lòng, đã lâu cô chưa chạm qua rồi.

Lăng Vân đưa súng hơi cho cô, tháo nút bịt ta xuống, lui sang một bên.

Thẩm Loan giơ tay nhận lấy, dựa theo quy trình sẵn có, hít sâu, đứng thẳng,

nhắm chuẩn...

Cùng lúc đó, Quyền Hãn Đình đang ở trong phòng bếp mắt to trừng mắt nhỏ

với Lolita.

Mà trước mắt là một nồi mì.

Vẻ mặt Lolita uể oải: "Ơ, sao lại có thể như vậy nhỉ?"

Quyền Hãn Đình cũng không rõ.

Anh rõ ràng đã làm theo cách làm Lolita cung cấp, kết quả...

"Lục ca? Sao anh lại ở phòng bếp?" Lục Thâm mặc áo quần ngủ, mơ màng mở

đôi mắt lim dim buồn ngủ, mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước lọc.

Uống xong, cả người sảng khoái, buồn ngủ cũng mất.

"Bữa sáng ăn gì? Em nhìn xem..." Nói muốn đi lại đây, còn nhỏ giọng lẩm bẩm

ở một bên: "Sao em lại ngửi được một mùi cháy khét nhỉ?"

"Đứng lại."

"Hả?" Lục Thâm có chút sững sờ, nhưng bước chân lại dừng theo bản năng,

không có cách nào, uy tính của anh sáu đã làm cho anh ta hình thành phản xạ có

điều kiện.

"Đi ra ngoài!"

"Không phải chứ... Em còn chưa có ăn bữa sáng mà?"

Quyền Hãn Đình nhìn Lolita: "Em ra bên ngoài ngồi một chút, rất nhanh sẽ

xong rồi."

"Ồ."

Lục Thâm mơ mơ màng màng đi ra ngoài, ngồi ở nhà ăn chờ, nhưng mà càng

nghĩ càng không thích hợp, sáng sớm sao Lục ca lại ở phòng bếp?

Hơn nữa tư thế vừa rồi, nếu anh ta nhìn không nhầm, Lục ca đang che cái bếp

lại.

Nhưng bếp có gì mà che?

Không đúng!

Lục Thâm giật mình một cái, bỗng phản ứng kịp, chạy vào trong.

Đáng tiếc, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, cửa phòng bếp đóng chặt.

"Tiểu thất, chào buổi sáng."

"Ngũ ca, anh tới đúng lúc!" Lục Thâm tung ta tung tăng chạy tới: "Lục ca bị sao

vậy?"

"Lão lục? Nó làm cái gì?" Động tác uống nước của Thiệu An Hành dừng lại.

Lục Thâm hướng phòng bếp bĩu môi: "Ở bên trong."

Thiệu An Hành nhướng mày: "Phòng bếp?"

"Đúng!"

"Tò mò hả?" Gương mặt lạnh kia của ngũ gia nở nụ cười khó có được.

Lục Thâm không ngừng gật đầu, tò mò đến tim gan cồn cào.

"Vậy em vào xem chẳng phải sẽ biết?"

"Hì hì... Ngũ ca à, thật ra em cảm thấy anh đi vào sẽ tốt hơn một chút."

"Vì sao?"

Lục Thâm uất ức muốn chết: "Nếu em mà đi vào, chắc chắn sẽ bị chỉnh đốn."

"Anh vào thì không à?"

"... Anh là ngũ ca mà!"

"Ồ, em cảm thấy lão lục sẽ quan tâm đến vai vế à?"

Lục Thâm im lặng như con chim cút.

Thiệu An Hành thở dài, vỗ vỗ bả vai anh ta, lời nói thấm thía: "Nhóc con à, lòng

tò mòa đừng nặng như vậy, biết mèo chết như thế nào không?"

"..."

Thiệu An Hành đi rồi, Lục Thâm không có rối rắm bao lâu, bởi vì cửa phòng

bếp --- mở ra.

Lolita giống như cô vợ nhỏ bưng một cái chén ra, để ở trước mặt Lục Thâm:

"Bữa sáng, mời dùng từ từ."

Lục Thâm nhìn chén mì trứng cà chua trước mặt kia, có loại cảm giác quái dị

nói không nên lời.

"Cô làm?" Anh ta hỏi Lolita.

Người sau mỉm cười, hai mắt bắn ra hai trái tim, cái loại không nhảy.

Lục Thâm cầm lấy chiếc đũa, sao cũng được, tuy rằng nhìn qua có chút không

giống với tay nghề thường ngày của Lolita, như tỉ lệ cà chua và trứng gà không

đúng, hơi ít nước, sợi mì hơi vón cục, nhưng không sao, vẫn được.

Anh ta đúng lúc đói bụng, tạm chấp nhận thôi.

Giây tiếp theo ---

"Sao lại mặn như vậy?!"

...

Sau khi Thẩm Loan đi lên từ trường bắn, lau mồ hôi, rửa tay xong, trực tiếp đến

phòng ăn.

Quyền Hãn Đình ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt Lục Thâm đen thui ở bên cạnh.

Không khí có một chút kỳ lạ.

Thẩm Loan: "Đang đợi em sao?"

Sắc mặt Quyền Hãn Đình hơi hòa hoãn, kéo ghế ra cho cô: "Ngồi đi, sáng nay

ăn mì."

Chỉ chốc lát sau, Thiệu An Hành cũng đi ra từ phòng thí nghiệm.

Người đến đông đủ, Lolita đem bữa sáng lên.

Thẩm Loan nhìn thấy là mì trứng cà chua cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù

sao, trước kia Lolita cũng từng làm rồi.

Cô không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng.

Miếng thứ hai lại phát hiện ánh mắt mọi người đều đang sáng quắc nhìn cô

chằm chằm, đặc biệt là Quyền Hãn Đình...

"Sao vậy?"

"Mùi vị như thế nào?"

Thẩm Loan gật đầu: "Ngon."

Tay nghề của Lolita sẽ không kém.