"Lục gia." Tống Càn hơi hơi gật đầu.
Quyền Hãn Đình nhìn anh ta một cái: "Con trai cậu không tồi."
Tống Càn sững sờ, không khỏi cười cổ.
Hóa ra mặt mũi của anh ta còn không lớn bằng thằng con trai ngốc nhà mình?
Chuyện này có chút... tổn thương.
Nhưng mà con trai được khen, làm người lớn cũng có chung vinh dự.
Rất nhanh, Quyền Hãn Đình đã được mua vé phim điện ảnh, rời đi với Thẩm
Loan.
Tống Càn và Ngụy Uyển Ương nhìn bóng lưng đi xa của hai người, Ngụy Hiểu
Nhạc cũng im lặng nhìn, chỉ có thằng nhóc mập mạp Tống Duẫn Hạo kia thở
phào thật mạnh một cái, như tránh được một kiếp.
Ngụy Uyển Ương thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi Tống Càn: "Đó là bạn trai của
tổng giám đốc Thẩm?"
Người sau dừng một chút: "... Chắc là vậy."
"Cái gì gọi là "chắc là"?" Người phụ nữ nhíu mày.
"Bọn họ không công khai."
"Nhưng đã ở bên nhau, không phải sao?"
Tống Càn nở nụ cười, ý tứ sâu xa: "Ở bên nhau không có nghĩa là bạn trai bạn
gái, mà bạn trai bạn gái cũng không có nghĩa là có thể nắm tay trọn đời."
Ngụy Uyển Ương nhíu mày: "Anh có ý gì?"
"Chuyện người khác, em quản nhiều như vậy làm gì?" Giọng người đàn ông lộ
vẻ khó chịu.
"Thẩm Loan không phải người khác."
Tống Càn bị thái độ của cô ta làm tức đến bật cười: "Những thứ đã dạy em lần
trước đều quên ở trong bụng chó rồi à? Thẩm Loan giúp em, bởi vì cô ta cần
phải làm như vậy, trong đó có thẻ có lợi. Dù không phải là Ngụy Uyển Ương
em, đổi thành bất kì một người nào có ích với cô ta, Thẩm Loan đều không ngại
đưa ra cứu giúp trong thời khắc mấu chốt, đây gọi là "ban ơn với người", sau đó
mới là "báo lại ân tình".
"Tống Càn, đừng dùng lý luận thương nhân kia của anh dể đánh giá mọi người."
"Nhưng sự thật là vậy, không phải sao?"
Ngụy Uyển Ương gật đầu: "Đúng. Nhưng có một chút chuyện anh phải hiểu rõ,
Thẩm Loan vốn không có bất kì một nghĩa vụ nào phải giúp tôi, dù cô ấy có thờ
ơ lạnh nhạt, cũng không thể chỉ trích."
Giúp, là tình cảm; không giúp, là bổn phận.
Cô ta nhìn Tống Càn, tiếp tục nói: "Nếu tôi thật sự vô dụng như vậy, cũng
không gánh nổi ân tình này của Thẩm Loan."
Tống Càn bị cái lý luận "tôi hữu dụng tôi kiêu ngạo" kia của cô ta làm tức đau cả
ngực, nhịn không được mắng ra: "Đồ con lừa!"
Sắc mặt Ngụy Uyển Ương bỗng trầm xuống: "Anh lặp lại lần nữa xem?"
"..." Tống Càn bắt đầu giả làm chim cút.
"Sau này đừng nói xấu Thẩm Loan trước mặt tôi nữa, dù sao, có nói tôi cũng
không tin."
"..."
"Anh là một người đàn ông, cả ngày khua môi múa mép, có gì khác mấy bà ba
hoa lắm mồm kia không?"
Bà ba hoa?!
Tống Càn tức giận đến bốc khói, nhưng cố tình anh ta lại không có lập trường gì
để phản bác.
Bây giờ nghĩ lại, những lời vừa rồi đúng là có hiềm nghi đi dâm chọt.
"Mẹ ơi, "bà ba hoa" là gì?" Ngụy Hiểu Nhạc ngửa đầu, vẻ mặt tò mò.
Ngụy Uyển Ương cho Tống Càn một cái nhìn mơ hồ: "Chính là..."
"Anh biết! Anh biết!" Thằng nhóc béo vẫn chưa nói gì, xung phong nhận việc
cố gắng tìm cảm giác tồn tại.
"Anh?" Ngụy Hiểu Nhạc vô cùng hoài nghi.
"Bà ba hoa chính là người phụ nữ thích nói xấu, có thể ghét!" Mẹ cậu nhóc đã
mắng người khác như vậy.
Ánh mắt Ngụy Hiểu Nhạc nhìn về phía Ngụy Uyển Ương dò hỏi, người sau gật
đầu, cho ra câu trả lời khẳng định.
Tống Càn: "..." Một hai người mấy người, đều cho rằng tôi đã chết à?!
Người phụ nữ nhẹ nhàng liếc anh ta một cái: "Nói chuyện chú ý, đừng dạy hư
trẻ con."
"..."
"Mặc kê Thẩm Loan xuất phát từ mục đích gì, cô ấy giúp tôi là sự thật."
Tống Càn bĩu môi: "Rồi rồi rồi, em nói gì cũng đúng!"
"Biết là tốt."
"..." Mẹ nó! Trước khi kết hôn đã nghẹn như thế này rồi, sau khi kết hôn còn
như nào nữa?
"Mặt khác." Ngụy Uyển Ương bỗng nhiên nghiêm túc: "Câu vừa rồi của anh có
ý gì?"
"Câu nào?"
"Ở bên nhau không phải là bạn trai bạn gái. Anh muốn biểu đạt điều gì?"
Tống Càn nhíu mày: "Đã nói em đừng có quan tâm nhiều như vậy."
Ngụy Uyển Ương nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt nhàn nhạt, rất có tư thế
không nói không bỏ qua.
Người đàn ông đau đầu, nghĩ nghĩ, trầm giọng nói: "Quan hệ của hai người bọn
họ, một ngày không công khai, thì một ngày tồn tại biến số, khả năng phát sinh
chuyện ngoài ý muốn trong này thật sự quá nhiều."
"Đã lui tới, chẳng lẽ còn chưa tính là xác định quan hệ? Anh có quen thuộc với
bạn trai Thẩm Loan không?"
Tống Càn thở dài, lắc đầu: "Tôi cũng rất muốn quen, đáng tiếc người ta chướng
mắt."
Có thể làm Tống Càn luôn tự phụ nói ra loại lời nói này, Ngụy Uyển Ương có
ngốc, cũng đoán được thân phận của người đàn ông kia không bình thường.
Cũng đúng, người đàn ông có thể hái được đóa hồng kiêu ngạo lạnh lẽo như
Thẩm Loan này, sao có thể bình thường?
"Nhưng dáng vẻ và gia thế của Thẩm Loan đều không tồi..." Nhưng nghe ý tứ
của Tống Càn, giống như đang nói chênh lệch giữa Thẩm Loan và người đàn
ông kia quá lớn, có thể sẽ có rất nhiều biến cố.
"Thẩm Loan ưu tú, nhưng Lục gia lại cao không thể chạm tới."
Ngụy Uyển Ương cười mỉa, cô ta thừa nhận người đàn ông kia đúng là xuất
chúng, chỉ đứng ở một chỗ kia cũng đã có một khí thế vô hình làm lòng người
sợ hãi, ngay cả đứa trẻ hư như Tống Duẫn Hạo còn được sửa đến ngoan ngoãn,
nhưng ---
"Thì sao? Chỉ có đàn ông không xứng với Thẩm Loan."
Tống Càn cười nhạo một tiếng, không cho là đúng.
Làm đàn ông, anh ta càng hiểu Quyền Hãn Đình hơn. Đây là kẻ mạnh trời sinh,
đã định trước là không sao vào tình yêu nam nữ, anh còn có khát vọng sâu hơn
nữa, theo đuổi thứ càng cao xa hơn. Phụ nữ chỉ là dệt hoa trên gấm, tuyệt đối sẽ
không trở thành thứ cần thiết.
Lông mày Ngụy Uyển Ương bỗng siết lại: "Anh đây là cái thái độ gì?"
Ha, đàn ông, đều là cái đức hạnh kia!
Tất cả đều là móng heo lớn, bao gồm cả người trước mắt này!
Tống Càn ho nhẹ một tiếng, dùng để che dấu chột dạ: "Cũng được rồi đó, chúng
ta tới xem phim, chứ không phải là thảo luận chuyện của người ta."
"Tống Càn." Người phụ nữ bỗng nhiên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô nhoẻn
miệng cười: "Chúng ta đánh cuộc đi."
"?"
"Đánh cuộc vào ngày cưới, Thẩm Loan sẽ tới một mình, hay là tới với bạn trai."
"Đừng đùa."
"Sao thế, anh không dám à?" Ngụy Uyển Ương nhướng mày, ánh mắt mang
theo vài phần khiêu khích.
"Cá cược thì cá cược!" Tống Càn buột miệng thốt ra.
Anh ta biết đây là phép khích tướng, nhưng không sao, bởi vì Ngụy Uyển Ương
chắc chắn sẽ thua.
Đầu tiên, thân phận bây giờ của Thẩm Loan nói dễ nghe một chút là "cô ba nhà
họ Thẩm", nói khó nghe thì là "con gái riêng".
Mà lục gia là ai?
Đại ca thủy vận, con cưng của trời.
Thân phận của hai người đã rất không bình đẳng rồi.
"Người phụ nữ của lục gia" có thể có rất nhiều, nhưng "bạn gái của lục gia" và sâu
hơn là "vợ của lục gia" lại chỉ có một.
Anh ta không cho rằng với đạo hạnh đó của Thẩm Loan có thể chinh phục được
đại lão, trở thành "ngoại lệ".
Tiếp theo, bất kể là chuyện của Tống Lẫm, hay là chuyện mua cổ phiếu Phi
Dương, Quyền Hãn Đình đều chỉ ra sức sau lưng, có lẽ chỉ cần một câu, phân
phó xuống, tất nhiên có người làm thay, có thể thấy được Thẩm Loan trong mắt
anh ta cũng không quan trọng như vậy.
Tống Càn: "Nếu em thua, đêm tân hôn anh muốn hưởng thụ quyền lợi của
người chồng."
Cổ Ngụy Uyển Ương đỏ ửng lên, lan lên hai má.
Người đàn ông nhìn chằm chằm, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Từ khi Ngụy Uyển Ương đồng ý kết hôn, đến bây giờ, Tống Càn chưa chạm
vào cô ta một lần nào, không phải là không muốn, mà cô ta phản kháng quá
mạnh.
Bây giờ cơ hội đưa tới cửa, thẳng ngu mới không cần!
Anh ta đã nhớ thương rất lâu rồi...
"Nếu em không đồng ý, thì quên đi. Dù sao cũng chỉ là nói một chút mà thôi,
miệng nói..."
"Được!" Người phụ nữ cắn răng: "Ngược lại, nếu anh thua, từ nay về sau đừng
động tay động chân với tôi!"
"Đồng ý!"
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung toé.
...
Ngồi vào phòng chiếu phim, Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan đang đợi phim
chiếu, không hề biết chính mình đã trở thành đối tượng để người khác đánh
cuộc.
Quyền Hãn Đình chọn một bộ phim tình yêu, tên là 《 Khế Ước Tình Nhân 》.
Diễn viên chính là ảnh hậu lớn Hàn Sóc, nói đến đề tài nóng hổi lôi cuốn nhất --
- tình yêu chị em.
Nữ chính năm nay 35 tuổi, sự nghiệp thành công, cuộc sống đẹp đẽ, còn khá
phát triển ở mặt tình dục.
Cô ta từng có rất nhiều bạn giường, mỗi người đàn ông đều khá ưu tú, có cấp
trên, cấp dưới, bạn bè, bạn học...
Tóm lại, số lần ngủ thiên hạ không đối thủ.
Bởi vì sợ cô đơn, nên cô ta tìm kích thích.
Vốn đây hẳn là một người phụ nữ tiêu sái không bị gò bó, xinh đẹp sáng lạn, mà
sự thật cúng đúng là như vậy, cô ta thích loại trạng thái độc thân này, đồng thời
cũng hưởng thụ những trải nghiệm khác biệt do những người đàn ông khác
nhau mang lại cho mình.
Nhưng cuộc sống không phải đều suôn sẻ.
Người phụ nữ mạnh cũng có một người mẹ lo lắng về chuyện hôn nhân.
Người mẹ này giống với hầu hết bậc ba mẹ, đều hy vọng con gái có một chốn
về tốt, kết hôn sinh con, sống yên ổn cả đời như người bình thường, an lành.
Cho nên, chủ đề nóng "kén rể" cũng xuất hiện tự nhiên ở trong phim.
Nữ chính dưới sự cưỡng bức của người mẹ, đã đi gặp một hai ba bốn năm... đối
tượng hẹn hò, hơn nữa mỗi người đều là kẻ khác người.
Bác sĩ hói đầu đi du học về, người đàn ông hoàng kim gây dựng sự nghiệp
thành công, nhìn như cường tráng lại tập thể hình các kiểu nhưng lại nương
pháo*...
*Nương pháo: Chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống
con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên
quan đến người đó có phải là trai thẳng hay không.
Nữ chính giận dỗi đi về nhà.
Đoạn này, gặt hái được một đống tiếng cười từ người xem.
Mà khóe miệng Thẩm Loan cũng không nhịn được cong lên: "Hàn Sóc đã hơn
40 tuổi rồi à?"
"Ừ."
"Nhìn chả giống tý nào."
Quyền Hãn Đình không biết nghĩ đến cái gì, gật gật đầu: "Cô ấy rất biết bảo
dưỡng, ở phương diện ăn uống vô cùng khắc chế, cũng không bỏ rèn luyện."
"Sao anh lại biết? Nói như anh đã gặp qua rồi ấy."
"Ừ."
Thẩm Loan giương mắt: ""Ừ" là cái gì?"
Quyền Hãn Đình: "Anh đã gặp."
Thẩm Loan nhướng mày, nhưng nghĩ lại, người có thân phận như Quyền Hãn
Đình gặp một ngôi sao còn không đơn giản à? Cho dù là ảnh hậu lớn, ngẫu
nhiên cũng gặp không phải sao?"
"Không ngờ là anh còn hâm mộ ngôi sao à?" Cô trêu ghẹo, mắt lộ sự cười nhạo.
"Không phải là hâm mộ ngôi sao, mà ban đầu đã biết rồi."
Thẩm Loan còn muốn hỏi tiếp, còn chưa kịp mở miệng, một người phụ nữ trung
niên hàng trước bỗng quay đầu lại, vẻ mặt rất khó chịu ---
"Muốn nói chuyện thì đi ra ngoài nói, đừng quấy rầy những người khác."
Thẩm Loan không hỏi tiếp, Quyền Hãn Đình cũng không nói.
Đề tài Hàn Sóc cứ nhảy qua như vậy.
Nữ chính lăn lộn trong giới thời trang, làm tạp chí, trong một lần làm việc tình
cờ gặp được một người mẫu tiểu thịt tươi, tầm hai muơi tuổi, còn chưa tới độ
tuổi kết hôn hợp pháp.
Ngay lần gặp đầu ở nơi làm việc, tiểu thịt tươi đã sợ nữ ma đầu trong truyền
thuyết này.
Nữ chính mắng anh ta, anh ta liền dùng ánh mắt ướt nhẹp như chú cún con nhìn
cô ta chằm chằm.
Do sắc đẹp mê người, nữ chính có một chút xíu không đành lòng.
Lần thứ hai gặp được ở quán bar, tiểu thịt tươi thấy nữ chính uống đến say
không còn biết gì, chủ động đưa cô ta về nhà, không chỉ kiên nhẫn thay đồ ngủ
cho cô ta, còn động tác dịu dàng tẩy trang rồi lau mặt cho cô ta, trong lúc đó vẫn
luôn xấu hổ, thẹn thùng các kiểu.
Sau đó, nhiều trái tim của các cô gái trẻ cứ bị cầm tù như vậy.
Tiếng thét chói tai từ đợt này đến đợt khác.
"A a a --- tiểu Nãi Huy thật đẹp trai!"
Đóng vai tiểu thịt tươi, tức diễn vai nam chính, tên là Hạ Trạm Huy, là một sao
nam trẻ lưu lượng đang hot, nhờ da trắng, tính cách mềm mỏng đáng yêu, được
fan gọi là "tiểu Nãi Huy".
Còn Quyền Hãn Đình, với hầu hết khán giả nam ở đây đều giống nhau, mắt lộ
vẻ ghét bỏ.
"Phụ nữ các em có phải đều thích cái loại..." Nương pháo này không?
Từ cuối kia, anh chưa nói ra, nhưng Thẩm Loan lập tức đoán đươc.
"Không có chút mạnh mẽ, không giống đàn ông." Lục gia phun ra viên đạn thứ
hai.
Thẩm Loan nhún nhún vai: "Chỉ có thể nói, củ cải và rau xanh đều có vị tình
yêu riêng."
Quyền Hãn Đình mạnh mẽ bẻ cằm cô ua, lòng bàn tay hơi mang vết chai mỏng
nhẹ nhàng vuốt ve: "Vậy còn em? Em thích loại này?"
"Không." Thẩm Loan nghiêm trang: "Em thích loại như anh, chó sói già."
Em thích loại như anh...
Lục gia nghe đến đó, hết sức vừa lòng, toàn thân thoải mái.
Nhưng "chó sói già" là cái quái gì?!
Chó sói thì thôi, sao lại còn thêm cái từ "già" đó nữa?
"Em nói anh là gì?"
"Chó sói già đấy." Thẩm Loan chớp mắt, trong sáng lại vô tội.
Gò má Quyền Hãn Đình siết chặt, một lúc sau mới giận dỗi nặn ra một câu ---
"Gia không già!"
Thẩm Loan không thèm để ý, đẩy cái móng heo anh ra, tiếp tục xem phim.
Lục gia vừa tức giận, lại ngọt ngào.
Vừa rồi cô nói thích loại như anh...
Nam nữ chính thường lăn qua lăn lại trên giường.
Nữ chính vô cùng hài lòng với dáng người và sức bật của nam chính, tất nhiên,
còn có gương mặt đẹp đẽ kia, cảm thấy theo năng lực trước mắt của mình, bao
nuôi một tiểu thịt tươi tuyệt đối không thành vấn đề.
Mà tiểu thit tươi cũng rất ngoan, nữ chủ nói gì nghe nấy, chỉ thiếu vẫy đuôi.
Hai người sống chung một khoảng thời gian, nam chính sẽ nấu ăn, sẽ dọn dẹp,
sẽ nấu nước đường đỏ khi nữ chính đến kỳ, tính cá khá dính người.
Nhưng anh ta cũng có chút tâm tư nhỏ của mình, muốn thông quan quan hệ của
nữ chính để nhận nhiều việc hơn, kiếm nhiều tiền hơn một chút để gửi đến ba
mẹ như quỷ hút máu ở nông thôn, nhưng anh ta vẫn rất cóc chừng mực, cũng
không làm nữ chính khó xử, thậm chí ngay cả chủ động mở miệng cũng vội vã
lúng túng, sợ hãi.
Cho nên, khi tâm tư nhỏ này bị hiện ra, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy
chán ghét, ngược lại người xem còn sẽ thông cảm với đứa nhỏ ngốc bị gia đình
liên lụy này.
Trong lúc đó, nữ chính ý thức được trạng thái như vậy của mình không ổn, vài
lần muốn dùng dao cắt đứt tình, nhưng mỗi lần đều luyến tiếc.
Lúc bộ phim sắp kết thúc, nam chính gặp chuyện đã làm sự đồng tình của khán
giả tới đỉnh điểm, cũng làm nữ chính hoàn toàn hiểu rõ được lòng mình, dũng
cảm chọn nắm tay anh ta đi vào hôn nhân.
Tuy rằng gặp phải ba mẹ nữ chính phản đối mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn là
tu thành chính quả.
Tiếng cười hòa chung với nước mắt, ngược và bánh ngọt đều có.
Lấy nhân vật nam nữ chính làm hình ảnh thu nhỏ, công bố "hiện tượng sợ hãi
hôn nhân" của nam nữ trẻ tuổi trong xã hội hiện nay, tình yêu chị em cũng là
điểm bắt đầu không tồi.
Kết thúc phim, trong nhạc phim kết thúc, khán giả tự động đi ra.
Thẩm Loan được che chở ở trong ngực Quyền Hãn Đình, ngăn cách với đám
người chen chúc.
Thoảng ngẩng đầu, là có thể thấy được đường nét lạnh lẽo cứng rắn của người
đàn ông, cô bỗng cảm thấy vô cùng an lòng.
Rời rạp chiếu phim, Thẩm Loan hỏi anh có cảm tưởng gì.
Quyền Hãn Đình: "Đàn ông ăn bám, không được."
Ban đầu nam chính nghèo đến không trả nổi tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra
khỏi nhà, dựa vào nữ chính chứa chấp, ngay cả tiền mua thức ăn cũng là nữ
chính chuẩn bị sẵn đặt ở trên tủ giày.
"Sau này người ta có thể kiếm được tiền." Thẩm Loan phản bác.
"Vậy cũng là phế vật."
"Chậc."
Quyền Hãn Đình bỗng cúi đầu nhìn cô: "Sao, hình như em muốn phản đối?"
Lông mày đẹp đẽ nhăn muốn chết
"Tuy rằng ngay từ đầu không kiếm được tiền, nhưng người ta cũng có ưu điểm
khác."
"Ví dụ như?"
"Dáng người đẹp, giá trị nhan sắc cao, lên đươc phòng khách, xuống được
phòng khách."
"Gối thêu hoa mà thôi, đẹp chứ không xài được. Còn nấu cơm, nếu có tiền thì
trực tiếp thuê giúp việc, nói trắng ra là, vẫn do nghèo."
Thẩm Loan nghẹn lời: "... Tiểu thịt tươi tính cách tốt, tính tình tốt."
"Đó gọi là đồ nhu ngược."
"Người ta sẽ thay đồ ngủ cho nữ chính, nấu nước đường đỏ."
"Hừ --- lúc em ở trên giường rầm rì không muốn động đậy, không phải gia ôm
em đi tắm, giúp em mặc áo ngủ à?"
Thẩm Loan tức giận đến nhéo phần thịt non trên eo anh, bên tai dần dần đỏ ửng:
"Em đang nói tình tiết trong phim, anh áp lên người mình làm cái gì?"
Lục gia hừ lạnh, vô cùng kiêu ngạo: "Có đối lập, mới có cao thấp. Shh... Em
nhẹ chút."
Thẩm Loan càng thêm dùng sức.
Không biết người đàn ông bị chạm đến nơi mẫn cảm nào, cả người cứng đờ:
"Véo xuống nữa, em phải chuẩn bị dập lửa bất cứ lúc nào."
Thẩm Loan thấy hai mắt anh trầm lắng, ánh sáng đen tối hiện lên, tức khắc kinh
hãi, lập tức thu tay lại, bị Quyền Hãn Đình chặn lại, mười ngón tay nắm chặt.
"Tiểu thịt tươi biết tẩy trang, anh biết không?"
Đến bây giờ Thẩm Loan còn nhớ rõ cảnh Quyền Hãn Đình hỏi cô "Nước tẩy
trang" và "thiết bị tháo bom" có gì khác nhau, đúng là cười chết người.
Hiển nhiên, Quyền Hãn Đình cũng không quên, vẻ mặt cô cùng lúng túng.
"Sao lại không nói gì? Vừa rồi không phải còn phản bác rõ ràng lắm à?"
"..."
Một đám tiểu thịt tươi, trong sự im lặng không tiếng động của lục gia, tạm thời
bỏ qua.
Hai người đi dạo chợ đêm ở gần đó một chút mới về sơn trang Đông Li.
Thẩm Loan lập tức lên lầu, Quyền Hãn Đình ở tại phòng khách.
Gần đây Lục Thâm rất thành thật, không ra ngoài lêu lổng, bây giờ còn nằm ở
trên sô pha xem《 Thế giới động vật 》.
Quyền Hãn Đình đi đến.
Lục Thâm duỗi hai chân đúng cách, gọi một tiếng --- Lục ca.
"Ừ."
Lục Thâm tiếp tục xem TV, kỳ này đang nói đến rắn độc, anh ta cảm thấy rất
thú vị.
"Khụ..." Quyền Hãn Đình nắm tay, ho nhẹ một tiếng.
Lục Thâm trầm mê vào TV, không cách nào tự kềm chế.
"Khụ khụ khụ!"
Vẫn là không phản ứng.
"Tiểu thất." Bây giờ không cần ám chỉ, đổi sang công khai.
"... Hả? Lục ca, anh gọi em?"
"Ừ."
"Có chuyện gì sao?" Ánh mắt rời khỏi màn hình TV, rơi vào trên mặt Quyền
Hãn Đình, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trong lòng Lục Thâm lộp bộp.
Gần đây anh ta không có phạm phải sai lầm gì, cũng không đi trêu chọc Thẩm
Loan, chỉ đàu giỡn Lolita một chút, anh sáu sẽ không vì chuyện này mà thu thập
anh ta chứ?
"Chuyện đó... Nước tẩy trang..."
"Gì cơ?" Lục Thâm nghi ngờ tai mình có lẽ có chút vấn đề.
Quyền Hãn Đình thở sâu: "Anh nói, nước tẩy trang!"
Rầm ——
Lục Thâm nuốt nước miếng: "Nước, nước tẩy trang, sau đó thì sao?"
"Dùng như thế nào?"
"..."
Ánh mắt Lục Thâm nhìn anh chằm chằm như gặp quỷ.
Mày Quyền Hãn Đình căng chặt: "Biết, hay là không biết?"
"Biết, biết chứ."
"Nói một chút trình tự đi."
Tuy rằng trong phim có tình tiết tẩy trang, nhưng không có quá trình tỉ mỉ, chỉ
sơ qua, cho nên Quyền Hãn Đình mới đến thỉnh giáo Lục Thâm.
Tiểu thất ngày thường thích trang điểm nhất, chai lọ trong phòng cả một đống
lớn, thường xuyên bôi cái này lên mặt, đó là sữa.
Quyền Hãn Đình tất nhiên tìm anh ta đầu tiên.
"Nước tẩy trang này, có hai loại thường gặp, một là dạng kem, hay là dạng
nước. Thường thì gel dạng kem phải thoa lên mặt trước khi nhúng nước, mà
dạng nước thì hơi phiền một chút, thấm một miếng bông ướt, sau đó lau mặt cơ
bản là được. Nhưng tinh tế hơn một chút, còn có nước tẩy trang riêng cho mắt
và môi..."
Quyền Hãn Đình bị phổ cập khoa học mười lăm phút.
"Đi."
Lục Thâm ngu ngơ: "Đi đâu?"
"Phòng em."
"Làm gì?"
"Thực nghiệm."
Cứ như vậy, Lục Thâm bị nửa cưỡng ép xách lên lầu, đi vào phòng, sau đó bị
xách như con gà đến phòng tắm.
"Cái nào?" Quyền Hãn Đình nhìn một đống chai lọ trước mặt, không khỏi nhíu
mày.
"Lục ca, bình thường em chỉ chăm sóc da một chút, không trang điểm."
"Cho nên?"
"Khụ... Em không có cái loại đồ như nước tẩy trang." Anh ta đúng là yêu quý
khuôn mặt của mình, nhưng cũng không phải là nương pháo, toàn bộ mấy thứ
như son môi, phấn nền, bút kẻ mắt đều không dùng, tất nhiên cũng không cần
chuẩn bị nước tẩy trang.
"Chuyện đó..." Lục Thâm thử nói, "Em có thể hỏi một chút, anh đột nhiên chơi
đùa nước tẩy trang làm gì?"
Trực giác nói cho anh ta biết, Thẩm Loan không thoát khỏi liên quan trong
chuyện này!
Quyền Hãn Đình ném một ánh mắt lạnh lùng qua.
Lục Thâm ngoan ngoãn câm miệng.
"Em dùng gì để rửa mặt?"
"Sữa rửa mặt đấy! Mùi bạc hà nam tính, hì hì..."
"Cái nào?" Quyền Hãn Đình đảo qua đống trước mặt.
Lục Thâm lấy ra, đưa cho anh ta: "Đây."
Quyền Hãn Đình mở ra, đổ một miếng vào lòng bản tay: "Đủ chưa?"
"Hả?"
Lông mày người đàn ông giật giật, lại nhịn xuống: "Anh hỏi, chừng này đã đủ
chưa?"
"Đủ, đủ rồi."
Đêm nay sợ là gặp quỷ à? Đáng sợ!
Quyền Hãn Đình: "Lại đây."
Tiểu thất gia run bần bật.
"Đừng để cho anh nói lần thứ hai."
"Lục ca, em sai rồi, anh tha cho em đi!" Lục Thâm ôm lấy cánh tay anh, vô
cùng đáng thương.
Quyền Hãn Đình: "..."
"Em không bao giờ đùa giỡn Lolita nữa, không mắng Thẩm Loan là hồ ly tinh
nữa. Thật sự! Em thề..."
Quyền Hãn Đình đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Anh chỉ muốn rửa mặt cho em."
Không nói thì còn may, vừa mở miệng đã dọa Lục Thâm suýt chảy cả nước tiểu.
"Anh, giúp em, rửa mặt?"
"Lăn tới đây!"
"Lục ca, em nghi anh muốn tạt axit lên mặt em..."
"Đừng nói nhảm nữa, nhìn cái vẻ sợ hãi của em kìa!"
Cuối cùng, Lục Thâm thấy chết không sợ cống hiến khuôn mặt qua, nơm nớp lo
sợ để Quyền Hãn Đình bôi sữa rửa mặt, sau đó rửa sạch.
Sau khi làm xong, anh ta cảm giác mình đang đi một vòng giữa thiên đường với
địa ngục, cuối cùng cũng trở về trần gian.
May mắn may mắn...
"Ừ, hiệu quả thực nghiệm không tồi." Quyền Hãn Đình nói thầm một tiếng, sau
đó bỏ lại người nào đó, xoay người rời đi.