Được rồi, Kỳ Tử Nhan thật sự bị anh ta dọa rồi.
"Anh anh anh... Nói thật?"
Người đàn ông nhíu mày: "Em thấy dáng vẻ của anh giống như đang nói đùa
sao? Còn có, phiền em thu tròng mắt của em lại, trừng muốn nhảy ra ngoài rồi
kìa."
Kỳ Tử Nhan nuốt nước miếng, đánh giá trên dưới anh ta một phen: "Anh,
không nhìn ra đấy, anh vậy mà đã sớm nhìn trúng người ta rồi, trước kia hỏi anh
còn bình tĩnh nói chỉ là bạn bè gì đó. Chậc chậc, anh biết cái này gọi là gì
không?"
Trực giác anh ta cho thấy đây không phải là lời hay gì, quả nhiên ---
"Gọi là muộn tao*! Mặt thì tỏ vẻ, trong lòng thì thích ý, rõ là dáng vẻ của anh
rồi."
*Muộn tao: Kiểu người miệng thì nói một đằng nhưng suy nghĩ thì một nẻo.
Thích che giấu suy nghĩ của bản thân bằng hành động, thái độ đi ngược với điều
mình nghĩ.
"Con nhóc thối, em thèm ăn đòn à?"
"Eo ôi! Thẹn quá hóa giận đây mà, không được, không được rồi!" Vẻ mặt quá
đà, giọng nói kỳ lạ.
Kỳ Tử Thần vốn cảm thấy không có gì, đây gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo
cầu, có gì mà xấu hổ? Giả tạo!
Nhưng vừa bị Kỳ Tử Nhan nói như vậy, anh ta cảm giác toàn thân đều lạ lạ, ừ,
xác nhận tình trạng, đúng thật là giả tạo.
Giễu cợt đủ rồi, cười cũng đỏ rồi, Kỳ Tử Nhan bỗng nghiêm túc: "Anh, anh
muốn nghe lời nói thật sao?"
"Nói!"
"Em sợ anh không chịu nổi đả kích, làm sao đây?" Vẻ mặt cô ta rối rắm.
Sắc mặt người đàn ông tối lại: "Ồ, vây thì câm miệng đi."
Kỳ Tử Nhan nghẹn lời, nhưng lời nên nói thì vẫn phải nói, lời thật thì khó nghe,
vậy cũng không còn cách nào: "Thật ra, em cảm thấy anh thích người ta, nhưng
chưa chắc người ta đã thích anh."
Kỳ Tử Thần tức đến bật cười: "Vài ngày trước là ai ồn ào nói Thẩm Loan có ý
với anh, muốn quyến rũ anh? Còn bảo anh cách xa cô ấy một chút."
"Đó là phán đoán sai lầm khi em bị thành kiến che mắt."
"Cho nên?"
"Bây giờ em tỉnh táo rồi, không thể trơ mắt nhìn anh tự lừa mình dối người, quá
đáng thương.
"Em!" Kỳ Tử Thần tức giận búng tay lên đầu cô.
"Anh! Anh làm cái gì thế? Còn không cho em nói thật à?"
Kỳ Tử Thần: "..."
"Em cảm thấy trên đời này hẳn là không có người đàn ông nào có thể xứng đôi
với Thẩm Loan, cô ấy thích hợp làm một đóa hoa lạnh lẽo, vĩnh viễn không bị
hái, còn người phàm như anh, ngay cả với còn không tới."
"Ha ha." Kỳ Tử Thần nhếch miệng lộ vẻ mỉa mai, trong đầu lại thoáng hiện lên
chiếc Mercedes màu đen kia, anh ta đã gặp hai lần.
"Anh đừng có mà không tin, phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ ưu tú như chúng em..."
Nói đến đây, Kỳ Tử Nhan ưỡn ngực: "Đã không cần đàn ông giúp đỡ, có thể
xông pha giang hồ rồi."
Cô ta dùng từ "chúng em", hiển nhiên đã liệt Thẩm Loan vào phạm vi "người
nhà".
"Thẩm Loan ưu tú, anh không có lời nào để nói, còn như em..." Mắt Kỳ Tử
Thần lộ vẻ ghét bỏ "Đầu óc "rỉ sắt" còn tạm được."
Nói xong, nhanh chóng rời đi.
Kỳ Tử Nhan: "!"
"Rỉ sắt"?!
Nói cô ta sao?
"Anh có ý gì?! Anh về đây cho em ---" Nói xong, đuổi theo.
Kỳ Tử Thần lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét, rất nhanh đã ném người ra xa.
Hừ, con nhóc!
Nhưng Thẩm Loan thật sự làm anh ta động lòng, làm sao đây?
Có nên thổ lộ không?
...
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không có tiết.
Điện thoại Quyền Hãn Đình vẫn luôn không gọi được, chắc là có chuyện bận.
Thẩm Loan tìm không thấy người, nghĩ nghĩ, đơn giản lái xe đến giải trí Phi
Dương xem.
Từ khi cô mua lại công ty này từ trong tay Tống Càn đến bây giờ, chưa từng đi
xem qua một lần, nhưng nghe tin tức Miêu Miêu đưa về, Ngụy Uyển Ương này
vô cùng xứng với chức CEO, năng lực làm việc cũng khá mạnh mẽ, hơn hai
tháng ngắn ngủi đã chải chuốt gọn gàng ngăn nắp từ trên xuống dưới.
Không chỉ ký hợp đồng với một đám người mới có tiềm lực, còn giành được
mấy bộ điện ảnh lớn với khoản đầu tư hơn trăm triệu.
Phi Dương khôn chỉ làm quản lý minh tinh, còn tham gia vào sản xuất phim
điện ảnh phim truyền hình, lúc trước, khi Tống Lẫm cầm quyền, nghiêng về bên
trước mà bỏ quên phía sau, thời gian dài, công ty phát triển theo một hướng bất
thường.
Sau khi Ngụy Uyển Ương tiếp nhận, phát triển mạnh phía sau, hình thành một
chuỗi cung ứng hoàn chỉnh với phía trước.
Những bộ phim điện ảnh hay truyền hình được đầu tư lớn nầy, chỉ cần có thể
đưa vào một hai người làm diễn viên phụ, chờ lúc phim phát sóng, dù không thể
nổi lên, cũng làm cho khán giả quen mặt, lót đường cho tương lai.
Cốc cốc ---
"Mời vào."
"Tổng giám đốc Ngụy, bên ngoài có một cô gái họ Thẩm tìm chị."
Thẩm?
Đôi mắt Ngụy Uyển Ương lóe lên, mơ hồ đoán được là ai: "Mau! Mời cô ấy
vào --- không, không cần, tôi tự đi."
Mắt thư kí lộ vẻ kinh ngạc.
Tổng giám đốc Ngụy luôn là một mỹ nhân lạnh lùng, dù là đối với người mới
của công ty, hay là minh tinh nghệ sĩ cũng ít khi nói cười, thậm chí nghiêm khắc
đén mức biến thái.
Ngày thường tuy gương mặt đối đãi với khách hàng luôn tươi cười chào đón,
nhưng cho tới bây giờ không có phát ra thân thiết từ trong lòng như bây giờ, lại
cón muốn tự mình ra đón.
Thư kí nhớ lại dáng vẻ của cô Thẩm kia, khuôn mặt đẹp, dáng người cũng rất
tốt, chẳng lẽ là người mới đào được từ công yi khác? Hình như cũng không có
danh tiếng gì...
Lúc thư kí còn đang khó hiểu, bên kia Ngụy Uyển Ương đã đưa Thẩm Loan vào
văn phòng.
"Cô đi ra ngoài trước đi."
Thư kí: "... À! Vâng."
Thẩm Loan nhìn quanh bốn phía, không khỏi gật đầu: "Xem ra cô thích nghi
với vị trí này rất tốt."
Ngụy Uyển Ương lấy nước ấm bằng ly giấy dùng một lần, đưa cho cô, sau đó
ngồi vào bên cạnh, nhịn không được cười khổ: "Trước kia tôi cảm thấy quản lí
một phòng làm việc đã rất mệt, chưa từng nghĩ tới mình còn có thể đi quản lý
một công ty."
Thẩm Loan khẽ nhấp một ngụm: "Điều này chứng tỏ tiềm năng của con người
là không thể ước lượng được."
Ngụy Uyển Ương cười cười: "Sao lại đột nhiên đến đây?"
"Sao, không chào đón à?"
"Nào có! Ý của tôi là cô nên gọi cho tôi trước, tôi có thể sửa sang lại bảng biểu
báo cáo, để cấp trên kiểm tra."
Thẩm Loan cười khẽ: "Kiểm tra bình thường sao có thể so sánh được với kiểm
tra đột xuất?"
Nụ cười Ngụy Uyển Ương dừng lại, chống lại ánh mắt ý tứ hàm xúc của cô,
theo bản năng suy đoán ý sâu xa trong đó.
Không biết là trong cuộc tranh đoạt Phi Dương, Thẩm Loan đã để lại cho cô ta
bóng ma quá sâu, hay là đối phương mang theo khí chất người lãnh đạo quá
mạnh mẽ, Ngụy Uyển Ương luôn là không tự chủ trở nên cẩn thận, nhịn không
được miệt mài nghiên cứu và phân tích mỗi một câu, mỗi một động tác, mỗi
một ánh mắtcủa cô.
Dường như nhìn thấu trạng thái như gặp địch lớn của đối phương, Thẩm Loan
xua xua tay, cười giỡn nói: "Tôi không phải là người ngoài hành tinh, cô đừng
dùng ánh mắt của nhà khoa học để nhìn tôi, hơi sợ đó."
Không khí ngột ngạt tức khắc nhẹ nhàng hơn.
Ngụy Uyển Ương bật cười.
"Có khó khăn gì trong lúc xử lý công việc không?" Thẩm Loan thuận miệng
hỏi, khắp nơi lại là hố.
Vẻ mặt Ngụy Uyển Ương không đổi, nhưng sợi dây trong lòng lại chợt căng
thẳng.
Tới rồi!
"Khó khăn đúng là không ít, nhưng tạm thời còn có thể xử lý được.
Nếu cô ta trả lời là không có khó khăn, không khỏi để cho Thẩm Loan ấn tượng
tự cao kiêu ngạo; nếu thừa nhận có khó khăn, kể lể khổ ra, cũng không ổn thỏa,
đối phương sẽ cảm thấy cô ta không có bản lĩnh, năng lực kém.
Cho nên, lấy phần không khoe khoang, không hạ thấp, mới là câu trả lời sáng
suốt nhất.
Quả nhiên ---
Trong mắt Thẩm Loan toát ra vẻ vừa lòng.
Ngụy Uyển Ương biết, mình qua cửa rồi.
Muốn nói đến khó khăn, thì cũng thật sự nhiều, riêng chuyện mấy minh tinh
nghệ sĩ tranh đoạt tài nguyên bên dưới cũng đủ làm người ta đau đầu, huống chi
còn phía đầu tư, phía sản xuất, các loại giao thiệp với đoàn làm phim.
Trong khoảng thời gian này Ngụy Uyển Ương bận rộn như con quay, con cũng
có ý kiến với cô ta rồi.
Nhưng đó đều không phải là chuyện khó khăn nhất.
Khó khăn nhất là cô ta phải chịu đựng sự ghê tởm khi làm cộng sự với Âu Chí
Đông.
Tuy rằng Thẩm Loan lấy được cổ phần công ty trên tay Tống Càn thay thế được
Tống Lẫm làm cổ đông lớn nhất của giải trí Phi Dương, nhưng Âu Chí Đông
vẫn là người cầm quyền thứ hai của Phi Dương.
Anh ta từng suýt chút nữa dùng quy tắc ngầm với Ngụy Uyển Ương, bây giờ
hai người lại thành đồng nghiệp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy.
Âu Chí Đông cũng không biết được sự tồn tại của Thẩm Loan, hoặc là nói, toàn
bộ giải trí Phi Dương cũng không biết còn có một vị cổ đông lớn thần bí như
vậy.
Ở trong mắt bọn họ, Ngụy Uyển Ương mới là chủ của cổ phần đó.
Mà Âu Chí Đông căn bản không tin Ngụy Uyển Ương trong mấy tháng ngắn
ngủi từ một con chó vẫy đuôi lấy lòng chủ, người đại diện của phòng làm việc
chuyên cúi đầu khom lưng lại xoay bình biến hóa thành người lãnh đạo trực tiếp
của anh ta!
Lòng tự trọng của người đàn ông đã chịu ảnh hưởng nặng nề, tất nhiên là khí
thế hung hăng.
Anh ta lấy thân phận cổ đông lớn thứ hai ngáng chân Ngụy Uyển Ương không
ít, thậm chí có chút hành vi quá khích đã hao tổn đến lợi ích của công ty.
Ngụy Uyển Ương cũng từng định báo cáo tình huống cho Thẩm Loan, tốt nhất
có thể để cho cô đá Âu Chí Đông ra khỏi đây.
Không biết vì sao, cô ta tin tưởng Thẩm Loan có bản lĩnh này.
Nhưng Tống Càn lại nói với cô ta, không thể làm như vậy.
"Vì sao?"
"Bảo cô làm thì đừng làm, hỏi vì sao nhiều như vậy làm gì?"
"Tống Càn, anh không nhìn nổi tôi sống quá tốt!"
"Cô người phụ nữ này đúng thật là --- không thể nói lý!"
"Muốn tôi nghe lời, cũng được, nhưng anh phải nói rõ nguyên nhân ra, giải
thích rõ ràng, nếu không sao tôi biết có phải anh đang tự mình đào hố cho tôi
không?"